Tên truyện: Quay về Tác giả: Mẫn Doãn Khởi Thể loại: Truyện ngắn - tản văn Mùa đông của Seoul năm nay lạnh lẽo quá. Tôi bây giờ chỉ muốn chui rúc vào ổ chăn nệm êm ấm của mình mà đánh một giấc cho thoải mái. Nhưng mà thật không may là tôi còn phải loay xoay với đống hóa đơn và công việc bưng bê coffee phục vụ khách trong một tiệm cà phê khá lớn nằm ngay trung tâm thành phố. Biết làm sao được vì tôi thực sự cần rất nhiều tiền để xoay sở, nào là tiền nhà, tiền điện, tiền nước, ăn uống và tiền đóng học cho em. Nghĩ đến em, tôi chợt cảm thấy lòng bình yên hơn đôi chút. Em nhỏ hơn tôi hai tuổi và tâm hồn còn rất trẻ con mặc dù đã lớn xác. Bằng tất cả yêu thương, em khiến tôi sống được đến bây giờ, em đã vực tôi tỉnh dậy từ sau trận tai nạn thảm khốc do chính tôi gây nên. Ngày đó, tôi cầm lái chở ba mẹ và chị hai của mình đi cấm trại, và cũng từ cái ngày định mệnh đó mọi thứ của tôi cuống theo sườn núi rơi xuống, mãi mãi chẳng thể quay về nữa. Em, chính em đã không màng điều chi mà nắm lấy tay tôi, đón nhận tôi. Em cho tôi chút ánh dương soi rọi tâm hồn đang dần u tối và lạnh lẽo của tôi, sưởi ấm trái tim tôi bằng những cử chỉ yêu thương đan xen âu yếm. Để rồi em từ từ tập cho tôi cách biết yêu một người là thế nào. Và tôi biết rằng: Tôi đã yêu em. Mẫn Hải Chi, em vừa là người tình vừa là ân nhân cứu mạng của tôi, cho tôi niềm tin, cho tôi một thứ gì đó để theo đuổi cái cuộc sống vốn đã nhạt nhẽo trong tôi. Vì thế tôi quyết dành trọn tình yêu của bản thân trao cho em, em muốn sao tôi điều làm theo y như vậy. Nhất nhất một lòng vì em. Hải Chi: Hôm nay em sẽ đi học nhóm. Anh cứ ở nhà đóng cửa ngủ trước nhé! Tôi mỉm cười và bảo em cứ lo chuyện học của mình, đừng bận tâm đến tôi quá nhiều. Từ đó tần suất em ở bên tôi càng giảm đi, có lúc tôi lại suy nghĩ vẫn vơ: "Có lẽ em đã phát chán với con người tôi rồi sao?" Một con người chẳng có chút tiền đồ, danh vọng. Cũng đúng, kể từ khi vụ tai nạn kinh hoàng đó xảy ra thì công ty ba tôi dần lâm vào cảnh nguy khốn không cứu vớt được. Lúc đó tôi ở đâu? Lúc đó tôi đang ở bệnh viện để điều trị căn bệnh trầm cảm của mình vì đã gây ra tai nạn làm chết ba mạng người. Phải, tôi không phải hung thủ nhưng hôm đó chính tôi là người cầm lái Tôi từng nghĩ tại sao thần chết lại cướp đi ba, mẹ, chị hai nhưng lại bỏ tôi ở lại nơi này một mình cô độc? Đáng lý ra tôi bây giờ phải ở cùng họ mới phải chứ? Tôi cười chua chát cho số phận nghiệt ngã của bản thân. Sinh ra trong gia đình hạnh phúc nhưng tự tay tôi lại phá hoại nó. Nhiều lúc tôi muốn tự vẫn nhưng em lại xuất hiện và kéo tôi về thực tại. Em như vị thiên sứ xinh đẹp được Chúa Trời ban xuống để cứu vãn cuộc đời vốn nghiệt ngã của tôi. Rít một hơi thật sâu, tôi ngã người xuống sàn nhà lạnh lẽo. Ngước mặt lên nhìn trần nhà, phả vào không trung một làn hơi cô độc u buồn. Tôi muốn hét lên thật to, khóc một trận thật lớn và nói rằng: Tôi thật sự rất nhớ em.. Tôi luôn nhớ đến những lần cùng em vui đùa. Sự ngọt ngào đầu môi thường làm tôi xao xuyến, tim không ngừng chao đảo. Tôi nhớ lắm mười ngón tay đan chặt vào nhau, cùng