Truyện Ma Phản Chiếu Oan Hồn - Trongluan2265

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi trongluan2265, 5 Tháng năm 2025.

  1. trongluan2265

    Bài viết:
    9
    Tên truyện: Phản Chiếu Oan Hồn

    Tác giả: trongluan2265

    Thể loại: Truyện ma

    Văn án:​

    Câu chuyện xoay quanh Khoa, một chàng trai trẻ chuyển đến thuê một căn phòng trọ giá rẻ tại Sài Gòn. Điểm bất thường của căn phòng là một tấm gương lớn được đặt đối diện thẳng với chiếc giường ngủ. Ngay từ những đêm đầu tiên, Khoa liên tục gặp ác mộng vào đúng 3 giờ khuya: Cậu thấy mình nằm trên giường, và tấm gương phản chiếu hình ảnh một cô gái treo cổ lơ lửng (ban đầu không thấy mặt), tỏa ra cảm giác tuyệt vọng và oán hận.

    Giấc mơ ngày càng trở nên chi tiết và kinh khủng hơn, Khoa dần nhìn thấy rõ hơn thân hình, trang phục, và nghe thấy cả những âm thanh ma quái. Việc thức giấc lúc 3 giờ khuya trở thành nỗi ám ảnh, thường đi kèm với trạng thái bóng đè, ảo giác, và cảm giác bị theo dõi mãnh liệt từ tấm gương. Sự ám ảnh bắt đầu xâm nhập vào thực tại khi những vết hằn đỏ như dây thừng siết xuất hiện trên cổ Khoa.

    Tuyệt vọng, cậu chất vấn bà chủ trọ và được biết về bi kịch của người thuê trước - một nữ sinh tên Linh Anh đã livestream cảnh mình treo cổ tự tử trong chính căn phòng này vì thất tình, và cô ta đã nhìn vào chính tấm gương đó trong những giây phút cuối cùng. Biết được sự thật, cơn ác mộng của Khoa càng tồi tệ hơn khi cậu cuối cùng cũng nhìn thấy rõ khuôn mặt méo mó, biến dạng vì đau đớn và đôi mắt trợn ngược đầy căm hờn của Linh Anh trong gương.

    Sự ám ảnh trong cuộc sống thực của Khoa leo thang dữ dội: Hình ảnh phản chiếu trong gương trở nên sống động và tà ác, đồ đạc bị ném vỡ, cậu cảm thấy bị tấn công vật lý, và vết hằn trên cổ ngày càng sâu và đau đớn. Khoa suy sụp cả thể chất lẫn tinh thần, bị cô lập và mắc kẹt trong căn phòng khi mọi nỗ lực rời đi đều bị cản trở.

    Khoa tìm đến sự giúp đỡ tâm linh. Bà đồng Cô Ba Muối xác nhận sự tồn tại của một oan hồn rất mạnh mẽ gắn liền với tấm gương nhưng thừa nhận bất lực và cảnh báo về sự nguy hiểm. Sau khi chứng kiến những hiện tượng ma quái hơn (hình ảnh phản chiếu nói, tay gõ từ trong gương), Khoa tìm đến Thầy Hai Nghĩa, một thầy pháp cao tay hơn.

    Nghi lễ trừ tà phức tạp được tiến hành nhưng thực thể Linh Anh (mà thầy pháp nghi ngờ còn hơn cả oan hồn) phản kháng cực kỳ dữ dội. Tấm gương nứt vỡ, và vô số cánh tay xương xẩu, thối rữa từ bên trong gương trồi ra, tấn công và kéo thầy pháp vào trong tấm gương trong sự thất bại thảm khốc.

    Sau cái chết của thầy pháp, Khoa hoàn toàn suy sụp và tuyệt vọng. Cậu chấp nhận số phận, cơ thể và tâm trí dần mục ruỗng, hòa lẫn với thực thể kia. Cậu nằm trên giường, chờ đợi thời khắc 3 giờ khuya cuối cùng.

    Truyện kết thúc mở khi Khoa, trong trạng thái gần như tan biến, nằm im lìm giữa bóng tối và sự tĩnh lặng chết chóc, đột nhiên cảm thấy một bàn tay lạnh ngắt, quen thuộc vỗ nhẹ lên vai từ phía sau..

    Link Thảo luận - Góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Trongluan2265

    Link Youtube nghe bản Audio:



    Phản Chiếu Oan Hồn - Hồi 1: Căn Phòng Trọ và Bóng Hình Trong Gương

    Sài Gòn đón Khoa bằng một cái ngột ngạt và hối hả rất khác so với sự yên bình đến buồn tẻ của quê nhà miền Trung. Hai mươi sáu tuổi, cầm tấm bằng đại học loại khá và một công việc mới ở công ty truyền thông đang lên, Khoa mang theo hoài bão và cả sự lo lắng của một kẻ tỉnh lẻ chân ướt chân ráo lập nghiệp nơi phồn hoa. Việc đầu tiên và cấp bách nhất là tìm một chỗ ở. Với ngân sách eo hẹp của một nhân viên mới, Khoa phải lùng sục khắp các trang mạng, các hội nhóm cho thuê phòng trọ giá rẻ, bỏ qua những lời cảnh báo về lừa đảo hay những khu phức tạp.

    Cuối cùng, sau gần một tuần tìm kiếm mệt mỏi, Khoa tìm được một căn phòng trọ trong một con hẻm nhỏ khá sâu trên đường Xô Viết Nghệ Tĩnh. Giá thuê rẻ đến bất ngờ so với mặt bằng chung và diện tích phòng. Bà chủ trọ, một phụ nữ trạc ngũ tuần với nụ cười có phần gượng gạo và đôi mắt hay nhìn lảng đi chỗ khác, nói rằng người thuê cũ vừa trả phòng đột xuất nên bà muốn cho thuê nhanh. Căn phòng nằm ở tầng hai của một dãy nhà trọ ba tầng trông khá cũ kỹ, tường sơn màu vàng bẩn đã bong tróc nhiều chỗ, hành lang tối và ẩm thấp.

    Khi bà chủ mở cửa phòng, một luồng khí tù đọng, mang theo mùi ẩm mốc và một thứ mùi gì đó ngòn ngọt khó tả, phả ra mặt Khoa. Căn phòng không nhỏ, khoảng mười lăm mét vuông, đủ kê một chiếc giường đơn, một tủ quần áo nhỏ và một bàn làm việc. Điều khiến Khoa chú ý ngay lập tức và cảm thấy hơi khó chịu là vị trí đồ đạc. Chiếc giường sắt đơn cũ kỹ được đặt đối diện với một tấm gương lớn gắn chặt vào tường. Tấm gương này chiếm gần hết bức tường đối diện giường, khung gỗ chạm trổ hoa văn cầu kỳ nhưng đã sờn cũ và bám bụi. Ai lại đặt giường ngủ ngay trước gương như thế này? Khoa thầm nghĩ, nhưng sự mệt mỏi và cái giá thuê quá hời khiến cậu nhanh chóng gạt đi sự bất tiện nhỏ đó.

    "Phòng này hơi cũ nhưng sạch sẽ, yên tĩnh," bà chủ nói, giọng đều đều, tay mân mê chùm chìa khóa. "Trước có cô bé sinh viên ở, ngoan lắm, nhưng nhà có việc nên trả phòng gấp." Bà ta tránh ánh mắt của Khoa khi nói điều đó.

    Khoa nhìn quanh. Ngoài vị trí kỳ lạ của chiếc gương, căn phòng cũng không có gì quá tệ. Tường có vài vết ố nhưng không đến nỗi bẩn thỉu. Có cửa sổ nhỏ nhìn ra mặt sau của dãy nhà bên cạnh, khá bí nhưng ít ra cũng có chút ánh sáng. Cậu quyết định thuê. Thủ tục nhanh gọn, Khoa đặt cọc và ký hợp đồng thuê sáu tháng. Bà chủ nhận tiền, dặn dò qua loa vài câu rồi vội vã rời đi, để lại Khoa một mình với căn phòng và cảm giác bất an mơ hồ.

    Đêm đầu tiên trong căn phòng trọ mới, Khoa ngủ không ngon giấc. Có lẽ do lạ chỗ, do sự mệt mỏi sau một ngày dọn dẹp, hoặc do cái không khí ẩm thấp, ngột ngạt của căn phòng. Cậu trằn trọc mãi mới thiếp đi được.

    Và rồi giấc mơ bắt đầu.

    Khoa thấy mình đang nằm trên chính chiếc giường này, trong căn phòng này. Nhưng có gì đó rất khác. Không khí lạnh lẽo đến cắt da cắt thịt. Căn phòng tối hơn, và tấm gương lớn đối diện giường không còn phản chiếu hình ảnh mờ ảo của căn phòng nữa. Nó phản chiếu một cảnh tượng khác.

    Trong gương, ngay vị trí chiếc giường của Khoa lẽ ra phải ở đó, là một sợi dây thừng cũ kỹ, sờn rách treo lơ lửng từ trần nhà xuống. Và đung đưa nhẹ nhàng trên sợi dây đó là một thân hình. Một thân hình phụ nữ mặc chiếc váy ngủ màu trắng đã ngả màu, chân không chạm đất. Khoa không nhìn thấy mặt người đó, chỉ thấy phần từ dưới cổ trở xuống. Đôi vai gầy guộc buông thõng. Đôi tay trắng bệch thõng xuống hai bên sườn. Chiếc váy ngủ che đi gần hết cơ thể, nhưng đôi bàn chân trần lộ ra, tím tái và sưng phù một cách ghê rợn.

    Cảnh tượng đó không động đậy nhiều, chỉ khẽ đung đưa theo một nhịp điệu chậm rãi, ma quái. Nhưng nó tỏa ra một cảm giác tuyệt vọng, đau đớn và oán hận đến cùng cực, khiến Khoa nghẹt thở. Cậu muốn hét lên, muốn quay đi, nhưng cơ thể như bị tê liệt. Cậu chỉ có thể nằm đó, bất lực nhìn vào hình ảnh phản chiếu kinh hoàng trong gương.

    Tích tắc.. tích tắc..

    Tiếng đồng hồ vang lên trong giấc mơ, nhưng nghe như tiếng xương cốt va vào nhau. Khoa liếc nhìn chiếc đồng hồ báo thức kỹ thuật số đặt trên bàn cạnh giường.

    3 giờ khuya.

    Ngay khoảnh khắc con số nhảy sang 3 giờ khuya, Khoa choàng tỉnh dậy, tim đập thình thịch như muốn vỡ lồng ngực, mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm lưng áo. Cậu thở hổn hển, nhìn trân trối vào tấm gương đối diện. Trong ánh sáng mờ ảo hắt vào từ khe cửa sổ, tấm gương chỉ phản chiếu hình ảnh lờ mờ của căn phòng trống trải và chính cậu đang ngồi bật dậy trên giường với vẻ mặt kinh hoàng. Không có sợi dây thừng, không có thân hình treo cổ nào cả.

    "Chỉ là mơ thôi.." Khoa tự trấn an, cố gắng điều hòa nhịp thở. "Do mình quá căng thẳng, mệt mỏi." Cậu đưa tay lên dụi mắt, cố xua đi hình ảnh ám ảnh. Nhưng cảm giác lạnh lẽo và nỗi sợ hãi từ giấc mơ vẫn còn đó, đeo bám dai dẳng. Căn phòng dường như lạnh hơn, và cậu có cảm giác như có ai đó đang đứng ở góc phòng, trong bóng tối, dõi theo mình. Cậu không dám nhìn kỹ. Cậu kéo chăn trùm kín đầu, cố gắng ngủ lại, nhưng vô ích. Hình ảnh đôi bàn chân tím tái, sưng phù cứ lởn vởn trong tâm trí. Đêm đó, Khoa thức trắng cho đến sáng.

