Tiên Hiệp Phong Thiên Đế Truyền Kỳ - PhongThienDe

Thảo luận trong 'Cần Sửa Bài' bắt đầu bởi PhongThienDe, 26 Tháng tư 2025.

  1. PhongThienDe

    Bài viết:
    0
    Tên truyện : Phong Thiên Đế Truyền Kỳ

    Thể loại: Tiên hiệp

    Tác giả: PhongThienDe


    [​IMG]

    Giới Thiệu Truyện: Phong Thiên Đế Truyền Kỳ

    Một thân xác phàm nhân, một ý chí ngút trời.

    Từ một hoàng tử bị vứt bỏ nơi quốc gia nhỏ bé, hắn từng bước giẫm nát kẻ thù, đạp thẳng lên đỉnh cao vạn giới!

    Phong Thiên – hoàng tử thất sủng, mang thân phận thấp kém, xuất thân phàm giới hèn mọn.

    Không linh căn, không thiên phú, không chỗ dựa, hắn chỉ có một trái tim kiên cường và một giấc mộng cháy bỏng: "Ta muốn làm chủ tam giới, ngạo thị thiên hạ!"

    Từ lần đầu tiên bước chân vào Thiên Tượng Tông, hắn bị bao ánh mắt khinh thường, âm mưu hãm hại, tranh đấu tàn khốc.

    Nhưng chính từng vết thương, từng thất bại, từng lần cận kề cái chết.. lại rèn đúc nên một Phong Thiên Đế.

    Hắn tu luyện, mạo hiểm, chém giết, tranh đoạt vận mệnh của chính mình.

    Hắn từng rơi xuống vực sâu tuyệt vọng, cũng từng tung hoành vạn giới không ai dám địch.

    Hắn yêu, hận, khóc, cười, một đường nghịch thiên mà đi – xé toang mọi xiềng xích số phận!

    Phong Thiên Đế Truyền Kỳ – một hành trình nghịch thiên hoành tráng, với những trận chiến ngập trời, tình huynh đệ sâu sắc, mỹ nhân khuynh thành và một thế giới tiên hiệp hừng hực sinh động chưa từng thấy!

    * * *

    Bố Cục Tổng Thể Bộ Truyện:

    1. Giai đoạn Phàm Giới (Chương 1–500)

    Thân phận Phong Thiên: Hoàng tử thất sủng, sống trong cung điện rách nát.

    Gia nhập Thiên Tượng Tông với xuất phát điểm thấp kém.

    Tranh đoạt tài nguyên, từng bước mở ra linh căn đặc thù: Ẩn Linh Thể.

    Luyện thể, trui rèn tâm trí, đánh bại thiên tài tông môn, đặt nền móng tu luyện.

    Phát hiện âm mưu cung đình: Mẫu phi bị hãm hại, vương quốc sắp bị diệt.

    2. Giai đoạn Linh Giới Sơ Kỳ (Chương 501–1000)

    Rời phàm giới, tiến vào Linh Giới.

    Xây dựng thế lực riêng, thu phục huynh đệ, kết giao mỹ nhân tuyệt thế.

    Tham gia đại hội giới vực, tranh đoạt cơ duyên tiên đạo.

    Giao chiến với các đại tông môn Linh Giới.

    Tìm hiểu bí mật thân thế: Dòng máu cổ thần trong người.

    3. Giai đoạn Linh Giới Trung Kỳ – Huyết Chiến (Chương 1001–1500)

    Chiến tranh nổ ra giữa các giới vực.

    Phong Thiên thành lập Thiên Đế Quân, quét ngang cửu thiên thập địa.

    Chân thân của kẻ hãm hại mẫu phi và vương quốc lộ diện – một đại nhân vật đứng sau Thiên Tượng Tông.

    Đại chiến Tông Môn – phản nghịch Thiên Tượng Tông, diệt môn trả thù!

    Cơ duyên nghịch thiên: Tiến hóa thành Thần Ma Thể.

    4. Giai đoạn Thượng Giới – Vạn Giới Chinh Chiến (Chương 1501–1900)

    Phong Thiên bước chân lên Thượng Giới, nơi cường giả như mây, vạn tộc tranh bá.

    Chạm trán cổ tộc, thần tộc, ma tộc, yêu tộc.

    Đấu trí, đấu lực, giành lấy thiên cơ tạo hóa.

    Tình cảm mỹ nhân, huynh đệ, sinh tử gắn bó máu lửa.

    Lập nên Phong Thiên Thần Quốc, tung hoành bất bại.

    5. Giai đoạn Đỉnh Phong – Tam Giới Chủ Tể (Chương 1901–2000)

    Trận chiến cuối cùng: Phong Thiên đối đầu với các "Cổ Lão Tổ", "Thiên Đạo Ý Chí" hòng phá vỡ vòng xiềng của vận mệnh.

    Đại chiến tam giới, tắm máu vạn vực, nghịch thiên cải mệnh.

    Đăng đỉnh Chí Tôn – trở thành Chủ Tể Tam Giới, trường sinh bất diệt.
     
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng tư 2025
  2. PhongThienDe

    Bài viết:
    0
    Chương 1 : Hoàng Tử Vô Danh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 1: Hoàng Tử Vô Danh

    Gió bấc thổi rít qua từng ngọn cỏ, vờn trên mặt đất khô cằn của Ngọc Sơn Quốc, quốc gia nhỏ bé bị các đế quốc xung quanh chèn ép đến nghẹt thở.

    Đêm nay, kinh thành Khánh Thủy vẫn rực sáng ánh đuốc, nhưng ánh sáng ấy không thể xua tan được hơi lạnh và sát khí ngập trời.

    Giữa đại điện lộng lẫy tráng lệ của hoàng cung, xác người nằm ngổn ngang, máu nhuộm đỏ cả nền đá cẩm thạch trắng tinh. Tiếng binh khí giao nhau đã ngưng bặt, thay vào đó là tiếng bước chân rầm rập của quân đội xâm lược.

    Một cuộc chính biến.

    Được đạo diễn bởi kẻ từng là Thừa tướng trung thành nhất – Tần Khang.

    Bên trên ngai vàng, một thiếu niên mặc áo choàng gấm màu tím nhạt đang quỳ sụp. Máu từ vết thương trên vai hắn chảy đầm đìa, nhưng ánh mắt đen sẫm như mực vẫn ánh lên tia kiên nghị lạ thường.

    Hắn là Phong Thiên – Hoàng tử thứ bảy của Ngọc Sơn Quốc, người vừa tận mắt chứng kiến phụ hoàng bạo quân bị chính cận thần đâm xuyên tim, máu văng tung tóe như một bức tranh địa ngục.

