Rồi cũng đến một ngày chẳng còn đủ sức trở về quê Mộng ước vứt bon chen về nằm bình yên nghe gió thổi Thành chuyện viển vông.. ờ thì chẳng còn dám nói Giờ mắng chó cào hư sân cũng khó như đi bộ tới thiên đình Giá ngày còn trẻ quả quyết gật đầu thật nhanh Khi lòng bỗng nhiên muốn từ bỏ tham sân si thì giờ đâu tiếc nuối Ngày đó thấy đời quá ồn ào lại năn nỉ trái tim gắng chờ đợi * * * Hứa sẽ có lúc từ bỏ vinh hoa thanh thản ngồi cười Ông trời ban cho mỗi người riêng một cuộc chơi Có kẻ dùng cả đời để dành giật tiền tài, chức danh, quyền thế Có kẻ mang tim gan ra đổi ánh mắt người yêu ngấn lệ Có kẻ vì thương mẹ cha mà phải sống tha hương tận cuối chân trời Cuộc đời của chính mình mà chẳng tự quyết được gì đời ơi Tha thiết mua một mảnh vườn ngoài ngoại ô rồi trồng thật nhiều hoa cải Vợ chồng con cái sống giản đơn như bí bầu thì có gì mà ngại Vậy mà lại quăng quật đua chen không từ bỏ được chút nào Đến thời khắc tóc đổi phai màu nằm nghĩ tại sao Ngày xưa không dám sống vì mình thêm một chút nữa Thích làm gì cũng đừng chờ muốn điều gì cũng đừng sợ Thì chắc gì giờ này đã đớn đau? Khi còn trẻ không cho mình quyền được bắt đầu Thì lúc mỏi gối nhức lưng chắc rồi luyến tiếc Ngồi nhẩm tính về mơ ước hoài bão thôi cũng đã mệt Thì phân bua nổi vì sao! Hãy sống cuộc đời mà mình thích lúc còn đủ sức đi nào Kẻo một mai tức chó cào hư sân lại bất lực không dám nói Một đời người quá ngắn để chờ đợi Một đời người nhanh qua!