Ôm Mặt Trăng Tác giả: Bong_gon Thể loại: Truyện ngắn, tình cảm. "Trên trời có hai Mặt trăng, một treo trên bầu trời, một nằm ở trong tim." Tôi còn tự hỏi mình. "Trăng từ đâu mà có?" Hay từ lâu, trăng đã có? Tôi thích ngắm chúng, dưới màn đêm lạnh lẽo và hiu quạnh kia. Bởi có lẽ thời gian ấy, dường như chỉ mình trăng bầu bạn cùng với tôi. Tôi biết khá nhiều bài thơ, bài hát về những khúc tình trăng, chúng rất bình dị và giản đơn, nhưng với những câu từ hoa mỹ, trăng cứ như một người khác. Không còn giống người tôi thường hay ngắm vào những buổi đêm muộn ấy nữa.. Trong giấc mơ ngày nhỏ, tôi mơ thấy trăng, nhưng trăng lại chỉ là một cậu bé. Một người với mái tóc bồng bềnh như mây đen, óng ánh dưới thứ ánh sáng lấp lánh của mặt trăng tròn. Cậu bé ấy thấp hơn tôi, ánh mắt đăm chiêu mà trầm lặng, cậu không nói, cũng chẳng buồn nhìn tôi. Từng ngày, từng giờ cứ như vậy, tôi gặp cậu trong cơn mơ, nhưng cậu chỉ ngồi đó nhìn lên bầu trời. Tôi cũng vậy, khi ấy tôi vẫn hay lén nhìn qua, ánh mắt ấy sáng long lanh, mang một màu đượm buồn của biển xanh, của làn nước mặt hồ yên ả. Dường như mặt trăng đều nằm gọn trong ánh mắt ấy. Bỗng có một ngày, tôi gặp lại cậu nhưng tôi lại thấy cậu bé ấy đang khóc, trông có vẻ rất đau đớn, cặp mắt sưng đỏ và nét mặt nhợt nhạt. Cậu vẫn nhìn tôi nhưng với đôi mắt đầy tâm sự. Tôi đến gần bờ vai đang không ngừng run rẩy ấy, mà vỗ về mà ôm lấy. Giống như một tảng băng lạnh, chẳng có đến một hơi ấm nào. Trái tim ấy thì ra vẫn luôn tìm một bờ vai, một chỗ dựa trong suốt ngàn năm ngủ say với sự đơn độc của thế gian. Tôi chạm vào làn nước mắt lạnh lẽo của cậu, hôn lên đôi mắt ấy. Một nụ hôn nhẹ nhàng. Dường như ngay lúc ấy, tôi có thể cảm nhận rõ được, một nhịp thở, một hơi ấm, một sợi dây nối hai trái tim khác lạ vào với nhau. Có những giấc mơ lặp đi lặp lại một cách kì lạ, nhưng việc đó khiến tôi có thể gặp lại cậu.. Mỗi đêm muộn, tôi ngủ không được, nhắm mắt đầu đều chẳng yên. Lúc ấy, bên khe cửa sổ, qua tấm màn mỏng mờ ảo. Tôi có thể thấy được làn gió tàng hình, ánh trăng soi sáng vời vợi.. Có phải, cậu vẫn đang dõi theo tôi không? Tôi ngồi hẳn dậy, lần theo cái ánh sáng hư ảo ấy, mở tung cửa sổ. Gió rít mạnh qua làn da thịt của tôi, nó lành lạnh lại man mát. Những sợi tóc con của tôi như đang nhảy múa cùng với gió, hòa quyện với thứ ánh sáng đẹp đẽ và dịu dàng. Cảm giác sảng khoái lần đầu tôi thấy được, vầng trăng tròn vằng vặc đang nằm gọn trong đôi mắt này. Cảm giác giống như tôi lại gặp cậu, người tôi chỉ có thể gặp trong mơ. Ánh trăng sáng lắm, ngày nào cũng vậy, cũng đẹp theo một cách thuần khiết và trong sáng như thế. Trong cơn mơ, trăng cũng thế, cậu cũng vậy. Nụ cười cậu không tươi rói và chói chang như ánh mặt trời, lại nhẹ nhàng và khiến tâm trạng người ta dễ chịu như ánh sáng của mặt trăng. Hôm nay cậu kể tôi rất nhiều chuyện, những câu chuyện cậu chưa từng muốn nói. Cậu nói: "Mình muốn kể với cậu nhiều chuyện, nhưng lại sợ, một nỗi sợ mà đến mình cũng không rõ được." Mỗi tối tôi đều gặp cậu, cứ nhắm mắt, cơn mơ sẽ đưa tôi đến một thảo nguyên xanh ngát đầy rẫy những loài hoa kì lạ tỏa mùi hương dịu nhẹ khiến người ta say đắm và mê muội. Giống như một loại độc mà ai cũng muốn được nếm thử. Hương thơm theo gió hòa mình vào đêm khuya lạnh lẽo, nếu để ý, ta có thể thấy được ánh trăng trong giấc mơ của tôi chỉ chiếu sáng duy một chỗ. Chỗ ấy luôn có cậu, luôn có một thân ảnh chờ đợi tôi. Lần nào cũng vậy, cậu cũng ngồi đó đợi tôi. Mỗi lần như thế, cậu lại ngồi một mình nghịch nghịch những cánh hoa rụng dưới đất. Rồi khi thấy tôi, cậu lúc nào cũng cười rất tươi, tay vẫy lia lịa. Nụ cười ấy khiến tôi cảm thấy ngày hôm nay dẫu chuyện gì xảy ra cũng phần nào khiến tôi nhẹ lòng hẳn. Cậu đưa tôi một vòng hoa nhỏ, không hoa nào trùng hoa nào, mỗi loại đều khác nhau. Lởm chởm vài tán lá. Vòng hoa ấy cậu làm khá vụng về nhưng tôi lại rất thích! "Tôi đeo lên cho cậu nhé?" "Ừm." Bàn tay mềm mại của cậu chạm vào tóc tôi, cảm giác thật thích. Tôi nghe bà cố tôi nói: "Tóc của người con gái, chỉ muốn để nam nhân mình yêu chạm vào.". Bà kể, tay lại nắn nót từng lọn tóc bạc phơ của mình. Nụ cười của bà khi nhìn tấm di ảnh của ông cố.. thật đẹp. "Vòng hoa đẹp lắm!" "Cậu thích hả?" "Ừm. Rất thích.." "Nếu vậy, mỗi ngày cậu tới, tôi sẽ làm tặng cậu vậy." "Hứa nhé?" "Hứa." Ánh mắt cậu lúc nào cũng đẹp. Khiến tôi luôn đắm chìm bản thân trong cơn mơ. Chúng tôi nói chuyện, rồi lại im bặt. Có những buổi tối, tôi và cậu không hề chuyện trò điều gì cả. CHúng tôi dường như cũng không biết nên nói gì, những lúc ấy, bình yên có, nhưng lòng tôi cũng buồn đôi chút. Tôi sợ vì vậy mà khoảng cách của chúng tôi sẽ bị xa cách. Có vài lần, tôi vô tình ngủ thiếp đi khi đang nói chuyện cùng cậu, tỉnh giấc trước mắt đã là căn phòng của chính mình. Thảo nguyên xanh cùng người con trai ấy biến mất cứ như tất cả chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ dài.. Tôi cũng hay lo lắng, lo về một điều rằng sau này, mười năm sau? Hai mươi năm sau? Ba mươi năm sau? Và rất nhiều năm về sau nữa.. Liệu tôi và cậu có còn được như bây giờ không? Hay phải chăng cậu sẽ đi theo gió, về với trăng. Đi đến nơi thuộc về của chính mình. Bỏ lại tôi? "Không thể đâu nhỉ?" Tôi bắt đầu chuẩn bị cho kì thi tốt nghiệp cấp 3, rồi kì thi đại học lại tới. Mọi việc bắt đầu bận rộn, chẳng còn thảnh thơi. Thời gian ngủ cũng ít dần, ít dần đi theo thời gian. Bởi tôi toàn ôn thi đến tận khuya mới chợp mắt, chắc cũng khoảng 2-3 tiếng lại phải dậy sớm đi học. Nên hầu như mỗi giấc ngủ ấy, tôi gặp cậu rất ít. Cậu chỉ mỉm cười chào đón tôi như bao lần, tôi nằm lên chân cậu, cậu rất nhẹ nhàng vỗ về tôi ngủ. Giọng nói cậu ấm áp lại trầm lặng như một nốt nhạc buồn vang lên bên tai. Giai điệu và lời hát đều không có nhưng tôi lại muốn nghe thật nhiều hơn