    "Phong Thiên, ngươi ngoan ngoãn giao ra ngọc tỷ truyền quốc, ta có thể tha cho ngươi một mạng." – Tần Khang, nay đã tự xưng Quốc chủ, đứng trước mặt hắn, tay cầm chiến đao đỏ au, miệng nở nụ cười lạnh như băng.

    Phong Thiên lau máu nơi khóe môi, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt lão:

    "Muốn lấy.. thì tự mình đến mà đoạt."

    Một câu nói nhẹ nhàng, không có nửa phần sợ hãi.

    Trong khi tất cả quần thần còn sống sót đều đã quỳ mọp, run rẩy như chó chết trước mũi đao quân địch, chỉ mình hắn.. một đứa trẻ mười sáu tuổi.. ngẩng đầu kiêu ngạo.

    Tần Khang nhíu mày.

    Lão vốn định dùng một chút nhân từ mua chuộc Phong Thiên, nhưng giờ đây, sự quật cường của thiếu niên này lại chọc giận lão.

    "Được. Để ta xem, xương ngươi cứng đến mức nào!"

    Lão vung tay. Một tên đại tướng mặc giáp đen lập tức bước tới, vung búa tạ như núi giáng xuống đầu Phong Thiên!

    Tiếng gió rít lên, sức ép mạnh đến mức nền điện đá nứt toác!

    Phong Thiên nhắm mắt. Trong giây phút cái chết cận kề, hắn không nghĩ về vinh quang hoàng gia, không nghĩ về quyền lực, cũng không nghĩ đến giang sơn xã tắc.

    Trong lòng hắn, chỉ có duy nhất một điều-

    Sống.

    Dù bị giẫm đạp, dù rơi xuống đáy bùn, cũng phải sống.

    Bởi vì.. chỉ khi còn sống, mới có thể báo thù!

    Ầm!

    Một tiếng nổ long trời.

    Nhưng búa tạ không đánh trúng Phong Thiên.

    Một bóng người như quỷ mị lao ra, dùng toàn thân chắn lấy cú đập.

    Kẻ đó là.. Lý Hộ Vệ, thị vệ trung thành duy nhất còn sống sót.

    "Bệ hạ! Chạy đi!" – Lý Hộ Vệ thét lên trước khi máu tươi phun đầy không trung.

    Phong Thiên nghiến răng, không kịp suy nghĩ, bật dậy như con báo bị thương, lăn người tránh khỏi đòn tiếp theo, lao thẳng về cửa sau điện.

    "Bắt hắn lại! Không được để hắn chạy!"

    Tiếng hét phẫn nộ vang lên.

    Một loạt truy binh như thủy triều đổ tới.

    Phong Thiên chạy trối chết, thân thể đau đớn tột cùng, từng bước như đạp trên dao nhọn. Nhưng hắn không quay đầu lại.

    Phía sau, tiếng vó ngựa, tiếng kỵ binh hú hét, tiếng cung nỏ vang lên dồn dập. Một mũi tên sượt qua má hắn, để lại một vệt máu dài.

    Sống!

    Ta phải sống!

    * * *

    Bỏ lại vinh quang, bắt đầu cuộc đời mới

    Ba ngày sau.

    Phong Thiên bò ra khỏi cánh rừng hoang ven biên giới Ngọc Sơn Quốc, quần áo tả tơi, thân thể chi chít vết thương, ánh mắt vô thần.

    Bên trong lòng hắn, một cái gì đó đã chết-

    Phong Thiên hoàng tử, kiêu ngạo, ngạo mạn, mơ mộng.. đã chết.

    Người còn sống, chỉ còn lại Phong Thiên-một kẻ lưu vong, không nhà, không nước, chỉ còn thù hận ngút trời.

    "Phong Thiên.. sống sót.. nhất định phải sống sót.." – hắn thì thào như niệm chú.

    Tựa như một con thú hoang, hắn bò vào một thôn trang nghèo nàn ven đường. Dân làng thấy hắn thê thảm như vậy, chỉ ném cho vài cọng rau héo, ánh mắt lãnh đạm như nhìn thấy rác rưởi.

    Không ai biết hắn từng là hoàng tử cao cao tại thượng.

    Không ai thèm hỏi hắn đã trải qua những gì.

    Phong Thiên nhặt lấy mấy mẩu bánh mốc, ăn như cọp đói, rồi ngất xỉu bên vệ đường.

    Đêm đó, giữa cơn mê man, hắn mơ thấy mẫu thân-Nguyệt quý phi hiền từ-đang gọi hắn.

    Giấc mơ ấy.. hắn không dám tỉnh lại.

    Nhưng rạng sáng hôm sau, một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt khiến hắn bừng tỉnh.

    Một đám trẻ con quê mùa vây quanh hắn, chỉ trỏ:

    "Xem kìa, thằng ăn mày!"

    "Hahaha, hắn ngủ ngay chuồng heo kìa!"

    Một thằng nhóc đá vào chân hắn một cái, hét to: "Dậy đi, dậy mà ăn phân heo này!"

    Phong Thiên mở mắt, ánh nhìn như băng giá quét qua bọn trẻ.

    Nhưng hắn không nổi giận.

    Hắn chỉ.. cười.

    Một nụ cười lạnh lẽo.

    Ta từng là hoàng tử, thì sao chứ?

    Ngay cả đám trẻ trâu cũng có thể nhổ nước bọt vào mặt ta.

    Nếu không mạnh mẽ.. dù là chó cũng có thể giết ta.

    * * *

    Cuộc gặp gỡ thay đổi vận mệnh

    Ba ngày sau, khi đang lang thang ở ven núi, Phong Thiên vô tình cứu một ông lão ăn xin khỏi tay đám lưu manh.

    Không ai ngờ, ông lão đó lại là một ẩn sĩ có chút tu vi linh khí, tên gọi Lục Y.

    Nhìn thấy Phong Thiên dù đói khát, thân thể tiều tụy vẫn can đảm lao vào giữa đám côn đồ, Lục Y ánh mắt sáng lên.

    "Tiểu tử, ngươi muốn học võ không?" – lão hỏi.

    Phong Thiên lau vết máu bên miệng, nghiến răng:

    "Muốn."

    "Muốn để làm gì?"

    "Báo thù."

    Lục Y trầm mặc hồi lâu, rồi cười phá lên:

    "Tốt! Tốt lắm! Có thù, mới có động lực. Có hận, mới có ý chí!"

