Mình đã từng đọc rất nhiều truyện ngôn tình ngược như là truyện "Thất tịch không mưa", "Phế hậu tướng quân", "Bến xe", "Lâu chủ vô tình".. Nhưng có lẽ câu chuyện mình cảm thấy đau lòng nhất là truyện "Phế hậu tướng quân". Review Phế hậu tướng quân. Tác giả: Nhất Độ Quân Hoa. Thể loại: Ngôn Tình, Cổ Đại, Ngược. Trạng thái: Full "Đế Vương tự cổ vốn vô tình Tung hoành ngang dọc, một mình cô đơn." Nữ chính là Tả Thương Lang, nam chính là Mộ Dung Viêm, còn có nữ phản diện là Khương Bích Lan. Mộ Dung Viêm, nhị hoàng tử Viêm triều, sinh ra trong hoàng thất, từ nhỏ được Bạch Đế dạy dỗ cùng với Thái tử. Một người học văn, một người học võ. Thái Tử học cái "đức" để trị vì thiên hạ, hắn học sự "dũng" để bảo vệ giang sơn, nhưng nào ai ngờ, vì mối tình thanh mai trúc mã, một Mộ Dung Viêm cao ngạo, "cao ngạo đến mức không thèm để ý tới vương vị" làm phản, huynh đệ tương tàn. Còn về phần Tả Thương Lang là cô nhi Mộ Dung Viêm nhặt giữa bầy sói, là sát thủ một tay hắn đào tạo, là tướng tài bên cạnh hắn khi chinh chiến nơi xa trường, nhưng cũng là người phụ nữ bị hủy hoại trong tay hắn. Ngay từ đầu nàng cũng đã xác định thân phận quân – thần phân định rõ ràng kia nên cũng chẳng hy vọng, ảo tưởng gì nhiều. Chỉ là tình cảm cứ âm thầm nảy nở không biết từ bao giờ, hại nàng năm lần bảy lượt rơi vào bể khổ. Đó là khi thân phận nữ nhi phải xông pha trận mạc, cầm binh chém giết, là sống suốt 28 năm không biết đến son phấn, ngâm thơ gảy đàn.. Đau đớn hơn là việc yêu một con người tàn nhẫn, nhu nhược như cái tên Mộ Dung Viêm kia, là khi từ hoàng hậu bị hắn phế xuống làm một Tướng quân, ngang nhiên lập người con gái khác làm vợ. Bao nhiêu lần hắn tống nàng vào đại lao đến thân tàn ma dại mới thả ra, để cứu Khương Hậu khỏi bệnh mà đày nàng đi sứ nước kẻ thù, để nàng vĩnh viễn mất đi đứa con đầu lòng.. Đỉnh điểm là lúc hắn để mặc cho Khương Lan hoàng hậu bắt rắn thả vô miệng, tra tấn tinh thần lẫn thể xác nàng mặc cho Thương Lang, người con gái bé nhỏ đáng thương van xin, chìm trong sợ hãi và bất lực. Đến cuối cùng, khi trái tim đã khước từ yêu thương, khi cõi lòng đã tan nát, tâm hồn chẳng còn biết rung động thì hắn lại ra sức khơi gợi lại cái gọi là tình yêu trong nàng, đáng tiếc là đã quá muộn màng rồi. Nửa bình rượu, xem như một đời giải thoát.. Nàng chọn cái chết, vì trong thâm tâm vẫn luôn biết một điều: Ngoài Chúc Lương, ai có thế hóa thành hồ điệp? Lúc đầu mình rất ghét tên nam chính này, giống những bạn khác chỉ muốn lao vào xé xác hắn ra hàng trăm mảnh cho đã tức, nhưng rồi nhận ra hắn cũng rất đáng thương. Tận mắt thấy cảnh mẫu thân bị phụ hoàng bắt uống thuốc độc chết, hắn tự hứa sẽ đối xử tốt với nữ nhân của mình. Bằng chứng là cách hắn yêu chiều Khương Bích Lan, cách hắn độc sủng nàng ta, chỉ tuyển vài phi tần để củng cố quyền lực. Chính vì lời thề phải đối xử tốt với nữ nhân của mình, hắn không chấp nhận rằng chuyện mình này sinh tình cảm với người mà hắn chỉ coi như là sủng vật, là một con cờ trong tay mình Hắn yêu nàng, nhưng không biết trân trọng vì cho rằng nàng mãi mãi là của hắn, chẳng thể nào vụt khỏi tầm tay. Đến khi nàng đi thật sự, hắn mới ngộ ra mình đã lỡ mất những gì.. "A Tả, chủ thượng của nàng cuối cùng vẫn quá nhu nhược." Đó là lần đầu tiên hắn thừa nhận mình là một kẻ yếu đuối, một tên đàn ông thất bại. Có trong tay quyền lực, nắm cả giang sơn Viêm triều nhưng giờ đây thiếu đi bóng hình người mình yêu thương nhất, hắn còn gì nữa? Gấp những trang cuối cùng cuốn "Phế Hậu Tướng Quân", nhiều người tiếc thương cho số phận Tả Thương Lang, oán trách Viêm Đế vô tình tàn nhẫn. "Thần đã mong chờ biết bao, sẽ có một người ôm đôi vai thần, cùng thần trải qua một đời bình lặng, sẽ có người, gọi tên thần, che chở bảo bọc thần cả đời. Tiếc rằng chẳng thể nào thành sự thật. Rượu lạnh thân tàn, trái tim hóa đá, sao dám cầu chút tình cảm của bậc đế vương?" - Tả Thương Lang. HẾT.
Mình chỉ đọc truyện ngôn tình trong lúc chờ hay đi xe buýt vì những lúc đấy mình không được tập trung lắm. Lúc đầu mình đọc truyện này vì nhan đề của nó khá thú vị. Nhưng mình hơi bực mình vì nam chính đối xử tàn nhẫn với nữ chính như vậy mà cô ấy vẫn yêu anh ta. Đọc đến đoạn cuối, khi Tả Thương Lang ra đi một mình, mình thực sự thất vọng. Cô ấy đã sống một cuộc đời lặng lẽ và ra đi cũng lặng lẽ. Dù Mộ Dung Viêm cuối cùng cũng nhận ra ai là người hắn yêu thì có ích gì nữa chứ khi mà người hắn yêu chẳng bao giờ quay trở lại. Số phận hắn có thể bất hạnh khi thấy mẹ mình chết nhưng đó đâu phải lý do hắn đối xử tệ bạc với người phụ nữ khác. Tuy vậy, khi đọc xong mình thấy trân trọng cuộc sống hiện tại hơn dù nó không mỹ mãn, trân trọng những người xung quanh hơn dù họ không phải là người hoàn hảo. Cảm ơn bài review của bạn nhé.