nữa. "Dạo này bận lắm sao?" "Bận lắm.." – Giọng tôi yếu ớt vang lên. Cậu im bặt, mắt cứ nhìn lên bầu trời. Tôi chỉ cảm thấy bản thân rất mệt mỏi, không thể nói chuyện cùng cậu được. Xin lỗi.. Thức giấc đã là 5h sáng.. "Hôm qua cậu ấy chẳng nói điều gì cả nhỉ?" Tôi mệt mỏi đứng dậy khỏi tấm nệm êm ấm, xếp chăn màn gọn gàng. Một tôi tóc rối đầu xù mệt mỏi đi vào phòng tắm. Chiếc lược hồng hôm nay lại không thấy? Chắc mẹ tôi mang xuống dưới nhà rồi. "Con dậy chưa?" – Tiếng gọi thất thanh của mẹ dưới nhà khiến tôi giật mình. "Dạ rồi ạ!" Tôi buộc gọn tóc thành đuôi ngựa, lởm chởm vài lọn tóc con sau gáy. "Vẫn là bánh mì hả mẹ?" "Ừm, chiều có muốn ăn gì không?" "Hừm.. Mẹ nấu món súp nhé?" * * * Tôi nằm nhoài người ra trên chiếc bàn gỗ hương sắc thắm đượm của tuổi trẻ. Thanh xuân của tôi sắp chôn vùi ở chỗ ngồi, lớp học này rồi. Sẽ mãi dừng lại ở những hành lang quen thuộc, cái bảng đen bôi mãi không sạch, chiếc bàn đầy nét vẽ và chữ viết, trang giấy học mãi không thuộc, tiếng thầy cô như tiếng ru ngủ những trưa hè, tiếng bút sột soạt trong những giờ kiểm tra, tiếng thì thầm to nhỏ của đôi bàn cùng bàn mỗi tiết học.. "Sẽ còn bao lâu nữa, chúng ta sẽ rời khỏi mái trường này?" Rất nhanh thôi nhỉ? Sẽ không còn cần dậy sớm đi học. Sẽ không cần học bài để kiểm tra. Sẽ không cần thức khuya để soạn bài. Sẽ không còn.. "Được cười vui với mọi người nữa.." Tôi nhìn lại lớp học, lòng lại rạo rực một điều gì đó không rõ. Rõ ràng tôi đã từng có ý nghĩ muốn rời khỏi mái trường này thật nhanh. Nay lại thấy có chút tiếc nuối và không nỡ chia tay. * * * "Thơm quá." "Mau vào ăn đi kẻo nguội, con về trễ thật đấy." "Dạ. Hôm nay trên trường cô bảo ở lại tổng vệ sinh, ôi mệt chết mất." Có lẽ, hạnh phúc không phải điều gì đó quá to lớn, chúng chỉ là những điều nhỏ nhặt nhất, đơn điệu nhất, góp nhặt từng chút, chúng sẽ trở thành một mảng kí ức to lớn mà chúng ta dành cả đời để luyến tiếc, hồi tưởng lại. * * * "Hôm nay đi học thế nào?" "Bình thường. Không có gì quá mới mẻ." "Cậu mệt không?" "Mệt lắm.." Tôi nằm tựa đầu bên vai cậu, từ bao giờ tôi lại trở nên yếu đuối như vậy? Phải chăng chỉ ở bên cậu ấy, tôi mới cảm thấy an tâm nhất. Vai cậu rộng hơn, chiều cao cũng hơn lúc trước. Cậu không còn là cậu nhóc yếu đuối hay khóc thầm như lúc trước, mà đã là một thiếu niên điển trai dường như có thể gánh vác mọi việc. Có lẽ do lâu rồi, tôi không nhìn kĩ cậu như hôm nay, lại thấy cậu có chút khác. Mùi hoa ngào ngạt, từ bao giờ nơi này lại trở nên xa lạ đến thế? Chắc lâu rồi tôi mới có thời gian để tâm đến chúng. Cậu ngắt một bông hoa, đưa đến trước mặt tôi, ánh mắt ấy không nằm trên người tôi, mà lại hướng về phía mặt trăng sáng vằng vặc như thường lệ. "Cậu biết không? Một bông hoa sẽ rất xinh đẹp là khi nó luôn hướng mình về phía trước. Cậu hãy như bông hoa này, luôn tiến về phía mục tiêu của bản thân trong tương lai. Ở một góc tối nào đó, tôi