    Kể từ đó, Phong Thiên theo Lục Y vào sâu trong núi, bắt đầu những tháng ngày khổ tu gian khổ nhất trong đời mình.

    Hắn phải:

    Mỗi ngày chẻ ba trăm khúc gỗ to bằng bắp đùi.

    Gánh nước từ chân núi lên đỉnh núi, mỗi lần không dưới năm trăm bậc.

    Nửa đêm leo vách đá, luyện thân pháp dưới nguy hiểm cận kề cái chết.

    Vác đá lớn ba trăm cân, đi qua đường sỏi nhọn.

    Không có linh đan diệu dược.

    Không có công pháp cao siêu.

    Chỉ có-máu, mồ hôi, và nước mắt.

    Khổ luyện trong tuyệt vọng

    Thời gian thấm thoắt trôi đi.

    Ba tháng.

    Phong Thiên đã từ một thiếu niên yếu ớt, gầy gò, trở thành một thiếu niên da đồng, thịt sắt, ánh mắt sắc bén như lưỡi kiếm.

    Ban đầu, hắn từng hoài nghi, từng tuyệt vọng, từng oán trách trời xanh bất công.

    Nhưng mỗi lần định bỏ cuộc, hình ảnh phụ hoàng đổ máu, hình ảnh quốc gia sụp đổ, hình ảnh mẫu thân tuyệt vọng lại hiện về, thiêu đốt trong tim hắn một ngọn lửa không thể dập tắt.

    Không thể gục ngã.

    Không được phép yếu đuối.

    Ngày thứ 99, giữa cơn mưa sấm chớp đùng đoàng, Phong Thiên đứng trơ trọi trên đỉnh núi, hai tay nâng một khối đá lớn gấp ba lần thân thể.

    Từng thớ thịt hắn rung lên, từng đường gân như muốn nổ tung.

    "Ngươi muốn trở thành cường giả, vậy thì!"

    Ầm!

    Lục Y vung tay ném ra một quả tạ đá cực lớn.

    Phong Thiên gầm lên, bứt toàn bộ sức lực còn sót lại, đón lấy cú ném.

    Hai chân hắn lún sâu vào bùn đất.

    Xương cốt toàn thân kêu răng rắc như sắp gãy.

    Nhưng hắn cắn chặt răng, máu từ khóe môi tuôn trào, vẫn đứng vững.

    Không một tiếng rên rỉ.

    Lục Y nhìn hắn, trong mắt lóe lên ánh tán thưởng.

    "Được. Có nghị lực."

    Ngày hôm đó, lần đầu tiên trong đời, Lục Y dạy cho Phong Thiên khẩu quyết cơ bản nhất của tu luyện: Tụ Linh Quyết.

    Đó là bước đầu tiên để hấp thu linh khí thiên địa-

    Là cánh cửa mở ra một thế giới hoàn toàn khác, thế giới của tu sĩ.

    Phong Thiên quỳ xuống giữa mưa gió, thề:

    "Ta, Phong Thiên, hôm nay khởi bước, dù có phải đạp xác vạn người, dù có phải bước qua biển máu núi xương, cũng quyết không dừng lại!"

    * * *

    Cơ duyên đầu tiên

    Một đêm nọ, khi đang luyện Tụ Linh Quyết bên suối, Phong Thiên bất ngờ cảm nhận được một luồng khí mát lạnh từ lòng đất trào lên.

    Tò mò, hắn lần theo dòng suối đi ngược lên nguồn.

    Tận sâu trong hang động tối đen, hắn phát hiện một vật kỳ dị:

    Một khối ngọc màu đen hình tròn, to bằng quả trứng gà, phát ra ánh sáng mờ mịt.

    Khi tay hắn chạm vào khối ngọc-

    Ầm!

    Một luồng năng lượng hùng hậu như sóng thần đổ vào cơ thể!

    "Ahhhh!" – Phong Thiên thét lên đau đớn, toàn thân như bị hàng ngàn lưỡi dao chém nát.

    Nhưng hắn không buông tay.

    Ngược lại, hắn siết chặt hơn, mặc cho cơ thể sắp nổ tung.

    Trong dòng năng lượng hỗn loạn, một giọng nói u ám vang lên trong đầu hắn:

    "Kẻ chiếm được Hắc Ngọc Sinh Mệnh.. tất sẽ nghịch thiên cải mệnh.. nhưng cũng vĩnh viễn mang theo nghiệp chướng vạn kiếp không dứt.."

    Hắn không hiểu hết, nhưng hắn biết:

    Đây là cơ hội.

    Nếu bỏ lỡ, hắn sẽ mãi mãi không thể bước vào con đường cường giả.

    Phong Thiên gầm lên:

    "Cho dù là nghiệp chướng vạn kiếp.. ta cũng không sợ!"

    Ầm!

    Khối ngọc vỡ tan, hóa thành vô số tia sáng nhập vào cơ thể hắn.

    Cơ thể Phong Thiên run bần bật, rồi một luồng sinh lực dồi dào trào ra từ lục phủ ngũ tạng, xương cốt hắn kêu răng rắc, gân mạch được cải tạo.

    Từ một phàm nhân ốm yếu, chỉ sau một đêm, Phong Thiên lột xác thành một thiếu niên có thể chất mạnh mẽ gấp ba lần người thường!

    Quan trọng hơn-

    Trong đan điền hắn, một vòng xoáy linh khí màu đen đang từ từ hình thành.

    Đó là Linh Hải-biểu tượng của người mới bước vào con đường tu luyện chân chính!

    * * *

    Tái xuất giang hồ

    Sáng hôm sau.

    Phong Thiên mặc bộ y phục vải thô, tay nắm chặt một cây trường thương thô kệch do chính mình gọt ra từ thân cây cổ thụ.

    Hắn đứng giữa vách đá, ánh mặt trời chiếu rọi, toàn thân tỏa ra khí thế bức người.

    Từ nay, hắn không còn là hoàng tử lưu lạc, không còn là kẻ bị truy sát như chó nhà có tang.

    Hắn là một tu giả sơ cấp.

    Một chiến sĩ trên con đường nghịch thiên.

    Phong Thiên quay lại nhìn đỉnh núi sau lưng-nơi Lục Y vẫn đang lặng lẽ ngồi thiền.

    Hắn cúi người, bái ba cái thật sâu.

    "Lục tiền bối, ân cứu mạng, ân dạy dỗ, đời này khắc cốt ghi tâm!

    Ngày ta tung hoành vạn giới, tất sẽ dựng một tòa thần điện ghi danh ngài trên đỉnh Thiên Vực!"

