Review Truyện Phế Hậu Tướng Quân - Nhất Độ Quân Hoa

Thảo luận trong 'Sách - Truyện' bắt đầu bởi minhhue_0204, 2 Tháng ba 2020.

  1. minhhue_0204

    Bài viết:
    6
    Phế Hậu Tướng Quân

    Tác giả: Nhất Độ Quân Hoa​

    Mình là một đứa con gái mê ngôn tình như bao đứa con gái khác, đặc biệt là thể loại truyện ngược. Bộ truyện ngược đầu tiên mà mình đọc đó là Thất tịch không mưa nhưng mình thấy nó vẫn chưa ngược đau đớn lắm. Có lẽ Phế hậu tướng quân là bộ truyện ngược ám ảnh mình nhất bởi từ khi đọc nó thì nam chính bộ này được xếp vào top nam chính mình ghét nhất. Bây giờ mình sẽ review nó cho ai định nhảy hố mà còn chần chừ nè.

    [​IMG]

    Nữ chính là Tả Thương Lang, nam chính là Mộ Dung Viêm, còn có nữ phản diện ác như con cá thát lát Khương Bích Lan. Nội dung truyện là chuyện tình giữa chị nữ tướng quân cool ngầu, bề ngoài lạnh lùng với sức chịu đựng phi thường trên sa trường nhưng khi yêu nam chính thì lại vô cùng yếu đuối, dịu dàng, nhiều lúc thấy tỷ ấy lụy tình quá mà chẳng được gì khiến mình tức trào máu muốn nhào vô bóp cổ nam chính luôn.

    Nữ chính Tả Thương Lang – một cô gái vô cùng đáng thương. Nàng mồ côi cha mẹ, được sói nuôi lớn, hầu như mọi suy nghĩ và hành động đều bị ảnh hưởng bởi tập tính sói. Có lẽ vì thế mà Mộ Dung Viêm ngay từ lần đầu gặp đã không coi nàng là một con người, chỉ là một thú nuôi không hơn không kém. Hắn đặt cho nàng cái tên Thương Lang kia, đơn giản chỉ vì có chó nào mà không có tên, không có tên thì làm sao dạy bảo, làm sao ra lệnh?

    Ngay từ đầu nàng cũng đã xác định thân phận quân – thần phân định rõ ràng kia nên cũng chẳng hy vọng, ảo tưởng gì nhiều. Chỉ là tình cảm cứ âm thầm nảy nở không biết từ bao giờ, hại nàng năm lần bảy lượt rơi vào bể khổ. Đó là khi thân phận nữ nhi phải xông pha trận mạc, cầm binh chém giết, là sống suốt 28 năm không biết đến son phấn, ngâm thơ gảy đàn..

    Đau đớn hơn là việc yêu một con người tàn nhẫn, nhu nhược như cái tên Mộ Dung Viêm kia, là khi từ hoàng hậu bị hắn phế xuống làm một Tướng quân, ngang nhiên lập người con gái khác làm vợ. Bao nhiêu lần hắn tống nàng vào đại lao đến thân tàn ma dại mới thả ra, để cứu Khương Hậu khỏi bệnh mà đày nàng đi sứ nước kẻ thù, để nàng vĩnh viễn mất đi đứa con đầu lòng..

    Đỉnh điểm là lúc hắn để mặc cho ả Khương Hậu bắt rắn thả vô miệng, tra tấn tinh thần lẫn thể xác nàng mặc cho Thương Lang, con sói nhỏ đáng thương của mình van xin, chìm trong sợ hãi và bất lực. Thử hỏi có ai thấy người mình yêu thương giao phó mạng sống mình cho kẻ khác, nhìn thấy người đó cách mình một tấm rèm, van xin người đó để rồi nhận lại sự thinh lặng và chối bỏ mà không đau lòng?

    Đến cuối cùng, khi trái tim đã khước từ yêu thương, khi cõi lòng đã tan nát, tâm hồn chẳng còn biết rung động thì hắn lại ra sức khơi gợi lại cái gọi là tình yêu trong nàng, đáng tiếc là đã quá muộn màng rồi. Nửa bình rượu, xem như một đời giải thoát..

    Nàng chọn cái chết, vì trong thâm tâm vẫn luôn biết một điều: Ngoài Chúc Lương, ai có thế hóa thành hồ điệp?

    Còn hắn, Mộ Dung Viêm sẽ sống thế nào khi mất đi tình yêu thật sự của đời mình?

