Hiện Đại Quân Anh Chi Luyến - Ngọc Nguyên

Thảo luận trong 'Hoàn Thành' bắt đầu bởi Nguyễn Ngọc Nguyên, 14 Tháng tư 2020.

  1. Nguyễn Ngọc Nguyên Mộc Đằng

    Bài viết:
    960
    Chương 30

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngoài cửa nhà hàng, một chiếc Porsche Macan dừng đổ, hàng chục chiếc mô tô thắng lại ở phía sau

    Đám vệ sĩ tốp hai tốp ba bước vào, thao tác nhanh nhẹn thuần thục

    Thực khách cùng nhân viên ngớ cả người, nhân vật tầm cỡ nào hạ cố đến nhà hàng này vậy?

    Khánh Quân nhận ra đám vệ sĩ này ngoài tâm phúc của cha hắn còn có thuộc hạ của nhà họ Vũ

    Chết tiệt, đã trốn đến cái nhà hàng bé nhỏ này, căn cước cũng còn chưa có trình, cha hắn đã tìm tới nơi

    Hắn lật đật lòn ngỏ cửa phụ bên hông nhanh như sóc nâu tẩu thoát

    Quả nhiên chỉ cách có một giây, Vũ Đình Bằng và đám đàn em đã bước vào thực khách cùng nhân viên lại một trận thót tim, mắt dán chằm chặp lên thân ảnh của hắn ta

    Ôi chu choa mẹ ơi, đẹp trai quá, ngầu quá, đám con gái không nhịn được lại hét ầm lên, điện thoại lần nữa chụp chụp lách tách, hôm nay ngày gì ra đường gặp toàn trai đẹp không vậy nè

    "Chụp cái gì chứ" Đình Bằng trừng mắt nhìn

    Đám con gái lập tức cụp đuôi, nép vào một góc, oa.. nam thần này sao hung dữ quá vậy, mới vừa bị bồ đá phải không?

    Đám vệ sĩ đổ mồ hôi trán, nhanh chóng lục soát khắp nhà hàng

    Kết quả không tìm thấy Khánh Quân

    Vây quản lí cùng nhân viên lại một khu, Đình Bằng trưng tấm hình trong tay ra trước mặt chúng "có ai nhìn thấy người này không?"

    "Ai nha, có thấy có thấy, đây không phải là nhân viên mới tuyển dụng sáng này" cả đám ồ lên một tiếng, bức hình chụp đẹp quá, cho xin được không

    Đình Bằng nhíu nhíu mày đột nhiên quát lớn "hắn ở đâu?"

    Đám nhân viên lắc lắc đầu, không biết, mới nãy còn ở đây, chạy đâu mất tiêu rồi ta

    "Khốn kiếp" Đình Bằng quát lên một tiếng lao ra ngoài, đám vệ sĩ lập tức chạy theo

    Cả thảy lên xe phóng đi, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, thực khách cùng nhân viên ngớ cả người

    Omg.. này là đang đóng phim hành động hay sao

    Khánh Quân về đến gần khách sạn, không nằm ngoài dự đoán của hắn, tâm phúc của cha hắn đã vây toàn bộ cửa ngoài

    Khanh Anh còn ở bên trong, hắn thật hối hận vì đã trình ra cái thẻ căn cước, Khanh Anh bị bắt cuộc trốn chạy chẳng còn ý nghĩa gì

    Hắn tính đi ra trình diện đã nghe ông chủ khách sạn mếu máo "biết bao nhiêu thông tin tôi đã cung cấp bấy nhiêu, ngoài nhà hàng gần đây tôi lại không còn biết hai vị thiếu gia đã đi đâu, thẻ căn cước còn đây, tiền phòng cũng đã đóng trước nửa tháng, chi bằng các vị tạm lánh đi một lát tôi tin hai vị thiếu gia sẽ còn quay lại"

    Một tên trong bọn vươn tay giựt phắc cái thẻ căn cước từ tay chủ khách sạn, nhìn qua

    Đúng thẻ căn cước của thiếu gia rồi, báo ngay cho chủ tịch đi

    Tiếng động cơ đông đảo chờ tới ngoài ngỏ, xe của Đình Bằng cùng tâm phúc của cha hắn từ nhà hàng đã quay lại