    Không chờ lời đáp lại, Phong Thiên quay người, bước xuống núi.

    Hắn biết-

    Muốn trở nên mạnh mẽ, không thể mãi trốn trong núi.

    Phải bước ra ngoài.

    Phải trải qua máu lửa, giết chóc, tranh đấu!

    * * *

    Một lời thề

    Trước khi đi xa, Phong Thiên đứng trên đỉnh núi, nhìn về phương xa-nơi ánh mặt trời mọc.

    Ánh mắt hắn kiên định như núi.

    "Ta, Phong Thiên, thề-

    Dù là thiên quân vạn mã, dù là chư thiên thánh nhân..

    Ai từng khiến ta đau khổ hôm nay,

    Ngày sau ta sẽ khiến hắn sống không bằng chết!"

    Hắn bước đi, bóng dáng nhỏ bé nhưng sừng sững, như một ngọn thương đâm thẳng trời cao.

    Con đường tu tiên vô tận, từ đây mở ra
    .
     
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng tư 2025
  3. PhongThienDe

    Bài viết:
    0
    Chương 2: Đường Máu Khai Môn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 2: Đường Máu Khai Môn

    Xuống núi

    Phong Thiên đeo gói hành trang đơn sơ trên lưng, tay cầm trường thương gỗ thô, bước từng bước vững chắc xuống núi.

    Con đường mòn nhỏ quanh co như con rắn bạc, trơn trượt do cơn mưa đêm qua.

    Hắn không nhanh, nhưng mỗi bước chân đều nặng như đinh đóng vào đất.

    Lục Y lão giả từng nói:

    "Khi ngươi hạ sơn, đừng mong người khác thương hại. Cả thế giới này, mạnh là sống, yếu là chết."

    Phong Thiên khắc ghi lời đó vào tận xương tủy.

    Đi được nửa ngày, bụng đã đói cồn cào, nhưng hắn không dừng lại.

    Chỉ đến khi mặt trời ngả về tây, hắn mới tìm được một thôn nhỏ nép mình bên bờ sông.

    Liễu Thủy Thôn.

    Một thôn trang nghèo nàn, chỉ hơn mười nóc nhà tranh.

    Khói bếp lơ thơ, trẻ con gầy nhom chạy chơi dưới sân đất.

    Phong Thiên đi vào thôn, ánh mắt mọi người nhìn hắn đầy cảnh giác.

    Một thiếu niên mặt mày lạnh lùng, áo vải thô rách nát, lưng đeo thương -

    Ở nơi này, đó là điềm báo của rắc rối.

    Một ông lão tóc bạc tiến ra, chống gậy hỏi:

    "Tiểu huynh đệ, ngươi là ai? Muốn gì ở thôn ta?"

    Phong Thiên ôm quyền, cung kính nói:

    "Vãn bối là khách lữ hành, chỉ xin một chén cơm lót dạ.

    Nếu cần, ta có thể làm công đổi lấy thức ăn."

    Lời hắn thẳng thắn, ánh mắt chân thành.

    Ông lão quan sát kỹ, thấy hắn không có sát khí, mới gật đầu.

    "Vào đi. Nhưng nhớ kỹ, đừng gây chuyện."

    * * *

    Một đêm sóng gió

    Phong Thiên được sắp cho ở tạm trong một căn lều nhỏ cuối thôn.

    Cơm tối đơn sơ chỉ có cháo loãng với rau dại, nhưng hắn ăn rất ngon.

    Trong lúc dùng bữa, lão trưởng thôn tiết lộ vài tin tức:

    Gần đây, vùng này bị một đám Sơn phỉ Hắc Ưng hoành hành.

    Chúng cướp bóc, giết chóc, thôn trang nào không nộp đủ lương thực, đàn bà, vàng bạc, thì bị đốt sạch.

    Thôn Liễu Thủy quá nhỏ bé, nghèo xác xơ, chỉ cầu mong qua mắt được chúng.

    Phong Thiên nghe, lòng trầm xuống.

    "Sơn phỉ.." -

    Hắn nắm chặt chuôi thương.

    Nếu là hắn trước kia, một thiếu niên phàm nhân thì chỉ có nước chờ chết.

    Nhưng bây giờ..

    Dù mới chỉ bước vào cảnh giới Tụ Linh sơ kỳ, trong cơ thể hắn đã ẩn chứa sức mạnh gấp trăm lần người thường!

    * * *

    Đêm đó.

    Khi trăng chưa kịp lên cao, tiếng vó ngựa thình thịch đã vang rền từ xa.

    Đám sơn phỉ tới rồi!

    Phong Thiên bước ra ngoài lều, thấy cả thôn đang cuống cuồng, đàn bà trẻ con khóc thét, đàn ông thì cầm cuốc xẻng, mặt mày trắng bệch.

    Một đám gần năm mươi tên kỵ sĩ áo đen cưỡi ngựa hung dữ, kéo cờ đen thêu hình con ưng đỏ, đang vây quanh thôn.

    Tên cầm đầu là một đại hán râu ria xồm xoàm, thân thể như thiết tháp, tay cầm một cây đại đao lớn bằng người thường.

    "Nghe đây, lũ rệp bọ!" -

    Tên đại hán hét lớn.

    "Ba mươi bao lúa, hai mươi cô gái, năm rương bạc trắng!

    Nếu không nộp.. Ta thiêu sạch cái thôn rách nát này!"

    Lão trưởng thôn run rẩy quỳ xuống:

    "Đại gia tha mạng! Chúng tôi không có bạc trắng.. gái trẻ cũng chẳng còn nhiều.."

    Tên sơn phỉ giận dữ hét lớn:

    "Không có? Vậy lấy mạng các ngươi mà đền!"

    Hắn giơ đại đao, vung tay chỉ huy:

    "Giết sạch đàn ông, bắt hết đàn bà con gái!"

    Bầy sơn phỉ rú lên cười ghê rợn, phóng ngựa ào vào thôn.

    Máu tanh sắp phủ tràn Liễu Thủy Thôn.

    * * *

    Phong Thiên ra tay

    Ngay lúc đó-

    Một tiếng quát vang trời như sấm động:

    "Dừng tay!"

    Phong Thiên bước ra từ trong bóng tối.

    Áo vải thô bay phần phật trong gió đêm.

    Trường thương gỗ trong tay hắn phản chiếu ánh trăng bạc lạnh lẽo.

    Ánh mắt Phong Thiên quét qua bọn sơn phỉ như lưỡi dao sắc bén.

    "Muốn giết người cướp của ngay trước mặt ta?"

