Truyện Ngắn Reddit - Khi Thế Giới Sụp Đổ - Tri Ức Dịch

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi moctriuc, 5 Tháng mười hai 2021.

  1. moctriuc

    Bài viết:
    29

    Thành thật mà nói, tôi không có nhiều hi vọng vào Carol. Đầu cô ấy giờ đã bị hói và nổi đầy mụn đỏ do bị cào quá nhiều. Cô từ chối ăn, phải kiềm chế để không làm tổn thương bản thân, và tương tác duy nhất của cô với các bác sĩ tâm thần là tấn công họ. Hầu hết các trường hợp mất trí là ngẫu nhiên hoặc do mất cân bằng hóa học, nhưng đôi khi tôi có ấn tượng rằng bệnh nhân không còn lựa chọn nào khác, rằng phát điên là lựa chọn duy nhất khi thế giới của họ sụp đổ.

    Bạn biết cơn ác mộng tồi tệ nhất của mỗi bậc cha mẹ là gì không? Để mất một đứa trẻ.

    Bốn năm trước Carol đã có tất cả. Cô đã có Tim, người chồng yêu thương của cô, và cùng nhau họ có Norman, sáu tuổi và Chloe, bốn tuổi. Những đứa trẻ khỏe mạnh và thông minh, và Norman vừa mới nhập học. Họ sở hữu một ngôi nhà lớn màu vàng với sân sau đẹp, là những người bạn tốt với hàng xóm của họ. Tim và Carol có tất cả những gì họ có thể mong ước.

    Sau đó Norman biến mất.

    Chỉ vài tháng sau khi bắt đầu đi học, vào một buổi tối thứ Ba nắng ấm, Norman không về nhà. Một số bạn học của cậu né đã nhìn thấy cậu rời trường học và lên xe buýt. Người lái xe nghĩ rằng anh ta nhớ Norman đã xuống xe - trong khi rời khỏi xe buýt, Norman bị vấp và suýt ngã, nhưng thay vì khóc, cậu bé đã cười vì điều đó. "Thật là một đứa trẻ tuyệt vời", người lái xe đã nghĩ, và đó là lần cuối cùng người ta nhìn thấy Norman.

    Cảnh sát đã khám xét khu vực xung quanh, điều tra trong nhiều tháng, thậm chí theo dõi những kẻ buôn người - nhưng Norman không bao giờ được nhìn thấy nữa.

    Và Carol, Tim và Chloe - thậm chí còn chưa đủ lớn để hiểu "anh trai của con sẽ không quay lại" nghĩa là gì - không thể làm gì khác ngoài việc đến đồn cảnh sát mỗi sáng và cầu xin họ hành động thêm. Tất nhiên, họ dán tờ rơi, tập hợp hàng xóm, làm mọi thứ, nhưng Norman đã biến mất.

    Không có gì ngạc nhiên khi Carol trở nên rất bảo vệ Chloe. Cô ấy đã nghỉ việc để đảm bảo rằng Chloe sẽ không bao giờ cô đơn. Khi Chloe bắt đầu đi học - một nơi đắt tiền, có hàng rào an toàn xung quanh - Carol sẽ làm mọi thứ để đảm bảo rằng Chloe sẽ vào cửa trường một cách an toàn vào buổi sáng và sẽ không bao giờ một mình khi cô bé rời trường vào buổi tối. Họ đón bạn bè của Chloe trong các buổi tụ tập vui chơi, chỉ để đảm bảo rằng bọn trẻ sẽ chơi ở nơi an toàn nhất có thể.

    Nói cách khác, Carol đã trở nên bảo vệ quá mức. Tim đã mất hơn một năm để thuyết phục cô rằng anh cũng sẽ chăm sóc tốt cho Chloe. Nhưng vẫn không có bữa tiệc sinh nhật ở chỗ bạn bè nào mà Carol không đứng trong góc để đảm bảo không có bất cứ chuyện gì xảy ra với Chloe. Chắc chắn, nỗi sợ hãi của cô ấy là quá mức - Chloe thậm chí không được phép thắp hoặc thổi nến, đi bộ vào tầng hầm, hoặc đi ra ngoài bất cứ đâu một mình.

