Ngôn Tình Rung Động - Dương Ngọc Trân

Discussion in 'Chờ Duyệt' started by Dương Ngọc Trân, Dec 27, 2024.

  1. Rung Động



    [​IMG]

    Tác giả: Dương Ngọc Trân

    Thể loại: Ngôn tình, thanh xuân vườn trường, ngọt

    Giới thiệu truyện:​

    Nữ chính Lâm Tử Di là con gái duy nhất trong một gia đình trí thức. Bố mẹ cô đều là những người làm việc trong lĩnh vực kinh doanh và nghiên cứu, do đó, họ rất nghiêm khắc trong việc giáo dục cô. Dù yêu thương con gái, nhưng họ cũng luôn có những kỳ vọng cao về thành tích học tập và tương lai của Tử Di. Việc chuyển đến một thành phố mới, một ngôi trường mới, là do công việc của bố mẹ, nhưng Tử Di luôn cố gắng giữ vững một thái độ độc lập và tự lập, dù đôi khi cảm thấy cô đơn, Tử Di là một cô gái thông minh, điềm đạm và khá khiêm tốn. Cô là học sinh xuất sắc, luôn chăm chỉ học hành và có một sự tự tin nội tâm rất mạnh mẽ. Tuy nhiên, Tử Di không phải là người dễ dàng mở lòng với người khác. Cô khá khép kín và thường giữ khoảng cách với bạn bè xung quanh, chỉ tập trung vào học hành. Cô yêu thích sự yên tĩnh và luôn có những suy nghĩ sâu sắc về cuộc sống. Dù vậy, khi cô đã kết bạn và cảm thấy tin tưởng, Tử Di sẽ là một người bạn đáng tin cậy và chu đáo. Nam chính Vương Lạc Thần là con trai của gia đình họ Vương, một gia đình giàu có và quyền lực. Cha mẹ anh đều là những người có địa vị trong xã hội, nhưng gia đình lại có sự thiên vị rõ rệt đối với người anh trai lớn, Vương Lạc Minh – người có thành tích học tập xuất sắc và luôn nhận được sự chú ý của gia đình. Lạc Thần từ nhỏ luôn cảm thấy mình bị bỏ rơi và thiếu thốn tình cảm từ bố mẹ, điều này khiến anh có một tuổi thơ cô đơn và ít được quan tâm. Gia đình Vương kỳ vọng anh sẽ kế thừa vị trí của cha trong các công ty, nhưng Lạc Thần lại luôn cảm thấy mình bị kìm hãm bởi những kỳ vọng không ngừng từ gia đình. Vương Lạc Thần có vẻ ngoài lạnh lùng, ít nói và thường xuyên tỏ ra thờ ơ với mọi người xung quanh. Anh không thích giao tiếp xã hội và luôn giữ một khoảng cách với bạn bè. Tuy nhiên, sự lạnh lùng của anh không phải là do sự thiếu cảm xúc, mà là kết quả của những áp lực gia đình và cảm giác không được yêu thương từ nhỏ. Lạc Thần giỏi giang, đặc biệt là trong các môn học khoa học, nhưng không bao giờ tự hào về thành tích của mình. Anh có sự phẫn nộ âm ỉ và một nỗi cô đơn sâu sắc trong lòng, vì vậy, anh không dễ dàng tin tưởng người khác. Mặc dù vậy, sâu trong trái tim anh vẫn có một sự khao khát được thấu hiểu và yêu thương.

    Link thảo luận góp ý:

    [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Dương Ngọc Trân
     
    Last edited: Dec 29, 2024
  2. Đăng ký Binance
  3. Chương 1: Cuộc Gặp Gỡ Định Mệnh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lâm Tử Di bước qua cánh cổng trường Trung học Phổ thông Đại Dương, cảm giác hồi hộp và lạ lẫm dâng lên trong lòng. Đây là ngày đầu tiên cô đến trường mới sau khi gia đình chuyển đến thành phố này. Vì công việc của bố mẹ, cô phải thay đổi môi trường sống và học tập thường xuyên, một quyết định mà cô không có quyền lựa chọn. Mặc dù đã quen với việc thay đổi, nhưng vẫn có một nỗi lo nhỏ trong lòng Tử Di – liệu nơi này có giống như những ngôi trường cũ cô từng học? Liệu cô có thể hòa nhập được không?

    Với chiếc ba lô nặng trĩu sách vở và đôi giày thể thao, cô bước đi vội vàng, không muốn bị muộn giờ học. Trên con đường vào lớp, Tử Di cố gắng tìm kiếm sự quen thuộc trong đám đông học sinh xung quanh, nhưng chỉ thấy những khuôn mặt lạ lẫm. Cô hơi lo lắng, nhưng nhanh chóng tự trấn an mình: "Không sao đâu, mọi thứ sẽ ổn."

    Khi Tử Di đang mải nhìn vào tờ giấy thông báo lớp học trong tay, cô bất ngờ va phải một người. Không phải chỉ va chạm nhẹ nhàng, mà là một cú đụng mạnh đến mức cô suýt ngã nhào. Bản năng của cô khiến cô vội vã lùi lại, cảm giác lo sợ dâng lên trong lòng.

    "Cậu không sao chứ?" Cô vội vã hỏi, nhưng khi ngẩng lên nhìn người đối diện, cô bỗng đứng khựng lại.

    Trước mặt cô là một chàng trai cao lớn, khuôn mặt lạnh lùng với ánh mắt sắc như dao, đôi mắt đen sâu thẳm không chút biểu cảm. Anh ta mặc đồng phục của trường, nhưng phong thái và vẻ ngoài của anh khiến Tử Di có cảm giác như vừa đụng phải một người không dễ gần. Đặc biệt là những vết xăm lờ mờ trên cánh tay, khiến cô không khỏi rùng mình.

    Người con trai ấy chỉ hơi nghiêng đầu, đôi môi mím lại một cách thản nhiên, như thể không hề quan tâm đến tình huống vừa xảy ra.

    "Cẩn thận." Anh ta lạnh nhạt nói, giọng hơi khàn và không chút cảm xúc.

    Tử Di đứng lặng, không hiểu sao lại có một cảm giác sợ hãi khó tả. Mặc dù anh ta không nói gì thô lỗ, nhưng ánh mắt anh ta khiến Tử Di cảm thấy như mình vừa va phải một người không bình thường. Không thể không nghĩ đến những bộ phim hành động mà cô từng xem, nơi những người như vậy thường có mối liên hệ với xã hội đen, với những tay anh chị nguy hiểm.

    Cô vội vã lùi lại một bước, giọng nói có chút run rẩy: "Xin lỗi.. tôi không cố ý."

