Quên những cơn mưa buồn Tác giả: Dương Quỳnh Anh Thể loại: Tản văn Hà Nội đối với nhiều người có thể là những con phố tấp nập người qua lại, nơi mà cuộc sống xô bồ vội vã nhưng cũng có lúc lại mang vẻ trầm lắng, suy tư cùng với chút dư vị hoa sữa mùa thu hay những cơn mưa rào chợt thoáng qua trong cái oi bức của mùa hè. Hà Nội đối với em là những ngày tháng kỉ niệm đã chứng kiến vô vàn những cung bậc cảm xúc và nơi đây cũng chứa cả tình yêu của em. Chiều, cơn mưa đầu hạ làm em nhớ. Mưa làm em buồn, khiến em suy nghĩ, và có thể làm em khóc. Em nhớ một người rất đỗi thân quen. Người mà em đã thương rất nhiều. Mùa này, Hà Nội năm nay thật buồn. À có lẽ nó chỉ buồn với em bởi trong lòng em đã vắng đi một yêu thương từ lâu. Em đang cố gắng quên dần tất cả, ném lại những đau thương trong lòng, nhưng phải đến bao giờ em thôi xót xa. Chẳng dám nói chắc chắn nhưng chỉ mong nó là một cái gì đó giấu thật kĩ trong tim để khi nhớ lại nó sẽ là kỉ niệm, không còn phải đau đớn như thế này. Nhưng có lẽ càng quên thì nỗi dày vò trong lòng em càng lớn. Em không thể sống thiếu một người. Và anh là người đã ảnh hưởng đến cuộc sống của em từ khi em biết yêu thương anh. Kỷ niệm chợt ùa về làm trái tim em thổn thức. Lần hẹn hò đầu tiên của chúng mình cũng là hôm Hà Nội đang đổ mưa. Có một người đã che ô cho em suốt một quãng đường dài, rồi vai áo bên kia của người ấy ướt sũng. Điều ấy đã làm em yêu người ấy biết bao, đã thầm thương nhớ về người ấy. Rồi cũng là người ấy đã choàng cho em chiếc áo khoác cho em đỡ lạnh. Nhưng người ấy giờ không còn là của em nữa rồi. Em đã là người hạnh phúc trong những ngày mưa. Nhưng cũng chính mưa lại hòa vào nước mắt em trong ngày chia li. Cơn mưa những ngày hạnh phúc có anh cùng em hưởng thụ, còn cơn mưa những ngày buồn chỉ mình em thổn thức. Những ngày mưa đã làm em quá đau lòng, em cảm thấy có mệt mỏi, dường như nhiều lúc em không còn muốn tự vực dậy bản thân. Em cần phải thoát ra những ngày này, em cần phải tìm lại những ngày mưa đẹp đẽ trước kia. Đến giờ thì em biết: Rằng mình không thể có anh. Anh không thuộc về con tim em. Vậy tại sao em vẫn cố níu kéo, giữ anh bên mình rồi lại không thể cầm nắm được hạnh phúc khi đã vỡ tan? Anh ra đi không một lí do và lời hứa bên em chỉ là ảo ảnh. Có thể đây là một giấc mơ thôi. Nó thoáng qua như cơn gió lạnh buốt, để lại những khoảng trống trong tim một người. Hoài niệm về những ngày mưa, rồi chính sự hoài niệm lại làm em buồn mà em đã quên mất đi vẻ đẹp của mưa. Em đã mất đi nụ cười tươi tắn, đánh rơi những niềm vui đơn giản trong cuộc sống và có vẻ em đang quên cách để yêu. Đã đến lúc em cần tìm lại chính mình, em sẽ yêu bản thân hơn, tìm những niềm vui nho nhỏ rồi để góp lại những niềm vui to lớn. Và hơn hết em sẽ giấu anh, giấu những ngày mưa buồn, giấu tình yêu của em dành cho anh một chỗ nào thật xa xôi. Thế đấy, tình yêu dù có đẹp đẽ đến mấy nhưng đến khi nó kết thúc thì cũng chỉ biết chấp nhận. Sau khi chia tay, có thể buồn, có thể đau khổ nhưng đừng quên đi chính mình. ------END------