    Những đêm tiếp theo, cơn ác mộng lặp lại y hệt. Vẫn là căn phòng đó, tấm gương đó, thân hình treo cổ không thấy mặt đó, và thời khắc thức giấc luôn là 3 giờ khuya. Khoa bắt đầu cảm thấy hoang mang. Đây không còn là một giấc mơ bình thường do căng thẳng nữa. Nó quá thật, quá ám ảnh, và sự lặp lại chính xác đến từng chi tiết khiến cậu lạnh sống lưng.

    Cậu bắt đầu quan sát kỹ hơn tấm gương ngay cả khi tỉnh táo. Nó là một tấm gương cũ, mặt kính có vài vết xước mờ, nhưng vẫn phản chiếu hình ảnh khá rõ nét. Tuy nhiên, đôi khi, đặc biệt là vào lúc chạng vạng hoặc đêm khuya, Khoa có cảm giác như hình ảnh phản chiếu trong gương hơi khác một chút so với thực tế. Những cái bóng dường như tối hơn, sâu hơn. Đôi khi cậu thoáng thấy một chuyển động rất nhẹ ở khóe mắt trong gương, nhưng khi nhìn kỹ lại thì không có gì. Có lẽ cậu tưởng tượng. Hoặc có lẽ.. không.

    Sự thiếu ngủ và nỗi ám ảnh từ giấc mơ bắt đầu ảnh hưởng đến Khoa. Cậu trở nên mệt mỏi, bơ phờ, khó tập trung vào công việc. Cậu cố gắng đi ngủ sớm hơn, uống trà an thần, thậm chí thử đổi vị trí gối nằm, nhưng cơn ác mộng vẫn tìm đến cậu đúng 3 giờ khuya, không sai một phút. Như thể có một thực thể vô hình nào đó đang đợi sẵn trong giấc mơ, trong tấm gương, chờ đến đúng thời khắc đó để tra tấn cậu.

    Nó muốn gì ở cậu? Và thân hình treo cổ trong gương kia.. là ai?

    Phản Chiếu Oan Hồn - Hồi 2: Khi Giấc Mơ Sống Dậy

    Cơn ác mộng không hề thuyên giảm. Ngược lại, nó trở nên dai dẳng và tàn nhẫn hơn, như một kẻ tra tấn bậc thầy biết chính xác phải xoáy vào đâu để gây đau đớn nhất. Mỗi đêm, khi đồng hồ tích tắc gần đến 3 giờ khuya, một cảm giác lạnh lẽo lại len lỏi vào căn phòng, báo hiệu sự trở lại của nó. Khoa đã thử mọi cách: Uống thuốc ngủ, nghe nhạc thiền, thậm chí cố gắng thức trắng đêm với cà phê đặc và những bộ phim hài nhảm nhí. Nhưng vô ích. Cứ đến gần thời khắc định mệnh đó, cơn buồn ngủ lại ập đến như một tấm màn đen, kéo cậu vào giấc mơ quen thuộc một cách không thể cưỡng lại.

    Và giấc mơ ngày càng trở nên chi tiết đến ghê tởm.

    Khoa không chỉ còn thấy phần dưới của thân hình treo cổ nữa. Giờ đây, trong tấm gương phản chiếu kia, hình ảnh đã rõ ràng hơn. Cậu có thể nhìn thấy chất liệu vải sa tanh mỏng manh của chiếc váy ngủ màu trắng ngà, những đường ren tinh tế giờ đã bám bẩn và sờn rách. Cậu nhìn thấy sợi dây thừng sần sùi, cũ kỹ thít chặt lấy cái gì đó ngay phía trên mép gương, khiến phần thân trên của hình hài kia hơi nghiêng về phía trước một cách không tự nhiên. Đôi tay trắng bệch buông thõng giờ đây dường như còn tím tái hơn, những ngón tay co quắp nhẹ như đang cố níu kéo một điều gì đó vô vọng.

    Sự đung đưa cũng không còn chậm rãi, ma quái nữa. Nó trở nên giật cục hơn, như thể thân hình đó thỉnh thoảng lại co giật trong cơn hấp hối cuối cùng, dù rõ ràng đó chỉ là một cái xác. Và Khoa bắt đầu nghe thấy âm thanh trong giấc mơ. Tiếng dây thừng cọ vào trần nhà ken két, khô khốc. Tiếng thở dài yếu ớt, não nề dường như phát ra từ chính thân hình bất động kia. Và đôi khi, là tiếng khóc thút thít bị kìm nén, một âm thanh của sự tuyệt vọng cùng cực khiến lồng ngực Khoa như bị bóp nghẹt.

    Cảm giác trong giấc mơ cũng mãnh liệt hơn. Cái lạnh lẽo thấm sâu vào xương tủy. Nỗi đau đớn, sự oan khuất, nỗi oán hận đặc quánh tỏa ra từ hình ảnh phản chiếu, bao trùm lấy Khoa, khiến cậu nghẹt thở, tê liệt. Cậu cảm nhận được sự giằng xé, sự đau đớn của cái chết treo cổ như thể chính mình đang trải qua nó.

    Và rồi, đúng 3 giờ khuya, cậu lại bật dậy, tim đập loạn xạ, mồ hôi túa ra như tắm. Nhưng giờ đây, việc tỉnh giấc không còn mang lại sự nhẹ nhõm tạm thời nữa. Nó mang đến một nỗi kinh hoàng khác.

    Đôi khi, ngay khoảnh khắc tỉnh dậy, Khoa rơi vào trạng thái bóng đè. Cậu hoàn toàn tỉnh táo, nhận thức được xung quanh, nhưng cơ thể cứng đờ, không thể cử động, không thể phát ra tiếng. Cậu chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn vào tấm gương đối diện trong bóng tối. Và trong những khoảnh khắc kinh hoàng đó, cậu thề rằng hình ảnh thân hình treo cổ không hoàn toàn biến mất ngay lập tức. Nó dường như vẫn còn lờ mờ ở đó, trong gương, một cái bóng ma quái, nhạt nhòa hơn nhưng vẫn hiện hữu, đang nhìn cậu bằng đôi mắt mà cậu không thể thấy. Cảm giác bị nhìn chằm chằm mãnh liệt đến mức khiến da đầu cậu tê dại. Phải mất vài phút vật lộn trong câm lặng, cậu mới thoát ra được, nhưng nỗi ám ảnh thì còn lại mãi.

    Những âm thanh ma quái cũng bắt đầu xâm chiếm cả lúc cậu tỉnh táo. Tiếng khóc thút thít yếu ớt dường như vọng lại từ đâu đó trong căn phòng vào những đêm khuya tĩnh lặng. Tiếng dây thừng ken két vang lên từ trần nhà phía trên giường ngủ. Tiếng cào cấu khe khẽ sau tấm gương lớn. Khoa cố gắng thuyết phục bản thân rằng đó chỉ là tiếng động của khu nhà trọ cũ kỹ, tiếng chuột chạy, tiếng gió lùa. Nhưng sâu thẳm trong lòng, cậu biết sự thật không phải vậy.

    Cậu thử dùng một tấm vải lớn che kín tấm gương lại trước khi đi ngủ. Nhưng sáng hôm sau thức dậy, tấm vải lại nằm gọn dưới sàn nhà, không rõ vì sao. Cậu thử kê lại giường, xoay nó sang hướng khác để không phải đối mặt với tấm gương khi ngủ. Nhưng chỉ được một đêm. Đêm đó cậu không mơ thấy gì, nhưng lại bị những cơn ác mộng khác dữ dội hơn hành hạ, và cậu thức dậy với cảm giác mệt mỏi, kiệt quệ cùng cực, như thể vừa trải qua một trận vật lộn sinh tử. Sáng hôm sau, cậu lại vô thức kê giường về vị trí cũ, như có một lực hút vô hình từ tấm gương mà cậu không thể chống lại.

    Tình trạng của Khoa ngày càng tệ đi. Khuôn mặt cậu hốc hác, quầng mắt thâm đen, ánh mắt luôn lộ vẻ mệt mỏi, lo âu và sợ hãi. Cậu trở nên lầm lì, ít nói, dễ cáu kỉnh. Ở công ty, cậu liên tục mất tập trung, hiệu suất công việc giảm sút rõ rệt. Đồng nghiệp bắt đầu xì xào, ánh mắt nhìn cậu đầy ái ngại và tò mò. Cậu biết mình cần phải kể cho ai đó, cần tìm sự giúp đỡ, nhưng kể cái gì? Rằng cậu bị ám ảnh bởi một giấc mơ? Rằng cậu nghe thấy tiếng khóc trong phòng? Người ta sẽ nghĩ cậu bị điên.

    Nỗi sợ hãi biến thành ám ảnh. Khoa cảm thấy bất kỳ bề mặt phản chiếu nào cũng có thể ẩn chứa hình ảnh kinh hoàng kia. Cậu tránh nhìn vào gương trong nhà vệ sinh, tránh đi ngang qua cửa kính của các cửa hàng, thậm chí giật mình khi nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong màn hình máy tính đã tắt. Cậu luôn có cảm giác bị theo dõi, không chỉ trong căn phòng trọ, mà ở bất cứ đâu. Ánh mắt đó, dù cậu chưa từng thực sự nhìn thấy trong mơ, dường như luôn dõi theo cậu từ một chiều không gian khác, từ phía bên kia tấm gương.

    Một buổi tối cuối tuần, quá mệt mỏi và tuyệt vọng, Khoa quyết định không về phòng trọ. Cậu lang thang khắp các quán cà phê mở cửa khuya, cố gắng giữ cho mình tỉnh táo giữa những người xa lạ và ánh đèn điện sáng trưng. Nhưng đến khoảng 2 giờ sáng, cơn buồn ngủ lại kéo đến dữ dội. Khoa gục xuống bàn thiếp đi lúc nào không hay.

    Và giấc mơ lại đến. Vẫn là căn phòng đó, tấm gương đó, thân hình treo cổ đó. Nhưng lần này, có một sự thay đổi nhỏ. Thân hình đó dường như.. gần hơn một chút. Khoa có thể nhìn thấy rõ hơn phần cổ bị sợi dây thừng xiết chặt, làn da ở đó bầm tím, căng tức. Và ngay dưới cằm.. cậu thoáng thấy..

    Ting! Tiếng chuông báo tin nhắn từ chiếc điện thoại trên bàn đánh thức Khoa. 3 giờ khuya. Cậu bật dậy, tim đập mạnh, nhìn quanh quất. Vẫn là quán cà phê ồn ào, vài người khách cũng đang gà gật. Không có tấm gương nào cả. Nhưng cảm giác lạnh lẽo và hình ảnh trong mơ vẫn còn nguyên vẹn. Cậu đưa tay lên cổ theo phản xạ. Da thịt ở đó vẫn bình thường.

    Nhưng khi cậu vô tình nhìn vào màn hình điện thoại tối đen, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi trước khi màn hình sáng lên vì có tin nhắn mới, cậu đã thấy nó. Hình ảnh phản chiếu khuôn mặt hốc hác của cậu. Và lờ mờ phía sau vai cậu trong hình ảnh phản chiếu đó.. là một cái bóng trắng đang đung đưa.

    Khoa hét lên một tiếng nghẹn ngào, đánh rơi chiếc điện thoại xuống sàn. Cậu biết rằng mình không còn trốn chạy được nữa. Giấc mơ không chỉ còn ở trong giấc mơ. Nó đang sống dậy. Nó đang tìm cách bước ra khỏi tấm gương.

    Phản Chiếu Oan Hồn - Hồi 3: Vết Hằn Oan Nghiệt và Câu Chuyện Của Người Đi Trước

    Khoa không nhớ làm thế nào cậu về được đến phòng trọ sau sự cố kinh hoàng ở quán cà phê. Ký ức chỉ là những mảnh vỡ rời rạc: Ánh mắt ái ngại của cô nhân viên phục vụ, tiếng xì xào bàn tán của những người xung quanh, cảm giác buồn nôn và chóng mặt, đôi chân run rẩy bước đi trong vô định giữa đêm khuya Sài Gòn. Cậu chỉ biết rằng khi trời gần sáng, cậu đã thấy mình ngồi co ro trên chiếc giường trong căn phòng trọ quen thuộc, kiệt sức và trống rỗng, như thể linh hồn đã bị rút cạn khỏi thể xác.