    Hắn vội nép sang một bên rồi nhanh chóng lẩn đi

    Khanh Anh không có ở khách sạn, vậy là em ấy chưa bị bắt, vậy rồi em ấy đã đi đâu

    Bật nguồn điện thoại lên hắn gọi cho y, y không nghe máy, hắn gần như loạn động tâm phế

    Tìm kiếm vòng quanh khu vực, cuối cùng hắn bạo gan quay lại nhà hàng, nhìn thấy bảo vệ đang ngồi canh gác hai mắt lim dim, hắn mạnh dạn hỏi thăm, miêu tả dáng dấp ngoại hình một chút, bác bảo vệ gật gù

    "À, cậu thanh niên đó lúc sáng tò tò ở đây nè nhìn vào bên trong nhà hàng tôi tưởng ăn trộm đuổi đi rồi, không biết đã đi đâu"

    Hắn cám ơn bác bảo vệ rồi chạy gấp đi tìm y

    Nhìn theo bóng dáng hắn bác bảo vệ lắc đầu, anh em gì chứ nhìn xuôi nhìn ngược chả giống nhau tẹo nào

    Tìm một hồi, hắn quả nhiên tìm thấy y đang dựa vào vách tường sau lưng nhà hàng, ngủ say như chết

    "Khanh Anh, em có phải là heo không, đã là lúc nào còn có thể ngủ được" hắn dở khóc dở cười bế y lên

    Không thể quay lại khách sạn, càng không thể bước vào một khách sạn nào nữa, hắn bế y lên xe buýt, cứ thế ngồi cả mấy tuyến đường dài, hành khách hết lên rồi xuống hắn vẫn ôm y vào lòng, vuốt ve gương mặt của y nhìn y say ngủ

    Không thể về nhà, không biết nên đi đâu, biệt thự riêng ngoài Đà Lạt e rằng cũng đã bị vây kín, với quyền lực của ông ấy, cả cái thị trấn này có chỗ nào ông ấy đào không ra

    Đi hết mấy lượt cuối cùng hắn cũng phải bế y xuống xe trong người không mảnh giấy tùy thân, không thể làm ăn được cái gì cả, cả hai nhanh chóng biến thành kẻ vô gia cư

    Hắn bế y ngồi xuống một góc trong công viên, dưới tàn cây rợp mát, y từ từ thức dậy, hoàn toàn không biết những khổ sở mà hắn đã trải qua trong suốt mấy tiếng đồng hồ liền "ơ.. anh hai à, tan làm rồi sao"

    "Khanh Anh, anh hai mất việc rồi" hắn ôm y vào lòng, chậm kể lại mọi chuyện "Khanh Anh, chúng ta hiện tại đã đến đường cùng, không còn nơi nào để mà đi nữa"

    "Không, đừng đưa Khanh Anh về, Khanh Anh không về nơi đó, nơi đó không có anh hai" hức hức..

    Y sợ hãi ôm chặt lấy hắn khóc nấc lên "hứa với Khanh Anh, chúng ta sẽ không về, chúng ta sẽ bên nhau mãi mãi nha anh hai"

    "Khanh Anh" em thật khờ quá, cõi lòng hắn nhói đau, vẫn cố đưa ngón tay đan vào áp út của y, chỉ muốn cùng y sống chết có nhau, cùng y làm việc cười đùa, cùng y đau khổ hạnh phúc, còn có cùng y già đi "bên y cả một đời

    Móc trong ví ra chỉ còn có mấy trăm ngàn, hắn mua cơm mua nước cho y, cả hai cứ thế lay lắt qua được hai ngày ròng rã

    Ban đêm sương xuống lạnh giá, hắn ôm y ngủ trong công viên, thể trạng của y vốn yếu ớt, ăn ngủ ngoài đường như kẻ ăn xin thế này y làm sao mà chịu nổi, gương mặt y ngày càng nhợt nhạt

    Đêm đó còn sốt cao nữa, hắn bất đắc dĩ đánh thức y dậy" Khanh Anh, anh hai đưa em về nhà "

