Quê hương là gì hở mẹ Mà cô giáo dạy phải yêu Quê hương là gì hở mẹ Ai đi xa cũng nhớ nhiều Quê hương là chùm khế ngọt Cho con trèo hái mỗi ngày Quê hương là đường đi học Con về rợp bướm vàng bay Quê hương là con diều biếc Tuổi thơ con thả trên đồng Quê hương là con đò nhỏ Êm đềm khua nước ven sông Quê hương là cầu tre nhỏ Mẹ về nón lá nghiêng che Là hương hoa đồng cỏ nội Bay trong giấc ngủ đêm hè Quê hương là vòng tay ấm Con nằm ngủ giữa mưa đêm Quê hương là đêm trăng tỏ Hoa cau rụng trắng ngoài thềm Quê hương là vàng hoa bí Là hồng tím giậu mồng tơi Là đỏ đôi bờ dâm bụt Màu hoa sen trắng tinh khôi Quê hương mỗi người chỉ một Như là chỉ một mẹ thôi Quê hương có ai không nhớ Sẽ không lớn nỗi thành người. Đỗ Trung Quân Bài thơ Quê hương của nhà thơ Đỗ Trung Quân không cầu kì trong bút pháp, ngôn từ, không xa hoa trong chất liệu mà gần gũi quen thuộc với mỗi chúng ta. Từng hình ảnh chùm khế ngọt, con diều biếc, cầu tre nhỏ, vàng hoa bí, đường đi học.. giản dị nhưng sâu sắc và tinh tế. Mỗi khi nghe một em nhỏ vô tình đọc bài thơ này tôi lại nhớ thuở ấu thơ của chính mình. Nhớ những ngày vô tư hái hoa bắt bướm trên con đường làng quen thuộc mỗi khi đến lớp, nhớ những buổi trưa hè xôn xao khi ai đó nấp sau hiên nhà nhìn theo con diều ở tít trên cao. Năm tháng đi qua ai rồi cũng trưởng thành, cũng lần lượt rời xa làng quê yêu dấu nhưng ký ức thuở ấu thơ vẫn vẹn nguyên trong nếp nghĩ mỗi người. Nhà thơ Đỗ Trung Quân cứ như thể sinh ra để làm thơ. Ông đã dùng ngôn từ để diễn tả mọi cảm xúc trong tâm hồn kể cả những cảm xúc tinh tế nhất. Kể từ lần đầu tiên tôi đọc bài thơ này, nó như đã khắc khoải trong tôi về một tình yêu quê hương đậm sâu. Dấu chân tuổi thơ đã từng ngày, từng ngày in dấu trên mảnh đất quê hương và sau tất cả đã chiếm ngự tâm hồn của những người con. Tôi đã đọc đi đọc lại bài thơ này không biết bao nhiêu lần nhưng lần nào cũng xúc động, cũng rưng rưng nước mắt. "Quê hương nếu ai không nhớ Sẽ không lớn nỗi thành người." Thật vậy, quê hương là cội nguồn của mọi lẽ sống trên đời.