    Hắn nhếch môi cười lạnh.

    "Các ngươi đã xin cái chết."

    Tên đại hán sững sờ giây lát, rồi phá lên cười như điên:

    "Chỉ bằng một thằng nhãi ranh rách nát? Ha ha ha!

    Các huynh đệ! Dạy cho hắn thế nào là sống không bằng chết!"

    Một tên sơn phỉ vung đao xông lên, ánh thép lạnh loáng dưới ánh trăng.

    Nhưng-

    Vút!

    Phong Thiên lao tới nhanh như điện.

    Trường thương gỗ trong tay hắn rung lên, hóa thành một vệt sáng bạc!

    Ầm!

    Tên sơn phỉ còn chưa kịp kêu lên, đã bị xuyên thủng ngực, văng ngược ra xa ba trượng, chết ngay tại chỗ.

    Cả bọn sơn phỉ chết lặng.

    Một chiêu!

    Chỉ một chiêu!

    Tên đại hán mặt tái xanh:

    "Không ổn! Hắn là cao thủ!"

    Phong Thiên không cho bọn chúng cơ hội suy nghĩ.

    Hắn lao vào như mãnh hổ, trường thương như cơn lốc, mỗi thương một mạng!

    Phập! Phập! Phập!

    Máu bắn tung tóe, tiếng la hét vang trời.

    Bầy sơn phỉ từng hống hách, giờ trở thành đàn cừu chờ làm thịt.

    Chỉ sau năm mươi hơi thở-

    Toàn bộ đám sơn phỉ nằm la liệt, hoặc chết, hoặc bị thương nặng, kêu rên thảm thiết.

    Chỉ còn tên đại hán cầm đầu, run lẩy bẩy, lùi lại.

    Hắn quỳ xuống, đập đầu lạy lục:

    "Tha mạng! Đại hiệp tha mạng!"

    Phong Thiên bước tới, ánh mắt lạnh như băng.

    "Ngươi.. có bao nhiêu căn cứ?"

    Tên đại hán run run đáp:

    "Ba.. ba sào huyệt! Một ở Hắc Phong Cốc, một ở Trảm Mãnh Sơn, một ở.."

    Phong Thiên gật đầu.

    "Chỉ thế thôi à?"

    "Vâng! Thật không dám giấu!"

    "Được."

    Phong Thiên vung thương.

    Phập!

    Tên đại hán trợn trừng mắt, ngã xuống, không kịp kêu tiếng nào.

    Máu từ mũi thương nhỏ xuống đất, từng giọt, từng giọt, đỏ thẩm.


    Truy sát

    Giết sạch đám sơn phỉ, Phong Thiên không dừng lại.

    Hắn hỏi ra vị trí ba sào huyệt, sau đó nghỉ ngơi đúng ba canh giờ để điều tức, khôi phục chút linh lực, rồi lên đường ngay trong đêm.

    Ánh trăng mờ mịt như một tấm lụa lạnh buốt phủ khắp núi rừng.

    Bước chân Phong Thiên vững như thép, dù xung quanh là rừng rậm, tiếng sói tru rợn người.

    Hắc Phong Cốc -

    Là căn cứ đầu tiên hắn nhắm đến.

    Nơi này vốn là một khe núi hiểm trở, đá đen chồng chất, thường xuyên nổi gió mạnh, thổi thành những âm thanh ghê rợn như tiếng quỷ khóc.

    Thông thường, dân phàm không dám bén mảng tới.

    Nhưng với Phong Thiên hiện tại, đó chỉ là trò trẻ.

    * * *

    Đêm hôm ấy.

    Trong sào huyệt của đám sơn phỉ Hắc Ưng, bọn thủ vệ đang tụ tập uống rượu, ăn thịt, cười đùa dâm loạn.

    Chúng không ngờ rằng-

    Tử thần đã lặng lẽ tới gần.

    Vút!

    Vút!

    Vút!

    Từng bóng người bị xuyên thủng cổ họng, chết không kịp kêu.

    Phong Thiên như u linh trong đêm, trường thương vẽ nên những đường cong tử thần.

    Chỉ trong nửa canh giờ, toàn bộ Hắc Phong Cốc máu chảy thành sông.

    Không ai trốn thoát.

    * * *

    Tiếng khóc trong đêm

    Khi Phong Thiên kiểm tra các căn lều lớn nhỏ, hắn nghe thấy tiếng khóc khe khẽ vang lên từ một căn lều bị khóa kín.

    Hắn nhíu mày, tung chân đá tung cửa.

    Bên trong là cảnh tượng khiến trái tim hắn trầm xuống:

    Hơn mười nữ tử bị trói chặt, quần áo xộc xệch, vẻ mặt tuyệt vọng và hoảng loạn.

    Nhiều người gầy gò đến nỗi chỉ còn da bọc xương.

    Trong số đó, nổi bật nhất là một thiếu nữ mặc áo trắng rách rưới.

    Nàng bị trói riêng ở một góc, mái tóc đen xõa dài che nửa khuôn mặt, nhưng vẫn không giấu được khí chất đặc biệt-

    Thanh thuần mà lạnh lùng, yếu đuối mà cao quý, như một đóa bạch liên giữa bùn đen.

    Đôi mắt nàng -

    Dù đẫm lệ, vẫn ánh lên một tia kiên cường hiếm thấy.

    Phong Thiên bước tới, nhẹ nhàng tháo dây trói cho từng người.

    Các nữ tử vừa sợ vừa mừng, cúi đầu lạy tạ:

    "Đa tạ ân nhân cứu mạng!"

    Phong Thiên chỉ lạnh nhạt gật đầu:

    "Đi mau. Đường về Liễu Thủy Thôn có lính gác. Ta sẽ hộ tống các ngươi nửa đường."

    Ánh mắt hắn sau đó dừng lại trên người thiếu nữ áo trắng.

    Nàng không giống những người khác -

    Không vội vã bỏ chạy, mà lặng lẽ nhìn hắn.

    Phong Thiên cũng không nói gì thêm.

    Hắn quay người bước ra ngoài.

    Nhưng ngay khi hắn vừa xoay bước, thiếu nữ ấy khẽ cất tiếng:

    "Xin chờ đã!"

    Giọng nàng rất nhẹ, như gió thoảng, nhưng có sức mạnh khó hiểu níu giữ trái tim người ta.

    Phong Thiên dừng lại.

    Thiếu nữ bước tới, cúi đầu thật sâu:

    "Tiểu nữ.. tên là Tô Nguyệt.

    Xin hỏi đại hiệp, có thể cho tiểu nữ đi theo hầu hạ, đền đáp đại ân này?"