    " Không, em không về "đang mê mê sảng sảng y vẫn còn gân cổ thét lên, níu chặt lấy cánh tay hắn

    " Anh hai, Khanh Anh sẽ chết nếu không có anh hai, yêu anh hai nhiều lắm đó "y hôn lên môi hắn, nước mắt tuôn lả chả

    Hắn đáp lại nụ hôn vụng về của y, cứ thế dụ dỗ y đi vào giấc ngủ

    Không thể chần chừ lâu hơn, y cần bác sĩ, cần được chăm sóc đặc biệt

    Ôm thân thể nóng hầm hập của y hắn quay đầu trở về nhà

    Biệt thự Quân Anh

    Đám vệ sĩ dạt sang hai bên nhường một lối vào cho hắn

    " Ông bà chủ ơi, cậu chủ lớn đã đưa cậu chủ nhỏ về nhà rồi đây nè "cô giúp việc lật đật chạy vào thông báo

    " Ba mẹ, con đem Khanh Anh về "hắn bế y trên tay vừa đặt chân vào đến bệ cửa, mẹ hắn đã vội vã chạy đến ôm chầm lấy hai anh em hắn

    " Khánh Quân, cái đứa nhỏ này, mấy ngày nay đã đi đâu rồi ăn ở đâu, nhìn con đi ốm thành cái dạng này "

    Mẹ hắn khóc sướt mướt

    Cha hắn vẫn ngồi yên trên ghế, mặt không cảm xúc

    " Mẹ, khoan nói đến con, Khanh Anh bị sốt rồi, mau gọi bác sĩ khám cho em ấy "đường chân mày hắn nhíu lại

    " Được được "mẹ hắn khẩn trương bấm số

    Cha hắn trái lại thái độ ổn trọng, trầm giọng cất tiếng" Khánh Quân, đã về đồng nghĩa với chấp nhận sự sắp đặt của daddy, daddy không truy cứu chuyện con bỏ trốn nữa, lên lầu chuẩn bị chút hành lí đi mai liền bay chuyến sáng, em con giao cho vệ sĩ là được "

    Cha hắn hất cằm ra hiệu

    Vệ sĩ lập tức bước đến trước hắn

    Không còn cách nào khác hắn đành đoạn buông tay Khanh Anh, lòng đau như cắt

    Nằm trong vòng tay hắn y ngủ rất ngon nhưng lạ thay ngay khi trao y vào tay vệ sĩ kia y lập tức tỉnh lại, có lẽ hơi ấm của hắn đã nối liền sinh mệnh cho y

    " Anh hai "y thét lên một tiếng khi thấy thân thể nằm trong tay người lạ, hơn thế nữa là hắn trao qua, y kinh sợ cứ thế lăn khỏi vòng tay kẻ kia rớt xuống đất

    Nhìn một lượt căn phòng khách quen thuộc đáy mắt y phút chốc sa sầm, là nhà, đã trở về nhà

    " Anh hai, sao lại làm như vậy, đã hứa sẽ ở cùng nhau mà "y ai oán nhìn hắn

    " Khanh Anh, bình tĩnh, em đang bị sốt, cần được chữa trị "hắn chậm tiến đến bên y

    " Đừng bước qua đây "y gào lên nước mắt tuôn lả chả" anh hai không giữ lời, đã hứa không bỏ Khanh Anh một mình mà, tại sao vậy, tại sao vậy? "

    Hức hức.. y khóc rống lên, đau khổ tột cùng khi bị hắn lừa dối

    " Khanh Anh, đừng kích động, để anh hai qua bên chỗ em Khanh Anh"

    Gạt người, gạt người.. y lắc đầu lia lịa

    Trong cơn mê sảng tuyệt vọng y lao đầu vào bức tường gần đó trước ánh mắt kinh hoàng của cả thảy

    Khoảng cách quá xa không ai kịp ngăn cản chỉ kịp nghe một tiếng va chạm thê lương

    Khanh Anh! Tiếng gọi xé rách màn đêm, hắn ôm y vào lòng, bụm chặt cái đầu bê bết máu của y

