Tâm sự Quê Nội Luôn Mãi Trong Tôi

Thảo luận trong 'Góc Chia Sẻ' bắt đầu bởi namphunggiang, 8 Tháng tư 2021.

  1. namphunggiang

    Bài viết:
    34
    Tôi sinh ra ở một miền quê nông thôn quanh năm suốt tháng gắn bó với ruộng đồng nhưng lớn lên lại ở cái phố thị dân cư đông đúc, sầm uất đêm ngày. Nhà cao tầng chọc trời nối dài từ con phố này qua con phố khác.

    Phố xá, cảnh sinh hoạt thường ngày đã ăn sâu vào tiềm thức tôi tự bao giờ. Nhưng tuổi thơ của tôi lại gắn bó nhiều với nông thôn hơn thành phố. Dường như miền kí ức làng quê sâu đậm không thể nào quên được đối với tôi và quê nội tôi ở đấy.

    Tình cảm nhà quê chứa chất vị nồng say của những ngày tôi cùng các em và bà nội sinh sống. Tuổi thơ tôi lẫn trong hương thơm của ruộng đồng, thân quen đường làng, ngõ xóm đến khó quên.

    Lối sống giản dị, mộc mạc khác hẳn với đô thị, họ không có sự bon chen giữa dòng đời mưu sinh kiếm sống. Cuộc sống yên bình, thoáng đãng xen từng thôn xóm, góc quê rất đỗi thân thương giấu trong nếp nghĩ, nếp làm chan chứa thấm vào lời ăn, tiếng nói chân thành.

    Tôi cứ mong năm học kết thúc thật nhanh để được bố mẹ cho về quê nghỉ hè và sống cùng bà nội với các cô, chơi đùa thỏa thích với thằng Linh đen con cô Lan em gái kế bố và thằng Thảo lùn với cái Hiền con cô Hảo là em út bố tôi.

    Bao nhiêu viễn cảnh ở quê nội tôi cứ hiện lên trào dâng với tuổi thơ. Nơi miền quê ấy, tôi được các em cô tôi với lũ trẻ cùng trang lứa trong làng rủ nhau tắm ao làng, ngụp lặn, vùng vẫy dưới nước chán chê bao nhiêu giờ đồng hồ, uống nước no nê, mắt đỏ hoe tựa mắt cá chày đến phát sốt mà vẫn cứ hứng thú.

    Hết bơi lội lại nhảy cầu dừa cho thỏa chí anh hùng rơm. Cứ anh nào rủ chơi trò chơi nào thì tôi cũng nhào tới để thắng thua mặc dù chẳng hiểu ất giáp gì.

    Tôi cứ bắt cặp với các em tôi để có thua trận chúng nó còn cứu trợ cho bớt xấu hổ. Hình như có tôi thì ván thắng ít hơn ván thua. Chúng hờn dỗi với thái độ không hài lòng về mách bà.

    "Bà ơi. Mai không cho anh đi theo nữa đâu, làm hư bột hư đường hết bà ạ. Cháu không chơi với anh nữa".

    Thằng Thảo mếu máo khi buổi chơi mỗi chiều kết thúc. Thấy vậy, bà tôi bênh vực tôi rồi gọi nó vào động viên như năn nỉ.

    "Cho anh chơi với, anh người thành phố chứ đâu phải nhà quê như mình đâu mà hiểu hết được các trò chơi ở quê. Cháu dỗi anh tội nghiệp".

    "Anh chơi thua chả thắng được ván nào".

    Thằng Thảo nước mắt nhoè nhoẹt trông cũng tội nghiệp. Những lúc như thế, tôi cảm thấy thương nó quá nhưng trẻ con mà giận rồi lại quên ngay.

    Mới về quê mấy ngày, nước da trắng trèo của tôi đã sạm đen đi nhiều. Suốt ngày ra nắng, tắm ao rồi rong ruổi với các em nhà các cô tôi ở ngoài đồng ruộng.

    Đi chơi nhiều mệt thở không nổi, tôi cũng phải chạy theo chúng nó. Hôm sốt nóng, bà tôi lo lắng sợ tôi ốm. Thế rồi mấy ngày sau đó, tôi không được chạy nhảy đi chơi. Khi khỏe lại, tôi muốn đi cùng các em và lũ trẻ hàng xóm ấy nhưng bà không cho.

    "Người nhà quê khác người thành thị cháu ạ. Họ ra nắng quen rồi. Ít bệnh tật lắm. Cháu theo không kịp đâu, cháu bệnh thì bà biết ăn nói với bố mẹ ra sao? Thôi ở nhà với bà".

    Thấy bà đượm buồn. Tôi ngoan ngoãn làm theo lời bà dạy nhưng ở nhà chán lắm. Cứ thấy chúng nó nhao nhao đâu đấy, tôi lại muốn co cẳng chạy theo cho vơi nỗi buồn.

    Tôi mông lung nhớ bạn bè tôi nơi phố thị chật hẹp cũng vui đùa nhưng không thỏa thích bằng ở quê. Tôi nhớ bố mẹ gồng mình đi làm ca lúc sáng, lúc khuya. Tôi buồn không ăn uống gì, bà lo lắng quá đánh điện cho bố về. Bố bận công việc cơ quan. Lúc nào cũng đi công tác xa. Thương bố vất vả, tôi bảo bà.

    "Do cháu ốm nên thấy cháu buồn bà lo hả bà? Ngày mai, bà cho cháu đi chơi với thằng Thảo, thằng Linh, cái Hiền là cháu hết ốm liền".

    Bà nhẹ tênh lòng:

    "Ừ bà sẽ cho cháu đi chơi".

    Và thời gian cứ nhẹ nhàng trôi như chẳng đợi chờ ai cả. Thoắt cái, một mùa hè nữa lại đến. Tôi đã lớn và bà tôi nếp nhăn in hằn nhiều hơn. Tóc mới ngày nào đen như gỗ mun giờ đã hoa râm. Vườn rau, nhà cửa vẫn thế.

    Thằng Thảo, cái Hiền, Linh đen ra dáng người lớn cũng biết đỡ đần bố mẹ nhiều công việc đồng áng. Đối với tôi đó là chuỗi ngày quý giá nhất. Tôi cứ muốn thả lòng mình hòa lẫn tiếng thời gian qua những kí ức khó phai.

    Trở về quê nội, tôi cảm thấy bình yên quá đỗi. Người thôn quê chẳng bao giờ nghe tiếng ồn ã của phố phườngđô thị. Cuộc sống thanh bình quê nội tôi ôm trọn trong tôi với tuổi thơ đầy ắp niềm vui. Tôi ước nội tôi sống mãi để thấy được chúng tôi khôn lớn từng ngày.

    HỌ VÀ TÊN: PHÙNG VĂN ĐỊNH
     
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...