Review Thư tình của động vật Tác giả: Lê Lam Lam Thể loại: Đô thị, đam mỹ, song hướng yêu thầm, chủ thụ, nhẹ nhàng, giới giải trí. Đây là tác phẩm đầu tiên mình đọc của tác giả Lê Lam Lam với thể loại đam mỹ. Cái nhìn chung về tác phẩm này thì mình chỉ muốn nói rằng khá nhạt nhòa, thích hợp với bạn nào hứng thú với thể loại ngọt ngào không nhiều drama, thuộc kiểu cute phô mai que nhé. Lê Lam Lam có hai bộ là "Đoạt vị" (Review Truyện - Review Đoạt Vị - Lê Lam Lam ) và "Thư tình của động vật". Chỉ cần nghe cái tên thôi là các bạn cũng biết được đây sẽ là một tác phẩm ngọt ngào và dễ thương đúng không! Tác phẩm có tất cả 42 chương chính văn và không có phiên ngoại, có thể đọc xong trong 1 ngày. Vì là "yêu thầm" nên tiến trình tình cảm có thể sẽ hơi chậm, nhưng với dung lượng ngắn nên cũng không gây lan man dài dòng các bạn nhé! Cốt truyện của "Thư tình của động vật" khá hoàn chỉnh, là quá trình gặp lại nhau của hai nhân vật chính. Diệp Tân là chủ một cửa hàng thú cưng có khả năng nói chuyện được với động vật và đã chờ đợi Lăng Phong – anh công ảnh đế 13 năm kể từ ngày anh phải rời khỏi nhà để trốn nợ cùng cha mẹ. Với sự giúp đỡ của những chú pet cực thông minh và dễ thương, hai người đã gặp lại nhau, dần có cơ hội tiếp xúc, giải quyết những khúc mắc của nhau và trở thành người yêu. Cái kết truyện mình cũng khá ưng, là đám cưới của hai couple và cuộc gặp gỡ của Thành Thiên Khê, thế nhưng mình vẫn mong một chút gì đó ở phiên ngoại dành cho các bé pet và mình sẽ nói kĩ lí do ở phía sau. Nói đến Diệp Tân thì cậu được miêu tả với ngoại hình thanh tú, khả năng đặc biệt với động vật và niềm yêu thích trường kì dành cho anh trai nhà hàng xóm. Cậu dễ ngại ngùng, nhiều khi còn "hơn cả con gái", nhưng rất ấm áp và quan tâm đến Lăng Phong. Còn anh công Lăng Phong lại có khả năng che dấu cảm xúc rất tốt, nên lúc đầu mình tưởng chỉ là do Diệp Tân đơn phương mà thôi. Hai nhân vật chính thì không còn gì phải bàn, thực sự rất thích. Một cặp đáng yêu mềm mại thụ và cao lãnh sủng nịnh công nhé! Bên cạnh sự dễ thương của hai nhân vật thì chi tiết bạn công để chị gái của thụ giả làm người yêu cũng có hơi thừa một chút. Vì thực chất, anh công bị đồn là "gay" đã có bộ phận PR của công ty lo, ra ngoài với thụ thì đã có tư các trợ lí sinh hoạt, hoàn toàn không cần đến phần kĩ xảo hơi "trẻ con" này. Nếu như nghĩ thoáng thì có thể coi đây là một chi tiết để show ân ái giữa Diệp Tân và Lăng Phong nhưng nếu xét kĩ hơn thì cứ để Lăng Phong nửa thực nửa giả, hoặc dứt khoát không thể hiện động tĩnh gì sẽ hợp lí hơn. Hai nhân vật chính đến với nhau khá nhẹ nhàng, khúc mắc lớn nhất trong câu chuyện là Thành Thiên Khê. Thành Thiên Khê thích Lăng Phong từ hồi còn đi học, cùng với Dư Khôn trở thành cái đuôi nhỏ theo sau Lăng Phong. Nhưng rồi biến cố xảy đến, cậu bị Lăng Phong hiểu nhầm mà không rõ lí do, dù đã cố gắng nhưng tình cảm bao năm vẫn không được đáp lại, thậm chí còn khiến Lăng Phong hận cậu. Thật may mắn khi đến cuối truyện, tác giả cũng mở ra cho cậu một con đường mới với "Tiêu Liệt", người từng bị cậu cự tuyệt khi còn là thiếu niên. Trong truyện còn có một cặp phụ khác cũng dễ thương không kém là Diệp Mộ và Dư Khôn, cả hai vô tình gặp gỡ và sau một đêm "mượn rượu tỏ tình" đã chính thức về với nhau. Diệp Mộ là một nữ cường, độc lập, dám yêu dám hận và hết mực cưng chiều em trai, còn Dư Khôn là một nghệ sĩ nổi tiếng nhưng ẩn sâu trong người anh là một thanh niên bướng bỉnh và phá phách. Tuy đất diễn không nhiều nhưng cũng là một couple rất được yêu thích. Tuy nhiên, có một điều khiến mình khá tiếc nuối và chưa được thỏa mãn đó chính là xuất diễn của các em pet cứ ít dần đi, thực sự các em cưng lắm luôn, ngạo kiều, ngốc nghếch, thông minh và rất rất dễ thương. Các bé đóng vai là những người đưa thư gửi đi thư tình mà Diệp Tân đã viết và cũng nhờ các bé mà anh công mới có thể xác nhận danh tính của người gửi thư mà dũng cảm tỏ tình. Thế nhưng khi