Past Is Past Tác giả: Hansansara * * * Tôi ghét những khoảng lặng trong ngày, tôi ghét những giây phút bản thân rảnh rỗi, tôi ghét những ngày mọi công việc bỗng nhiên hết bẫng. Bởi khi tâm trí buông lơi sự phòng ngự, như cách một con đê tràn bờ, nỗi nhớ tràn về từ hư vô, vượt qua sự khống chế của trí óc, len lõi vào tâm hồn, đập tan sự yên bình giả tạo mà tôi đã cố gây dựng. Con người ta hình như được lập trình để luôn nhớ về những thứ mang lên mình danh "đã từng". Tôi còn nhớ, lúc nhỏ, tôi thích nhất là ăn lê, quả lê ngọt ngào khiến tôi mê dại. Đến một ngày, tôi nhìn thấy một quả táo đỏ xinh đẹp, tôi liền ôm trong mình mỗi ao ước với quả táo đỏ ấy. Mẹ tôi nói với tôi, nếu con ăn táo rồi, thì không được ăn lê. Tôi liền buông quả lê trong tay kia, cầm lấy quả táo xinh đẹp mơ ước. Nhưng đến khi tôi cắn quả táo ấy, tôi liền nhận ra, quả tóa đỏ vốn dĩ không ngon bằng quả lê lúc trước. Đến bây giờ tôi mới nhận ra, thì ra ngay từ đầu ông trời đã dạy cho chúng ta cách nhung nhớ. Quá khứ dù đã qua nhưng vẫn không ngừng ám ảnh ở hiện tại. Lòng vẫn chưa an yên dù chuyện đã qua và người cũng đã cũ. Làm sao níu kéo được người xưa khi người ta đã thay lòng. Ngay từ cái lúc ta mang cho nhau cái danh người cũ, đã định sẵn sẽ có lúc dù đau xé lòng cũng chỉ có thể ôm tim giấu đi. Hiện tại như một căn bệnh mà căn nguyên là quá khứ, cứ âm ỉ đau vào một lúc đêm xuống trăng lên, chẳng thể làm gì ngoài trơ mắt nhìn tâm hồn đang dần chìm vào từng cơn mơ ám ảnh khắc sâu vào trong tâm thức. Lang thang dọc theo hành lang của tâm trí, ký ức ồ ạt ùa về tràn lấp căn phòng trống, không trung vọng về từng hồi tiếng gọi của quá khứ, đọng lại sâu trong tâm trí tổn thương đến vỡ vụn. Tiếng nấc bị kìm lại trong cái cắn răng đến mệt mỏi. Đến khi đã đến tận cùng của nỗi nhớ, trái tim của tôi mới mong manh đến dường nào. Biết rõ và đã dặn lòng rằng mọi thứ dù khổ đau đến mấy của sẽ ngã ngũ theo thời gian, chìm sâu trong sự lãng quên và chôn vùi của thực tại. Đã dặn lòng rằng tôi vẫn luôn mạnh mẽ dù bầu trời có chạm đến tận cùng của thất vọng, chuyện đôi ta đã trở thành quá khứ thì hãy để yên nó ở quá khứ, sao cứ tự ôm khư khư vào lòng rồi biến thành gánh nặng của hiện tại. Ôm vào lòng chẳng khác gì ôm một cái bình đã vỡ, thủy tinh cứa vào da đâu sánh được với thứ đang cứa vào tim. Rồi có đau đến mấy, khóc cạn nước mắt, thì bản thân cũng chỉ có thể tự vỗ về lấy tâm hồn đang vỡ vụn từng mảng. Đã biết rõ người lạ hóa người thương, rồi cũng hoàn người dưng, cái vòng tuần hoàn luẩn quẩn ngán ngẩm. Hiện tại bắt chúng ta bước tiếp dẫu màu đỏ đã nhuộm lên con đường đời. Mọi thứ sẽ luôn bắt đầu và phải kết thúc. Đã chẳng còn gì, người đã quay lưng, sợi tơ hồng cũng đứt gánh, níu làm gì những quá khứ đau thương. Rồi vào một ngày đẹp trời đầy nắng, hay một đêm đen đầy sao, tổn thương vẫn luôn hiện hữu ngay ở chính nơi nó hình thành, nhưng trái tim ta sẽ lại mỉm cười một lần nữa. Chẳng có cơn mưa nào là kéo dài đến tận cùng cả. Học cách chào đón những người sẽ đến và buông lòng với những người đã đi. Sống một cuộc đời an yên nhé các cô gái của tôi. Hết