    Phong Thiên nhíu mày:

    "Hầu hạ? Ta không cần. Các ngươi tự tìm đường sống đi."

    Tô Nguyệt cắn môi, ánh mắt ánh lên vẻ tuyệt vọng:

    "Tiểu nữ.. không còn nhà để về.

    Cầu xin đại hiệp, cho tiểu nữ làm nô tỳ cũng cam lòng."

    Phong Thiên im lặng.

    Ánh trăng chiếu lên gương mặt nàng -

    Trắng bệch vì sợ hãi, nhưng không che được vẻ đẹp thanh thoát.

    Một lát sau, hắn thở dài:

    "Đi theo cũng được. Nhưng ta không cần nô tỳ.

    Nếu ngươi muốn, từ giờ là bằng hữu, không phân chủ tớ."

    Tô Nguyệt ngẩng đầu, hai mắt ngập nước, lặng lẽ gật đầu.

    * * *

    Khởi hành mới

    Phong Thiên dẫn theo Tô Nguyệt và những nữ tử kia, men theo đường mòn trở về Liễu Thủy Thôn.

    Dọc đường, hắn bảo một nhóm đi trước, còn hắn và Tô Nguyệt đi sau cùng, đề phòng bất trắc.

    Trên đường đi, Tô Nguyệt kể lại thân thế mình:

    Nàng vốn là con gái của một tiểu gia tộc ở Nam Vân Thành.

    Nhưng gia tộc bị kẻ thù ám toán, cha mẹ chết thảm, nàng bị bán cho sơn phỉ.

    Mấy tháng nay bị giam cầm trong địa ngục trần gian, mỗi ngày đều cầu mong một kỳ tích.

    Và hôm nay, kỳ tích đã tới.

    Phong Thiên nghe xong, trong lòng cũng sinh ra chút thương tiếc.

    Hắn thầm nghĩ:

    "Nếu ta không đủ mạnh.. nàng và những cô gái kia, chỉ có thể chịu nhục đến chết."

    Sát tâm trong hắn lại ngấm ngầm bùng lên.

    Muốn bảo vệ tất cả những gì đáng quý - chỉ có sức mạnh mới quyết định!

    Đột kích Trảm Mãnh Sơn

    Trời còn chưa sáng.

    Phong Thiên đã chia tay dân thôn Liễu Thủy, giao lại các nữ tử cho họ chăm sóc, rồi cùng Tô Nguyệt tiến về mục tiêu thứ hai - Trảm Mãnh Sơn.

    Tô Nguyệt một lòng đi theo, tuy yếu đuối, nhưng cực kỳ kiên cường, không hề than vãn lấy nửa câu.

    Phong Thiên nhìn nàng, âm thầm tán thưởng trong lòng.

    * * *

    Trảm Mãnh Sơn là một dãy núi hoang sơ, đá dựng thành vách, cây cối rậm rạp, thường xuyên có mãnh thú như hổ, báo, linh miêu xuất hiện.

    Sào huyệt sơn phỉ ẩn sâu trong khe núi, được che giấu rất kín, kẻ lạ rất khó phát hiện.

    Nhưng Phong Thiên không cần tìm.

    Hắn bước thẳng vào, trường thương trên vai, khí tức như kiếm đã rút khỏi vỏ, sắc bén vô cùng.

    Ngay khi bước vào khu vực gần sào huyệt-

    Từ hai bên bụi rậm, hơn một trăm tên sơn phỉ ào ra, tay cầm trường đao, cung nỏ, ánh mắt hung tợn.

    Một tên tiểu thủ lĩnh râu quay nón hét lớn:

    "Tiểu tử to gan! Tự chui đầu vào rọ!

    Các huynh đệ, lột da róc thịt hắn!"

    Bọn sơn phỉ gào thét, xông tới như bầy sói.

    * * *

    Trận chiến máu lửa

    Phong Thiên không lùi.

    Ngược lại, hắn mỉm cười, ánh mắt lạnh lẽo như băng tuyết ngàn năm.

    Vút!

    Hắn tung người lao vào giữa đám sơn phỉ.

    Trường thương gỗ trong tay vẽ nên từng vòng sáng bạc lấp lánh.

    Phập!

    Phập!

    Phập!

    Mỗi lần thương vung ra, lại có một tên sơn phỉ gục ngã.

    Có kẻ bị xiên thủng ngực, có kẻ bị gãy cổ, có kẻ bị đánh văng đầu ra khỏi cổ!

    Tiếng la hét, tiếng vũ khí va chạm, tiếng xương gãy vụn vang rền.

    Cả khe núi như biến thành địa ngục trần gian!

    * * *

    Tên tiểu thủ lĩnh thấy tình thế không ổn, gào to:

    "Bắn! Bắn chết nó cho ta!"

    Hơn ba mươi tay cung nỏ đồng loạt kéo dây, mũi tên lấp loáng ánh thép.

    Véo véo véo!

    Cả cơn mưa tên lao tới!

    Phong Thiên quát lớn:

    "Phá!"

    Hắn vận linh lực, trường thương xoay tít như cơn lốc, tạo thành một màn chắn bằng gió.

    Bùm bùm bùm!

    Mưa tên bị đánh bật ra tứ phía, không cách nào chạm vào người hắn.

    Chỉ trong nháy mắt, hắn đã lao thẳng tới đám xạ thủ.

    Ầm!

    Một thương quét ngang -

    Năm sáu tên bị đánh bay như diều đứt dây, máu me be bét.

    Tên tiểu thủ lĩnh mặt tái mét, quay người bỏ chạy.

    Nhưng..

    Vút!

    Một mũi thương lao vụt như tia chớp, xuyên thủng lưng hắn, ghim chặt vào thân cây lớn phía xa.

    Cả người hắn run bần bật, rồi buông xuôi.

    * * *

    Bầy sơn phỉ còn lại kinh hồn bạt vía.

    Có kẻ vứt vũ khí bỏ chạy.

    Có kẻ quỳ xuống van xin.

    Phong Thiên không nương tay.

    Kẻ nào từng giết người vô tội - đều không được tha!

    Hắn như Diêm La Địa Ngục, lạnh lùng thu hoạch từng mạng sống.

    Chỉ trong nửa canh giờ-

    Trảm Mãnh Sơn máu chảy thành suối.

    Cả sào huyệt hơn trăm tên, bị quét sạch!

    * * *

    Phát hiện bất ngờ

    Dọn dẹp xong, Phong Thiên kiểm tra sào huyệt.