    Chàng trai không nói gì thêm, chỉ lướt qua cô, bước đi một cách thong thả, giống như một cơn gió lạnh lùng và khó gần. Tử Di đứng đó, cơ thể bất giác run lên. Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng xua tan cảm giác sợ hãi trong lòng. Có lẽ, chỉ là cô suy nghĩ quá nhiều thôi. Lắc đầu một cái, cô nhanh chóng tiếp tục đi về phía lớp học, nhưng hình ảnh người con trai đó vẫn ám ảnh trong đầu cô. Những vết xăm, ánh mắt sắc lạnh, và thái độ thờ ơ.. tất cả đều khiến cô cảm thấy không an toàn, giống như vừa đụng phải một con sói hoang giữa đám đông.
     
    Last edited: Dec 28, 2024
  4. Chương 2: Bạn Cùng Bàn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lâm Tử Di đứng ở cửa lớp, mắt lướt qua đám đông học sinh đang ngồi xôn xao, chờ đợi thầy chủ nhiệm. Mặc dù không phải lần đầu tiên chuyển trường, nhưng mỗi lần đứng trước một lớp học mới, cô vẫn không tránh khỏi cảm giác lo lắng. Cô nắm chặt tay, cố gắng giữ bình tĩnh.

    Cánh cửa lớp mở ra, và ngay lập tức, một người đàn ông trung niên với mái tóc thưa thớt trên đầu như thể đã trải qua biết bao sóng gió. Đó là thầy chủ nhiệm của lớp – Trương Kiến Khúc. Ánh mắt thầy lướt qua tất cả học sinh một lượt trước khi dừng lại trên người Lâm Tử Di.

    "Cả lớp im lặng," Thầy Trương quắc mắt, nhưng ánh mắt lại đầy sự bất lực, như thể chẳng bao giờ ngừng càm ràm về sự ồn ào của lớp học. "Lâm Tử Di là bạn học mới của chúng ta. Các em phải đối xử tốt với bạn ấy!"

    Cả lớp lập tức im bặt, ánh mắt của tất cả học sinh đổ dồn về phía Lâm Tử Di. Cô cố gắng không để tâm đến những ánh mắt tò mò, có phần phán xét đang dán lên người cô.

    "Đây là bạn Lâm Tử Di, bạn mới chuyển đến lớp chúng ta. Lâm Tử Di, chào cả lớp đi."

    "Chào các bạn," Tử Di lên tiếng, giọng nhẹ nhàng nhưng vẫn có chút ngại ngùng. Cô mỉm cười, nhưng không dám nhìn quá lâu vào ai, chỉ cúi đầu nhẹ một chút để tỏ sự tôn trọng.

    Một vài bạn trong lớp mỉm cười đáp lại, tạo không khí dễ chịu. Thầy Trương gật đầu hài lòng rồi quay sang Tử Di, nở một nụ cười hóm hỉnh.

    "Được rồi, Lâm Tử Di. Chào cả lớp xong rồi, bây giờ thầy nói thêm vài câu. Thầy nói trước một chút để em không phải lo lắng: Lớp học của chúng ta có một điều rất đặc biệt-chúng ta không bao giờ thiếu những người bạn tinh nghịch. Đừng để các bạn ngồi phía sau làm em sợ nhé," thầy Trương vừa nói, vừa chỉ vào những bạn học đang cười khúc khích.

    Lớp học lại vang lên tiếng cười, không khí trở nên thân thiện hơn rất nhiều.

    "Lâm Tử Di là học sinh xuất sắc, không chỉ giỏi Toán mà còn rất chăm chỉ học tập," thầy Trương tiếp tục, giọng điệu có chút nghiêm túc nhưng lại không thiếu sự nhẹ nhàng. "Mong các em học tập theo tấm gương của bạn ấy."

    Tử Di có chút ngượng ngùng khi thầy khen mình trước cả lớp. Tuy cô giỏi nhưng chưa bao giờ thích được chú ý quá mức. Cô chỉ mỉm cười, cúi đầu một chút như một lời cảm ơn.

    Thầy Trương nhìn quanh một lượt rồi nói "Em có thể ngồi bên cạnh bạn Đường Mộng Uyển. Bạn ấy sẽ giúp em rất nhiều trong những ngày đầu ở lớp này."

    Tử Di quay lại và nhìn thấy một cô gái với mái tóc dài, làn da sáng và nụ cười rất dễ thương, cô bất giác cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

    "Cảm ơn thầy," Tử Di nhẹ nhàng đáp lại, rồi đi về phía Mộng Uyển.

    Thầy Trương gật đầu hài lòng, rồi quay lại lớp học.

    "Các em, hy vọng trong năm nay lớp chúng ta sẽ có nhiều tiến bộ. Và đừng quên, nếu còn ai gây ồn ào nữa, tôi sẽ.. làm một cuộc 'tẩy chay' tất cả các hoạt động ngoài giờ học đấy," thầy Trương nói, giọng điệu nghiêm túc nhưng lại khiến mọi người phải cười khúc khích.

    Tử Di ngồi xuống bên cạnh Mộng Uyển, cảm thấy không khí xung quanh dần trở nên dễ chịu hơn. Cô nhìn người bạn cùng bàn mới và mỉm cười.

    "Mong được cậu giúp đỡ, Mộng Uyển." Cô nói.

    "Được, sau này gặp khó khăn gì đều có thể hỏi tớ. Còn nữa, mọi người trong lớp này tuy nổi tiếng quậy phá nhưng ai cũng rất có dũng khí, rất có tình người" Nói xong cô còn không quên nháy mắt.

    Tử Di cảm thấy cô gái này rất dễ thương.

    Tiết học tiếp theo bắt đầu, nhưng không khí trong lớp hôm nay thực sự khác biệt. Sự hài hước và thân thiện của thầy Trương, cùng với tình bạn mới từ Mộng Uyển, khiến Tử Di cảm thấy mọi thứ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều. Cô biết rằng, dù môi trường mới có thể khó khăn, nhưng với những người bạn như thế, cô sẽ nhanh chóng hòa nhập với mọi người.
     
    Last edited: Dec 28, 2024
  5. Chương 3: Gặp Lại

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiếng chuông báo hiệu giờ ra chơi vừa vang lên, cả lớp đã náo nhiệt hẳn. Đường Mộng Uyển nhanh chóng đứng dậy, kéo tay Lâm Tử Di đang ngồi gấp lại tập vở.

    "Tử Di, đi nhà ăn với mình đi! Nhà ăn trường mình bán bánh bao nhân thịt siêu ngon, đảm bảo cậu ăn một lần là nhớ mãi luôn!"

    Tử Di mỉm cười đứng dậy, theo Mộng Uyển ra khỏi lớp. Nhà ăn của trường khá lớn nhưng lúc nào cũng đông đúc vào giờ ra chơi. Học sinh chen chúc nhau mua đồ ăn, tạo nên một không khí vừa náo nhiệt vừa rộn ràng.

    "Cậu thấy chưa? Mình nói rồi, giờ ra chơi ở đây là một cuộc chiến thực sự đấy!" Mộng Uyển vừa cười vừa kéo Tử Di chen vào dòng người để mua bánh bao.