    Đó là lý do tại sao Chloe luôn vui vẻ khi mẹ cô ấy đi mua sắm. Tim cũng rất chăm sóc cho Chloe, anh ấy thậm chí còn cho phép cô ấy chơi trong vườn một mình.

    Bạn biết điều gì tồi tệ hơn là mất con của bạn? Mất cả hai đứa con của bạn.

    Hai năm trước, tức là hơn hai năm sau khi Norman mất tích, Tim đang chăm sóc Chloe khi Carol đi mua quà cho sinh nhật sắp tới của Chloe, và việc đưa con bé đến trung tâm mua sắm sẽ là "quá nguy hiểm", như Carol luôn nói, bạn biết đấy, hầu hết các vụ bắt cóc trẻ em đều xảy ra ở các trung tâm thương mại. Đó là một ngày thứ Bảy bận rộn và Carol đã đi gần bốn giờ. Sau đó, cô ấy nhận được cuộc gọi.

    Tim sau đó đã mô tả với cảnh sát rằng anh ấy đang đọc sách trên ghế sofa khi Chloe biến mất, rằng cô bé đã chơi trong vườn vài giờ đồng hồ - điều mà cô đặc biệt thích thú vì biết rằng nó sẽ phải dừng lại ngay khi mẹ về nhà. "Tôi kiểm tra con bé mười phút một lần. Tôi biết Carol sẽ hoảng sợ nếu Chloe làm mình bị thương theo bất kỳ cách nào, vì vậy tôi thậm chí còn đảm bảo rằng cô ấy sẽ mặc quần áo dài, bất chấp cái nóng. Khi tôi vừa đọc xong cuốn sách, không thể quá mười lăm phút sau khi tôi kiểm tra lần cuối cùng và thấy con bé đang chơi với con búp bê của mình trên sân thượng, con bé đã không còn ở đó nữa. Ý tôi là, không có cách nào để cô ấy thoát ra được. Chúng tôi có những hàng rào cao ở hai bên và bên thứ ba là hàng xóm của chúng tôi. Cô ấy luôn rất ngọt ngào với Chloe, tôi không thể tưởng tượng rằng cô ấy sẽ làm điều gì đó với con bé". Lúc này trong cuộc phỏng vấn của cảnh sát, Tim bắt đầu khóc.

    Đó là lần đầu tiên Carol đến viện. Cô ấy đã mất một đứa con, và đã chịu nổi việc mất đứa thứ hai. Cô ấy đã làm mọi thứ để đảm bảo Chloe được an toàn, nhưng cô bé vẫn biến mất. Lần đầu tiên Carol rơi vào trạng thái trầm cảm toàn diện và cố gắng tự sát hai lần. Đầu tiên cô ấy dùng dao lam, nhưng Tim đã tìm thấy cô ấy và đưa đến bệnh viện. Trong phòng khám tâm thần, Carol đã cố tự sát lần thứ hai bằng cách đâm một cây bút vào cổ họng.

    Phải mất sáu tháng sau, Carol mới có thể trở về nhà. Vết thương thể xác đã lành từ lâu, nhưng để Carol thoát khỏi chứng trầm cảm thì mất nhiều thời gian hơn. Và ngay cả sau đó, khi đã trở về nhà, cô ấy vẫn chưa ổn định.

    Tim đã nghỉ việc một năm để chăm sóc cho cô. Tiền bạc hơi eo hẹp nhưng bố mẹ của cả hai đều hết lòng giúp đỡ để Carol và Tim vượt qua - nhưng vì khoảng cách xa nên họ không thể đến thăm thường xuyên. Carol đã ở gần sáu tháng trong phòng của Chloe, khóc với những con gấu bông và ôm những con búp bê. Tim làm việc nhà, nấu ăn, đi mua sắm và sắp xếp để Carol gặp gỡ bạn bè và đồng nghiệp cũ của cô bất cứ khi nào có thể. Hàng xóm và bạn bè của họ đều rất hỗ trợ.