    Cậu không dám ngủ nữa. Cậu sợ nhắm mắt lại sẽ thấy hình ảnh cái bóng trắng đung đưa phía sau lưng mình trong màn hình điện thoại. Cậu ngồi bất động, nhìn chằm chằm vào tấm gương lớn đối diện, giờ đây chỉ phản chiếu hình ảnh mờ ảo của căn phòng trong ánh sáng bình minh yếu ớt. Sự im lặng của buổi sớm không mang lại chút bình yên nào, nó chỉ càng tô đậm thêm cảm giác cô độc và nỗi sợ hãi đang gặm nhấm cậu từ bên trong.

    Khi ánh nắng mặt trời chiếu rõ hơn một chút, đủ để soi tỏ mọi vật, Khoa mới chậm rãi đứng dậy, bước vào nhà vệ sinh chung ọp ẹp ở cuối hành lang. Cậu cần rửa mặt, cần cảm giác của nước lạnh để kéo mình ra khỏi trạng thái mơ màng, tê liệt. Cậu mở vòi nước, vốc nước lên mặt, cảm giác lạnh buốt tạm thời khiến cậu tỉnh táo hơn đôi chút. Rồi cậu ngẩng đầu lên, nhìn vào tấm gương nhỏ, ố vàng treo trên tường nhà vệ sinh.

    Tim Khoa như ngừng đập.

    Quanh cổ cậu, ngay dưới hàm, là một vệt đỏ sẫm, mờ mờ nhưng rõ ràng. Nó giống như một vết hằn do sợi dây nào đó siết vào, hoặc như vết bỏng do ma sát. Nó không đau, nhưng sự hiện diện của nó còn kinh khủng hơn bất kỳ cơn đau thể xác nào.

    Khoa hoảng loạn đưa tay lên sờ cổ mình. Da thịt ở đó vẫn bình thường, không có cảm giác đau rát. Nhưng vết hằn đỏ kia thì hiện hữu rõ ràng trong gương. Cậu cố dùng tay chà mạnh, hy vọng đó chỉ là vết bẩn hay vết hằn do ngủ sai tư thế. Nhưng vết đỏ không hề biến mất, nó như được khắc sâu vào da thịt cậu.

    Đây không phải là tưởng tượng. Đây không phải là ảo giác. Đây là bằng chứng vật lý. Giấc mơ kinh hoàng kia, thực thể trong gương kia, nó không chỉ ám ảnh tâm trí cậu, nó đang bắt đầu tác động lên cả cơ thể cậu. Nỗi sợ hãi mà cậu cố kìm nén bấy lâu nay vỡ òa thành cơn hoảng loạn tột độ.

    Cậu lao ra khỏi nhà vệ sinh, chạy xuống tầng một tìm bà chủ trọ. Cậu phải hỏi cho ra lẽ. Căn phòng này có vấn đề gì? Người thuê trước là ai? Tại sao bà ta lại có vẻ lảng tránh khi cậu hỏi về người đó?

    Bà chủ trọ đang ngồi trước cửa nhà, nhặt rau chuẩn bị bữa trưa. Thấy Khoa mặt mày tái mét, thở hổn hển chạy xuống, bà ta hơi giật mình nhưng rồi nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh cố hữu.

    "Có chuyện gì mà con hớt hải thế?" Bà ta hỏi, giọng đều đều, mắt vẫn không nhìn thẳng vào Khoa.

    "Cái phòng.. cái phòng trên tầng hai.." Khoa lắp bắp, cố gắng lấy lại hơi. "Nó.. nó có chuyện gì đúng không bà? Người thuê trước.. cô gái đó là ai? Tại sao lại trả phòng gấp?"

    Nụ cười trên môi bà chủ tắt ngấm. Bà ta đặt rổ rau xuống, đôi tay hơi run. Bà ta im lặng một lúc lâu, ánh mắt nhìn xa xăm ra con hẻm vắng.

    "Con hỏi làm gì?" Giọng bà ta trở nên lạnh lùng. "Phòng trọ thì người đến người đi là chuyện thường."

    "Không phải chuyện thường!" Khoa gần như hét lên, nỗi sợ hãi khiến cậu mất hết bình tĩnh. Cậu chỉ tay lên cổ mình. "Bà nhìn đi! Cái quái gì đây? Mỗi đêm cháu mơ thấy.. thấy có người treo cổ trong phòng, ngay trước gương! Cháu thức dậy đúng 3 giờ khuya! Còn cái vết này nữa! Bà nói đi! Căn phòng đó bị làm sao?"

    Bà chủ trọ giật mình nhìn vết hằn trên cổ Khoa, khuôn mặt già nua của bà ta tái đi rõ rệt. Bà ta quay mặt đi, tránh ánh mắt của Khoa, lẩm bẩm: "Không.. không có gì đâu.. Chắc con làm việc căng thẳng quá nên.."

    "Đừng nói dối cháu nữa!" Khoa gào lên, túm lấy cánh tay bà chủ. "Bà biết chuyện gì đúng không? Nói cho cháu biết đi! Cô gái thuê phòng trước là ai? Chuyện gì đã xảy ra với cô ấy?"

    Bị Khoa ép đến cùng, bà chủ trọ thở dài một tiếng nặng nề, đôi mắt trũng sâu nhìn Khoa đầy vẻ mệt mỏi và cả.. sợ hãi. Cuối cùng, bà ta cũng chịu kể. Giọng bà ta đều đều, run run, như đang kể lại một câu chuyện không muốn nhớ tới.

    "Cách đây gần một năm.. có cô bé sinh viên tên Linh Anh thuê phòng đó. Con bé xinh xắn, hiền lành, quê ở xa lên đây học." Bà chủ bắt đầu kể, mắt nhìn xuống đất. "Nó yêu một thằng học cùng trường. Nghe đâu thằng đó đẹp trai, nhà giàu, nhưng lại lăng nhăng. Con bé yêu say đắm, yêu đến mù quáng."

    Bà ta ngừng lại, nuốt nước bọt, rồi kể tiếp, giọng nhỏ dần: "Rồi thằng đó đá con bé, theo một đứa con gái nhà giàu khác. Con bé Linh Anh sốc nặng, đau khổ vật vã mấy ngày liền. Nó nhốt mình trong phòng, không ăn không uống, chỉ khóc lóc."

    "Rồi sao nữa ạ?" Khoa thúc giục, tim đập mạnh.

    "Rồi.. rồi đến một đêm," giọng bà chủ run lên rõ rệt, "Nó làm một chuyện dại dột. Nó.. nó treo cổ tự tử.. ngay trong phòng đó."

    Khoa cảm thấy máu trong người như đông cứng lại. Vậy là thật. Giấc mơ của cậu..

    "Nhưng chuyện kinh khủng nhất chưa dừng lại ở đó," bà chủ thì thầm, giọng gần như không thành tiếng, đôi mắt lộ rõ vẻ kinh hoàng khi nhớ lại. "Trước khi chết.. con bé còn.. còn livestream toàn bộ quá trình nó chuẩn bị.. và treo cổ.. lên mạng xã hội."

    Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng Khoa. Livestream tự tử?

    "Nó đặt điện thoại trên bàn, chĩa thẳng vào người nó.. và vào cả tấm gương lớn đối diện giường," bà chủ tiếp tục, giọng lạc đi. "Nó muốn cho thằng bội bạc kia thấy nó chết thê thảm thế nào. Nó muốn cả thế giới thấy nỗi đau của nó. Nó treo cổ.. ngay trước tấm gương đó.. Nó nhìn chính mình chết trong gương.."

    Khoa lùi lại một bước, mặt trắng bệch như tờ giấy. Giờ thì cậu đã hiểu. Thân hình trong giấc mơ. Cái chết trước gương. Livestream.. Một cái chết đầy oán hận, phơi bày cho cả thế giới, bị ghi lại, lặp đi lặp lại trong không gian mạng và cả trong tấm gương oan nghiệt kia.

    "Sau đó.. công an đến làm việc. Đoạn livestream bị gỡ xuống, nhưng nhiều người đã kịp xem và chia sẻ. Căn phòng bị niêm phong một thời gian," bà chủ nói lí nhí. "Rồi bà dọn dẹp lại, cũng mời thầy về cúng mấy lần.. nhưng vẫn không ăn thua. Mấy người thuê sau đều ở không được bao lâu, người thì nói mơ thấy ác mộng, người thì chuyển đi không lý do.. Cho đến khi con đến thuê." Bà ta ngước nhìn Khoa, ánh mắt đầy vẻ thương hại và cả sự bất lực. "Bà cũng không muốn thế đâu, nhưng.."

    Khoa không nghe được hết câu nói của bà chủ nữa. Tai cậu ù đi. Hình ảnh cô gái Linh Anh treo cổ trước gương, khuôn mặt méo mó vì đau đớn và oán hận, tự quay lại cảnh tượng cuối cùng của đời mình.. nó quá kinh khủng, quá ám ảnh.

    Cậu đã hiểu tại sao mình mơ thấy giấc mơ đó. Cậu đã hiểu cái lạnh lẽo, sự tuyệt vọng tỏa ra từ hình ảnh phản chiếu. Cậu không chỉ mơ thấy một cái chết. Cậu đang bị buộc phải chứng kiến, đêm này qua đêm khác, nỗi thống khổ và sự oán hận của một linh hồn không thể siêu thoát, một linh hồn bị mắc kẹt trong chính khoảnh khắc cuối cùng của mình, trong tấm gương đối diện chiếc giường cậu đang nằm.

    Và vết hằn trên cổ cậu.. nó không chỉ là dấu hiệu. Nó là một lời cảnh báo. Hoặc là một lời mời gọi. Rằng cậu sẽ là người tiếp theo.

    Phản Chiếu Oan Hồn - Hồi 4: Khi Gương Soi Mở Mắt

    Biết được sự thật không hề giải thoát Khoa. Ngược lại, nó như mở ra cánh cửa cuối cùng của địa ngục, đẩy cậu vào sâu hơn trong cơn ác mộng không lối thoát. Giờ đây, mỗi khi màn đêm buông xuống, nỗi sợ hãi không còn mơ hồ nữa. Nó có một cái tên – Linh Anh. Nó có một lịch sử - một cái chết đầy oan khuất và phẫn uất được phơi bày trước bàn dân thiên hạ. Và nó có một mục tiêu – chính là Khoa, kẻ đang nằm trên chiếc giường đối diện tấm gương oan nghiệt của nó.

    Đêm đó, và những đêm sau đó, giấc mơ trở nên tàn bạo hơn bao giờ hết. Khoa không còn chỉ thấy phần thân dưới hay cái cổ bầm tím nữa. Thực thể trong gương, Linh Anh, giờ đây buộc cậu phải nhìn thẳng vào nó.

    Giấc mơ vẫn bắt đầu như cũ: Căn phòng lạnh lẽo, sợi dây thừng sờn rách, thân hình lơ lửng. Nhưng khi Khoa bất lực nhìn vào gương, thân hình đó từ từ ngẩng lên. Khoa cố nhắm mắt lại, cố quay đi trong tiềm thức, nhưng một lực vô hình ép cậu phải chứng kiến.

    Đầu tiên là cái cằm nhọn hoắt, tím tái. Rồi đến đôi môi mỏng, khô nứt, hé mở trong một tiếng thét câm lặng, méo mó vì đau đớn và thiếu dưỡng khí. Cái mũi thanh tú giờ đây sưng phù, biến dạng. Và rồi.. đôi mắt.