    Bên trong kho chứa, ngoài vàng bạc, lương thực, còn có một vật khiến hắn chú ý:

    Một cái rương gỗ đen rất cổ xưa, được niêm phong bằng phù văn kỳ lạ.

    Phong Thiên vận linh lực, nhẹ nhàng mở ra.

    Xẹt!

    Một luồng khí tức cổ xưa tỏa ra.

    Bên trong rương-

    Là một bản công pháp viết trên lụa vàng!

    Hàng chữ lớn như rồng bay phượng múa:

    "Thiên Ma Thể Quyết - Phàm Giới Chân Giải!"

    Phong Thiên thầm chấn động.

    "Thiên Ma Thể Quyết"..

    Là công pháp luyện thể cực kỳ bá đạo, có thể giúp thân thể cứng cỏi như thần kim, sức mạnh vô địch đồng giai đoạn!

    Mà "Phàm Giới Chân Giải" nghĩa là-

    Bản này hoàn toàn phù hợp cho người còn ở tầng thấp, chưa bước vào tiên đạo.

    Đây là cơ duyên lớn!

    Phong Thiên lập tức thu vào trong người, định bụng sau khi ổn định sẽ tu luyện ngay.

    Tô Nguyệt đứng bên cạnh, nhìn hắn với ánh mắt ngưỡng mộ lấp lánh.

    * * *

    Bóng ma ẩn hiện

    Khi Phong Thiên chuẩn bị rời đi, hắn chợt cảm nhận được một luồng khí tức quỷ dị thoáng lướt qua trong rừng.

    Hắn lập tức căng thẳng, toàn thân như dây đàn giương cứng.

    Không sai -

    Có kẻ đang theo dõi hắn!

    Hơn nữa, luồng khí tức ấy cực kỳ nguy hiểm - vượt xa bọn sơn phỉ.

    Phong Thiên không thay đổi sắc mặt, tay siết chặt trường thương, lặng lẽ vận chuyển linh lực.

    Gió đêm thổi qua khe núi, lạnh buốt xương.

    Tiếng lá cây xào xạc như tiếng quỷ thì thầm.

    Bỗng-

    Từ trong bóng tối, một bóng người áo đen hiện ra.

    Kẻ đó che kín mặt, chỉ lộ ra đôi mắt sáng quắc như dao.

    Phong Thiên trầm giọng:

    "Ngươi là ai?"

    Kẻ áo đen không đáp.

    Hắn lặng lẽ rút ra một thanh kiếm mảnh, đen tuyền như mực.

    Sát khí lạnh ngắt tỏa ra.

    Phong Thiên nheo mắt.

    "Cao thủ.. Ít nhất là Luyện Thể hậu kỳ, thậm chí đã chạm tới Tụ Linh trung kỳ!"

    Đối với hắn bây giờ, đây là một đối thủ cực kỳ nguy hiểm!

    * * *

    Trận tử chiến đầu tiên

    Không cần lời thừa, kẻ áo đen lao tới như tia chớp.

    Thanh kiếm đen hóa thành hàng trăm bóng ảnh, phong tỏa mọi đường lui của Phong Thiên.

    Phong Thiên hét lớn:

    "Đến hay lắm!"

    Hắn lùi nhanh ba bước, rồi đột ngột phản công!

    Vút!

    Trường thương như rồng rít, đâm thẳng vào khe hở giữa trăm kiếm.

    Choang!

    Lửa bắn tung tóe!

    Kẻ áo đen giật mình, vội lùi lại, nhưng vẫn bị mũi thương xượt qua vai, máu tươi bắn ra.

    Phong Thiên không buông tha.

    Hắn như bóng với hình, thương ảnh nối tiếp không ngừng.

    Ầm! Ầm! Ầm!

    Hai người giao chiến kịch liệt, khiến đất đá xung quanh bị xới tung, cây cối gãy đổ.

    Tô Nguyệt trốn xa, tim đập thình thịch nhìn trận chiến thiên hôn địa ám.

    Phong Thiên càng đánh càng hăng.

    Hắn nhận ra - tuy đối thủ rất mạnh, nhưng vẫn còn khoảng cách so với những cao thủ thực thụ.

    Sau năm trăm chiêu!

    Phong Thiên tìm thấy sơ hở!

    Vút!

    Một thương như sét đánh trúng bụng kẻ áo đen!

    Tên đó rú lên thảm thiết, văng ra xa.

    Trước khi chết, hắn lẩm bẩm:

    "Chúng ta.. chỉ là khởi đầu thôi.. Ngươi sẽ.. không thoát.."

    Rồi tắt thở.

    Phong Thiên nhíu mày.

    "Không thoát? Chúng là ai?"

    Hắn thầm cảm thấy, phía sau đám sơn phỉ, có một thế lực còn khủng khiếp hơn đang âm thầm vận động.
     
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng tư 2025
  4. PhongThienDe

    Bài viết:
    0
    Chương 3: Máu Nhuộm Thanh Sơn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 3: Máu Nhuộm Thanh Sơn

    Thành Thanh Sơn - Cơn sóng ngầm sắp bùng nổ

    Thanh Sơn thành - một tòa thành trì nhỏ nằm giữa dãy núi trùng điệp, người dân đa số là tiều phu, thợ săn, và thương nhân nhỏ lẻ.

    Tưởng chừng yên bình, nhưng bên dưới vẻ ngoài đó, những thế lực ngầm như Hắc Phong Bang, Hồng Liên Giáo đã từ lâu chia cắt quyền lực trong bóng tối.

    Mà bọn chúng-

    Chính là kẻ giật dây sau lưng đám sơn phỉ!

    Phong Thiên đứng trên một gò đất cao, mắt nhìn xuống Thanh Sơn thành.

    Tô Nguyệt đứng bên cạnh, sắc mặt có phần lo lắng:

    "Phong ca.. Nơi này rất nguy hiểm. Hay là.. chúng ta đợi thêm vài ngày, tìm thêm người trợ giúp?"

    Phong Thiên lắc đầu, ánh mắt sắc bén như chim ưng:

    "Thời gian không đợi ai.

    Chúng đã biết ta tồn tại, sẽ không buông tha.

    Chỉ có thể ra tay trước!"

    Tô Nguyệt cắn môi, cuối cùng cũng gật đầu:

    "Được! Thiếp theo huynh!"

    Phong Thiên mỉm cười, xoa nhẹ đầu nàng, ánh mắt kiên định:

    "Tin ta. Ta sẽ bảo vệ nàng."

    Hai người lặng lẽ tiến vào Thanh Sơn thành.