    Xưa nay, đứng trên đỉnh cao quyền lực, mấy ai không vô tình, thủ đoạn? Con đường dẫn tới ngai vàng phủ đầy máu xương của người khác, thậm chí là người thân của chính họ. Nhưng đã bước trên con đường đầy chông gai ấy, ai đủ dũng cảm quay ngược trở lại khi xung quanh bao kẻ chỉ đợi một giây mình bất cẩn, cướp đi tất cả, thậm chí là tính mạng của mình?

    Mộ Dung Viêm, nhị hoàng tử Viêm triều, sinh ra trong hoàng thất, từ nhỏ được Bạch Đế dạy dỗ cùng với Thái tử. Một người học văn, một người học võ. Thái Tử học cái "đức" để trị vì thiên hạ, hắn học sự "dũng" để bảo vệ giang sơn, nhưng nào ai ngờ, vì mối tình thanh mai trúc mã, một Mộ Dung Viêm cao ngạo, "cao ngạo đến mức không thèm để ý tới vương v ị" làm phản, huynh đệ tương tàn. Trong con mắt của Mộ Dung Viêm, Khương Bích Lan là "tiên nữ", là "nàng tiên không vương chút bụi trần". Tôi tự hỏi, thứ tình cảm hắn dành cho Bích Lan là tình cảm khắc cốt ghi tâm, thứ tình cảm được bồi đắp từ những tháng năm thanh mai trúc mã, hay chung quy cũng chỉ là một thứ chấp nhất, bởi sự cao ngạo của hắn không cho phép không có nàng, không chịu được khi nàng ở bên người khác? Chính điều này đã dẫn đến những bi kịch về sau, cho cả ba người: Mộ Dung Nhược – Mộ Dung Viêm – Khương Bích Lan và thậm chí là bi kịch cho cả những người vô tội như Tả Thương Lang. Đối với tôi, Khương Bích Lan là nữ phụ điển hình tôi không thích, ban đầu yếu đuối nhu nhược, không dám làm chủ tình cảm của mình; sau này khi "cảm giác" sắp mất đi tất cả thì dùng mọi thủ đoạn để giữ lại người mình yêu và tiêu diệt người thứ ba (Dùng hình tra tấn Tả Thương Lang). Nhưng thôi, vấn đề này ai cũng rõ ràng và tôi cũng không muốn bàn nhiều.

    Tôi vẫn không cho rằng, thứ tình cảm Mộ Dung Viêm dành cho Tả Thương Lang là tình yêu. Nếu như đối với Khương Bích Lan, ta có thể dùng từ "đã từng" để chỉ tình yêu của hắn, thì đối với Tả Thương Lan, có lẽ nên dùng từ "chưa từng". Ban đầu, khi thu nạp Thương Lang, Mộ Dung Viêm chỉ muốn đào tạo sát thủ, đào tạo tướng tài cho mình. Về sau Tả Thương Lang quả thật đã trở thành nữ tướng quân đầu tiên của Viêm triều, là người luôn bên cạnh hắn, vì hắn xông pha chiến trường. Đó là thứ tình cảm của mộ vị Vua và một vị tướng.

    Còn sau này hắn đem nàng làm thế thân của Khương Bích Lan, là người phụ nữ để hắn phát tiết; sau đó để Khương Bích Lan được vui, hắn giao nàng cho Bích Lan hành hạ. Hắn từng ví nàng là "thú cưng" được nuôi dưỡng. Rồi khi việc nàng làm nội gián lợi dụng Long Bình để ăn cắp bản đồ Lạc Liêu Thành bị phát hiện, đồng thời Bích Lan cần Huyết chi hoa để giữ lại mẹ tròn con vuông hắn lại một lần đẩy nàng rời xa mình đưa vào tay địch, đến Vưu Quốc làm con tin.. Đó là thứ tình yêu lệch lạc, không rõ ràng. Rất nhiều, rất nhiều những tình tiết khiến tôi không thể nào tin Mộ Dung Viêm thật lòng yêu Tả Thương Lang, dù cho sau này hắn "hối hận", dùng mọi cách để bù đắp cho nàng, thậm chí vì muốn nàng sống mà khi sư phụ nói "Dùng trái tim của Khương Bích Lan để đổi mạng cho nàng" hắn cũng đồng ý.