    Khoa gần như ngừng thở khi nhìn thấy đôi mắt trong gương. Chúng mở trừng trừng, nhưng không phải nhìn cậu. Tròng mắt trắng dã, trợn ngược lên trên, để lộ những mạch máu đỏ ngầu vỡ ra như mạng nhện. Đó là đôi mắt của một kẻ chết vì treo cổ, đôi mắt đã chứng kiến khoảnh khắc linh hồn lìa khỏi xác trong sự đau đớn và tuyệt vọng tột cùng. Nhưng ẩn sâu trong cái nhìn trống rỗng, chết chóc đó, Khoa lại cảm nhận được một ngọn lửa căm hờn khủng khiếp, một sự oán hận không thể hóa giải, đang xoáy sâu vào tâm can cậu.

    Khuôn mặt Linh Anh, dù biến dạng bởi cái chết, vẫn giữ lại những nét thanh tú ngày nào mà bà chủ trọ đã tả. Nhưng giờ đây, nó bị bao phủ bởi một vẻ đẹp ma quái, chết chóc. Làn da trắng bệch như tượng sáp, điểm xuyết những vết bầm tím quanh cổ và thái dương. Mái tóc đen dài, rối bù, xõa xuống che lấp một phần khuôn mặt, nhưng không thể che đi nỗi thống khổ và sự điên loạn trong đôi mắt trợn ngược kia.

    Khoảnh khắc cậu nhìn thấy toàn bộ khuôn mặt đó cũng là lúc cậu bật dậy trên giường, đúng 3 giờ khuya. Nhưng lần này không chỉ có mồ hôi lạnh và tim đập loạn xạ. Lần này, cậu nôn thốc nôn tháo ngay tại giường, dịch mật vàng đắng ngắt trào ra khỏi cổ họng. Hình ảnh đôi mắt trắng dã trợn ngược kia khắc sâu vào tâm trí cậu, không thể nào xóa đi được. Cậu biết rằng mình vừa nhìn thấy tận cùng của sự tuyệt vọng, của cái chết oan khuất nhất.

    Sau đêm đó, Khoa hoàn toàn suy sụp. Cậu không còn cố gắng tìm lời giải thích hợp lý hay tự trấn an nữa. Cậu biết mình đang bị ma ám, bị ám bởi một linh hồn đầy thù hận và không thể siêu thoát. Cậu trở nên ám ảnh với tấm gương. Nỗi sợ hãi tột cùng xen lẫn một sự tò mò bệnh hoạn. Cậu không dám ngủ trên giường nữa, mà chuyển xuống nằm co ro trên sàn nhà, ở góc xa nhất có thể so với tấm gương. Nhưng cậu vẫn không thể ngừng liếc nhìn nó.

    Tấm gương như có một sức hút ma quái. Đôi khi, trong ánh sáng ban ngày, nó chỉ là một tấm gương bình thường, phản chiếu hình ảnh mệt mỏi, tiều tụy của Khoa. Nhưng đôi khi, đặc biệt là lúc chiều tà hoặc khi chỉ có một mình trong phòng, cậu lại thấy những điều kỳ lạ. Hình ảnh phản chiếu của cậu dường như hơi chậm hơn so với chuyển động thực tế. Những cái bóng trong gương tối hơn, sâu hơn, và dường như đang chuyển động ngay cả khi trong phòng không có gì cử động. Có lần, cậu chắc chắn rằng mình đã thấy hình ảnh phản chiếu của cậu.. khẽ nhếch mép cười, một nụ cười lạnh lẽo, xa lạ. Cậu dụi mắt nhìn lại thì không thấy gì nữa.

    Vết hằn trên cổ cậu không còn mờ nhạt. Nó trở nên rõ nét hơn, sẫm màu hơn, như một vết sẹo vĩnh viễn. Và nó bắt đầu gây đau rát, nhất là vào ban đêm. Đôi khi, cậu cảm thấy như có một sợi dây vô hình đang thực sự siết quanh cổ mình, khiến cậu khó thở. Cậu bắt đầu sụt cân nhanh chóng, da dẻ xanh xao, cơ thể suy nhược. Nỗi sợ hãi và sự thiếu ngủ triền miên đang bào mòn cậu cả về thể chất lẫn tinh thần.

    Khoa tuyệt vọng muốn rời khỏi căn phòng địa ngục này. Cậu nói chuyện lại với bà chủ trọ, van xin bà cho cậu chuyển đi, chấp nhận mất hết tiền cọc. Nhưng thái độ của bà chủ đã thay đổi. Không còn vẻ sợ sãi hay thương hại. Thay vào đó là sự lạnh lùng, gần như thù địch.

    "Hợp đồng ký sáu tháng, chưa hết hạn thì không đi đâu được," bà ta nói thẳng thừng, ánh mắt sắc lẻm. "Tiền cọc không trả. Nếu cậu tự ý dọn đi, tôi sẽ báo công an cậu phá hợp đồng."

    "Nhưng căn phòng này có ma! Bà biết mà!" Khoa gào lên tuyệt vọng.

    "Ma quỷ gì ở đây? Do cậu yếu bóng vía, tự tưởng tượng thôi!" Bà chủ quát lại. "Ở được thì ở, không ở được thì cũng phải trả đủ tiền sáu tháng rồi muốn đi đâu thì đi!"

    Thái độ của bà ta khiến Khoa lạnh người. Có phải bà ta bị ép buộc? Hay bà ta cũng là một phần của sự ám ảnh này, cố tình giữ cậu lại đây làm vật tế thần tiếp theo?

    Mọi nỗ lực rời đi của Khoa đều thất bại. Cậu gọi điện về quê xin gia đình giúp đỡ, nhưng đúng lúc đó công ty cậu lại gặp trục trặc lớn về tài chính, lương bị chậm mấy tháng liền. Số tiền tiết kiệm ít ỏi không đủ để cậu trang trải nếu bỏ đi bây giờ. Cậu thử đóng gói đồ đạc, nhưng mỗi lần định làm vậy, một cảm giác sợ hãi tột độ lại bao trùm lấy cậu, khiến tay chân bủn rủn, không thể làm gì được. Hoặc những chuyện kỳ lạ lại xảy ra: Đồ đạc tự dưng rơi vỡ, cửa phòng kẹt cứng không mở được. Như thể có một thế lực nào đó đang cố tình giữ chân cậu lại.

    Khoa hoàn toàn bị mắc kẹt. Mắc kẹt trong căn phòng trọ, mắc kẹt với tấm gương, mắc kẹt với cơn ác mộng và vết hằn ngày càng sâu trên cổ. Sự tuyệt vọng bắt đầu xâm chiếm cậu. Cậu nhìn vào tấm gương, nhìn vào hình ảnh phản chiếu hốc hác, điên dại của mình. Rồi cậu lại nhìn vào vị trí mà thân hình Linh Anh thường xuất hiện trong mơ.

    Có lẽ nào.. cách duy nhất để thoát khỏi sự tra tấn này.. là trở thành một phần của nó? Ý nghĩ điên rồ đó thoáng qua đầu Khoa, khiến cậu rùng mình ghê tởm chính bản thân.

    Đêm đó, khi nằm co ro trên sàn nhà, cố gắng chống chọi với cơn buồn ngủ chết chóc, Khoa lại liếc nhìn tấm gương. Trong ánh sáng mờ ảo của đèn đường hắt vào, cậu thấy hình ảnh phản chiếu của mình. Nhưng có gì đó không đúng. Khuôn mặt trong gương.. dường như không hoàn toàn là của cậu nữa. Nó có nét gì đó giống với khuôn mặt đau đớn của Linh Anh mà cậu thấy trong mơ. Đôi mắt tối hơn, sâu hơn. Và quanh cổ hình ảnh phản chiếu đó.. là một vết hằn dây thừng đỏ sẫm, rõ ràng đến kinh hoàng.

    Khoa đưa tay lên cổ mình. Vết hằn vẫn ở đó, đau rát. Cậu tuyệt vọng nhận ra, ranh giới giữa cậu và linh hồn oan khuất kia đang dần bị xóa nhòa. Tấm gương không chỉ phản chiếu nữa. Nó đang biến đổi cậu.

    Phản Chiếu Oan Hồn - Hồi 5: Lời Cảnh Báo Từ Cõi Âm

    Hình ảnh phản chiếu trong gương bắt đầu biến dạng, lai tạp giữa khuôn mặt hốc hác của Khoa và nét mặt đau đớn, oán hận của Linh Anh. Đó là giọt nước tràn ly, là bằng chứng cuối cùng đánh sập mọi nỗ lực tự lừa dối còn sót lại trong tâm trí Khoa. Cậu không thể tiếp tục sống như thế này, không thể đơn độc đối mặt với thứ quyền năng tà ác đang dần nuốt chửng mình. Nỗi sợ bị coi là điên rồ giờ đây trở nên nhỏ bé trước nỗi sợ hãi về cái chết thể xác và sự hủy diệt linh hồn đang treo lơ lửng trên đầu. Cậu phải tìm kiếm sự giúp đỡ, bằng mọi giá.

    Bỏ qua những lời khuyên về bác sĩ tâm lý hay những giải thích khoa học sáo rỗng, Khoa tìm đến thế giới mà trước đây cậu luôn hoài nghi: Thế giới tâm linh. Cậu dành cả ngày nghỉ cuối tuần lang thang trên các diễn đàn mạng, tìm kiếm những câu chuyện về ma ám ở Sài Gòn, về những người có khả năng đặc biệt, những thầy pháp, bà đồng có thể giúp đỡ những trường hợp như cậu. Giữa vô vàn những mẩu tin thật giả lẫn lộn, những lời quảng cáo về bùa ngải hay xem bói tình duyên, cậu chú ý đến một cái tên được nhắc đi nhắc lại trong vài câu chuyện có vẻ đáng tin cậy: Cô Ba Muối, một bà đồng sống ẩn mình trong một con hẻm nhỏ ở quận Bình Thạnh, nổi tiếng với khả năng "nhìn thấy" và giao tiếp với người cõi âm, chuyên giúp gỡ rối những vụ việc liên quan đến oan hồn, nghiệp báo.

    Dù lòng đầy hoài nghi và sợ hãi, sự tuyệt vọng đã đẩy Khoa đi. Cậu tìm đến địa chỉ được ghi lại. Đó là một căn nhà cấp bốn cũ kỹ, nép mình giữa những ngôi nhà cao tầng hiện đại, cánh cửa gỗ khép hờ để lộ khoảng sân nhỏ trồng vài chậu cây cảnh đã úa tàn. Không có biển hiệu, không có vẻ gì là nơi hành nghề tâm linh. Khoa ngập ngừng một lúc rồi mới dám gõ cửa.

    Một người phụ nữ lớn tuổi, dáng người nhỏ nhắn, tóc búi cao, mặc bộ đồ bà ba màu nâu sồng ra mở cửa. Đó chính là Cô Ba Muối. Bà không có vẻ gì là bí ẩn hay quyền năng như Khoa tưởng tượng. Chỉ có đôi mắt bà là khác lạ. Đôi mắt đen láy, sâu thẳm, nhìn Khoa như thể đã biết trước cậu sẽ đến và biết rõ lý do cậu tìm đến bà.

    "Vào đi con," bà nói nhẹ nhàng, giọng nói trầm ấm nhưng lại có một sức nặng kỳ lạ.

    Khoa bước vào nhà. Bên trong khá chật chội, bày biện đơn sơ nhưng ngăn nắp. Không khí thoang thoảng mùi nhang trầm và mùi thuốc bắc. Cô Ba mời Khoa ngồi xuống chiếc ghế nhựa đã cũ, đối diện với một bàn thờ nhỏ thờ Phật và các vị thần linh theo tín ngưỡng dân gian. Bà không hỏi nhiều, chỉ im lặng nhìn Khoa, chờ đợi.

