Tên truyện: PLAN.... Tác giả: Khống Thể loại: vừa phải. Nhân Vật: Hạc Cơ. Ngày viết: 22/11/2015 Kí vào thủ tục xuất viện xong xuôi, cất vào túi xách, cô bước ra khỏi cổng bệnh viện, thoát ra khỏi bức tường ngục trắng đầy mùi thuốc sát trùng ngửi muốn buồn nôn ấy. Cô đi thẳng mà không ngoái lại nhìn dù chỉ một giây. Đây....sẽ là lần cuối cùng cô đến đây.... Mùa xuân đã đến đem theo làn gió se se cùng hạt mưa phùn lất phất, kéo cao cổ áo, quấn thêm một vòng khăn len, cả người cô khẽ run nhè nhẹ. Con đường nhựa còn mùi mới, bước chân cô lững thững thong thả. Một quả bóng rổ lăn vào chân cô, chạm nhẹ vào mũi giày. Cúi xuống cầm quả bóng, liếc một vòng, quả nhiên có một chàng trai mặc đồ thể thao chạy tới, cả người ướt nước, trán lấm tấm mồ hôi. Đằng sau anh là sân bóng rổ, có vài người khác đang hò kêu anh chậm chạp không nhanh đón bóng. Thì ra đây là một quả bóng đi lạc - Thật xin lỗi. Cho mình xin lại quả bóng nhé. Chàng trai có nụ cười tỏa nắng ấy làm cô ngập ngừng như suy nghĩ một điều gì đó xa xăm. Trả lại quả bóng cho anh, cô đổi ý không về nhà nữa, mà ngồi xuống một chiếc ghế đá vỉa hè gần đó, quan sát họ chơi bóng. Để túi xách bên cạnh, cô dõi theo từng bước chân, chăm chú theo bước nhảy, bật, bắt bóng của chàng trai tỏa nắng ấm áp ấy. Đôi mắt cô dán vào anh không rời, dường như mọi thứ quanh cô chỉ là nền tối làm nổi bật anh lên, đến mức cô quên đi mọi thứ hiện tại. Một cái bóng vụt qua trước mắt, kéo theo luồng gió mạnh cuốn vài chiếc lá - Ơ kìa! Cướp! Cướp! Cướp! Ai đó đã kêu lớn làm cô giật thót, phát hiện ra túi xách mình bị mất, liên dáo dác ngó xung quanh, một bóng người áo tràm tay cầm túi xách của cô đang chạy thục mạng phía trước. Cô hoảng hốt toan chạy đuổi theo thì chân khựng lại, liền lúc đó, bóng áo thể thao thần tốc đuổi theo bóng áo tràm. Chỉ trong vòng 9phút 37 giây, cái bóng áo thể thao hiện rõ trước mắt cô, cùng chiếc túi xách vừa bị cướp. Lại là chàng trai tỏa nắng Nhận lại túi xách, tay cô túm lấy một tay anh - Em thích anh, làm bạn trai em nhé! Cô bất ngờ thốt ra lời tỏ tình, không lớn, nhưng đủ để anh nghe thấy. Anh chợt lúng túng, tay theo thói quen vò mái tóc nâu cho xù lên, gương mặt bối rối lộ rõ ràng. - Em tên Hạc Cơ, 19 tuổi, thích nấu ăn, yên tĩnh, không quá đòi hỏi cầu kì. Nếu anh chưa có người yêu, hãy thử thích em đi. - A.... ừ... cũng...cũng được.... Anh đồng ý. Có chút miễn cưỡng. Có chút gượng gạo. Có chút bất đắc dĩ. Nhưng không sao, cái cô cần, chính là câu đồng ý của anh - À... tôi tên Lợi Phan....22 tuổi... - Chúng ta sẽ tìm hiểu nhau dần dần... anh không cần nói đâu, em muốn tự mình hiểu anh. - Cô chủ động cắt lời anh - Ừ...cứ như vậy đi. Cứ như vậy đi. Cô và anh thành đôi. Cứ như vậy đi. Hằng ngày cô đều đến đây đợi anh tập bóng Cứ như vậy đi. Anh và cô cùng nhau hẹn hò Cứ như vậy đi. Anh yêu cô. Ừ thì đã sao? Cầm cây kem ba tầng đi ra, có lẽ cô đợi