    Đỉnh điểm của sự vô tình là ở cuối truyện, khi Thương Lang đã bày thức ăn lên bàn đá chỉ chờ Mộ Dung Viêm tới, hai người cùng dùng bữa, nhưng người thì không thấy đâu, chỉ có thái giám đến báo tin Khương Bích Lan uống thuốc độc tự vẫn, Mộ Dung Viêm qua Tê Phượng cung không thể đến chỗ nàng. Có lẽ lúc này Thương Lang cũng nhận ra tình cảm hắn dành cho mình. "Cơ thể này chưa bao giờ quên, nó chỉ là kẻ thay thế thất bại, không đợi được đến khi nam chính hồi tâm chuyển ý." Nàng buông tay! Nếu như Mộ Dung Viêm thật sự yêu Tả Thương Lang, hắn sẽ không để nàng cô đơn đợi chờ, lẻ bóng dưới trăng. Hắn có thể dùng những phương thức khác để có thể vừa lo cứu chữa Bích Lan vừa đến bên nàng. Hắn biết cơ thể nàng yếu ớt mà sao tàn nhẫn đến vậy? Đó mà là yêu ư?

    [​IMG]

    Kết thúc truyện, hắn chôn cất nàng ở Hoàng lăng, mỗi năm sau khi tế lễ hắn lại nhẹ nhàng áp trán lên bia đá và nhỏ lệ. Đây liệu có phải là sự tiếc thương, là sự công nhận nàng là người của hắn, là một thành viên trong Hoàng tộc, hay chỉ là tiếc nuối bởi hắn mất đi một người trung thành với mình, người duy nhất thật lòng kề bên một Đế Vương? Hắn chôn nàng trong Hoàng Lăng, để sau này khi hắn tạ thế, hắn vẫn có nàng ở bên cạnh hầu hạ, phục tùng? Hắn là một kẻ cô đơn, sự tồn tại của Thương Lang đã lấp đầy khoảng trống kia, nhưng khi nàng chết, hắn lại trở về làm một Đế vương cô độc. Phải chăng giọt nước mắt của hắn dùng để khóc thương cho chính mình? Khóc thương cho số phận lạnh lẽo thê lương của một vị Vua?

    Mộ Dung Viêm, với tư cách là một người đàn ông, hắn là một người đàn ông thất bại, như những lời hắn đã nói với Tả Thương Lang: "A Tả, Chủ Thượng của nàng cuối cùng vẫn quá nhu nhược ." Hắn mù quáng trong tình yêu với Khương Bích Lan, yếu đuối trong sự dây dưa với Tả Thương Lang, đến cuối cùng cả hai đều rời bỏ hắn, mà hắn thì không biết mình thật lòng yêu ai?

    Mộ Dung Viêm, với tư cách là một Đế Vương, hắn là một Đế Vương thành công. Một Đế Vương đủ sức lo cho dân, trị vì đất nước và đủ khả năng thống lĩnh quân đội khi có giặc xâm lăng hay khi đi chinh phạt mở rộng bờ cõi. Hắn là một Đế Vương thành công, bởi hắn dám mơ ước, mơ ước THỐNG NHẤT VIÊM TRIỀU. Và Mộ Dung Viêm cũng là một đế vương thành công, bởi hắn đủ vô tình, đủ cô đơn..

    [​IMG]

    Vì vậy, dù oán trách Mộ Dung Viêm đến đâu, tôi vẫn không thể phủ nhận Nhất Độ Quân Hoa đã xây dựng hình tượng một Đế Vương Mộ Dung Viêm rất thành công!

    Đọc Truyện: Full - Phế Hậu Tướng Quân - Nhất Độ Quân Hoa
     
  2. Chiên Min's I purple you!

    Bài viết:
    555
    Đọc truyện này mình khóc một dòng sông luôn, nhớ hồi đó đặt truyện này cũng chỉ là vô tình đặt mua kèm với truyện "Thất tịch không mưa" nào ngờ đâu đọc xong thấy tịch khóc sưng mắt rồi lại vớ phải một bộ truyện ngược thân, ngược tâm nữa. Ban đầu phân vân không biết nên đọc phế hậu trước hay lâu chủ trước, vậy là đọc phế hậu. Không biết nói thế nào luôn vừa thương vừa tức.

    Đọc đến đoạn Tả Thương Lang chết mà nghe nó xót xa ghê ấy, đọc đi đọc lại đoạn đấy đến mức thuộc lòng mà vừa đọc vừa khóc. Cứ tượng như vậy là xong, ai ngờ đọc đến đoạn cuối cùng của Mộ Dung Viêm, thật muốn cười vào cái mặt của hắn vì lúc đầu không tôn trọng nữ chính sau lại khóc cho cái bóng hình lẻ loi hắn khi áp trán lên tấm bia đá. Truyện quá buồn rồi còn kèm thêm bộ "lâu chủ vô tình" nữa đau thương đến mức ám ảnh.
     
    minhhue_0204 thích bài này.
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...