    * * *

    Giao dịch máu

    Bên trong một tửu lâu rách nát.

    Một đám người mặc áo xám tụ tập, mắt ánh lên vẻ tàn độc.

    Tên ngồi ở giữa là một trung niên thân hình to lớn, vết sẹo dài kéo từ thái dương tới cằm - Hắc Ưng Đầu Lĩnh của Hắc Phong Bang.

    Hắn đặt một túi ngân lượng nặng trịch lên bàn:

    "Chỉ cần giết được tên tiểu tử Phong Thiên, bạc vàng, mỹ nhân, quyền lực.. các ngươi muốn gì cũng có!"

    Đối diện hắn là năm tên hắc y nhân thần bí.

    Tên cầm đầu cười lạnh:

    "Phong Thiên.. đúng là phế vật bị quốc gia vứt bỏ.

    Chỉ cần năm chiêu, ta đảm bảo lột da róc xương hắn."

    Cả bọn cười gằn.

    Trong góc tối, một thiếu nữ mặc y phục đỏ sẫm, đầu đội khăn che mặt, yên lặng nghe toàn bộ.

    Đôi mắt nàng trong veo, lạnh lẽo như suối băng ngàn năm.

    Tên gọi nàng là Liễu Thanh.

    Một sát thủ độc lập - không thuộc phe nào.

    Chỉ nhận nhiệm vụ nàng thấy "thú vị".

    Và lần này-

    Nàng cảm thấy rất.. thú vị.

    * * *

    Bước đầu tiên - Khiêu chiến Hắc Phong Bang

    Đêm buông xuống.

    Cả thành Thanh Sơn chìm trong bóng tối mờ đục, chỉ lác đác ánh đèn dầu leo lét.

    Phong Thiên một mình tiến thẳng tới đại bản doanh của Hắc Phong Bang - một tòa lâu đài bằng đá đen dựng sát vách núi.

    Tô Nguyệt ở lại ngoài thành, phụ trách tiếp ứng.

    Trên tay Phong Thiên, trường thương đã thay bằng một cây thương thép đen tuyền, thu được từ kho của sơn phỉ.

    Ánh mắt hắn lạnh như băng:

    "Đêm nay - hoặc ta chết, hoặc chúng chết!"

    Ầm!

    Phong Thiên đạp tung cánh cổng lớn.

    Tiếng vang ầm ầm như sấm động giữa trời đêm.

    Hàng chục tên bang chúng bên trong trợn mắt há hốc mồm.

    Phong Thiên bước vào, khí thế hùng hổ.

    Tên đội trưởng đứng gần nhất hét lên:

    "Địch nhân! Giết!"

    Cả đám đồng loạt lao tới!

    Vút! Vút!

    Ánh đao kiếm lóe lên sáng rực.

    Phong Thiên như hóa thành một luồng gió đen, lướt qua đội hình địch nhân.

    Mỗi một lần trường thương vung lên-

    Một kẻ ngã xuống, máu nhuộm đỏ cả nền đất đá.

    Bọn bang chúng hoảng loạn.

    Chưa kịp kêu cứu, Phong Thiên đã như một cơn bão táp càn quét toàn bộ tiền viện!

    * * *

    Cuộc chiến sinh tử với Hắc Ưng

    Ầm!

    Hắc Ưng từ trong lâu đài xông ra, giận dữ gầm lên:

    "Tiểu tử! Ngươi chán sống rồi!"

    Gã tung người, trường đao trong tay bổ tới như sấm sét.

    Phong Thiên không né tránh.

    Hắn quát lớn, vận toàn bộ linh lực vào cánh tay, đón đỡ!

    Choang!

    Cả hai người đều lùi lại ba bước, mặt đất dưới chân nứt toác.

    Hắc Ưng sửng sốt:

    "Tên nhãi này.. thể lực đáng sợ như vậy?"

    Phong Thiên cười lạnh:

    "Chỉ có thế thôi sao?"

    Vút!

    Hắn lao lên, trường thương hóa thành muôn ngàn ảo ảnh, mỗi thương đều mang theo lực lượng đè nát núi sông.

    Ầm! Ầm! Ầm!

    Hai bóng người quấn lấy nhau, giao chiến kịch liệt.

    Mỗi chiêu mỗi thức đều mạnh mẽ tuyệt luân, khiến cả khuôn viên lâu đài rung chuyển.

    Tường đá nứt toác, mái nhà sập xuống, bụi mù mịt.

    * * *

    Thiên Ma Thể Quyết - Khai Phát!

    Sau khi giao thủ trăm chiêu, Phong Thiên cảm thấy cơ thể bắt đầu quá tải.

    Hắc Ưng là cao thủ Luyện Thể hậu kỳ đỉnh phong, không dễ dàng đối phó.

    Ngay lúc đó-

    Từ sâu trong huyết mạch, Thiên Ma Thể Quyết bỗng nhiên tự động vận chuyển!

    Từng luồng khí đen mờ mịt nổi lên, thẩm thấu qua xương cốt, cơ bắp.

    Thể lực hắn nhanh chóng hồi phục.

    Sức mạnh tăng vọt gấp đôi!

    Phong Thiên cảm thấy toàn thân như được rèn luyện trong dung nham, mỗi tấc da thịt đều tràn ngập lực lượng kinh khủng.

    Hắn hét lớn:

    "Chết đi!"

    ẦM!

    Một thương thẳng tắp đâm tới, khí thế như rồng bay lên trời.

    Hắc Ưng chưa kịp phản ứng, ngực đã bị xuyên thủng!

    Máu tươi bắn thành vòi.

    Hắc Ưng trợn tròn mắt, miệng phun máu, thân hình khổng lồ đổ ầm xuống.

    * * *

    Máu nhuộm Thanh Sơn

    Cái chết của Hắc Ưng khiến cả Hắc Phong Bang sụp đổ trong một đêm.

    Bọn thuộc hạ bỏ chạy tán loạn, tửu lâu, sòng bạc, sơn trại lần lượt bị đốt sạch.

    Dân chúng Thanh Sơn thành lần đầu tiên sau bao năm mới thấy ánh mặt trời thật sự chiếu rọi.

    Phong Thiên đứng giữa biển lửa rực cháy, ánh mắt kiên định.

    Đây chỉ là khởi đầu.

    Trong bóng tối, Liễu Thanh vẫn lặng lẽ theo dõi.

    Nàng lần đầu tiên hé môi cười:

    "Phong Thiên.. ngươi rất thú vị.

    Ta sẽ theo dõi ngươi."
     
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng tư 2025
Trả lời qua Facebook
Đang tải...