Review Truyện Lời Hồi Đáp Của Keanu Reeves - Thanh Minh Cốc Vũ

Thảo luận trong 'Sách - Truyện' bắt đầu bởi Keats, 16 Tháng năm 2025 lúc 6:47 PM.

  1. Keats

    Bài viết:
    3
    Tên truyện: Lời hồi đáp của Keanu Reeves

    Tác giả: Thanh Minh Cốc Vũ .

    [​IMG]

    Bộ truyện này thực sự là một trong những bộ khiến mình vừa buồn, vừa suy nghĩ, vừa cảm thấy được chữa lành. Câu chuyện xoay quanh hai nhân vật chính: Anh công – Triệu Thanh Các và em thụ – Trần Vãn. Một người bề ngoài lạnh lùng, kiêu ngạo, tưởng như khó gần nhưng bên trong lại mang sự trầm lặng quyến rũ; một người dịu dàng, tinh tế, sống thầm lặng và đầy chân thành. Sự đối lập này đã tạo nên một mối quan hệ đầy cảm xúc nhưng cũng rất nhẹ nhàng, tuy rằng đôi lúc bạn sẽ cảm thấy anh công có phần "bá đạo" một chút nhưng đó vẫn là một mối quan hệ tràn đầy ấm áp.

    Triệu Thanh Các là một kiểu công "anh đại" đúng nghĩa – khí chất lãnh đạm, mạnh mẽ, quyền lực, nhưng lại không phải kiểu người dễ mở lòng. Trong khi đó, Trần Vãn là một người khéo léo trong giao tiếp, nhạy cảm với cảm xúc người khác, luôn biết cách làm hài hòa mọi tình huống. Tuy vậy, bên trong con người tưởng như lý trí đó lại là một tâm hồn mỏng manh, có phần "điên điên". Cậu không phải kiểu người chủ động yêu cầu gì từ người khác. Chính điều đó làm cho tình yêu đơn phương của cậu trở nên lặng lẽ mà sâu sắc đến đau lòng.

    Em thụ – Trần Vãn – đã đơn phương Triệu Thanh Các suốt 16 năm. Nhưng điều đáng nói là suốt khoảng thời gian ấy, cậu chưa từng nghĩ đến việc trở thành người yêu của anh công. Cậu không làm tất cả vì mong được đáp lại, mà chỉ đơn giản là muốn người mình yêu cảm thấy thoải mái hơn ở nơi có mình. Trần Vãn không cầu danh, không cần công nhận, thậm chí sẵn sàng để người kia không biết đến sự tồn tại của mình. Chỉ cần được ở cùng một vòng tròn, đứng từ xa nhìn một hai lần, như thế là đủ.

    Mối quan hệ giữa hai người ban đầu tưởng như xa lạ – như hai đường thẳng song song. Nhưng thực tế, anh công đã bắt đầu âm thầm để ý đến cậu kể từ khi thường xuyên gặp cậu, chỉ là không thể hiện. Sau này, khi cảm xúc rõ ràng hơn, ảnh biết mình thích thụ, nhưng lại không chịu chủ động bày tỏ, thậm chí khi biết em gặp khó khăn thì chủ động đến gần chờ em xin ảnh giúp, nhưng em thụ thì lại không hiểu ý ảnh. Ảnh đỏng đảnh đến mức chỉ đợi thụ tới tán mình trước mới chịu đồng ý. Nhưng rồi khi phát hiện ra thụ đã âm thầm đơn phương mình suốt 16 năm, anh lại nói rằng phải để anh là người theo đuổi, để tình cảm ấy được công bằng. Khoảnh khắc đó thực sự làm mình thấy xúc động – vừa có sự chín chắn, vừa có chút bù đắp đầy dịu dàng.

    Có một đoạn sau này nghĩ lại mình cảm thấy khá hài nhưng lúc mình đọc thì vừa thấy suy vừa cảm thấy có chiều sâu là đoạn anh công cầm súng.. bắn thụ. Nghe thì thấy ngớ ngẩn và hơi "ngược" nhưng thật ra lại rất có ý nghĩa. Lúc ấy công đúng kiểu chơi ngu luôn, hậu quả là thụ tránh mặt anh suốt hai tháng. Điều đau lòng là Trần Vãn không hề giận, mà chỉ nghĩ rằng bản thân đã làm phiền đến người mình yêu. Trong khi đó, Triệu Thanh Các lại giận thụ vì dám gọi mình là "la sát". Nhưng dù có giận, sau này công vẫn là người giúp thụ "ấn đầu" kẻ thù, bảo vệ cậu trong những lúc yếu đuối nhất. Cái kiểu giận thì giận, nhưng thương thì vẫn thương ấy làm mình thấy vừa đáng yêu vừa chân thực.

    Một điểm rất đáng quý trong truyện là yếu tố "chữa lành". Trần Vãn mắc bệnh tinh thần và mang nhiều tổn thương từ thời thơ ấu. Triệu Thanh Các thì chịu đựng những đổ vỡ về mặt tình cảm gia đình. Hai con người ấy, khi đến với nhau, dường như là hai mảnh vỡ đang tìm được đúng khớp nối của mình. Không ai cố gắng "sửa" người kia, mà chỉ âm thầm bên cạnh nhau, bao dung và bù đắp. Cảm giác khi đọc đến giai đoạn hai người dần bước vào cuộc sống của nhau là cảm giác nhẹ nhàng, tuy rằng khúc em thụ theo đuổi anh công thì vì việc của mẹ thụ nên truyện có mở ra một số chuyện quá khứ của em khiến tui rất đau lòng cho em ấy, nhưng ở đoạn kết thì tui thấy khá ngọt ngào, anh công bắt đầu bù đắp cho những tổn thương của em thụ – đúng chất của một câu chuyện chữa lành.

    Về tổng thể, mạch truyện không quá nhanh cũng không quá chậm. Có người nhận xét đây là truyện "chậm nhiệt", nhưng theo mình thì lại vừa phải. Sự phát triển tình cảm không gấp gáp, nhưng cũng không lê thê. Văn phong của tác giả rất ổn, cách dẫn dắt tình tiết nhẹ nhàng, hợp lý, lời thoại cũng tự nhiên và hợp với tính cách từng nhân vật.

    Điểm trừ duy nhất, nếu có, là cảm giác anh công hơi "toàn năng". Quyền lực của ảnh gần như giải quyết được hết mọi tình huống, làm cho đôi lúc thiếu đi sự kịch tính hay bất lực thật sự. Tuy nhiên, nếu đọc với tâm thế tìm một câu chuyện chữa lành, nhẹ nhàng, thì điểm này có thể chấp nhận được.

    Tóm lại, đây là một bộ đam mỹ dễ thương, sâu lắng, pha chút hài hước và nhiều cảm xúc. Không quá drama, không quá lắt léo, nhưng lại mang đủ tình yêu, tổn thương và sự chữa lành. Đọc xong thấy ấm áp rất nhiều, như là nắng ban chiều vậy đó, dịu nhẹ, trong trẻo và đầy cảm xúc.

    Review bởi Keats.
     
    ThanhHằng170204Thihuynh thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 19 Tháng năm 2025 lúc 7:40 PM
  2. Thihuynh

    Bài viết:
    0
    Bộ này nhớ tác giả rất thích trái cây Việt Nam mình nè.
     
    Keats thích bài này.
  3. Keats

    Bài viết:
    3
    Bạn thụ còn có biệt danh là bé măng cụt nữa cơ, dễ thương cực.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...