anh lâu lắm nhỉ, anh phải xếp hàng mới mua được hai ly kem cho anh với cô. Chắc cô sẽ thích lắm Nhưng cây kem đã tuột khỏi tay anh và rơi xuống đất. Khi mà trước mắt anh, cô và một người con trai kia đang ôm nhau. Thấy anh, cô vội vàng đẩy hắn ra, chán ghét nhìn hắn, chán ghét tát cho hắn một bạt tai - Cơ, thì ra... em chia tay anh vì hắn? - Hắn nghẹn ngào nói, đôi mắt không tin nhìn cô Một người đã tới, phá vỡ giây phút ngọt ngào ngắn ngủi giữa anh và cô... Vĩnh viễn... - Di Khanh,...- Hạc Cơ bối rối nhìn hắn, lại thoáng thấy anh, vội vàng đẩy người hắn ra, lạnh lùng quát - CÚT!!! Hắn trừng mắt nhìn anh như cảnh cáo, lại yếu ớt với cô, buồn bã quay đi, hòa vào dòng người tấp nập. Cô chạy đến bên anh, tươi cười kéo tay anh: - Không có gì đâu Lợi Phan, mình đi xem phim đi! - Ừ! Anh ngoan ngoãn gật đầu, cô đã muốn giấu, anh cũng không hỏi nhiều. Bộ phim chiếu rạp chiếu đến nửa non thì cô gục đầu vào vai anh ngủ lúc nào không hay. Chỉnh lại tư thế cho cô thoải mái, anh bỗng xuất hiện tia đa nghi. Chàng trai vừa rồi...là gì của cô? Chưa bao giờ anh đi quá sâu về đời tư cũng như tình cảm của cô. Ngoài cái tên, vài sở thích, anh không hề biết một chút gì hết. Biết việc làm này là xấu, nhưng anh vẫn không thể không xem trộm điện thoại của cô. Thật xấu! Anh biết! Nhưng anh cần một sự thật! Album ảnh, hàng loạt bức ảnh chụp cô cùng hắn. Cô cười rất hạnh phúc. Cô rất rạng rỡ, diễm lệ, xinh đẹp. Ở bên hắn, cô mới thực sự hạnh phúc sao? Dù cô vẫn cười với anh, nhưng nụ cười ấy... đôi lúc anh cảm thấy xa vời, nhợt nhạt khó nắm giữ. Có lúc anh nghĩ, nó không thuộc về anh. Mà thuộc về người này sao? Đã vậy... tại sao cô còn đến với anh? Chẳng phải cô đang rất hạnh phúc sao? Sao lại... chẳng nhẽ cô đang đùa cợt tình cảm của anh? Chơi đùa như một con rối? Lướt qua danh bạ, chỉ có đúng ba số, của anh, của Omi, và Di Khanh. Anh lúc đó có nghe cô gọi hắn là Di Khanh. Vậy đây hẳn là số thuê bao của hắn? Ghi nhớ trong đầu dãy 10 con số, anh cất điện thoại vào trong túi xách của cô. - Bộ phim có hay không? Em ngủ quên mất, vai anh không mỏi chứ? - Cô nắm tay anh ra khỏi rạp chiếu, cất tiếng một tràng hỏi. Anh mỉm cười: - Không đâu. Phim tạm. Vai anh không mỏi chút nào...em nhẹ hều à. - Vậy sao, tốt quá. Cũng muộn rồi, em phải về đây. Hẹn gặp anh hôm sau nhé! Bóng hồng khuất xa. Màn đêm ập xuống. Anh trở về nhà trong nỗi trống trải. Vứt áo khoác lên thành ghế, nằm phịch xuống sôpha, nhớ lại dãy 10 số, anh ấn gọi. - " Alo? " - Anh là Di Khanh? - " Phải." - Giọng bên kia lạnh nhạt đáp. - Tôi có chuyện muốn nói với anh. * Chiếc headphone bị giật ra khỏi tai cô, cùng một cốc nước lạnh hất thẳng vào mặt làm cô giật bắn người tỉnh giấc - Omi..... - Cô uể oải nhận ra người trước mặt - Bà làm tôi sợ chết khiếp, nhà cửa gì mà mở toang hoang, gọi thì không thèm thưa. - Thì người ta vừa ngủ vừa nghe nhạc mà... - Cô phụng phịu