    Phải mất một lúc lâu, Khoa mới lấy lại được bình tĩnh để kể lại câu chuyện của mình. Cậu kể về căn phòng trọ, về tấm gương, về giấc mơ lặp đi lặp lại, về việc thức giấc đúng 3 giờ khuya, về vết hằn ngày càng rõ trên cổ, về câu chuyện của Linh Anh và cái chết livestream kinh hoàng, về hình ảnh phản chiếu đang dần biến đổi. Cậu kể trong sự sợ hãi, tuyệt vọng, đôi khi giọng lạc đi, nước mắt chực trào ra.

    Cô Ba Muối lắng nghe chăm chú, không ngắt lời, khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc gì đặc biệt, chỉ có đôi mắt ngày càng trở nên sâu thẳm, ưu tư. Khi Khoa kể xong, bà im lặng một lúc lâu, mắt nhắm nghiền như đang lắng nghe điều gì đó mà Khoa không thể nghe thấy. Mùi nhang trầm trong phòng dường như đậm đặc hơn. Không khí trở nên tĩnh lặng đến ngột ngạt.

    Rồi bà từ từ mở mắt ra, nhìn thẳng vào Khoa. "Nặng quá con ơi," bà thở dài, giọng đầy vẻ ái ngại. "Oan khí và oán khí của con bé đó nặng nề và quyện chặt vào căn phòng, vào tấm gương đó rồi. Nó không muốn đi đâu."

    "Vậy.. có cách nào hóa giải không cô?" Khoa hỏi, giọng đầy hy vọng mong manh.

    Cô Ba lắc đầu chậm rãi. "Khó lắm con. Cái chết của nó quá đau đớn, lại bị phơi bày ra như vậy, oán khí tích tụ mạnh vô cùng. Tấm gương lại là vật dẫn, nó lưu giữ hình ảnh cuối cùng, lưu giữ cả linh hồn và sự phẫn uất của con bé. Con lại ở trong căn phòng đó, ngủ đối diện tấm gương, giờ giấc sinh hoạt yếu đi, nên mới bị nó 'bắt vía', bị nó đeo bám."

    Bà ngừng lại, lấy ra một quẻ bài cũ kỹ và một đĩa muối trắng nhỏ đặt lên bàn. Bà lẩm nhẩm khấn vái điều gì đó rồi bắt đầu gieo quẻ, đồng thời bốc một nhúm muối tung ra trước mặt.

    Ngay lúc đó, một cơn gió lạnh buốt đột ngột thổi vào nhà dù cửa đóng kín. Ngọn đèn dầu trên bàn thờ chao đảo dữ dội. Những lá bài cô Ba vừa gieo bay tứ tung trên bàn. Đĩa muối trắng tự dưng chuyển sang màu xám xịt, bốc lên một làn khói mỏng tanh hôi. Cô Ba giật mình, khuôn mặt lộ rõ vẻ kinh hoàng và cả sự đau đớn. Bà ôm lấy ngực, ho khan mấy tiếng, khóe miệng rỉ ra một vệt máu tươi.

    "Nó.. nó mạnh quá.." Cô Ba hổn hển nói, giọng yếu đi rõ rệt. "Nó không chỉ ở trong căn phòng đó nữa rồi. Nó biết con đến đây. Nó đang cảnh cáo ta."

    Khoa chết lặng người. Thực thể kia.. nó biết cậu đang tìm cách chống lại nó? Sức mạnh của nó còn vươn xa đến tận đây?

    Cô Ba cố gắng gượng dậy, nhìn Khoa bằng ánh mắt vừa thương hại vừa nghiêm khắc. "Con nghe lời ta, dọn đi ngay lập tức! Đừng quay lại căn phòng đó nữa! Đồ đạc bỏ lại hết cũng được, giữ lấy cái mạng trước đã!"

    "Nhưng.. cháu không đi được," Khoa tuyệt vọng nói, kể lại việc bị chủ nhà gây khó dễ, tình trạng tài chính eo hẹp và cảm giác bị trói buộc một cách vô hình.

    Cô Ba thở dài, lắc đầu. "Vậy thì khó rồi. Oan hồn này quá mạnh, lại có vật dẫn là tấm gương nên càng khó đối phó. Những cách cúng kiếng thông thường e rằng không ăn thua, thậm chí còn làm nó nổi giận thêm. Ta chỉ là bà đồng coi quẻ, không đủ sức đấu với nó đâu." Bà nhìn sâu vào mắt Khoa, giọng đầy ẩn ý. "Muốn giải được nghiệp này, phải tìm đến những người cao tay hơn nữa. Nhưng.. cái giá phải trả có khi còn đắt hơn.."

    Bà không nói hết câu, nhưng sự sợ hãi trong ánh mắt bà đã nói lên tất cả. Bà đưa cho Khoa một lá bùa nhỏ màu vàng đã được trì chú. "Cái này chỉ giúp con cầm cự được phần nào, trấn an tinh thần thôi, chứ không giải được gốc rễ đâu. Nhớ mang theo người. Và tuyệt đối, đừng bao giờ nhìn thẳng vào tấm gương sau 12 giờ đêm nữa. Cũng đừng cố tìm cách phá hủy nó. Làm vậy chỉ khiến nó thêm tức giận thôi."

    Khoa run rẩy nhận lấy lá bùa, cảm giác hy vọng vừa le lói đã bị dập tắt hoàn toàn. Cậu rời khỏi nhà Cô Ba Muối với tâm trạng còn nặng nề và hoảng sợ hơn lúc đến. Cậu đã có sự xác nhận từ một người "trong nghề", nhưng đi kèm với đó là sự thật phũ phàng về sức mạnh của oan hồn Linh Anh và sự bất lực của những phương pháp thông thường. Lời cảnh báo của Cô Ba về những người "cao tay hơn" và "cái giá phải trả" ám ảnh tâm trí cậu.

    Cậu biết mình không thể quay đầu lại được nữa. Cậu đang ở trong một cuộc chiến mà phần thua gần như đã định sẵn. Quay trở lại căn phòng trọ tối tăm, nơi tấm gương oan nghiệt vẫn đang chờ đợi, Khoa cảm thấy như đang bước chân về phía pháp trường của chính mình.

    Phản Chiếu Oan Hồn - Hồi 6: Đôi Mắt Nhìn Từ Cõi Chết

    Lời cảnh báo của Cô Ba Muối và lá bùa hộ mệnh nhỏ bé trong túi áo không thể ngăn cản cơn ác mộng quay trở lại, thậm chí còn dữ dội hơn trước. Như thể việc Khoa tìm kiếm sự giúp đỡ đã chọc giận thực thể kia, khiến nó quyết tâm hơn trong việc tra tấn và hủy hoại cậu. Lá bùa đôi khi chỉ ấm lên một cách yếu ớt khi cậu cầm chặt trong tay lúc sợ hãi, nhưng phần lớn thời gian, nó lạnh lẽo và im lìm, bất lực trước quyền năng tà ác đang bao trùm căn phòng.

    Khoa không còn dám ngủ trên sàn nhà. Cậu cũng không dám ngủ trên giường. Cậu chỉ ngồi co ro trên chiếc ghế gỗ duy nhất trong phòng, lưng tựa vào tường, cố gắng thức trắng đêm này qua đêm khác. Nhưng cơ thể con người có giới hạn. Dù cố gắng đến đâu, cơn kiệt sức cuối cùng cũng đánh gục cậu, thường là vào khoảng thời gian gần 3 giờ khuya. Và giấc mơ lại nuốt chửng cậu.

    Lần này, cậu không còn nhìn thấy khuôn mặt của Linh Anh một cách mờ ảo hay thoáng qua nữa. Lần này, thực thể trong gương buộc cậu phải nhìn thẳng vào đôi mắt nó.

    Giấc mơ vẫn là căn phòng u ám, thân hình treo cổ lơ lửng trước gương. Nhưng khi thân hình đó từ từ ngẩng lên, Khoa không thể nhắm mắt, không thể quay đi. Một lực vô hình giữ chặt đầu cậu, ép cậu phải nhìn. Đôi mắt trắng dã trợn ngược quen thuộc hiện ra. Nhưng có gì đó khác. Chúng không còn hoàn toàn trống rỗng.

    Giữa lòng trắng dã đó, hai con ngươi đen láy, giãn nở hết cỡ, từ từ xoay xuống, nhìn thẳng vào Khoa qua tấm gương.

    Đó là một cái nhìn không thuộc về thế giới này. Một cái nhìn xuyên thấu, lạnh lẽo, chứa đựng toàn bộ sự đau đớn, phẫn uất, điên loạn của khoảnh khắc cận kề cái chết và cả sự căm hờn vô tận của một linh hồn bị đọa đày. Chúng không chỉ nhìn cậu, chúng như muốn hút cậu vào trong hố đen sâu thẳm đó, muốn cậu cảm nhận từng mảnh vỡ của linh hồn nó, muốn cậu chết cùng nó trong sự tuyệt vọng vĩnh hằng. Đôi mắt đó không có sự sống, nhưng lại chứa đựng một sự thù hận mãnh liệt hơn bất cứ thứ gì Khoa từng biết.

    AAAAAAAAAAAAAA!

    Khoa bật dậy trên ghế, tiếng hét tắc nghẹn trong cổ họng. 3 giờ khuya. Tim cậu như bị ai đó bóp nghẹt. Hình ảnh đôi mắt đen láy trợn trừng giữa lòng trắng dã đó in hằn vào tâm trí, không thể nào gột rửa. Cậu ôm lấy đầu, cơ thể run lên bần bật. Cậu vừa nhìn thẳng vào mắt của tử thần, của sự oán hận tột cùng.

    Sau đêm đó, sự ám ảnh không còn chỉ giới hạn trong giấc mơ hay những cảm giác mơ hồ nữa. Nó hiện hữu rõ ràng trong từng giây phút cậu tỉnh táo, biến căn phòng trọ thành một nhà tù sống địa ngục.

    Tấm gương lớn đối diện giường trở thành trung tâm của mọi sự kinh hoàng. Hình ảnh phản chiếu của Khoa trong đó ngày càng trở nên xa lạ. Đôi khi, cậu thấy nó cử động chậm hơn cậu một nhịp, hoặc khẽ nhếch mép cười khi cậu đang nhìn đi chỗ khác. Có lần, khi cậu đang đánh răng trước gương trong nhà vệ sinh, cậu thấy hình ảnh phản chiếu của mình đột nhiên trợn mắt trắng dã, y hệt đôi mắt của Linh Anh trong mơ, khiến cậu hoảng sợ đánh rơi cả bàn chải.

    Đáng sợ hơn, đôi khi cậu thấy hình ảnh Linh Anh lờ mờ hiện ra ngay bên cạnh hoặc phía sau hình ảnh phản chiếu của mình trong tấm gương lớn. Một bóng trắng mặc váy ngủ, mái tóc đen dài xõa xuống che mặt, chỉ để lộ đôi vai gầy và bàn tay xương xẩu. Nó chỉ đứng đó, im lặng, quan sát cậu qua tấm gương, sự hiện diện của nó tỏa ra cái lạnh lẽo và nỗi tuyệt vọng đặc quánh.

    Hoạt động poltergeist cũng trở nên dữ dội hơn. Đồ đạc trên bàn làm việc tự dưng bị hất tung xuống sàn. Cánh cửa tủ quần áo bật mở vào ban đêm dù đã đóng chặt. Bóng đèn trong phòng nhấp nháy liên tục rồi nổ tung trong một đêm mưa gió, khiến cả khu trọ mất điện cục bộ. Khoa còn cảm thấy mình bị xô đẩy bởi những lực vô hình khi đi lại trong phòng, có lần suýt ngã dúi dụi xuống sàn.