    Sau một hồi chen lấn, cả hai cuối cùng cũng tìm được một góc nhỏ yên tĩnh ở sân sau nhà ăn. Tử Di thở phào, nhìn chiếc bánh bao nóng hổi trên tay rồi cắn một miếng, mùi vị thơm ngon lập tức khiến cô cảm thấy thoải mái hơn.

    "Mình nói rồi mà, bánh bao trường mình ngon lắm!" Mộng Uyển cười rạng rỡ.

    Tử Di gật đầu, định nói gì đó thì ánh mắt cô vô tình lướt qua một bóng dáng quen thuộc. Một chàng trai cao ráo với mái tóc đen bồng bềnh và dáng đi bất cần vừa bước ngang qua khu vực nhà ăn.

    Tử Di khựng lại, nhìn theo bóng lưng cậu ta. Trong đầu cô lập tức hiện lên hình ảnh ở sân trường sáng nay. Cô không thể nhầm được.

    "Mộng Uyển, chờ chút." Tử Di vội kéo tay bạn mình. "Người kia là ai vậy?"

    Mộng Uyển ngẩng đầu nhìn theo hướng Tử Di chỉ, và khi nhận ra người mà cô bạn mới đang nói đến, ánh mắt cô ấy lập tức sáng lên.

    "Đó là Vương Lạc Thần! Cậu không biết cậu ấy sao?"

    Tử Di lắc đầu. "Không. Nhưng sáng nay mình vừa gặp cậu ấy dưới sân trường. Cậu ấy có vẻ.. đặc biệt."

    "Đặc biệt là đúng rồi!" Mộng Uyển bật cười, ánh mắt đầy vẻ tinh nghịch. "Cậu ấy là 'nhân vật truyền kỳ' của trường mình. Học giỏi đỉnh cao, nhưng lại cực kỳ bất cần. Nói cậu nghe, Lạc Thần điểm số không thua bất kỳ ai, nhưng trốn học thì cũng không ai bằng!"

    "Trốn học?" Tử Di ngạc nhiên.

    "Đúng thế! Cậu ấy nổi tiếng với biệt tài thi thoảng mới xuất hiện, nhưng điểm số luôn nằm trong top đầu. Kiểu người mà giáo viên vừa yêu vừa ghét đấy!" Mộng Uyển nhún vai, vừa cười vừa nói. "Thầy cô lúc nào cũng khen cậu ấy thông minh, nhưng lại luôn phàn nàn về thái độ của cậu ấy."

    "Nhưng.. tại sao cậu ấy lại hành xử như vậy?"

    Mộng Uyển lặng đi một lúc, ánh mắt thoáng chút trầm tư. "Mình nghe nói, gia đình cậu ấy không mấy quan tâm đến cậu ấy. Lạc Thần có một người anh trai rất giỏi giang, là niềm tự hào của cả nhà. Vì thế, dù cậu ấy cũng giỏi không kém, nhưng lại chẳng được chú ý. Điều này khiến cậu ấy trở nên.. xa cách với mọi người."

    Tử Di lặng lẽ lắng nghe, ánh mắt dần trở nên trầm tư. Cô không ngờ, đằng sau vẻ ngoài tự do tự tại ấy lại là một câu chuyện phức tạp đến vậy.

    "À, mà này!" Mộng Uyển đột nhiên kêu lên, vẻ mặt như vừa nhớ ra điều gì. "Lạc Thần học cùng lớp với chúng ta đấy."

    Tử Di giật mình. "Cùng lớp?"

    "Đúng thế! Cậu ấy ngồi ở bàn cuối, gần cửa sổ. Nhưng lúc nãy cậu ấy không lên lớp nên chắc cậu không biết."

    Buổi học tiếp tục trôi qua trong không khí vừa lạ lẫm vừa náo nhiệt đối với Lâm Tử Di. Thầy cô ở ngôi trường này khá nghiêm khắc, nhưng điều đó không làm khó được cô, vì từ nhỏ Tử Di đã luôn tập trung vào việc học tập.

    Suốt buổi học, Mộng Uyển liên tục quay sang thì thầm với Tử Di, kể về những chuyện thú vị trong trường.

    "Thầy dạy toán của chúng ta nổi tiếng là 'chuyên gia kiểm tra bất chợt'. Cậu đừng để bị bất ngờ nhé," Mộng Uyển nháy mắt.

    "Cảm ơn cậu đã nhắc nhở. Mình sẽ chuẩn bị kỹ," Tử Di mỉm cười đáp.

    Đến giờ tan học, cả lớp nhanh chóng tản ra. Một số bạn ùa đến nhà ăn để ăn tối, một số khác lại rủ nhau chơi bóng rổ ngoài sân.

    "Tử Di, cậu có muốn đi dạo quanh trường không? Mình dẫn cậu đi tham quan," Mộng Uyển hào hứng đề nghị.

    "Không cần đâu. Mình nghĩ mình nên về nhà sớm để chuẩn bị cho ngày mai."

    "Được! Nhưng nhớ ngày mai nhất định phải đi với mình nhé!"

    "Ừ, mình nhớ rồi," Tử Di cười nhẹ.

    Cô thu dọn cặp sách, chào tạm biệt Mộng Uyển rồi bước ra khỏi trường. Cơn gió buổi chiều nhẹ nhàng thổi qua, mang theo chút hơi lạnh dễ chịu. Tử Di lặng lẽ bước đi, lòng nghĩ đến ngày đầu tiên tại trường mới.

    Cô nhanh chóng hòa mình vào dòng người trên đường. Tuy không xa lạ với việc chuyển trường, nhưng mỗi lần bắt đầu ở một nơi mới, cô đều có cảm giác bồi hồi.

    Khi gần đến ngõ nhà mình, ánh mắt Tử Di bất chợt dừng lại ở một cửa hàng tiện lợi bên đường. Qua khung cửa kính, cô nhìn thấy bóng dáng quen thuộc-Vương Lạc Thần đang đứng ở quầy tính tiền, dáng vẻ thảnh thơi như thường lệ.

    Tử Di khựng lại, không hiểu vì sao cô lại để ý đến cậu nhiều như vậy. Dường như có một lực hút vô hình khiến cô không thể rời mắt khỏi người con trai đó.

    Lạc Thần vừa trả tiền xong thì quay người lại. Ánh mắt cậu vô tình chạm phải Tử Di, nhưng thay vì ngạc nhiên, cậu chỉ khẽ nhướn mày, nở một nụ cười nhẹ.

    Tử Di vội quay mặt đi, giả vờ như đang nhìn chỗ khác. Nhưng trái tim cô bỗng đập nhanh hơn một chút. Cô lắc đầu, cố xua đi suy nghĩ trong đầu, rồi nhanh chóng về nhà. Nhưng hình ảnh chàng thiếu niên cùng nụ cười như có như không đó vẫn cứ lởn vởn trong tâm trí cô, khiến cô không thể nào quên được.
     
