Lyrics Là bay xuyên núi ngọn gió lướt qua sông dài Còn hoa tươi dẫu chạm đất không hề tê tái Cành mai nhiễm tuyết chậm biến tan trong ban mai Nguyệt là xa xăm tầm mắt nhưng ngay trong tầm tay Cao sơn đường dốc, bước chân chẳng dừng Tâm như trời cao, vẫn không biết lùi Trăng lên ngày nắng, khó phân chính tà Xa nhưng gần nhau kẻ điên kẻ sầu Sông nơi vực sâu lúc khô lúc đầy Đau không thể thấu nếu chưa khổ nhiều Nhân gian vội biến khó nên quốc triều Mong ai đừng quên, đừng quên.. Kìa hoa tươi thắm phủ sắc, bám nơi ngọc bào Từng cơn gió cuốn nhẹ lướt căng phồng tay áo Mùa đông sương phủ, làn tóc tuyết vương nhuộm màu Nguyệt viên kia soi sáng đêm nay trên trời cao Giọng ai cao vút tựa gió cuốn bay cao đài Cành hoa ta hái đặt trước thơ là lưu dấu Từng cơn tuyết phủ lộng trướng, như cung chưa gài Một đêm trăng ta thề ước sẽ chẳng quay về đâu Thiên hạ đương phu, ta đương phụ Nến hương phòng cưới giao trời sao. Mai sau tàn lụi như cốt tro Hóa bụi trần sáng tô trời cao Thiên hạ trần gian, bi hoan ly hợp Cao sơn sừng sững, nhớ nhung biển rộng Không chung một ý, có không tương hợp? Phong hoa nguyệt tuyết, còn đâu? Cầm tay khiên chắn hùng mãnh bảo an thanh bình Kìa hoa khoe sắc là máu phun từ năm thước Ngựa da bọc tuyết người khoác trên vai tinh binh Nguyệt quang nay soi sáng đêm viên quan lặng thinh Là kia cơn gió gặp gỡ nhân gian bồi hồi Màu hoa khoe sắc vào tháng tư lòng bối rối Tình duyên tan biến tựa tuyết, chia đôi uyên thuyền Nguyệt kia đang khuất bóng mây nhưng tâm vẹn nguyên Thiên hạ đương phu, ta đương phụ Nến hương phòng cưới giao trời sao Mai sau tàn lụi như cốt tro Hóa bụi trần sáng tô trời cao