    Vết hằn trên cổ Khoa giờ đây không còn là màu đỏ sẫm nữa. Nó chuyển sang màu tím bầm, hằn sâu vào da thịt, và bắt đầu rỉ ra một thứ dịch trong suốt, tanh nhẹ. Cơn đau rát và cảm giác nghẹt thở xuất hiện thường xuyên hơn, ngay cả giữa ban ngày, khiến cậu ho sặc sụa, mặt mày tím tái. Cậu sụt cân nghiêm trọng, người gầy rộc đi, da xanh xao, mắt trũng sâu. Trông cậu không khác gì một cái xác biết đi.

    Cậu hoàn toàn bị cô lập. Đồng nghiệp ở công ty xa lánh vì vẻ ngoài tiều tụy và hành vi thất thường của cậu. Gia đình ở quê gọi điện lên thì cậu chỉ trả lời qua loa, không dám kể sự thật vì sợ họ lo lắng hoặc không tin. Bà chủ trọ thì coi cậu như không khí, lầm lũi đi qua mỗi khi gặp mặt. Cậu bị bỏ mặc một mình trong cuộc chiến với thế lực ma quái mà phần thắng dường như là không tưởng. Lá bùa của Cô Ba Muối đeo trên cổ giờ đây lúc nào cũng lạnh ngắt, không còn chút hơi ấm nào.

    Tuyệt vọng và kiệt quệ, lý trí của Khoa bắt đầu lung lay dữ dội. Cậu bắt đầu nghe thấy những giọng nói rõ ràng hơn. Tiếng Linh Anh thì thầm tên cậu từ trong gương. Tiếng khóc lóc ai oán. Tiếng dây thừng siết chặt. Và đôi khi, là những bình luận ác ý, những lời chửi rủa mà cậu lờ mờ đoán ra là từ đoạn livestream định mệnh kia, như thể chúng vẫn còn vang vọng đâu đó trong không gian này.

    Một buổi chiều mưa tầm tã, khi Khoa đang ngồi thất thần trên ghế, nhìn ra khung cửa sổ nhỏ giọt nước mưa, cậu nghe thấy tiếng gõ cửa phòng.

    Cốc.. cốc.. cốc..

    Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, chậm rãi. Khoa giật mình. Ai lại đến tìm cậu vào giờ này? Bà chủ trọ? Hay là?

    Cậu ngập ngừng bước ra cửa, tim đập mạnh. Cậu nhìn qua lỗ mắt mèo. Hành lang bên ngoài trống trơn, chỉ có ánh đèn vàng vọt và màn mưa trắng xóa hắt vào từ đầu hồi. Không có ai cả.

    Nhưng tiếng gõ cửa lại vang lên, lần này ngay sau lưng cậu.

    Cốc.. cốc.. cốc..

    Tiếng gõ phát ra từ.. tấm gương lớn đối diện giường ngủ.

    Khoa quay phắt lại, toàn thân lạnh toát. Cậu nhìn trân trối vào tấm gương. Hình ảnh phản chiếu của căn phòng vẫn mờ ảo trong ánh sáng yếu ớt. Nhưng cậu thấy rõ ràng, từ phía bên trong tấm gương, một bàn tay trắng bệch, xương xẩu, đang từ từ giơ lên, những ngón tay gõ nhẹ vào bề mặt kính từ phía bên kia.

    Và rồi, hình ảnh phản chiếu của chính Khoa trong gương từ từ quay đầu lại, nở một nụ cười méo mó, điên dại, đôi mắt trắng dã trợn ngược. Nó nói, bằng chính giọng của Khoa nhưng lại áo não và đầy chết chóc:

    "Đến giờ rồi.."

    Khoa hét lên một tiếng kinh hoàng, lùi lại phía sau, vấp ngã xuống sàn. Cậu biết rằng mình không còn thời gian nữa. Thực thể kia không còn chỉ ám ảnh cậu qua giấc mơ hay những dấu hiệu mơ hồ. Nó đang tìm cách thoát ra khỏi tấm gương. Nó đang tìm cách chiếm hữu cậu hoàn toàn. Cậu cần một sự giúp đỡ mạnh mẽ hơn. Cậu cần tìm đến những người "cao tay" mà Cô Ba Muối đã nói tới, bất chấp cái giá phải trả có thể là gì đi nữa.

    Phản Chiếu Oan Hồn - Hồi 7: Nghi Lễ Bên Bờ Vực Thẳm

    Tiếng nói ma quái từ trong gương và bàn tay gõ cửa từ phía bên kia tấm kính là đòn đánh cuối cùng vào bức tường phòng thủ tâm lý vốn đã mỏng manh của Khoa. Sự sợ hãi thuần túy, nỗi kinh hoàng về việc bị chiếm đoạt hoàn toàn, đã át đi mọi do dự, mọi lo lắng về "cái giá phải trả". Cậu phải tìm đến người "cao tay hơn" mà Cô Ba Muối đã nhắc tới, ngay lập tức.

    Bằng một chút tỉnh táo còn sót lại, Khoa liên lạc lại với Cô Ba Muối. Giọng bà đồng già vẫn trầm tĩnh nhưng không giấu được vẻ ái ngại khi nghe Khoa kể lại những diễn biến mới nhất. Sau một hồi im lặng kéo dài, bà mới cung cấp cho Khoa một cái tên và địa chỉ, kèm theo lời cảnh báo cuối cùng: "Thầy Hai Nghĩa.. ông ấy là người giỏi nhất ta biết ở đất này về việc trị những ca nặng vía, oan khuất. Nhưng ông ấy làm việc theo cách riêng, và cái giá không bao giờ rẻ, không chỉ là tiền bạc đâu con. Nghĩ cho kỹ."

    Khoa không còn gì để mất. Cậu tìm đến địa chỉ của Thầy Hai Nghĩa, nằm sâu trong một khu lao động nghèo ở quận 8, khác hẳn vẻ tấp nập thường thấy của Sài Gòn. Nơi ở của thầy là một căn nhà nhỏ, phía trước có một bàn thờ nghi ngút khói hương thờ các vị thần linh và cả những vong hồn vô danh. Thầy Hai Nghĩa là một người đàn ông ngoài sáu mươi, dáng người khắc khổ, gầy gò, nhưng đôi mắt lại sáng và sắc lạ thường. Ông mặc bộ đồ nâu cũ, trên cổ đeo một chuỗi hạt và vài lá bùa hộ mệnh bằng gỗ. Không khí quanh ông vừa toát lên vẻ uy nghiêm, lại vừa có gì đó âm u, khó đoán.

    Khoa trình bày lại hoàn cảnh của mình, giọng nói run rẩy, gần như van lơn. Thầy Hai Nghĩa chỉ im lặng lắng nghe, đôi mắt sắc sảo nhìn xoáy vào Khoa, như thể đang nhìn thấu cả linh hồn cậu và cả thực thể đang đeo bám cậu. Thầy không cần xem quẻ hay hỏi nhiều. Khi Khoa kể xong, thầy chỉ gật đầu chậm rãi.

    "Oan hồn treo cổ, chết vào giờ khắc linh thiêng, lại có vật dẫn là tấm gương lớn và oán khí khuếch tán qua livestream.." Thầy lẩm bẩm, giọng trầm đục. "Một trong những thứ phiền phức và hung dữ nhất. Nó không chỉ muốn mạng cậu đâu." Thầy nhìn thẳng vào Khoa: "Nó muốn kéo cậu chết theo cách của nó, thế chỗ cho nó trong tấm gương đó, để nó được 'tự do' đi tìm nạn nhân khác."

    Khoa rùng mình. Lời thầy nói trùng khớp với nỗi sợ hãi tồi tệ nhất của cậu.

    "Thầy.. thầy có cách nào giúp con không?" Khoa hỏi, giọng tuyệt vọng.

    "Cách thì có," Thầy Hai Nghĩa đáp gọn lỏn. "Nhưng cái giá, như bà Ba đã nói, không rẻ. Cậu có chắc mình chịu được không? Nghi lễ này rất nguy hiểm, không chỉ cho tôi, mà cho cả cậu. Chỉ cần một sai sót nhỏ, cả hai chúng ta đều có thể bị nó kéo xuống dưới đó."

    "Con.. con không còn lựa chọn nào khác." Khoa nghiến răng. Thà đối mặt với nguy hiểm trong nghi lễ còn hơn là chờ đợi cái chết mục rữa trong căn phòng kia.

    Thầy Hai Nghĩa gật đầu, ánh mắt trở nên cương quyết. "Được. Chuẩn bị đi. Tối nay, đúng giờ Tý (11 giờ đêm - 1 giờ sáng), ta sẽ đến phòng cậu làm lễ. Từ giờ đến lúc đó, tuyệt đối không được nhìn vào tấm gương, dù có chuyện gì xảy ra. Đeo lá bùa của bà Ba vào cổ. Chuẩn bị cho ta một bát gạo trắng đầy, một nải chuối xanh, một con gà trống trắng tuyền còn sống, bảy cây nến trắng, và một cuộn chỉ đỏ."

    Dù hoang mang không hiểu những thứ đó để làm gì, Khoa vẫn răm rắp làm theo. Cậu chạy vạy khắp nơi để chuẩn bị đủ lễ vật thầy dặn, lòng vừa lo sợ vừa thấp thỏm một niềm hy vọng mong manh.

    Đúng 11 giờ đêm, Thầy Hai Nghĩa xuất hiện trước cửa phòng trọ của Khoa. Thầy không đi một mình, mà có thêm hai người thanh niên mặt mày lầm lì, mặc đồ đen, mang theo một cái hòm gỗ lớn. Không khí trong khu trọ dường như đặc quánh lại khi thầy bước vào. Bà chủ trọ và những người ở phòng khác đều đóng chặt cửa, không dám ló mặt ra ngoài.

    Bước vào căn phòng của Khoa, Thầy Hai Nghĩa khẽ nhíu mày khi cảm nhận luồng âm khí lạnh lẽo và mùi hôi thối đặc trưng. Ông liếc nhìn tấm gương lớn, rồi nhanh chóng quay đi. Hai người thanh niên phụ việc bày biện lễ vật ra giữa phòng theo sự chỉ dẫn của thầy. Gạo trắng được đổ ra thành một vòng tròn lớn. Bảy cây nến trắng được cắm xung quanh. Con gà trống trắng bị trói chặt chân, kêu quang quác đầy sợ hãi. Chuối xanh được đặt lên một tờ giấy vàng mã.

    Thầy Hai Nghĩa mở chiếc hòm gỗ, lấy ra những vật dụng kỳ lạ: Một thanh đoản đao bằng gỗ mun khắc đầy chữ bùa, một chiếc gương bát quái nhỏ bằng đồng, một bát nước trong có vẽ bùa dưới đáy, những lá bùa màu vàng và đỏ với những hình vẽ khó hiểu, và một lọ mực đen sệt như máu.

    "Cậu ngồi yên trong góc phòng, quay mặt vào tường, tuyệt đối không được quay đầu lại nhìn, dù có nghe thấy hay cảm thấy bất cứ điều gì," Thầy Hai Nghĩa căn dặn Khoa bằng giọng nghiêm khắc. "Hai người kia, chuẩn bị trấn giữ bốn góc. Bắt đầu!"

    Nghi lễ bắt đầu. Thầy Hai Nghĩa tay bắt ấn quyết, miệng lẩm nhẩm những câu thần chú bằng thứ ngôn ngữ cổ xưa mà Khoa chưa từng nghe thấy. Giọng thầy lúc trầm lúc bổng, lúc nhanh lúc chậm, vang vọng khắp căn phòng nhỏ bé. Hai người thanh niên phụ việc đứng ở bốn góc phòng, tay cầm những lá bùa đỏ, mắt nhìn trừng trừng vào khoảng không.

    Không khí trong phòng trở nên ngột ngạt đến khó thở. Nhiệt độ giảm xuống đột ngột, hơi lạnh buốt giá len lỏi vào tận xương tủy. Bảy ngọn nến trắng tự dưng bùng cháy dữ dội, ánh lửa nhảy múa kỳ dị, hắt những cái bóng méo mó lên tường. Con gà trống trắng kêu lên những tiếng sợ hãi rồi đột nhiên im bặt, nằm bất động.