  6. Chương 4: Trốn Học

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng sớm, ánh sáng đầu ngày len lỏi qua khe cửa sổ, chiếu sáng căn phòng nhỏ của Tử Di. Cô từ từ mở mắt, cảm nhận sự tĩnh lặng của buổi sáng. Không gian xung quanh yên bình đến lạ. Cô ngồi dậy, vươn vai một cái rồi bước xuống giường, cảm nhận sự lạnh lẽo của sàn nhà dưới đôi bàn chân trần.

    Ngày hôm nay, giống như những ngày khác, là một ngày học bình thường. Cô rửa mặt, thay đồ nhanh chóng rồi bước vào bếp. Bữa sáng đơn giản nhưng đủ no: Một bát cháo, vài lát bánh mì nướng và một cốc sữa ấm. Cô ăn sáng trong yên lặng, thưởng thức từng miếng bánh mì giòn tan, cảm giác cơ thể dần được nạp lại năng lượng.

    Sau bữa sáng, Tử Di vội vã chuẩn bị đồ đạc, khoác chiếc áo khoác mỏng rồi bước ra ngoài, đón lấy không khí trong lành của buổi sáng.

    Con đường từ nhà đến trường khá yên tĩnh. Những con phố vẫn chưa quá đông đúc, chỉ có vài người đi bộ, xe cộ bắt đầu nhộn nhịp. Cô đi qua những hàng cây ven đường, cảm nhận hơi lạnh của mùa thu lan tỏa trong không khí. Đi qua một vài ngã tư, Tử Di cuối cùng cũng tới cổng trường.

    *

    Tiếng chuông vào học vang lên, lớp học lại trở nên yên tĩnh, tiếng bút chì viết trên vở và tiếng lật sách vang lên đều đặn. Tử Di ngồi chăm chú vào bài học, trong khi Mộng Uyển thỉnh thoảng ngước mắt lên nhìn đồng hồ. Hôm nay là tiết khoa học tự nhiên, và như mọi khi, thầy giáo vẫn duy trì phong cách giảng dạy của mình - sâu sắc và đầy triết lý.

    Lý Đức Tùng, giáo viên môn khoa học tự nhiên, là người nổi tiếng trong trường với cách giảng bài không giống ai. Không chỉ dạy kiến thức, thầy còn luôn lồng ghép vào đó những bài học về cuộc sống, những lời khuyên đầy triết lý mà có lúc khiến học sinh không biết phải suy nghĩ thế nào. Những bài giảng của thầy không bao giờ dễ nghe, nhưng lại luôn khiến người nghe phải suy ngẫm.

    Hôm nay, thầy Tùng lại tiếp tục bài giảng về hệ sinh thái. Nhưng thay vì chỉ nói về các loài động vật và thực vật, thầy lại bắt đầu đi vào một lối suy nghĩ khác.

    "Các em à, không chỉ trong tự nhiên mà trong cuộc sống, mọi sự tồn tại đều có một lý do. Giống như trong một hệ sinh thái, mỗi loài đều có vai trò của mình, dù là nhỏ bé hay to lớn. Nếu một yếu tố trong hệ sinh thái biến mất, cả hệ sinh thái sẽ bị thay đổi. Cũng giống như vậy, trong cuộc sống, mỗi chúng ta đều có một vai trò quan trọng, dù là trong gia đình hay trong xã hội. Nếu thiếu đi một mắt xích nào, mọi thứ sẽ không thể vận hành trơn tru."

    Thầy Tùng dừng lại, để cho những lời nói của mình thấm vào học sinh. Một vài học sinh gật gù, trong khi những người khác bắt đầu nhìn nhau với ánh mắt khó hiểu.

    Mộng Uyển ngồi ở bàn phía sau, đôi mắt ngấn nước. Cô thở dài và khẽ nhíu mày. "Trời ơi, thầy lại bắt đầu rồi. Sao thầy nói nhiều thế, nghe mệt hết cả đầu." Cô lầm bầm.

    Tử Di ngồi bên cạnh, chỉ khẽ mỉm cười.

    Mộng Uyển vẫn không ngừng than vãn. "Thầy Tùng chắc chắn đang cố gắng biến lớp khoa học thành một buổi thuyết pháp rồi. Nếu thầy còn tiếp tục thế này, tôi sẽ muốn chuyển sang học văn học thôi."

    Tử Di không thể nhịn được cười, nhưng cũng không nói gì thêm.

    Thầy Tùng tiếp tục bài giảng, giọng nói sâu lắng của thầy vang lên trong lớp. "Các em, hãy nhớ rằng không ai sống đơn độc. Mỗi chúng ta đều có những mối quan hệ, những kết nối. Và chính những kết nối ấy giúp ta tồn tại và phát triển. Trong tự nhiên, một loài không thể sống sót nếu không có mối quan hệ với những loài khác. Con người cũng vậy, không thể sống thiếu sự giao tiếp, tình cảm và sự hỗ trợ từ những người xung quanh."

    Mộng Uyển thở dài một lần nữa, quay lại nhìn Tử Di đang ngồi nghiêm túc nghe thầy Tùng giảng bài. Mộng Uyển khẽ than vãn một chút rồi quay sang nhìn những chiếc ghế trống ở cuối lớp. Cả ba người Lạc Thần, Dương Hạo và Trương Minh thoắt cái đã không thấy bóng dáng đâu.

    "Chắc là bọn họ lại trốn học rồi" - Mộng Uyển lắc đầu ngao ngán.

    *

    Vương Lạc Thần, Trương Minh và Dương Hạo đã sớm có ý định trốn tiết thầy Tùng đi quán net chơi game. Lạc Thần, người dẫn đầu, điềm tĩnh bước ngang qua hành lang như thể chẳng có chuyện gì xảy ra. Trương Minh thì luôn miệng lảm nhảm:

    "Này, mình bảo rồi, mấy cái camera an ninh chẳng bắt được tụi mình đâu. Cứ tin vào tài năng của mình, không thoát mới lạ!"

    Dương Hạo thì khẽ cúi đầu, bước sát theo sau, nhưng mắt lại dán chặt vào chú mèo hoang đang nằm ngủ gần cửa sổ:

    "Này, con mèo kia nhìn dễ thương nhỉ, hay mình đem nó theo làm linh vật trốn học?"

    Trương Minh bật cười:

    "Cậu nghĩ chúng ta đang đi phiêu lưu à? Lo mà đi đi, đừng để thầy giám thị thấy!"

    Đúng lúc đó, Lương Quốc Tuấn - thầy giám thị nổi tiếng nghiêm khắc với biệt danh "Thánh Giám Khổ" bước qua dãy hành lang đối diện. Ba người lập tức nấp sau bụi cây gần cổng trường, nín thở quan sát.

    Trương Minh tỏ vẻ tinh tường nói:

    "Đợi ông ta đi qua, chúng ta trèo tường ở góc khuất kia. Cả quãng đời làm giám thị của thầy Lương chắc chắn không lường được có học sinh nào táo tợn thế này."