giải thích. Omi, một nàng bạn không thân, nhưng dài lâu. Ít nhất là trong ba năm cấp ba cô và nàng cùng lớp, và cùng chỗ ngồi. Omi chỉ là tên nick cô đặt cho nàng. Tên thật của nàng là Ôn Mi. Omi thở phào nhẹ nhõm khi thấy người trước mắt vẫn đang nói chuyện với mình, ném bọc nilon to to nho nhỏ vào người cô, ngồi phịch bên cạnh cầm điều khiển bật tivi - Có hướng dẫn. Uống đi. - Thank bà nhá. - Cô cười tít mắt. * Mấy hôm dạo cô tới sân bóng rổ nhưng không thấy anh. Hỏi mấy anh cùng chơi thì họ nói không biết. Hình như... anh đang tránh cô. Không phải chứ? Không lẽ anh đã biết chuyện gì? Hay anh nghĩ cô bắt cá hai tay? Hay là... chỉ đơn giản có việc bận? Cô chợt cười khẩy. Không sao, chỉ cần anh xuất hiện, thì đợi bao lâu chẳng được... Kể cả khi... Cơn mưa đổ xuống, cô vẫn ngồi đợi. Mái tóc ướt đẫm Rồi đến quần áo Giày Cô vẫn đợi. Nhưng người chẳng thấy. Bầu trời giăng kịt mây đen. Sấm chớp lóe sáng chập chờn trước mặt. Hạt mưa tạt vào mặt đau rát Đôi mắt nhòe đi và không mở ra nổi. Trên người cô không còn thứ gì khô để lau mắt cả, đành nhắm mắt tắm mưa. Cảm nhận mưa không chạm tới đầu nữa. Vô thức, cô gọi tên - Lợi Phan? Nhưng khiến cô thất vọng, một giọng nữ đau lòng cất lời - Về thôi, đừng hành hạ bản thân nữa, tôi không muốn mất bà đâu... Cô nhận ra. Nhận ra chứ. Omi. Omi đang khóc ư? Đau mắt nhưng cố mở to, Omi cầm ô che cho cô, hai hàng mi đẫm lệ và mưa. - Xin lỗi... để bà lo rồi... về thôi... * Sáng sớm, cô đã tới sân bóng rổ. Hôm nay, cô vận một bộ váy đen dài chùm đầu gối. Đầu đội một chiếc mũ vải mềm trắng, làm đẹp cho mái tóc dài xoăn nhẹ. Môi cô được tô một lớp son mỏng, thành điểm nhấn cho sự xinh đẹp Quả nhiên, cuối cùng, anh cũng xuất hiện Hờ hững cô gần tháng trời, cuối cùng cũng quan tâm cô rồi sao? Đúng là anh không nỡ bỏ cô. Cô cười chua xót trong lòng, như người mắc tội nhưng vẫn nhìn thẳng anh. - Cơ, mình chia tay đi. - Âm sắc đều đều không nhiệt độ của anh phát ra câu đầu tiên Đồng tử mắt cô như căng ra. - Anh...anh nói gì? Em không hiểu? - Cô sững sờ đứng chôn chân, miệng máy móc hỏi lại. - Trước đây, anh đồng ý hẹn hò với em, vì em nói, nếu anh chưa có người yêu, thì thử thích em. Nhưng giờ, anh đã tìm được người anh yêu thật sự rồi. Anh không muốn người ấy buồn. - Là ai? - Cô cười, lại vô cùng tươi - Là... cậu ta... Anh quay sang một phía, hướng mắt cười chìu mến. Cô cũng nhìn theo, bỗng lặng đi: - Di Khanh? - Phải. Thực xin lỗi em. Anh gật đầu, đón nhận cơn thịnh nộ của cô. Di Khanh bước tới, lạnh lùng liếc xéo cô, ôm lấy anh: - Giờ tôi đã yêu người khác, em vừa lòng rồi chứ? Cả hai đều chờ đợi, hứng chịu sự giận dữ của cô, muốn thấy bộ mặt xấu xí giả dối của cô sau sự xinh đẹp mà tính cách độc ác thích trêu ghẹo đùa cợt tình cảm người khác. Cái sự xấu xí đó, không đáng để anh và hắn trân trọng - Tốt! Tốt! - Cô bật cười thành tiếng - Ha! Cực kì vừa lòng! Cô kích động