    Khoa ngồi quay mặt vào tường, tim đập như trống trận. Dù không nhìn thấy gì, cậu có thể cảm nhận được sự hiện diện của Linh Anh đang ngày càng mạnh mẽ hơn. Cái lạnh lẽo, mùi hôi thối, và cảm giác bị nhìn chằm chằm từ phía sau lưng trở nên rõ ràng đến mức khiến cậu muốn nôn ọe. Lá bùa trên cổ cậu nóng rực lên rồi nguội ngắt.

    Tiếng tụng niệm của Thầy Hai Nghĩa ngày càng lớn và gấp gáp hơn. Thầy cầm thanh đoản đao gỗ mun vẽ liên tục vào không khí những hình thù phức tạp. Thầy dùng bút lông chấm mực đen vẽ bùa lên bát nước trong.

    Cạch.. cạch.. cạch..

    Tiếng động phát ra từ tấm gương lớn. Lần này không phải tiếng gõ cửa. Mà là tiếng cào cấu. Tiếng móng tay cào vào mặt kính từ phía bên trong, ngày càng mạnh, ngày càng điên cuồng.

    "Nó bắt đầu phản kháng rồi!" một người thanh niên phụ việc hét lên, giọng đầy căng thẳng. "Thầy Hai!"

    Thầy Hai Nghĩa không nao núng. Ông cầm bát nước phép, đọc lớn một câu thần chú rồi vẩy nước về phía tấm gương.

    RẦM!

    Một tiếng động kinh thiên động địa vang lên như thể có bom nổ trong phòng. Toàn bộ căn phòng rung chuyển. Đồ đạc trên bàn Khoa rơi loảng xoảng xuống sàn. Bảy ngọn nến phụt tắt ngấm, căn phòng chìm vào bóng tối gần như tuyệt đối, chỉ còn ánh sáng yếu ớt từ ngọn đèn dầu nhỏ trên bàn thờ tạm của thầy pháp.

    Và rồi, từ phía tấm gương, một tiếng cười áo não, the thé, đầy thù hận vang lên, không còn là tiếng cười khúc khích của trẻ con nữa. Đó là tiếng cười của một ác quỷ thực sự.

    "Đến rồi sao?" Giọng nói khàn đặc, méo mó của Linh Anh vang vọng khắp phòng, như thể phát ra từ mọi hướng. "Định đưa ta đi đâu?"

    Nghi lễ đã đến hồi gay cấn. Cuộc đối đầu trực diện sắp sửa bắt đầu. Khoa ngồi co rúm trong góc tối, biết rằng tính mạng của mình và cả thầy pháp đang treo trên sợi chỉ.

    Phản Chiếu Oan Hồn - Hồi 8: Khi Thầy Pháp Thất Thủ

    Tiếng cười ma quái của Linh Anh vang vọng, xoáy sâu vào tâm trí Khoa như một mũi khoan. Nó không còn là tiếng cười áo não đơn thuần, mà chứa đựng sự đắc thắng, sự khinh miệt đối với nỗ lực yếu ớt của những kẻ dám xâm phạm lãnh địa của nó. Bầu không khí trong căn phòng đặc quánh lại, cái lạnh trở nên buốt giá như trong hầm băng, và mùi hôi thối nồng nặc đến mức Khoa cảm thấy lồng ngực mình co thắt lại, khó thở.

    Đối mặt với sự thách thức trực diện, Thầy Hai Nghĩa không hề tỏ ra nao núng, dù khuôn mặt ông đã tái đi và những giọt mồ hôi lạnh bắt đầu lăn dài trên vầng trán khắc khổ. Ông siết chặt thanh đoản đao gỗ mun, đầu đao rung lên bần bật như cảm nhận được luồng âm khí cực mạnh. Miệng ông không ngừng tụng những câu thần chú với tốc độ ngày càng nhanh, âm thanh trầm đục, uy lực vang vọng, cố gắng át đi tiếng cười ghê rợn kia.

    "Nghiệt súc! Oan khuất đã sâu, sao không mau siêu thoát, còn lẩn quất hại người?" Thầy quát lớn, giọng vang dội như sấm. Ông dùng đoản đao chém mạnh vào không khí trước mặt, nơi ông cảm nhận được thực thể đang hiện hữu.

    KÉTTTTTTT!

    Một tiếng rít chói tai vang lên đáp lại, như tiếng kim loại bị cào cấu dữ dội. Tấm gương lớn đối diện giường rung lên bần bật. Bề mặt kính vốn đã có vài vết xước giờ đây xuất hiện thêm vô số những vết nứt nhỏ li ti, như một mạng nhện đang lan rộng. Hình ảnh phản chiếu bên trong trở nên méo mó, biến dạng. Khoa, dù đang quay mặt vào tường, cũng cảm nhận được sự rung chuyển và luồng áp lực khủng khiếp tỏa ra từ phía tấm gương.

    "Trấn giữ!" Thầy Hai Nghĩa hét lên.

    Hai người thanh niên phụ việc lập tức siết chặt những lá bùa trong tay, miệng cũng lẩm nhẩm tụng niệm theo thầy. Nhưng rõ ràng họ đang run rẩy. Một người trong số họ bắt đầu loạng choạng, mặt mày xanh lét.

    Thầy Hai Nghĩa không dừng lại. Ông đặt thanh đoản đao xuống, tay kia cầm lấy chiếc gương bát quái nhỏ bằng đồng, đưa lên phía trước, hướng về phía tấm gương lớn. Miệng ông đọc một đoạn chú khác, phức tạp và mạnh mẽ hơn. Ánh sáng yếu ớt từ ngọn đèn dầu trên bàn thờ tạm hắt lên chiếc gương bát quái, tạo ra một luồng phản quang mờ ảo chiếu thẳng vào tấm gương lớn.

    GRÀOOOOOOOO!

    Một tiếng gầm rú phi nhân loại, đầy đau đớn và tức giận vang lên từ phía tấm gương. Sức mạnh của tiếng gầm khiến mọi thứ trong phòng rung chuyển dữ dội hơn nữa. Những mảng vôi vữa trên trần nhà rơi lả tả. Bát gạo trắng trong vòng tròn lễ vật tung tóe khắp sàn. Con gà trống trắng nằm bất động đột nhiên co giật mạnh mấy cái rồi nằm im hẳn, mắt trợn trừng trắng dã.

    Tấm gương lớn nứt toác thành nhiều mảnh lớn hơn. Qua những đường nứt, Khoa có thể thoáng thấy hình ảnh phản chiếu bên trong không còn là căn phòng nữa, mà là một cảnh tượng hỗn loạn, mờ ảo của máu, bóng tối và những khuôn mặt méo mó đang gào thét.

    "Nó.. nó mạnh quá thầy ơi!" Người thanh niên yếu hơn hét lên, giọng đầy hoảng loạn. Lá bùa trong tay anh ta đột nhiên bốc cháy dữ dội thành tro đen. Anh ta hét lên một tiếng rồi ngã vật ra sàn, bất tỉnh nhân sự.

    Người thanh niên còn lại cũng không khá hơn. Anh ta lùi dần về phía cửa, mặt cắt không còn giọt máu, miệng lẩm bẩm những điều vô nghĩa.

    Chỉ còn lại một mình Thầy Hai Nghĩa đối mặt trực diện với cơn thịnh nộ của oan hồn. Chiếc gương bát quái trên tay thầy bắt đầu nóng rực lên, bề mặt đồng trở nên đỏ au. Thầy nghiến chặt răng, mồ hôi đổ ra như tắm, cố gắng duy trì câu thần chú và luồng ánh sáng yếu ớt chiếu vào tấm gương lớn.

    Nhưng rồi, một sự việc kinh hoàng xảy ra.

    Từ bên trong tấm gương lớn đã nứt vỡ, một cánh tay trắng bệch, thối rữa từ từ thò ra. Không phải hình ảnh phản chiếu. Mà là một cánh tay thực sự, bằng xương bằng thịt mục nát, đang vươn ra từ chiều không gian khác qua vết nứt của tấm gương. Những ngón tay xương xẩu, đen đúa của nó ngoắc ngoắc về phía Thầy Hai Nghĩa.

    Thầy Hai Nghĩa trợn mắt kinh hoàng. Ông chưa bao giờ gặp phải trường hợp nào mà thực thể có thể phá vỡ vật dẫn để can thiệp vào thế giới thực một cách trực diện như vậy. Ông cố gắng dùng gương bát quái chiếu thẳng vào cánh tay đó, nhưng nó chỉ khiến cánh tay khựng lại một chút rồi tiếp tục vươn dài ra, mang theo mùi hôi thối nồng nặc.

    Và rồi, một cánh tay thứ hai thò ra. Rồi thứ ba, thứ tư.. Vô số những cánh tay thối rữa, xương xẩu từ trong tấm gương nứt vỡ tuôn ra như một đàn rắn độc, quờ quạng khắp căn phòng trong bóng tối lờ mờ.

    Người thanh niên còn lại hét lên một tiếng cuối cùng rồi im bặt. Khoa không dám tưởng tượng chuyện gì đã xảy ra với anh ta.

    Thầy Hai Nghĩa bị bao vây. Ông cố gắng dùng đoản đao chém vào những cánh tay ma quái, nhưng chúng quá nhiều và quá nhanh. Một cánh tay túm được chân ông, kéo mạnh khiến ông ngã ngửa ra sàn. Chiếc gương bát quái văng ra xa.

    "Không!" Thầy hét lên tuyệt vọng, cố gắng chống trả. Nhưng những cánh tay khác đã nhanh chóng quấn lấy cơ thể ông, siết chặt như những sợi dây thừng vô hình. Chúng kéo lê ông trên sàn nhà về phía tấm gương nứt vỡ.

    Khoa ngồi trong góc tường, chứng kiến toàn bộ cảnh tượng trong sự kinh hoàng tột độ, toàn thân cứng đờ không thể cử động. Cậu thấy Thầy Hai Nghĩa bị kéo đến trước tấm gương. Cậu thấy đôi mắt đỏ rực của Linh Anh hiện ra rõ ràng trong một mảnh gương vỡ lớn, nhìn thẳng vào thầy pháp với vẻ đắc thắng tàn độc. Cậu nghe thấy tiếng xương cốt răng rắc khi những cánh tay ma quái siết chặt lấy thầy.

    Và rồi, cậu nghe thấy tiếng Thầy Hai Nghĩa hét lên lần cuối cùng, một tiếng hét không phải vì đau đớn, mà vì một nỗi kinh hoàng còn khủng khiếp hơn thế. "Nó không phải.. một oan hồn.. Nó là.."

    Tiếng hét bị cắt đứt. Những cánh tay kéo giật Thầy Hai Nghĩa vào trong tấm gương, vào cái hố đen sâu thẳm phía sau những mảnh vỡ. Chỉ còn lại tiếng cười áo não của Linh Anh vang vọng trong căn phòng, rồi từ từ tắt lịm.

    Mọi thứ trở lại yên lặng. Một sự yên lặng chết chóc. Ngọn đèn dầu trên bàn thờ tạm leo lét rồi phụt tắt. Bóng tối hoàn toàn bao trùm.

    Khoa ngồi một mình trong bóng tối, giữa căn phòng bừa bộn đổ nát, giữa mùi hôi thối của tử khí và máu tươi. Nghi lễ đã thất bại. Thầy pháp cao tay nhất đã bị tiêu diệt một cách thảm khốc. Hy vọng cuối cùng của cậu đã tan thành mây khói. Cậu hoàn toàn đơn độc, đối mặt với một thực thể còn khủng khiếp hơn cả một oan hồn thông thường. Lời nói cuối cùng của thầy pháp ám ảnh tâm trí cậu: "Nó không phải một oan hồn.. Nó là.."