hai người đã đến với nhau, tác giả hoàn toàn quên mất sự tồn tại của các bé hay sao ấy, dù có để các em xuất hiện cũng chẳng có một lời thoại nào. Rõ ràng Diệp Tân có rất nhiều thú cưng nhưng phải nhờ chị gái Diệp Mộ trông coi giúp và từ sau khi làm trợ lí cho Lăng Phong, mình chẳng còn thấy sự tương tác giữa họ nữa. Mình nghĩ đây là một lỗ hổng khá lớn trong truyện, dẫu biết rằng sẽ chú trọng đến tuyến tình cảm của nhân vật nhưng đôi khi sự xuất hiện "đều đều" của các pet cũng là một chất xúc tác, khiến truyện "ngọt càng thêm ngọt". Một phân đoạn của các bé mình rất thích đây: Bấm để xem Mẹ nó, cậu thực sự rất muốn hét lên, nhưng lại sợ Lăng Phong ở cách vách sẽ nghe thấy nên đành lấy hai tay bịt chặt cái miệng đang muốn manh động lại. Các bạn thú cưng đều lo lắng nhìn hành động này của Diệp Tân. Tập thể thú cưng: Chủ nhân của chúng ta bị điên rồi sao? * * * "Tiểu Tân, anh không sao chứ?" Anh Hùng và các bạn thú cưng quan sát Diệp Tân đã lâu, thấy cậu lúc thì cười ngây ngô, lúc thì nhíu mày, một chốc uể oải một chốc lại mờ mịt, nó thật sự lo lắng nên thay mặt các bạn thú cưng đến hỏi. "Ừm.. Anh Hùng à, Lăng Phong trở về rồi." Diệp Tân bước ra ban công, nhìn ánh đèn ấm áp ở ban công nhà bên. "Ồ, cuối cùng anh ta cũng đã về. Mà sao anh ấy về anh lại buồn thế?" Anh Hùng khó hiểu hỏi. "Anh muốn tỏ tình, nhưng Lăng Phong vừa mới quay về, đối với anh ấy chắc anh chỉ là một người xa lạ thôi, tùy tiện tỏ tình kiểu gì cũng sẽ thất bại. Anh nghĩ hay là đợi bọn anh thân thiết trở lại nhưng hiện tại điều này vốn không có khả năng. Xung quanh Lăng Phong có biết bao nhiêu người, ngay cả đến gần anh ấy cũng không thể thì làm sao anh còn cơ hội.. haizz!" Nói xong Diệp Tân nhìn lên bầu trời đen kịt, giơ tay ra cảm nhận được cái lạnh của cơn mưa xuân bên ngoài. Con người luôn có lòng tham. Trước đây, cậu nghĩ chỉ cần được thấy Lăng Phong thôi là đã hài lòng lắm rồi. Sau đó trong buổi tuyên truyền phim điện ảnh, giữa biển người hâm mộ nhìn thấy Lăng Phong ở phía xa, cậu lại nghĩ nếu anh trở về thì tốt biết bao. Bây giờ, khi Lăng Phong trở lại rồi, bao nhiêu nhung nhớ như hồng thuỷ vỡ đê cuối cùng cũng tìm được nơi để trút xuống, niềm vui sướng trào dâng suýt chút nữa nhấn chìm cậu. Mà hiện tại gặp được anh, cậu lại càng muốn nhiều hơn thế nữa. "Loài người thật phức tạp." Anh Hùng nghe hồi lâu vẫn chẳng hiểu mô tê gì, nhưng nó cũng không thể biểu hiện ra là nó nghe không hiểu, vì thế nó bịa bừa một cách: "Hay anh gửi thư đi!" Đúng vậy, nó là chim, mà thời cổ đại người ta hay dùng chim để truyền tin, nhưng để một con chim như nó nghĩ ra được cách này cũng thật không dễ gì. Diệp Tân đang dựa người vào ban công nghe vậy lập tức đứng thẳng dậy, nhìn Anh Hùng bên cạnh, mắt cậu sáng ngời nói: "Anh Hùng, em nói đúng nha! Gửi thư tình!" Anh Hùng ưỡn ngực, tỏ vẻ nghe anh đây cấm có sai! Thư tình à.. Haiz, cậu chưa từng viết bao giờ, nhưng sau một hồi suy nghĩ, cậu quyết định vào nhà tìm kiếm sự giúp đỡ từ chị Độ** (Baidu). Diệp Tân viết thư hết một tiếng vẫn cảm thấy chưa được, nhưng cậu sợ nếu còn chần chừ nữa thì Lăng Phong sẽ đi mất nên đành thôi. Một tay cậu cầm thư tình, một tay cầm nắm cửa, nhưng vừa vặn mở đã cấp tốc đóng vào. Cứ thế qua đưa không thích hợp lắm nhỉ? Lỡ ai thấy thì chẳng phải rất xấu hổ sao? "Anh đi đâu thế? Ra ngoài mua đồ ăn đêm à? Bổn hoàng tử muốn ăn gà!" Ngũ A Ca đang chơi đồ chơi trên sofa, thấy Diệp Tân định ra ngoài bèn nhảy xuống dụi đầu vào chân cậu, sử dụng tuyệt chiêu bán manh thức đầu tiên: Cọ chân! Hửm! Diệp Tân nhướng mày, ngồi xổm xuống nhìn chú mèo một cách trìu mến: "Điện hạ giúp anh cái này nha, mai mua cho cưng cá khô vị mới nhất, cưng thấy được không?" Ngũ A Ca nghiêng đầu, cặp mắt tròn xoe tò mò nhìn Diệp Tân. Tóm lại, so với "Đoạt vị" thì "Thư tình của động vật" hơi nhạt hơn một chút, mình đề cử với các bạn muốn thư giãn bằng những câu chuyện nhẹ nhàng nhé! Chúc các bạn có trải nghiệm truyện vui vẻ!