    Nhưng đúng lúc cả ba vừa chuẩn bị trèo lên tường, Trương Minh, như thường lệ, lại không thể giữ im lặng:

    "Này, đợi chút! Cái tường này cao thật đấy, nhưng tôi nghĩ mình có thể nhảy qua được chỉ trong một lần. Nhìn đây!"

    Nói xong, Trương Minh phóng mạnh, nhưng chưa kịp qua được nửa tường, cậu đã bị trượt chân rơi xuống. Tiếng động vang lên thu hút sự chú ý, và một giọng nói uy nghi quen thuộc vang lên từ phía sau:

    "Các cậu đang làm gì ở đây thế hả?"

    Ba người sững lại, quay đầu nhìn. Là thầy Lương. Khuôn mặt ông đầy nghiêm nghị, tay khoanh trước ngực, ánh mắt như muốn xuyên thấu tâm can từng người. Trương Minh, vẫn nằm lăn lóc dưới đất, vội vàng ngồi dậy, giả vờ phủi bụi:

    "Ơ.. dạ thầy.. em chỉ đang kiểm tra độ an toàn của bức tường thôi ạ. Biết đâu có học sinh nào trèo tường nguy hiểm, em định báo thầy.."

    Thầy Lương nhíu mày, tiến lại gần, giọng trầm trầm:

    "Kiểm tra an toàn? Cậu nghĩ tôi sẽ tin lời đó à? Cả ba cậu, giải thích ngay, tại sao không ở trong lớp mà lại ở đây?"

    "Cả nhóm các cậu.. lại nghĩ có thể lén lút trèo tường vào trường mà không ai biết sao?" Thầy giám thị quắc mắt nhìn vào nhóm ba người. Giọng thầy không hề có sự kiên nhẫn mà thay vào đó là sự tức giận, đứt quãng trong không khí lạnh lẽo của buổi sáng.

    "Người ta nói, học là con đường dẫn đến thành công, nhưng các em lại chọn đường tắt.. tiếc là, đường tắt thì toàn ổ gà và ổ voi. Các em tưởng mình là siêu nhân, có thể bay qua kỷ luật sao? Đừng quên rằng, ngay cả siêu nhân cũng phải đi học. Nếu không, có ngày sẽ biến thành 'siêu lười' đấy!" Thánh Giám Khổ vẫn không ngừng lải nhải.

    Đúng là chạy trời không khỏi nắng, tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa.

    Trong lúc thầy đang say sưa nói, chủ nhệm Trương bất ngờ xuất hiện. Ông bước tới với nụ cười đặc trưng, tay cầm một chồng tài liệu. Trương Kiến Khúc vỗ vai thầy Lương, cười nói:

    "Thầy Giám Khổ, không ngờ gặp thầy ở đây. Mà này, hôm qua thầy bảo muốn trao đổi về kế hoạch cho buổi họp cuối tuần, giờ tôi rảnh đây, bàn luôn đi."

    Thầy Lương thoáng ngập ngừng, nhìn ba người:

    "Nhưng mà bọn này.. tôi cần phải xử lý.."

    Trương Kiến Khúc cười lớn, kéo tay thầy Lương đi:

    "Ôi trời, tụi nhỏ mà, chỉ đang tò mò chút thôi. Đừng nghiêm trọng quá. Đi nào, chuyện họp hành quan trọng hơn. Tôi đảm bảo sau này tụi nó sẽ không dám làm gì dại dột nữa đâu." Thầy Trương quay lại, nở nụ cười thản nhiên, nhưng trong mắt vẫn có một tia 'lén lút': "Mau mau, mau vào học cho tôi"

    Thầy Lương ngập ngừng vài giây, nhưng trước sự thúc giục của bạn mình, cuối cùng cũng rời đi. Ba người nhìn bóng dáng hai thầy khuất dần, thở phào nhẹ nhõm.

    Sau khi thoát khỏi màn tra hỏi của thầy giám thị nhờ màn giải cứu bất ngờ của thầy chủ nhiệm Trương Kiến Khúc, ba người Lạc Thần, Trương Minh và Dương Hạo quay về lớp. Dọc hành lang, không khí yên tĩnh bất thường khiến Trương Minh cảm thấy bứt rứt.

    "Đúng là tẻ nhạt. Đi loanh quanh một chút cũng bị bắt, mấy thầy đúng là không cho học sinh chút tự do sáng tạo nào!" Trương Minh phàn nàn, tay nhét túi quần.

    Dương Hạo vừa đi vừa nhìn qua cửa sổ, ánh mắt chăm chú vào những con chim sẻ trên nhánh cây ngoài sân trường. Cậu khẽ nói:

    "Ít ra mình cũng thoát. Nhưng mà con mèo lúc nãy nhìn đáng thương thật, lông xù lên hết vì lạnh. Tiếc là mình không mang gì cho nó ăn."

    Trương Minh bĩu môi:

    "Này, Hạo, cậu không thấy vấn đề nghiêm trọng hơn là chúng ta bị bắt giữa chừng à? Đừng có suốt ngày nghĩ đến động vật nữa!"

    Lạc Thần đi trước, không thèm quay lại, giọng bình thản:

    "Trật tự chút đi."

    Cả ba tiếp tục bước đi. Đúng lúc đó, tiếng chuông báo giờ ra chơi vang lên, và hành lang trường lập tức trở nên náo nhiệt. Lạc Thần không nói một lời, chỉ nhanh chân bước vào lớp 10-1 trước. Vừa đặt cặp sách xuống bàn, cậu ngả người ra, gối đầu lên tay và nhắm mắt ngủ như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

    Trương Minh nhìn theo, cảm thán:

    "Lạc Thần đúng là thần thái! Vừa thoát khỏi nguy hiểm mà đã ngủ ngay được. Thôi, tôi đi kiếm gì ăn đây."

    Nhưng trước khi Trương Minh và Dương Hạo kịp rời đi, từ xa, bóng dáng Chu Minh Khải – "loa phát thanh sống" của lớp 10-9 đã xuất hiện. Tay cầm ổ bánh mì ăn dở, cậu vừa chạy vừa hét:

    "Tin nóng đây! Tin nóng đây! Đừng ai bỏ lỡ!"

    Chỉ trong tích tắc, Minh Khải đã có mặt ở cửa lớp 10-1. Cả lớp quay lại nhìn cậu, ánh mắt đầy tò mò. Cậu hắng giọng, bắt đầu "phát sóng trực tiếp" :

    "Báo cáo! Ba anh hùng nổi tiếng nhất lớp 10-1 đã bị Lương Giám Khổ bắt ngay tại trận khi trèo tường! Nhưng may mắn thay, thầy Trương đã ra tay giải cứu. Lạc Thần, Trương Minh và Dương Hạo quay về lớp an toàn, không thương tích gì, như những người hùng sau trận chiến!"

    Lời kể của Minh Khải được diễn đạt bằng giọng điệu trầm bổng và đầy kịch tính, kèm theo cử chỉ khoa trương khiến cả lớp 10-1 bật cười nghiêng ngả. Một bạn nữ tò mò lên tiếng:

    "Lạc Thần, thật không? Cậu trèo tường à?"