    Nhưng, sau khi làm tất cả những gì có thể làm, người ta vẫn không thể tìm thấy Chloe. Cảnh sát đã điều tra hơn một năm sau vụ mất tích. Họ tra hỏi những người hàng xóm và bạn bè, thậm chí cả chính Tim và Carol. Người hàng xóm gần nhất của họ thậm chí còn bị giam giữ trong thời gian ngắn, nhưng khi chứng cứ ngoại phạm của cô trở nên chắc chắn - ảnh chụp từ camera tốc độ cho thấy cô ở quá xa ngôi nhà vào thời điểm Chloe biến mất - thì cô cũng được thả.

    Hơn một năm sau khi Chloe mất tích, Carol bắt đầu khá hơn. Cô ấy lại bắt đầu nấu ăn và dọn dẹp và cuối cùng cô ấy đã cho phép Tim tặng một số đồ chơi cũ của Chloe và Norman cho tổ chức từ thiện. Một vài lần cô ấy còn tự ra ngoài nữa. Nhưng, như Tim tâm sự với một vài người bạn, hàng đêm Carol vẫn khóc một mình không ngủ được. Nhưng ít nhất, Tim nói, cô đã ngừng đổ lỗi cho anh. Cô đã ngừng buộc tội anh ta, hàng ngày, chịu trách nhiệm về sự biến mất của Chloe. Trong hơn một năm trước đó, anh ấy đã nghe cùng một điều mỗi ngày "Đó là lỗi của anh. Nếu anh không để con bé vào vườn..".

    Sáu tháng trước Tim phải bắt đầu lại công việc của mình. Điều đó thật khó khăn đối với Carol, nhưng đó là cách duy nhất để cứu vãn tình hình tài chính quá bi đát của họ và bắt đầu lại cuộc sống. "Em không thể sống trong quá khứ mãi", Tim nói, "các con đã biến mất và mình phải chấp nhận điều đó." Carol khóc, nhưng cô ấy đã gật đầu giữa những tiếng nức nở. Họ đã lên kế hoạch đi du lịch thế giới cùng nhau và có thể cố gắng sinh con một lần nữa.

    Carol đã mất vài tuần, nhưng cô ấy đã học được cách xử lý việc nhà một mình. Cô nói chuyện với hàng xóm và đi dự các cuộc gặp mặt dành cho cha mẹ của những đứa trẻ mất tích. Cô ấy thậm chí còn bắt đầu tổ chức một buổi quyên góp cho một sân chơi mới trong khu phố - một trong số đó, cô ấy nhấn mạnh, là nơi những người hàng xóm có thể luân phiên trông chừng để không một đứa trẻ nào phải chơi mà không có sự giám sát.

    Carol cũng đã lại bắt đầu làm việc nhà. Cô nấu nướng, dọn dẹp và mua sắm, dọn dẹp tất cả các phòng trừ phòng làm việc thần thánh của Tim, nơi cô chỉ lau sàn và kệ. Cuối cùng, Carol bắt đầu làm điều mà cô ấy sợ hãi nhất sau khi Chloe biến mất: Làm vườn.

    Cô ấy cắt cỏ, cắt tỉa bụi rậm và dường như dần khá lên. Tim đã không chắc tất cả những điều này có thực sự là một ý tưởng hay, hay liệu Carol có thể gặp phải suy nhược hay không. Nhưng Carol cảm thấy sự cải thiện của chính mình. Đó là một trải nghiệm chữa lành đối với cô và cô thậm chí còn cảm thấy như thể khu vườn đang kết nối lại cô với Chloe – đây là nơi cuối cùng mà Chloe đã ở và cũng là nơi Norman vô cùng yêu thích. Carol thậm chí còn đi xa đến mức bắt đầu trồng những bông hoa và bụi cây mới.

    Bạn biết điều gì tồi tệ hơn là mất con của bạn không? Tìm ra các mảnh của chúng.