vẫn sẽ luôn ủng hộ cậu dù quyết định của cậu có như thế nào.." Tôi có chút rung động, vươn lấy hai tay ôm chặt cậu vào lòng. Cậu không tránh, đặt bàn tay to lớn ôm gọn lấy lưng tôi. Chúng tôi dường như chẳng muốn buông đối phương ra, tôi cứ tham lam muốn ôm mãi, muốn mãi mãi giữ lấy cậu bên cạnh không tách rời. "Tôi.. sắp phải đi đến một nơi rất xa." "Xa như thế nào?" Tôi dựa đầu vào vai cậu, mắt nhắm nghiền. Dường như tôi thật sự muốn lưu giữ hương thơm của những loài hoa và người tôi yêu mãi mãi.. "Tôi không rõ, chỉ là nơi đó tôi và cậu đều không biết." "Vậy cậu đi lâu không?" – Tôi thì thầm, giọng tôi cứ thế nhỏ dần. "Tôi không biết." "Vậy.. cậu đi rồi, tôi sẽ đến đây nói chuyện với ai đây? Sẽ cô đơn lắm." Tôi đưa đôi mắt sáng long lanh nhìn cậu, tay đưa lên má cậu. Cậu không nói, chỉ dựa khuôn mặt tuấn tú đó trên bàn tay tôi, tay còn lại của cậu nắm đè lên tay tôi. Khoảnh khắc ấy.. thực sự thực sự tôi đã rất yêu người con trai này. "Tôi yêu cậu.." Có lẽ những lời thì thầm lãng mạn ấy đến quãng đời sau này tôi cũng sẽ không bao giờ được nghe lại được nữa. Tất cả, giống như một giấc mộng mà tôi không muốn thoát khỏi. .. "Cậu đâu rồi?" .. "Mau về đi.." * * * Đã qua 1 tháng.. cậu không còn xuất hiện trong giấc mơ của tôi nữa, cũng không còn ngồi đợi tôi như bao ngày. Cánh đồng hoa vẫn còn đó, những loài hoa vẫn khoe sắc hương thơm không ngừng, cảnh vật tĩnh lặng và thê lương nhường nào, đã từng là hai người, sao giờ lại chỉ còn mỗi mình tôi? Tôi ngồi xuống chỗ cậu vẫn thường hay ngồi đợi tôi, tiện tay đan thành một chiếc vòng hoa. Nhưng rõ ràng, của tôi đẹp hơn nhiều. Nhưng tôi lại nhớ cái vòng hoa của cậu làm.. Cậu đã nói là đi đến một nơi rất xa, rốt cuộc nơi đó là đâu? Một nơi tôi đã biết hay chưa từng biết đến. Tôi rất muốn gặp cậu.. "Rõ ràng cậu đã nói cậu yêu tớ kia mà.. Sao lại không bên cạnh tớ chứ?" Có lẽ khoảng thời gian đó, tôi đã không ngừng khóc trong những giấc mơ của chính mình.. Tôi nhớ một hình bóng không tên, một thân ảnh mà tôi không biết rằng cậu có thật sự tồn tại hay không. Tôi chỉ chờ đợi cậu ấy quay về như cái cách cậu vẫn thường đợi chờ tôi đến. Nhưng có vẻ.. cậu thật sự sẽ không bao giờ về nữa.. * * * "Gần đây con không ngủ được sao?" – Mẹ lo lắng hỏi. "Vẫn được mà mẹ." – Tôi khịt mũi, dường như cơn cảm lại đến. "Đôi mắt thâm quầng thế kia mà ngủ ngôi được cái gì." "Dạ." "Sắp đến kì thi rồi, lo học đi, thành tích học tập không phải có hơi thấp so với lần trước sao?" "Dạ, do đề khó quá.." – Tôi vừa rót nước, vừa nhẹ giọng trả lời mẹ. Mẹ đi ra ngoài, trong bếp cũng chỉ còn tôi. Tôi nhìn chằm chặp vào cốc nước, lại thở dài. Tôi mệt lắm. * * * "Ngủ sớm đi." "Mẹ tắt đèn giúp con với." Cánh cửa khép dần lại, lúc mà ánh sáng kia vụt tắt, căn phòng tôi chỉ còn lại một mảng đen tối, lạnh lẽo.. và rất cô đơn. Bạn biết không, khi ở một mình, tôi vẫn luôn nhớ đến những điều xưa cũ, không phải