Tản Văn Quá Khứ: Những Đoạn Đường Đã Qua - NTP

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi mon29032010, 5 Tháng hai 2025.

  1. mon29032010

    Bài viết:
    57
    [​IMG]

    Quá Khứ: Những Đoạn Đường Đã Qua

    Tác giả: NTP

    Thể loại: Tản Văn

    * * *

    Quá khứ - hai từ ngắn gọn, nhưng lại là một biển cả mênh mông, nơi chứa đựng biết bao ký ức, những câu chuyện chưa kể, những điều ta không thể quên. Quá khứ là nơi mà dù có muốn hay không, mỗi người chúng ta đều phải đi qua. Đó là những bước chân đã lùi lại phía sau, là những chiếc lá vàng đã rơi, là những khoảnh khắc chỉ còn lại trong trí nhớ, không thể nào lấy lại được. Nhưng dù thế nào, quá khứ vẫn luôn có một sức hút kỳ lạ. Dù có sống bao lâu, dù có trải qua bao nhiêu thăng trầm, ta vẫn không thể dứt bỏ được mối liên hệ với quá khứ.

    Mỗi lần nghĩ về quá khứ, tôi lại cảm thấy có gì đó mơ hồ và ngọt ngào, nhưng cũng đau đớn, tiếc nuối. Đó là cảm giác của những ngày xưa cũ, khi mà thời gian còn chưa vội vã, khi mọi thứ trong cuộc sống đều có thể được nắm bắt trong lòng bàn tay. Quá khứ của tôi là những buổi sáng thức dậy bên tiếng mẹ gọi, là những buổi chiều tắm trong ánh nắng, ngồi đợi ba về. Những ngày đó, tôi nghĩ mình sẽ không bao giờ già đi, sẽ không bao giờ phải xa những người thân yêu, những con phố thân quen, những tiếng cười đùa của bạn bè. Nhưng ai có thể ngờ rằng tất cả sẽ thay đổi theo thời gian?

    Tôi nhớ mãi ngày đầu tiên bước vào trường cấp ba. Dù chưa bao giờ nói ra, nhưng trong lòng tôi vẫn luôn mang một cảm giác hồi hộp, lo âu. Cái thời điểm ấy thật đặc biệt, khi tôi còn là một đứa trẻ ngây ngô, chưa biết gì về những khó khăn, thử thách của cuộc sống. Tôi chỉ biết rằng mình phải vượt qua một cánh cửa mới, phải học cách làm quen với những điều chưa bao giờ gặp. Cái cảm giác bỡ ngỡ ấy vẫn còn in sâu trong tâm trí tôi. Nhưng nếu không có những lần như vậy, tôi sẽ không thể trưởng thành, không thể nhìn nhận cuộc sống với những góc nhìn khác nhau. Quá khứ chính là những bài học mà chúng ta phải học, dù muốn hay không. Còn nhớ khi tôi còn nhỏ, trong mỗi giấc mơ, tôi luôn muốn bay lên trời cao, bay qua những đám mây trắng xóa, đến một nơi xa lạ và kỳ diệu. Nhưng rồi tôi nhận ra, không phải lúc nào cũng có thể bay được. Những giấc mơ ấy dần phai mờ trong những năm tháng trưởng thành. Cái sự ngây thơ của tuổi thơ giống như một dòng sông chảy qua, không thể giữ lại được, chỉ có thể nhìn nó trôi đi trong những ký ức đẹp đẽ. Những buổi chiều hè bên bạn bè, tiếng cười vang vọng khắp sân trường, những buổi tối ngồi bên mẹ kể chuyện cổ tích.. tất cả đã trở thành một phần của quá khứ, như một kho tàng mà tôi luôn gìn giữ trong lòng.