    Y đã hoàn toàn chìm vào vô thức
     
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng tám 2022
  2. Nguyễn Ngọc Nguyên Mộc Đằng

    Bài viết:
    960
    Chương 31: Đăng kí kết hôn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngày hôm sau, chuyến bay của hắn được cha hắn hủy bỏ

    Thay vào đó hắn ngồi bên cạnh mép giường của y, chăm sóc cho y

    Y nằm trên giường với cái đầu quấn băng một cục, vẫn chưa tỉnh lại

    Mẹ hắn bên cạnh nắm lấy bàn tay y, một giọt nước rớt xuống "tiểu bảo bối của mẹ, xin lỗi xin lỗi, tại mẹ mà ra tất cả"

    "Mẹ, Khanh Anh sẽ sớm tỉnh lại"

    "Khánh Quân à, Khanh Anh chắc hận mẹ lắm, nó cứ tưởng rằng mẹ không thương nó mới ngăn cách hai đứa, mới không giúp đỡ nó để cho ba con giam giữ nó trong phòng" giọng bà nấc nghẹn ở cuống họng

    "Mẹ, em ấy lòng dạ đơn thuần sẽ không trách mẹ đâu" hắn vỗ vỗ vào bờ vai của bà an ủi

    Lại trải qua bốn tiếng đồng hồ nữa

    Hắn thiếp ngủ bên cạnh y, lúc này y mới chậm tỉnh lại

    Nhìn thấy hắn bên cạnh nắm bàn tay y, toàn thân y lại run lên một trận kịch liệt, vừa yêu vừa hận hắn vì đã lừa dối y

    "Anh hai.." chạm vào vần trán của hắn vuốt ve, mi mục hắn chớp động tỉnh lại

    Y vội vã quay lưng đi, toang rời khỏi giường, trốn chạy khỏi hắn, y hờn dỗi không muốn nhìn mặt hắn nữa

    "Khanh Anh, em đừng đi" hắn vòng tay ôm y vào lòng, nắp giọng run lên cơ hồ vụn vỡ

    "Anh yêu em mà, Khanh Anh, đừng rời khỏi anh" hắn cọ mặt vào tấm lưng mảnh của y, cách một lớp áo mà vẫn nóng hầm hập

    "Buông ra, buông ra" tiếng trước tiếng sau y đã gào lên, nước mắt lại tuôn lả chả

    "Khanh Anh, đừng cử động, vết thương của em sẽ đau, xin em đó Khanh Anh" hắn càng giữ chặt lấy y chưa bao giờ hắn sợ hãi như bây giờ, cái giây phút mà hắn nhìn thấy y tự sát, hắn mới nhận ra rằng y yêu hắn nhiều đến nhường nào

    "Khanh Anh, cho anh một cơ hội, không bao giờ buông em ra nữa" đừng rời khỏi anh

    Hắn ôm y vào lòng, hơi thở hỗn loạn

    Lúc này y mới khóc nấc lên vươn tay đấm lịch bịch vào lưng hắn "anh hai dày vò Khanh Anh, anh hai xấu xa đáng ghét"

    Hức hức..

    Hắn để yên cho y đánh, vòng tay bế y về lại giường, hôn lên môi y xoa dịu nỗi đau của y

    Chợt một loạt bước chân tiến vào phòng quả nhiên là cha mẹ hắn theo sau còn có một đám vệ sĩ mặt lạnh

    Hắn gấp gáp nắm chặt tay y, chuẩn bị tâm lí mà đối chọi

    "Khánh Quân, mau đứng dậy" cha hắn nghiêm giọng nói

    "Ông xã, đến lúc này anh còn muốn chia cắt hai đứa nhỏ, tiểu bảo bối mém chút mất mạng còn chưa đủ thử thách tình cảm của nó đối với Khánh Quân hay sao?" Mẹ hắn cuống quýt lên

    "Khụ, anh chỉ muốn nói Khánh Quân dạt sang một bên cho bác sĩ khám qua tình trạng sức khỏe của bảo bối thôi mà" cha hắn biện minh

    Anh em hắn ngơ ngác

    "Ba mẹ, nói vậy có nghĩa ba mẹ đã chấp thuận cho con và em ấy.."