    Nhưng Lạc Thần không thèm trả lời. Cậu chỉ nhắm mắt, khẽ trở mình, một tay kéo cao cổ áo che khuôn mặt, biểu cảm rõ ràng là "đừng làm phiền tôi".

    Trương Minh tranh thủ lên tiếng, giọng điệu khoác lác:

    "Không hề phóng đại đâu! Chúng tôi không chỉ trèo tường mà còn rất điệu nghệ. Tôi suýt nữa phá kỷ lục nhảy cao luôn! Tiếc là chưa quay video làm bằng chứng."

    Dương Hạo lắc đầu, bước về chỗ mình, vừa ngồi xuống vừa nói:

    "Lần sau nếu thực sự trèo tường, tôi sẽ nhờ một con chim bay trước để do thám tình hình."

    Cả lớp lại cười ồ lên. Tiếng cười rộn rã vang khắp lớp 10-1. Trong khi mọi người vẫn đang bàn tán sôi nổi, Lạc Thần đã chìm vào giấc ngủ, như thể mọi rắc rối vừa qua chẳng liên quan gì đến mình.
     
    Last edited: Dec 28, 2024
  7. Chương 5: Mắt Chạm Mắt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiếng chuông báo hiệu kết thúc giờ ra chơi vang lên, nhưng thay vì yên vị trong lớp học, Lạc Thần, Trương Minh và Dương Hạo bị mời thẳng lên phòng giáo viên. Vừa bước vào, họ đã thấy thầy chủ nhiệm Trương đang ngồi chờ, tay chống cằm.

    "Ba trò, đóng cửa lại," thầy lên tiếng, giọng trầm nhưng rõ ràng.

    Trương Minh rụt rè đẩy cửa khép lại, rồi cùng Dương Hạo và Lạc Thần đứng thành hàng trước bàn giáo viên. Lạc Thần khoanh tay dựa lưng vào tường, giữ nguyên vẻ bất cần thường thấy. Dương Hạo cúi đầu, trông như đang suy nghĩ xem con mèo ngoài sân đã tìm được chỗ ấm chưa. Chỉ có Trương Minh là cố gắng nở một nụ cười gượng gạo:

    "Thầy, chúng em thật ra chỉ là.. đi dạo một chút thôi, không có ý định!"

    "Im lặng!" Trương Kiến Khúc cắt ngang, ánh mắt sắc lẹm nhìn Trương Minh khiến cậu im bặt. "Cái trò ngụy biện của em tôi nghe còn nhiều hơn cơm ăn hằng ngày."

    Thầy hít sâu một hơi rồi nhìn cả ba, giọng đầy nghiêm khắc:

    "Ba người các em, đặc biệt là Minh và Hạo, lúc nào cũng làm tôi đau đầu! Trốn học, đi chơi, giờ ra chơi cũng không yên phận. Các em nghĩ mình đang làm gì? Minh, tôi hỏi em, kết quả bài kiểm tra tuần trước đâu? Được có mười ba điểm mà còn dám đi chơi?"

    Trương Minh gãi đầu cười trừ: "Thầy, là tại đề khó-"

    "Đề khó? Vậy sao Lạc Thần được điểm cao nhất lớp?"

    Trương Minh lập tức quay sang lườm Lạc Thần, người vẫn đang giữ dáng vẻ bình thản như thể mọi chuyện không liên quan đến mình.

    Thầy Trương tiếp tục quay sang Dương Hạo:

    "Còn em, Hạo, tôi biết em thích động vật, nhưng thay vì chăm mèo hoang, sao em không nghĩ đến việc chăm chỉ học bài một chút? Em cứ như thế này thì tương lai em định làm gì? Mở trại mèo à?"

    Dương Hạo lí nhí đáp:

    "Thầy, mở trại mèo cũng là việc tốt mà.."

    "Đừng có lái sang chuyện khác!" Thầy đập bàn một cái, khiến cả hai giật mình. "Còn em, Lạc Thần" Thầy bất ngờ hắng giọng, tuy nghiêm khắc nhưng cũng có phần bất lực, "tôi biết em học giỏi, nhưng thái độ này của em sẽ ảnh hưởng xấu đến bạn bè. Em phải làm gương chứ không phải kéo cả lớp vào mấy chuyện này."

    Lạc Thần vẫn giữ vẻ thờ ơ, nhún vai: "Thầy, em có kéo ai đâu. Là họ tự theo em thôi."

    Thầy Trương hít sâu một hơi, rõ ràng đang cố gắng kiềm chế cơn giận. Nhưng đúng lúc đó, cánh cửa phòng giáo viên hé mở. Một giọng nữ trong trẻo vang lên: "Thầy Trương, em nộp vở bài tập."

    Cả ba quay đầu lại nhìn. Đó là một cô gái có mái tóc dài buộc gọn, khuôn mặt thanh tú và ánh mắt sáng, trong veo như nước. Dáng vẻ nghiêm túc của cô ngay lập tức làm không khí trong phòng trở nên yên tĩnh hơn.

    Lạc Thần khẽ nhíu mày, ánh mắt thoáng nét tò mò. Cô gái bước đến bàn thầy, đưa tập bài tập với vẻ lễ phép:

    "Thầy, đây là bài tập em đã thu từ lớp."

    "À, là em," thầy Trương mỉm cười, giọng bớt căng thẳng hơn hẳn. "Cảm ơn em, Tử Di."

    Lâm Tử Di khẽ gật đầu, ánh mắt vô tình lướt qua ba người đứng đó. Khi ánh mắt cô chạm phải ánh nhìn của Lạc Thần, cả hai vô tình đối mặt trong một khoảnh khắc. Sự bình thản thường trực của cậu thoáng chốc dao động, nhưng rất nhanh, Lạc Thần liếc sang hướng khác, vẻ mặt trở lại lạnh lùng như chưa từng có gì xảy ra.

    "Hình như thầy đang bận. Vậy em xin phép đi trước." Cô rời đi, để lại một mùi hương thoang thoảng và không gian lặng đi trong vài giây. Trương Minh khẽ huých tay Lạc Thần, hạ giọng:

    "Thấy chưa? Người ta vừa xinh đẹp vừa học giỏi. Đó mới là gương mẫu, chứ không phải cái kiểu 'thiên tài bất cần đời' như cậu."

    Lạc Thần không đáp, chỉ nhìn về phía cửa như đang suy nghĩ gì đó.

    Thầy Trương hắng giọng, kéo mọi sự chú ý về lại mình:

    "Được rồi, tôi nói đến đây thôi. Lần sau mà còn thấy mấy trò gây chuyện, tôi không chỉ gọi phụ huynh mà sẽ báo thẳng lên ban giám hiệu. Rõ chưa?"

    Ba người đồng thanh đáp nhỏ: "Rõ ạ."

    "Rồi, về lớp đi."