    Cái cảm giác nhớ nhung về những ngày xưa ấy, không thể nói thành lời. Nó chỉ là một cảm giác lạ lùng, khiến lòng người trở nên mềm yếu, mơ màng. Quá khứ chẳng bao giờ giống như một bức tranh tĩnh lặng, mà luôn đầy rẫy những biến động, những niềm vui, nỗi buồn lẫn lộn. Có những ngày trong quá khứ tôi nghĩ rằng mọi thứ sẽ mãi mãi không thay đổi, nhưng rồi thời gian đã chứng minh rằng tất cả chỉ là những khoảnh khắc thoáng qua. Đến một ngày, tôi nhìn lại và nhận ra rằng, những điều mình đã trải qua không chỉ là ký ức mà còn là những mảnh ghép tạo nên con người tôi bây giờ. Nhớ lại những lúc tôi ngồi một mình trong những giờ học cũ, thả hồn vào những suy nghĩ. Có khi tôi tự hỏi, nếu mình không đi học xa nhà, nếu cuộc sống của mình vẫn đơn giản như xưa, liệu tôi có thấy hạnh phúc không? Quá khứ của tôi là một dòng sông dài, trong đó chứa đựng không biết bao nhiêu là hình ảnh, cảm xúc, những con người, những nơi chốn đã đi qua. Nhưng mỗi khi quay lại, tôi luôn cảm thấy một sự thiếu vắng, một sự hụt hẫng không thể nói thành lời. Dẫu sao, tôi cũng hiểu rằng quá khứ không thể quay lại. Và có lẽ đó là điều đẹp đẽ nhất của cuộc sống. Quá khứ luôn là một phần trong chúng ta, nhưng chúng ta không thể sống mãi với nó. Điều quan trọng là chúng ta học cách để quá khứ trở thành một phần ký ức đẹp, thay vì trở thành nỗi đau không bao giờ kết thúc. Chúng ta phải bước tiếp, để không bị lôi kéo bởi những gì đã qua. Nhưng dù vậy, quá khứ vẫn sẽ luôn ở trong chúng ta, như một phần không thể thiếu.

    Thực ra, có đôi lúc tôi tự hỏi, liệu chúng ta có phải là những sinh vật kỳ lạ không, khi mà luôn muốn quay lại với quá khứ, với những ngày đã qua. Tại sao chúng ta không thể sống trọn vẹn với hiện tại, mà lại để quá khứ làm chủ cuộc sống của mình? Nhưng sau cùng, tôi lại nhận ra, chính vì quá khứ đã xây dựng nên tôi hôm nay, tôi mới có thể hiểu được cái đẹp của hiện tại. Mỗi lần nhớ về quá khứ, tôi thấy mình giống như một đứa trẻ mơ mộng, muốn tìm lại một thứ gì đó đã mất. Nhưng rồi, tôi hiểu rằng, những thứ đã mất, đã đi qua, không thể quay lại, chỉ có thể chấp nhận và tiến về phía trước.

    Trong mỗi cuộc đời, quá khứ không chỉ là những ngày tháng đã qua, mà còn là những bài học, những kỷ niệm quý giá. Chúng ta có thể không thể thay đổi quá khứ, nhưng chúng ta có thể chọn cách để quá khứ không làm lu mờ hiện tại và tương lai của mình. Quá khứ chính là hành trang quý giá, là kho tàng ký ức, là nơi mà chúng ta có thể tìm thấy những điều đã qua, để sống với những điều sẽ đến. Và dù có buồn, có tiếc nuối, hay có những lần mong muốn quay lại, tôi hiểu rằng, quá khứ chỉ là một phần nhỏ của câu chuyện cuộc đời. Cái quan trọng là tôi biết trân trọng và sống hết mình với những gì đang có. Mỗi khoảnh khắc hiện tại, dù là vui hay buồn, đều là một phần trong câu chuyện dài của cuộc đời. Những khoảnh khắc ấy, dù ngắn ngủi hay dài lâu, đều là những viên gạch xây nên cuộc sống của mỗi người.

    (Hết)​
     
  2. Đăng ký Binance
Trả lời qua Facebook
Đang tải...