    "Khánh Quân, cũng không phải vì Khanh Anh làm chuyện khờ dại mà ba con chấp thuận đâu, đất nước của ba con tuy nghĩ thoáng nhưng chuyện loạn luân ông ấy nhất quyết không khoan nhượng, đã đến nước này, mẹ cho hai đứa biết sự thật"

    "Thật ra, hai đứa không phải anh em sinh đôi, càng không có huyết thống gì cả, năm xưa lúc mẹ hạ sanh con trên viện, cùng phòng mẹ của Khanh Anh cũng hạ sanh y, ychỉ ra đời sau con có vài giây

    Cha mẹ y cũng là một doanh nhân còn là bạn thời niên thiếu của ba con, có điều doanh nghiệp của ông ta bị phá sản, nợ nần chồng chất ông ta lâm vào đường cùng tự sát, mẹ y đang lúc mang thai rơi vào trầm cảm, sanh y ra cũng liền tự sát ngay sau đó, để lại y khóc oe oe tội lỗi vô cùng

    Thấy y đáng thương, ba mẹ liền làm thủ tục nhận nuôi hợp pháp, do sanh cùng ngày giờ với con để không thiệt thòi cho y ba mẹ mới nói là sanh đôi

    Giờ biết tất cả rồi, Khanh Anh có trách cứ ba mẹ không, thật không muốn nói ra để Khanh Anh đau lòng"

    Khanh Anh nhất thời ngây ngốc, ba mẹ lại không phải là ba mẹ, anh hai lại không phải là anh hai, y mất đi người anh sinh đôi mà y yêu quý nhất, còn có ba mẹ gì đó đã tự sát mới chính là ba mẹ ruột của y, trái tim thắt lại một nhịp y đau đó rồi mà dường như không đau nữa, công sanh cũng không bằng công dưỡng nuôi, y từ nhỏ được ba mẹ và anh hai yêu thương, trong lòng y hiện tại chỉ còn có họ

    "Khanh Anh" trong lúc y đang ngây ngẩn, hắn đã ôm y vào lòng

    Khỏi phải nói hắn vui đến cái dạng nào, lần đầu tiên trong đời hắn không muốn có người em sinh đôi là y nữa, đau khổ dằn vặt bấy lâu rốt cuộc được giải phóng rồi, hắn và y có thể hợp pháp mà đến với nhau, lại chẳng còn đi lệch với luân thường đạo lí

    "Khanh Anh, em nghe gì không, chúng ta không phải anh em ruột, thật không phải"

    "Ưm" y gật đầu càng ôm chặt lấy hắn

    Ba mẹ hắn mỉm cười hài lòng

    Bất quá khi vị bác sĩ trẻ kia chạy đến lấy đồ đo huyết áp, nhịp tim khám qua cho y, trưng ra cái gương mặt tím bầm

    Khánh Quân nhịn không được che miệng cười cười, ai nha, sao đến nông nỗi này bạn tốt

    "Hừ, còn không phải vì cha cậu ra tay đến nặng, chỉ tiêm cho cậu có một liều thuốc bổ máu, xịt hơi cay có gần chục tên vệ sĩ của ổng mà ổng đánh tôi thành cái dạng này, bạn tốt tôi không dám nhận nữa đâu a thiếu gia" bác sĩ trẻ khóc ròng trong lòng

    Biệt thự Quân Anh

    Hai ngày sau, bên bàn ăn, cả nhà hắn ngồi quây quần

    Cô giúp việc bưng đồ ăn ra, bất quá bắt gặp phải ánh mắt liếc trừng âm lạnh của y, tô canh chua cá lóc cứ thế đổ ào xuống bàn

    "A, xin lỗi ông bà chủ, tôi lỡ tay"

    Y vội đứng lên tính đi lấy cái khăn dọn qua, hắn đã kéo tay y ngồi lại "không cần, để bà ta dọn"

    Ba mẹ hắn lắc đầu nhìn nhau, hai cái đứa nhỏ này, vẫn ghim hận cô giúp việc hay sao, người ta chỉ làm theo lệnh, thật là