    Nó là cái gì?

    Phản Chiếu Oan Hồn - Hồi 9: Hòa Tan Trong Tuyệt Vọng

    Sự im lặng sau tiếng thét cuối cùng của Thầy Hai Nghĩa còn đáng sợ hơn bất kỳ âm thanh nào trước đó. Nó đặc quánh, nặng trĩu, như thể không khí trong phòng đã bị hút cạn, chỉ còn lại chân không và nỗi kinh hoàng tột độ. Khoa ngồi co rúm trong góc phòng, toàn thân run rẩy không kiểm soát, đầu óc trống rỗng, chỉ còn lại tiếng vọng của câu nói dang dở: "Nó không phải một oan hồn.. Nó là.."

    Nó là cái gì? Một ác quỷ? Một thực thể cổ xưa bị đánh thức? Hay một thứ gì đó còn khủng khiếp hơn mà con người không thể định nghĩa? Khoa không biết, và có lẽ cậu cũng không còn muốn biết nữa. Sự thất bại thảm khốc của thầy pháp cao tay nhất đã dập tắt hoàn toàn mọi hy vọng le lói cuối cùng. Không còn ai có thể giúp cậu. Không còn lối thoát nào cả.

    Bóng tối bao trùm, nhưng không hoàn toàn. Ánh sáng yếu ớt từ bên ngoài hắt vào qua khe cửa sổ, đủ để Khoa lờ mờ nhìn thấy sự hỗn loạn trong căn phòng. Đồ đạc đổ nát. Bát gạo trắng vương vãi khắp sàn nhà, lẫn lộn với tro tàn của những lá bùa bị đốt cháy. Xác con gà trống trắng nằm sõng soài với đôi mắt trợn trừng. Và tấm gương lớn.. nó đã vỡ tan thành hàng trăm mảnh lớn nhỏ, nhưng khung gương vẫn còn đó, như một cái miệng há hốc, đen ngòm, dẫn đến một chiều không gian khác. Điều kỳ lạ là, dù đã vỡ nát, Khoa vẫn cảm thấy một luồng năng lượng tà ác, lạnh lẽo tỏa ra từ đó, mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Như thể việc phá vỡ tấm gương không hề tiêu diệt hay làm suy yếu thực thể kia, mà ngược lại, còn giải phóng nó.

    Khoa ngồi bất động trong góc phòng rất lâu, không biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua. Cậu không dám cử động, không dám gây ra tiếng động, sợ rằng chỉ một hơi thở mạnh cũng đủ để đánh thức cơn thịnh nộ vừa tạm lắng xuống của con quỷ kia. Nhưng không có gì xảy ra cả. Chỉ có sự im lặng chết chóc và cái lạnh lẽo ngày càng thấm sâu vào xương tủy.

    Cuối cùng, cơn kiệt sức và sự tê liệt vì sợ hãi cũng khiến Khoa thiếp đi một cách vô thức, ngay trên sàn nhà bẩn thỉu, giữa đống đổ nát của nghi lễ thất bại.

    Nhưng giấc ngủ không mang lại sự nghỉ ngơi. Nó chỉ mang đến những cơn ác mộng còn kinh hoàng hơn trước. Không còn là hình ảnh treo cổ trong gương nữa. Giờ đây, cậu mơ thấy mình đang lơ lửng trong một khoảng không đen ngòm, vô tận. Vô số cánh tay xương xẩu, thối rữa quờ quạng xung quanh, chạm vào cậu, kéo cậu xuống sâu hơn. Cậu nghe thấy tiếng Linh Anh thì thầm bên tai, không còn là lời cầu cứu hay oán hận, mà là những lời dụ dỗ ma quái, mời gọi cậu hòa vào làm một với nó, cùng chia sẻ nỗi đau và sự căm hờn vĩnh cửu. Cậu nhìn thấy khuôn mặt mình biến dạng, mục rữa, đôi mắt trắng dã trợn ngược..

    Khoa giật mình tỉnh giấc, không phải vào lúc 3 giờ khuya, mà là khi trời đã gần sáng. Cậu không biết mình đã ngủ bao lâu. Cơ thể đau nhức ê ẩm, nhưng nỗi đau thể xác không thấm vào đâu so với sự trống rỗng và tuyệt vọng trong tâm hồn. Cậu nhìn xuống tay mình. Vết thương bí ẩn (giờ cậu chắc chắn nó xuất hiện từ khi nào đó trong quá trình bị ám) đã lan rộng gần hết cánh tay, da thịt thối rữa, bốc mùi kinh tởm. Vết hằn trên cổ cũng sẫm màu hơn, như một sợi dây thừng thực sự đang siết chặt.

    Cậu không còn cảm thấy sợ hãi nữa. Chỉ còn lại sự tê liệt, sự chấp nhận số phận một cách bi thảm. Cậu đứng dậy, lảo đảo bước đi trong căn phòng như một kẻ mộng du. Cậu không còn quan tâm đến sự bừa bộn, đến mùi hôi thối, đến cảm giác lạnh lẽo. Mọi thứ dường như không còn quan trọng nữa.

    Cậu tiến lại gần tấm gương vỡ nát. Cậu quỳ xuống, nhặt lên một mảnh gương lớn còn sót lại. Cậu nhìn vào hình ảnh phản chiếu trong đó. Khuôn mặt cậu hốc hác, tiều tụy, đôi mắt vô hồn. Nhưng khi cậu nhìn kỹ hơn, cậu thấy hình ảnh Linh Anh lồng vào trong đó, khuôn mặt đau đớn, đôi mắt đỏ rực căm hờn. Hai hình ảnh như đang hòa quyện vào nhau, ranh giới giữa Khoa và oan hồn kia gần như bị xóa nhòa.

    "Ngươi.. là ta.." Một giọng nói thì thầm vang lên, không rõ là từ trong đầu Khoa hay từ hình ảnh phản chiếu. "Ta.. là ngươi.."

    Khoa bật cười. Một tiếng cười khô khốc, điên dại vang vọng trong căn phòng trống rỗng. Cậu không còn biết mình là ai nữa. Cậu là Khoa, chàng sinh viên tỉnh lẻ đầy hoài bão? Hay cậu là Linh Anh, oan hồn đầy thù hận bị mắc kẹt trong tấm gương? Hay cậu đang trở thành một thứ gì đó khác, một sản phẩm lai tạp của nỗi sợ hãi, sự tuyệt vọng và quyền năng tà ác?

    Cậu bỏ mảnh gương xuống, lảo đảo bước về phía chiếc giường sắt cũ kỹ. Cậu nằm xuống đó, nơi mà cơn ác mộng bắt đầu, nơi đối diện với cái khung gương trống rỗng, vỡ nát. Cậu nhắm mắt lại, không phải để ngủ, mà để chờ đợi. Chờ đợi sự hòa tan cuối cùng. Chờ đợi màn đêm buông xuống và thời khắc 3 giờ khuya định mệnh.

    Bên ngoài, cuộc sống vẫn tiếp diễn. Tiếng xe cộ vọng vào từ con đường lớn. Tiếng người nói cười ở những phòng trọ khác. Nhưng đối với Khoa, thế giới bên ngoài không còn tồn tại nữa. Thế giới của cậu giờ đây chỉ còn là căn phòng này, tấm gương vỡ nát này, và nỗi ám ảnh vĩnh hằng đang chờ đợi để nuốt chửng hoàn toàn phần còn lại của cậu.

    Cậu nằm đó, bất động, hơi thở yếu ớt. Vết hằn trên cổ dường như ngày càng siết chặt hơn. Và trên khuôn mặt hốc hác của cậu, một nụ cười trống rỗng, ma quái từ từ hiện ra.

    Phản Chiếu Oan Hồn - Hồi 10: Điểm Hẹn 3 Giờ Khuya

    Thời gian mất đi ý nghĩa trong căn phòng địa ngục này. Ngày hay đêm không còn khác biệt nhiều sau khi bóng đèn nổ tung và cửa sổ nhỏ gần như bị che khuất bởi bụi bặm và một thứ gì đó như mạng nhện dày đặc, nhớp nháp. Khoa nằm trên chiếc giường sắt cũ kỹ, mắt mở trừng trừng nhìn lên trần nhà bong tróc. Cậu không còn cố gắng chống cự, không còn cố gắng chạy trốn hay tìm kiếm sự giúp đỡ nữa. Mọi nỗ lực đều vô nghĩa. Mọi hy vọng đều đã bị nghiền nát.

    Cơ thể cậu đang mục rữa. Vết thương ở cánh tay đã lan đến tận vai, da thịt thối rữa để lộ cả phần xương trắng ởn bên dưới, bốc lên mùi hôi thối nồng nặc mà chính Khoa cũng không còn nhận ra nữa. Vết hằn quanh cổ sâu hoắm, tím đen, như thể sợi dây thừng oan nghiệt kia đã ăn sâu vào da thịt, trở thành một phần của cơ thể cậu. Cậu không còn cảm thấy đau đớn nhiều nữa, chỉ còn lại một sự tê liệt, lạnh lẽo lan tỏa khắp người.

    Tâm trí cậu cũng đang tan rã. Ký ức về cuộc sống trước đây, về gia đình, bạn bè, công việc.. trở nên mờ nhạt, xa xôi như một giấc mơ không có thật. Thay vào đó là những mảnh vỡ ký ức của Linh Anh, những cảm xúc đau đớn, phẫn uất, tuyệt vọng của cô gái trẻ bị phản bội, bị bỏ rơi, tự kết liễu đời mình một cách tức tưởi. Khoa cảm nhận được nỗi đau của cô như nỗi đau của chính mình. Cậu nghe thấy giọng nói của cô thì thầm trong đầu, lúc ai oán, lúc căm hờn, lúc lại dụ dỗ, mời gọi cậu hòa vào làm một. Ranh giới giữa Khoa và Linh Anh đã hoàn toàn biến mất.

    Cậu nằm đó, chờ đợi. Chờ đợi thời khắc định mệnh. Cậu không cần nhìn đồng hồ nữa. Cơ thể cậu, hay đúng hơn là thứ đang chiếm hữu cơ thể cậu, biết chính xác khi nào nó đến. 3 giờ khuya. Điểm hẹn của những linh hồn oan khuất, của những nỗi ám ảnh không thể siêu thoát.

    Khung gương vỡ nát đối diện giường vẫn im lìm, nhưng Khoa cảm nhận được sự hiện diện bên trong đó. Nó không còn chỉ là một thực thể đơn lẻ. Nó là một cái hố đen sâu thẳm, một cánh cổng dẫn đến nơi nào đó khủng khiếp hơn cả địa ngục, chứa đựng vô số nỗi đau và oán hận. Và nó đang chờ đợi để nuốt chửng hoàn toàn phần còn lại của cậu.

    Không khí trong phòng trở nên lạnh lẽo lạ thường. Mọi âm thanh từ bên ngoài im bặt. Ngay cả tiếng côn trùng rả rích hay tiếng xe cộ xa xa cũng biến mất. Chỉ còn lại sự tĩnh lặng tuyệt đối, nặng nề như cái chết.

    Khoa cảm thấy hơi thở của mình yếu dần. Lồng ngực gần như không còn phập phồng. Cái lạnh len lỏi vào từng tế bào. Cậu không còn là Khoa nữa. Cậu là một cái vỏ rỗng tuếch, đang chờ đợi để được lấp đầy bởi bóng tối.

    Nụ cười trống rỗng, ma quái lại nở trên môi cậu. Một sự chấp nhận? Hay là sự biến đổi cuối cùng?

    Rồi, giữa sự tĩnh lặng nặng nề và bóng tối bao trùm..

    * * *anh cảm thấy một bàn tay lạnh ngắt, quen thuộc vỗ nhẹ lên vai từ phía sau..
     
    Last edited by a moderator: 5 Tháng năm 2025
  2. Đăng ký Binance
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...