    Cả ba cúi đầu chào, lần lượt bước ra khỏi phòng trở về lớp. Hành lang dẫn về lớp học thoáng đãng mà tràn ngập ánh sáng. Tiếng bước chân của ba người vang lên đều đều, hòa lẫn với tiếng cười đùa rộn ràng của Trương Minh. Cậu vẫn bá cổ Dương Hạo và Lạc Thần, miệng thao thao bất tuyệt:

    "Tớ bảo rồi, quán net mới kia nhất định là đỉnh nhất khu này! Lần này mà không đi thì phí cả đời trai trẻ đấy!"

    Dương Hạo cố vùng khỏi tay Trương Minh, vừa thở dài vừa châm chọc:

    "Đời cậu còn dài lắm, đừng ép người khác chịu chung số phận."

    Lạc Thần chỉ im lặng, nhấc cánh tay của Trương Minh khỏi vai mình một cách dứt khoát. Gương mặt điển trai ấy thoáng chút lạnh nhạt:

    "Xích ra, nóng chết được."

    Trương Minh bật cười khanh khách, nhưng cuối cùng cũng chịu buông tha. Cả ba bước vào lớp, không khí nhộn nhịp của giờ nghỉ nhanh chóng ùa tới.

    Lạc Thần bước thẳng về cuối lớp, khi đi ngang qua bàn Tử Di, cậu bất giác chậm lại. Tử Di đang cúi đầu viết gì đó vào cuốn vở của mình, nét mặt trầm tĩnh như mặt hồ không gợn sóng. Khoảnh khắc ấy, Lạc Thần dường như bị ánh nắng nhè nhẹ rọi qua cửa sổ làm xao lãng, khiến bước chân cậu lơ đãng hơn thường lệ.
     
    Last edited: Dec 29, 2024
  8. Chương 6: Bạn Mới

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ánh nắng ban mai nhẹ nhàng len lỏi qua khung cửa sổ, chiếu sáng căn bếp nhỏ ấm áp. Tử Di ngồi ngay ngắn tại bàn ăn, chiếc thìa nhỏ trong tay chạm vào bát cháo trắng thơm mùi hành và tiêu. Bên cạnh, mẹ cô đang thoăn thoắt rót trà, còn bố ngồi đọc báo với một vẻ điềm tĩnh quen thuộc.

    "Con ăn đi, cháo còn nóng." Mẹ cô nhẹ nhàng dặn dò.

    "Vâng." Tử Di đáp lại, giọng nói đều đều, nhưng động tác ăn sáng có chút vội vã hơn thường ngày.

    Bố cô, sau khi gấp tờ báo lại, nhìn con gái qua cặp kính tròn và hỏi: "Hôm nay con định làm gì? Ở nhà hay ra ngoài?"

    Tử Di ngừng lại một chút, rồi đặt thìa xuống, đáp: "Con.. có hẹn với bạn."

    Bàn tay đang lau cốc của mẹ cô khựng lại, bà ngước nhìn con gái với vẻ ngạc nhiên pha chút vui mừng: "Bạn nào thế? Lớp mới của con à?"

    Tử Di gật đầu, nét mặt có chút e thẹn: "Vâng."

    Mẹ cô mỉm cười, nhanh chóng quay sang bố cô, ánh mắt lóe lên niềm vui. Bố Tử Di khẽ nhếch môi, nhìn vợ một cách đầy ý nhị, rồi lên tiếng, giọng pha chút đùa cợt: "Tốt. Lúc trước còn tưởng con bé nhà mình không thể hòa đồng được ở trường mới. Không ngờ.. nhanh như vậy đã kết bạn rồi."

    Được rồi, nhớ cẩn thận, đừng về muộn quá.

    Tử Di vội vàng đứng lên, thu dọn bát đĩa của mình rồi nhanh nhẹn bước về phía cửa: "Con biết rồi, con đi đây!"

    Gió thu mát lành lùa qua từng tán cọ xanh mướt, mang theo chút hương lá cây đặc trưng của buổi sớm. Tử Di kéo nhẹ chiếc khăn mỏng trên vai, ánh mắt ngước nhìn cánh cổng lớn của công viên nhiệt đới, nơi những dòng người đang lần lượt tiến vào với vẻ háo hức. Không khí nhộn nhịp, khiến tâm trạng cô thêm phần thoải mái.

    Phía trước, Mộng Uyển đang đứng chờ với một nụ cười rạng rỡ. Cô bạn mặc một chiếc áo hoodie dáng rộng và quần thể thao, trông vừa năng động vừa trẻ trung. Thấy Tử Di, Mộng Uyển vội vẫy tay: "Tử Di! Ở đây!"

    Tử Di bước nhanh tới, khẽ cười, giọng nói nhẹ nhàng: "Tớ tới trễ à?"

    Mộng Uyển lắc đầu, kéo tay cô đi thẳng vào cổng: "Không đâu, vừa kịp lúc! Hôm nay nhất định phải thử hết các trò mạo hiểm đấy, đừng có trốn nhé!"

    Công viên nhiệt đới vào mùa thu đẹp đến lạ. Những hàng cây xanh mướt rì rào trong gió, lá vàng điểm xuyết khắp nơi, tạo nên một khung cảnh vừa trong lành vừa ấm áp. Tiếng nước chảy róc rách từ những con suối nhân tạo hòa lẫn với âm thanh sôi động từ khu trò chơi, khiến không khí càng thêm phần rộn ràng.

    "Trò kia trước nhé!" Mộng Uyển hào hứng chỉ về phía "Thác Sóng Bạc," một đường trượt xoắn ốc khổng lồ.

    Tử Di hơi ngập ngừng, ánh mắt lướt qua máng trượt uốn lượn như con rồng bạc giữa không trung. "Cậu chắc không? Trông.. hơi đáng sợ."

    Mộng Uyển phì cười, đẩy nhẹ vai cô: "Đừng lo! Tớ đi cùng cậu. Đi nào!"

    Không chần chừ thêm, Mộng Uyển kéo Tử Di lên hàng chờ. Khi đến lượt, cả hai leo lên những chiếc phao đôi, tiếng reo hò của người chơi xung quanh khiến không khí thêm phần phấn khích.

    "Một, hai, ba!" Mộng Uyển hét lớn, phao của cả hai lao vun vút xuống.

    Tử Di không kịp hét lên, chỉ cảm thấy cả người như bị đẩy mạnh về phía trước, gió thổi lùa qua mái tóc. Cảm giác ấy vừa hồi hộp vừa vui sướng, khiến cô bật cười khúc khích. "Đúng là không tệ."

    Hai người tiếp tục khám phá những khu vực khác, từ "Cầu treo lắc lư" đến "Đường zipline nhiệt đới". Không khí trong lành của mùa thu kết hợp với tiếng cười của mọi người xung quanh khiến Tử Di quên mất sự ngại ngùng thường ngày.