    Hớp một ngụm vodka, cha hắn chậm lên tiếng "vết thương của Khanh Anh đã đỡ nhiều rồi, mai con dẫn nó qua Mỹ một chút đi, đăng kí kết hôn"

    "Ba, ba mới vừa nói gì, ba cho con và em ấy kết hôn, con không nghe nhầm phải không ba?" Khánh Quân chất đầy kinh hỉ

    "Chỉ nói một lần không nhắc lại" cha hắn mặt không cảm xúc

    Mẹ hắn bật cười, ông xã, lại dọa tụi nhỏ nữa rồi "hai đứa, mau lên lầu chuẩn bị chút hành lí đi, mai cả nhà chúng ta bay một chuyến"

    "Da, tụi con lập tức đi ngay" nụ cười đã không giấu nổi trên gương mặt hắn

    Quá hạnh phúc hắn kéo lấy tay y hơi thở bắt đầu hỗn loạn "Khanh Anh, mau theo anh"

    "Ưm" y gật đầu ngoan ngoãn như một chú cún con theo sau chân hắn

    Nhìn hai đứa nhỏ quấn quýt hồn nhiên cha mẹ hắn thỏa mãn đong đầy, tình tứ trao nhau, cùng nhau cạn một ly vodka nồng đậm

    Trong phòng, y gấp đồ bỏ vào vali

    Y chậm giở qua cuốn hộ chiếu của hắn, Erasmus Johnson

    Bình thường ở Việt Nam mọi người thường gọi hắn theo họ Phan đó là họ bên gia đình ngoại, thật ra Erasmus Johnson mới là tên thật trong giấy khai sanh của hắn lấy theo họ cha

    Cha hắn là doanh nhân gốc Mỹ, từ nhỏ anh em hắn đã mang hai hộ tịch, xuất ngoại chẳng khác nào về nhà

    Rốt cuộc có một ngày điều mà khẳng định bấy lâu lại biến thành ngộ nhận, chỉ có hắn là con lai, một đứa con lai hoàn hảo hấp dẫn, lại đem lòng yêu thương y

    "Anh hai, chúng ta sắp kết hôn, Khanh Anh kết hôn với anh hai" tay chạm vào dòng tên của hắn, y lại khẽ run lên một chập hai gò má đỏ bừng xấu hổ

    "Khanh Anh, sao lại ngẩn người ra rồi" hắn từ phòng tắm bước ra từ phía sau vòng tay qua thắt lưng của y mà ôm ấp

    "Ơ.. anh hai, Khanh Anh đang gấp đồ mang theo" y giật bắn cả người

    "Khanh Anh, em dọn nhà hay sao, chúng ta chỉ đi có vài ngày, em mang theo từng này đồ, thật ngốc Khanh Anh" hắn đỡ trán cười khổ

    Y run tay bỏ ngược đồ đạc ra ngoài

    Hắn kéo y vào lòng "để lát anh làm cho, vợ ngoan"

    "Hơ, ai là vợ của anh" y mặt đã đỏ tới tận tai

    "Khanh Anh là vợ của anh" hắn càng hứng thú trêu chọc

    "Không muốn?"

    "Thật không muốn?"

    Giằng co một hồi hắn đẩy y ngã rầm xuống giường, hôn lên môi y

    "Ưm.. đợi đã anh hai"

    Hắn cười cười cởi y phục của y trút xuống mặt nệm

    "Aa.. đừng mà" anh hai.. y thét lên một tiếng đau đớn mệnh căn của hắn đâm mạnh vào hậu huyệt

    Hức hức.. anh hai thô bạo

    "Khanh Anh, chịu đau một chút, anh muốn" hơi thở hỗn loạn hắn cúi xuống ngậm bờ môi y, mệnh căn lại thúc mạnh vào trong hậu huyệt

    "Aa.. đừng mà"

    Haa.. haa..

    Hắn ôm y vào lòng, cường bách mà giao hợp

    Y rên rỉ nức nở trong lồng ngực hắn, đời này chỉ muốn cùng hắn tiêu dao không rời

    (Hoàn chính văn)
     
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng tám 2022
Trả lời qua Facebook
Đang tải...