    Khoảng sáu tuần trước, khi mọi thứ dường như đang đi vào ổn đính, Carol đang sửa sang hàng rào ở cuối khu vườn của họ. Cô đang đào một cái hố để nhổ một bụi cây cũ, khi thuổng của cô đâm xuyên qua một thứ gì đó cứng. Một khúc xương nhỏ. Carol nhận ra đó là một con vật đã chết và tiếp tục đào bới. Chỉ vài phút sau cô đã tìm thấy bàn tay. Không phải một bàn tay xương cũ - không, một bàn tay rõ ràng còn tươi, nửa thối rữa của một đứa trẻ. Carol, với nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, tiếp tục đào bới. Cô nghĩ rằng có thể thứ gì đó đã chôn cất Chloe ở đó, có thể Chloe đã rơi xuống một cái hố nhỏ và bằng cách nào đó họ đã bỏ qua ụ đất mà đã che lấp cơ thể con bé.

    Carol đào gần nửa tiếng đồng hồ, điên cuồng hất đống đất ra xa khỏi nơi mà cô nghĩ là con mình đang nằm. Cô ấy không tìm thấy gì ngoài một bàn tay, và ít nhất đó là những gì mẹ cô ấy nói, đó là lúc Carol vô thức nhận ra điều gì đó. Bà nói đó là lý do tại sao Carol gọi cảnh sát và bố mẹ cô ấy - mà không phải Tim.

    Trong vòng hai giờ sau đó, cảnh sát đã tìm thấy thêm bốn mảnh - một lồng ngực, toàn bộ cánh tay, xương cằm và bàn chân, vẫn còn mang giày của cậu bé. Đó là khi họ nhận ra rằng không chỉ có một đứa trẻ bị chôn trong vườn. Cả hai đứa trẻ.

    Bạn biết điều gì tồi tệ hơn việc tìm thấy các mảnh của con bạn không? Sống với kẻ giết chúng trong suốt bốn năm.

    Tim bị bắt tại nơi làm việc. Cảnh sát đã khai quật toàn bộ khu vườn, cẩn thận sàng qua đất để không bỏ sót một mẩu xương nào - giống như mẩu xương nhỏ mà Carol đã tìm thấy đầu tiên và đã vứt đi, ngón tay của Norman. Họ tìm thấy thi thể của hai đứa trẻ đã chết, khoảng sáu tuổi, bé gái, nhân viên điều tra xác định, được chôn khoảng 2 năm, bé trai khoảng 4 năm.

    Tuy nhiên, có vẻ như đó phải là một người khác. Tim phủ nhận tội lỗi của mình, phủ nhận rằng anh sẽ không bao giờ làm bất cứ điều gì với các con của mình. Và Carol đã tin anh. "Đó không thể là anh ấy. Anh ấy đã người cha tốt nhất mà tôi từng thấy". Sau đó, ở dưới cùng của một chiếc hòm kim loại cũ trong nhà kho của Tim, được bọc trong những chiếc khăn cũ, cảnh sát tìm thấy những cái đầu. Chỉ khi nhìn thấy chúng, khi chính Carol xác định hai cái đầu là của con mình, cô mới hoàn toàn hiểu ra.

    Như đã nói, tôi không có nhiều hi vọng vào Carol. Bây giờ cô ấy đã ở đây được bốn tuần. Trên đầu cô ấy không còn tóc, mỗi ngày lại xuất hiện thêm một vết bầm tím hoặc xanh sẫm khác trên cơ thể, và móng tay của cô ấy hoặc dài ra hoặc găm vào da thịt, và vì phần lớn thời gian cô ấy không chịu ăn uống, không có cách nào để chữa lành cơ thể bị tổn thương nặng nề của cô ấy. Các bác sĩ và y tá cố gắng hết sức để giúp đỡ, nhưng không gì có thể làm để giúp đỡ.

    Đôi khi, khi thế giới của bạn sụp đổ, thì phát điên là lựa chọn duy nhất.

    Nguồn: Reddit - Nosleep - When Your World Fall Apart

    Các bài dịch khác của mình: [Thảo Luận - Góp Ý] Những Tác Phẩm Của Tri Ức - Việt Nam Overnight
     
    Chỉnh sửa cuối: 8 Tháng mười hai 2021
  2. Đăng ký Binance
Trả lời qua Facebook
Đang tải...