cười, cười như mãn nguyện vậy, cười như trút được gánh nặng, cười hạnh phúc... Hạnh phúc ư? Tiếng cười quá lớn, khiến nhiều người qua lại không khỏi khẽ liếc nhìn. Cả anh và hắn đều khinh bỉ. Cô tức đến điên rồi sao? Sao lại cười sảng khoái đến vậy? Cố tỏ ra mình thánh thiện vô tội sao? "Cô cười cái gì?" Cả hai đang định hỏi thì nhanh một khắc, cơ thể cô đột ngột ngã khuỵu xuống. Có lẽ là phản xạ, Di Khanh vụt đón lấy cô. Cả cơ thể nhỏ bé run rẩy trong lòng hắn. Hơi thở dốc gấp gáp tưởng muốn xé rách phổi. Bàn tay nắm chặt áo hắn. Cơ mặt vặn vẹo đau khổ, cô một tay nắm chặt hắn, tay kia cầm một thứ, đặt vào lòng bàn tay to ấy, cẩn thận, nâng niu như báu vật Một Chiếc Nhẫn - Tốt....t...tốt....ph..ả.i....hạ..n..h...hạnh p..hú..c... Câu nói rời rạc, gãy tiếng, âm điệu lệch lạc, cũng là lời nói di ngôn. Cái chết quá đột ngột. Quá kinh khủng. Khiến cả hai chàng trai đều như không đủ linh hoạt phản ứng xúc cảm Một giọt lệ rơi xuống mắt, lăn dài. Người con gái ấy, đã khép lại đôi mắt Như một thiên thần đen đóng lại cuộc đời mình.... Đến phút cuối, cô cũng không một lời giải thích sáng tỏ .... Omi đứng nép mình sau cây bên vệ đường, mọi kí ức vỡ vụn, từng mảnh ghép quá khứ cứ như thế ùa về, hai bàn tay nàng từ từ nắm chặt, móng tay đâm vào da thịt, máu chảy xuống cũng không để tâm. "-- Về thôi, đừng hành hạ bản thân nữa, tôi không muốn mất bà đâu..." "-- Có hướng dẫn. Uống đi. -- Thank bà nhá. - Cô cười tít mắt." "Cô hoảng hốt toan chạy đuổi theo thì chân khựng lại,.... Kì thực trong túi xách, cũng chỉ có hóa đơn, thủ tục xuất nhập viện... và vài tờ kê khám xét nghiệm không còn gì đáng lưu tâm..." "-- Di Khanh, chúng ta chia tay đi, đường ai nấy đi. Sẽ có người khác yêu anh thật lòng hơn em -- Vì sao?... -- Chúng ta không hợp nhau. Em mệt mỏi... -- Nếu như em không phải vì lí do yêu người khác... thì đừng bao giờ nghĩ đến chuyện chia tay với anh!!!!" "Kí vào thủ tục xuất viện xong xuôi, cất vào túi xách, cô bước ra khỏi cổng bệnh viện, thoát ra khỏi bức tường ngục trắng đầy mùi thuốc sát trùng ngửi muốn buồn nôn ấy. Cô đi thẳng mà không ngoái lại nhìn dù chỉ một giây. Đây....sẽ là lần cuối cùng cô đến đây...." "-- Cô muốn xuất viện? Cô nên nhớ cô đang trong giai đoạn cuối... -- Mọi điều gì xảy ra tôi sẽ tự mình chịu trách nhiệm." "-- Ở đây có mọi thiết bị hiện đại, máy móc, thuốc chữa giúp bà kéo dài sự sống, biết đâu .... Bà còn trẻ, sao có thể bi quan như vậy... -- Omi à...đời người...số phận đã định sẵn rồi... Anh ấy ...sẽ không bao giờ được biết căn bệnh này... Điều tôi hối tiếc... chính là Di Khanh..." "Hắn quỳ xuống, đeo vào ngón áp út búp măng nhỏ nhắn của cô, lấy hết mạnh dạn, bỏ qua sự ngượng ngập bối rối: -- Chiếc nhẫn này, là sự ràng buộc giữa anh và em...là sự trói buộc của anh và em... anh sẽ đợi... đợi em học hết cấp ba...hết đại học....lúc ấy...lấy anh nhé??! --- Vâng!!!" ******Hết*******