    Đứng trên cây cầu dây, nhìn xuống khung cảnh bao la phía dưới với những hàng cọ và thác nước nhỏ, Tử Di cảm nhận được sự bình yên lạ thường. Mộng Uyển đứng bên cạnh, nở một nụ cười tinh nghịch: "Sao? Vui chứ?"

    "Ừm, rất vui." Tử Di đáp, khóe môi khẽ nhếch lên, một nụ cười hiếm hoi nhưng chân thật.

    *

    Gió thu mát lành thổi qua dãy chung cư cũ, làm những chiếc chuông gió trên ban công khẽ rung, phát ra âm thanh leng keng dễ chịu. Trương Minh và Dương Hạo đứng trước căn hộ của Lạc Thần, nhìn chằm chằm vào cánh cửa gỗ đã gõ đến lần thứ ba mà vẫn không có phản hồi.

    "Cậu chắc chắn Lạc Thần ở nhà chứ?" Trương Minh vừa hỏi vừa nhíu mày, bàn tay lại lần nữa gõ mạnh lên cửa.

    "Chắc chứ. Cậu ấy mà ra ngoài vào cuối tuần thì đúng là mặt trời mọc hướng tây." Dương Hạo tự tin đáp, rồi hắng giọng: "Lạc Thần! Mở cửa! Bọn tớ đến đây!"

    Bên trong vẫn im lặng như tờ. Chỉ có tiếng động nhè nhẹ vọng ra từ xa, có vẻ như là âm thanh của quạt máy.

    "Hay là cậu ấy ngủ quên?" Trương Minh đoán, cúi xuống sát khe cửa như muốn nghe ngóng động tĩnh.

    "Ngủ đến mức này thì đúng là tài đấy." Dương Hạo thở dài, cậu giơ tay bấm chuông cửa liên tục, tiếng chuông vang vọng trong không gian tĩnh mịch của hành lang.

    "Cậu định phá nhà người ta à?" Trương Minh bật cười, kéo tay Dương Hạo lại. "Cẩn thận hàng xóm ra quát cho một trận bây giờ."

    "Nếu không làm thế thì cậu ấy không bao giờ nghe thấy." Dương Hạo đáp, mặt tỉnh bơ.

    Đúng lúc đó, cánh cửa bật mở. Lạc Thần xuất hiện trong bộ đồ ngủ đơn giản, mái tóc hơi rối, đôi mắt mơ màng.

    "Hai cậu đang làm cái gì thế?" Giọng cậu khàn khàn, rõ ràng là vừa bị đánh thức.

    Trương Minh cười toe, đập mạnh lên vai Lạc Thần: "Đánh thức cậu chứ còn gì nữa! Thứ bảy mà còn ru rú trong nhà, cậu nghĩ mình là ẩn sĩ hay sao?"

    Dương Hạo gật gù phụ họa: "Cậu nên cảm ơn bọn tớ vì đã lôi cậu ra khỏi giấc ngủ đấy."

    Lạc Thần thở dài, đưa tay dụi mắt: "Hai cậu phiền thật đấy. Đợi tớ vài phút."

    Trương Minh, Dương Hạo và Lạc Thần bước ra khỏi tòa chung cư, vừa đi vừa trò chuyện rôm rả, nhưng mỗi bước chân lại lạc lõng bởi một lý do rất đơn giản: Họ không biết nên đi đâu.

    "Này, vậy giờ đi đâu?" Lạc Thần hỏi, vẻ mặt đầy vẻ chán nản. "Đừng nói là kéo tớ ra ngoài mà không biết phải đi đâu đấy."

    "Không phải không có!" Trương Minh lập tức lên tiếng, nhưng giọng nói của cậu rõ ràng không tự tin như vẻ ngoài. "Chỉ là.. chúng ta có quá nhiều lựa chọn nên chưa quyết định thôi."

    "Quá nhiều lựa chọn?" Lạc Thần nhướn mày, đôi mắt hờ hững liếc sang Dương Hạo.

    "À, thì.." Dương Hạo nhún vai, gãi đầu cười trừ. "Hay là đi chơi game?"

    "Chán rồi." Trương Minh lập tức phản đối. "Ngày nào cũng chơi game, cậu không thấy ngán à?

    " Thế đi karaoke? "Dương Hạo đề nghị, nhưng ngay lập tức nhận lại cái nhìn đầy chế giễu từ Trương Minh.

    " Cậu quên là Lạc Thần ghét nơi ồn ào à? Với lại, ai mà muốn nghe cậu hát chứ? "

    " Này! "Dương Hạo phản ứng, gương mặt đầy vẻ phẫn uất như thể có thể nhào đến cắn xé Trương Minh ngay lập tức.

    Lạc Thần thở dài, tay xoa nhẹ thái dương. Lúc này, bụng cậu khẽ réo lên, nhắc nhở rằng mình đã nhịn đói từ sáng. Cậu nhìn hai người bạn vẫn đang lời qua tiếng lại, nói:

    " Đi ăn sáng đi. Tớ đói rồi. "

    Trương Minh và Dương Hạo lập tức im bặt. Cả hai nhìn nhau, rồi gật gù đồng ý như thể đó là ý tưởng tuyệt vời nhất trong ngày.

    Cả ba bắt đầu đi bộ tới một quán ăn nhỏ cách đó không xa. Con đường lát gạch thoáng đãng, rợp bóng cây, hòa cùng tiếng chim hót líu lo, tạo nên khung cảnh rất bình yên. Quán ăn nằm nép mình trong góc phố nhỏ, bảng hiệu cũ kỹ nhưng mùi thơm từ bếp lan tỏa khắp không gian. Trương Minh hít một hơi thật sâu, mắt sáng rực:

    " Mùi này.. chính là sự hòa quyện hoàn hảo giữa gia vị và khói lửa. Không thể nhầm lẫn, đây chính là dấu hiệu của một bữa ăn chuẩn mực. "

    Dương Hạo chỉ biết lắc đầu cười như thể đã quá quen với sự khoa trương của Trương Minh.

    Lạc Thần không nói gì, chỉ nhẹ nhàng theo sau. Cậu thích những nơi như thế này, vừa đủ giản dị, vừa đủ thân thuộc.

    Khi cả ba ngồi xuống một chiếc bàn nhỏ gần cửa sổ, Dương cầm thực đơn lên, vừa lật vừa hào hứng:" Tớ gọi bún bò, cậu thì sao, Lạc Thần?

    "Phở." Lạc Thần đáp ngắn gọn, tay chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ.

    Trương Minh thì chẳng thèm nhìn thực đơn, lập tức nói lớn: "Bác ơi, cho cháu một phần bánh mì ốp la thêm xúc xích!"

    Bầu không khí sau bữa ăn trong quán trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng thì thầm của những người khách rải rác. Dương Hạo ngả người ra ghế, cảm giác no nê, thoải mái sau một bữa ăn no bụng.

    Sau khi tính tiền xong, cả ba người thế mà lại quyết định đến quán net chơi game.
     
Trả lời qua Facebook
Loading...