Qua Dòng Sông Đuống Về qua sông Đuống quê em Nghe câu thơ cũ nhớ tên bác Cầm Nhớ cô hàng xén lưng ong Nhớ em yếm thắm áo hồng ngày xuân Kìa cô má đỏ che khăn Mùa xuân trẩy hội bước chân ngập ngừng Ai như cô gái làng Đông Lên đò mắt vẫn ngóng trông thôn Đoài Nào chị cả lại anh hai Hội lim - quan họ gọi ai đừng về Tháng giêng đình đám hội hè Say câu hát đối mải mê hội nhà Hẹn mình về lại nhớ ta Chia tay lời hát câu ca nặng tình Chào em cô gái Bắc Ninh Qua dòng sông Đuống nhớ mình, nhớ em. Sơn Mai
VỀ KINH BẮC QUÊ EM Anh có về Kinh Bắc với em không? Nơi con sông Đuống sóng bốn mùa êm ả Những nẻo đường đê xanh ngút ngàn màu lá Những nương dâu, bãi mía rợp cánh cò. Anh có về miền Kinh Bắc cổ xưa Ghé núi Thiên Thai thăm chùa Cổ tự Lăng Kinh Dương Vương, Đền Đô, Thành cổ Vết tích cha ông mấy thủa oai hùng. Anh có về Kinh Bắc trẩy hội Lim Nghe khúc dân ca điệu trữ tình sâu lắng Anh cả chị hai áo the yếm thắm Hát giao duyên quan họ nón ba tầm. Anh có về Kinh Bắc với em không? Sơn Mai
Tìm Về Ấu Thơ Muốn được thả hồn về thơ bé Trở lại vườn nhà nghe tiếng mẹ ru Nghe tiếng gió rì rào thủ thỉ Câu à ơi năm tháng mẹ hiền. Muốn được trở về che những giọt mưa đêm Dưới mái nhà xưa khi ta còn bé dại Lớn khôn rồi vẫn thầm thương mẹ mãi Manh chiếu khô con, dột ướt mẹ nằm. Muốn được trở về tìm lại những tháng năm Với đám bạn ấu thơ cùng chăn trâu cắt cỏ Mót củ khoai lang cũng rủ nhau chia nửa Nhoẻn miệng cười mặc bụi đất lấm lem. Muốn trở về tìm một thoáng bình yên Dưới gốc cây đa an nhiên ngồi đọc sách Những giản đơn rất thật Những thân quen còn nhớ tận bây giờ. Lớn khôn rồi thương hoài một thủa Những ước mơ dang dở không thành.. Sơn Mai
Nhớ Quê - Sơn Mai Con lại tìm về nỗi nhớ quê Những cánh đồng cò bay thấy mỏi Những con đường cỏ giăng đầy lối Mẹ bước thấp bước cao gánh lúa trĩu vai gầy. Nhớ góc ao làng rợp mát bóng cây Ríu rít trẻ thơ trưa hè trốn ngủ Thảng thốt bóng cha gọi tìm đầu ngõ Tiếng roi ngày nào giờ cũng hóa thân thương. Con ở nơi đây giữa nhộn nhịp phố phường Chẳng lúc nào nguôi nhớ quê mình yêu dấu Tuổi thơ cùng em trèo me bẻ sấu Lũ bạn trần mình thả nghé tắm sông. Những buổi chiều quê khói mắt cay nồng Sợi khói quê hương lại nhớ bà, nhớ mẹ Lam lũ nắng mưa vẫn dịu hiền như thể Những nàng tiên trong cổ tích vọng về. Con đắm mình trong nỗi nhớ quê Bao kỉ niệm cứ ùa về trong trẻo. Bước chân con qua trăm đường muôn nẻo Hai tiếng Quê Hương khắc khoải gọi về. * * * * * * * * Quê Hương là gì hả mẹ! Mà cô giáo dạy phải yêu Quê Hương là gì hả mẹ Ai đi xa cũng nhớ nhiều! (Đỗ Trung Quân)