ngồi trên chiếc sofa đã cũ mà xem từng bộ phim trên truyền hình. Từng đợt xoa đầu nhau âu yếm đến nổi tóc rối lên rồi nhìn nhau cười hạnh phúc. Ôi Hải Chi, em đang ở đâu? Em có thể quay về đây cùng tôi ngồi đan tay trên ghế sofa không? Tôi muốn quay về những ngày ấy lắm. Em đừng như làn gió chóng đến rồi lại nhanh đi. Tôi đã có một vết thương lòng rồi, tôi không muốn vết thương lại thêm chồng chất lên tim tôi. Hải Chi à, em đừng rời bỏ tôi.. Tối hôm đó, một cơn mưa rào dội xuống trần nhà như trút nước. Tôi ngồi trong phòng nghe tiếng mưa đang nhảy múa rộn ràng ngoài sân mà lòng cảm thấy bồn chồn. Tôi đứng dậy, bước lại phía ô cửa sổ rồi đưa mắt vô thức nhìn từng dãy mưa xen kẻ nhau mà rơi. Tôi tự hỏi, có phải ông trời cũng đang buồn cho tâm trạng của tôi chăng? Bởi lẽ đã mấy tuần nay em không về. Chiếc giường mình tôi nằm càng thêm cô độc. Tôi không gọi cho em vì tôi sợ sẽ phiền em học tập nhưng cũng chính vì vậy mà tôi càng làm mối quan hệ này thêm xa cách hơn. Nó xa đến nỗi tôi chẳng thể nào với tới được. Hải Chi: Thạc Trân! Âm thanh ấy.. Sao nghe quen quá? Đó có phải là em hay là tự tôi nhớ em quá nên sinh ảo giác để tự ủi an bản thân? Tôi chẳng biết nữa nhưng mong nó là thật vì tôi nhớ em đến phát điên thật rồi. Hải Chi: Thạc Trân, em về rồi đây! Hạnh phúc như vỡ òa, em đã đứng ngay trước mặt tôi. Khuôn mặt ấy, đôi môi ấy, thân thể ấy như cuốn lấy tâm trí tôi. Em quay lại rồi, em đã không rời bỏ tôi. Tôi yếu đuối quá, nhìn thấy em liền nhận ra mắt đang phủ một lớp nước, chỉ cần chớp mắt một cái thôi là sẽ chực trào ngay ra ngoài. Hải Chi cười ôn nhu, dang tay thật rộng chờ tôi. Tôi lập tức như một đứa trẻ chạy đến ôm chầm lấy em mà nức nở. Bao nhiêu ngày thui thủi chăn gối đơn chiếc nhưng nay đã không còn nữa, tôi khẳng định là vậy. Vì.. Vì em đã về rồi May mắn rằng tôi đã không từ bỏ. Tôi đã tin tưởng em không chút nghi ngại, nhưng có lúc lại sợ mất em. Em ôm chặt lấy tôi và nói sẽ không bao giờ bỏ tôi đi. Rằng em lo cho tôi, em còn hứa sẽ yêu tôi nhiều hơn, sẽ không làm tôi buồn dù chỉ một chút. Từng lời nói tuy chậm rãi nhưng lại mang một âm điệu ấm áp len lõi vào xoa dịu đi vết thương lòng và sưởi ấm tim tôi. Tôi: Hải Chi này! Hải Chi: Vâng, sao ạ? Tôi và em cùng ngồi đan tay trên chiếc sofa cũ rích, em dựa vào vai tôi mà nhắm nghiền mắt. Tôi: Em có yêu anh không? Tôi nhỏ tiếng chỉ đủ cho em nghe. Em đưa tay qua từng lọn tóc của tôi rồi thì thầm vào tai tôi. Hải Chi: Không yêu sao quay về? Ừ nhỉ, em nói đúng, nếu em không yêu tôi thì em đã rời đi và chẳng thể ngồi đây cùng tôi rồi. Mặc dù tôi nắm chắt trong lòng bàn tay câu trả lời đấy, nhưng vẫn cố tình tỏ ra ngu ngốc để nghe chính miệng em nói yêu tôi cơ. Bên ngoài trời vẫn đang mưa xối xả. Sẽ rất lạnh đấy nhưng không, hiện tôi chẳng thể cảm nhận được gì ngoại trừ hơi ấm của em đang lan truyền qua tôi nơi hõm cổ. Em ôm tôi, yêu chiều hôn lên trán tôi. Hải Chi: Em yêu anh, Thạc Trân. Tôi: Cảm ơn em Hải Chi vì em đã chọn quay về bên tôi.. - _____ The end ______ Thanks for watching! Link góp ý : Truyện ngắn của Mẫn Doãn khởi