quá cũ nhưng nó cũng đã là quá khứ. Một quá khứ mà bản thân tôi đã từng muốn quay lại. Để làm gì? "Gặp một người." Tôi nhìn chằm chằm vào trần nhà, đôi mắt không nhắm được, cơn buồn ngủ vẫn chưa kéo tới. Rõ ràng lúc này dưới nhà rất buồn ngủ, nhưng khi kê gối chăn êm lại không tài nào chợp mắt nổi. Bản thân lại bắt đầu rơi vào một khoảng rộng lớn nào đó, nơi ấy chỉ có một màu đen, xa dần là một quả cầu xoáy nhiều màu sắc, nó tiến dần dần về phía tôi. Không biết từ bao giờ, nó lại ở trước mặt tôi rồi.. Tôi chạm tay lên nó, một cảm giác rát và đau truyền đến não bộ, phần da thịt của tôi bị nó thiêu rụi đi một phần. Tôi sợ hãi rút tay về, nắn nắn đôi tay vì đau. Tôi lùi về phía sau, quả cầu ấy lại càng tiến về phía tôi. Nhưng nó chỉ dừng lại trước mắt tôi chứ không hề nuốt chửng lấy. "Ngươi.. là thứ gì?" Òm.. òm.. òm.. Tiếng rên rỉ khó hiểu vang lên, chúng chói và rất khó nghe. Tôi bịt tay lại, đôi lông mày cau lại. Thấy thế thì nó dừng hẳn, không kêu nữa. Quả cầu ấy nhìn tôi. Tuy chỉ là một món đồ vật vô tri vô giác, nhưng tôi lại cảm nhận được rõ sức sống ấy đang cuộn trào trong nó. Một hơi ấm.. Một trái tim không bao giờ ngừng đập. "Bright star in the fiery night sky. The fire had obscured that small light. However I can still see clearly.. That image.. Is it you? The person I miss? The person I dreamed about. You shine like that. Covering up the brilliance of the fire.." Một hạt đậu rơi xuống bàn tay tôi. Trắng nõn nà. "Gì vậy?" Tiếng ồn từ quả cầu lại ồm ồm kêu lên, nó nhìn tôi rồi cuối xuống nhìn hạt mầm ấy. Cảm giác như nó đang cười vậy. Sự hạnh phúc ấy được thể hiện qua các màu sắc trên quả cầu, chúng chuyển động liên tục, sau lại dịu lại bằng những màu sắc dịu mắt. Hơi nóng từ quả cầu tiến gần đến tôi, cả trán đầy mồ hôi, sức nóng cũng đe dọa cánh tay yếu ớt, nó giật về phía sau như một phản xạ tự nhiên. Rồi.. "Hãy trồng nó." Giọng nói quen thuộc vang lên, không ồm ồm, lại trầm ấm, dịu dàng và ân cần. Một giọng nói của một người, một người mà tôi yêu? "Cậu.." Nhìn quả cầu ấy, gương mặt cậu ấy lại hiện ra trong vô thức. Từng dòng kí ức, nước mắt bắt đầu giàn giụa trên khóe mắt, chúng đỏ au, chứa đựng đầy nỗi cô đơn và buồn bã suốt thời gian qua. Tôi nắm chặt lấy hạt mầm, trong đầu rất muốn quở trách cậu ấy. Nhưng chỉ e dè hỏi. "Cậu.. đã đi đâu vậy?" – Giọng tôi run run. "Tớ nói rồi mà, đi đến một nơi rất xa.." - Cậu vẫn tươi cười như vậy. "Vậy cậu đến rồi mà, nói cho tớ biết đấy là nơi như thế nào đi?" "Không được.." "Tại sao?" "Cậu không thể đến đó được." "Vì sao vậy?" Cậu im lặng, tôi rất muốn ôm cậu ngay lúc này. Nhưng sức nóng của quả cầu ấy tôi không thể, không thể chạm vào cậu lúc này. "Có lẽ chúng ta sẽ gặp nhau.. Ở một chân trời nào đó, không phải những giấc mơ mỗi đêm cậu mơ thấy, mà là cuộc sống đời thường của cậu." Có vẻ cậu ấy đang cười, đang cười rất tươi. Nụ cười đã từng khiến tôi yêu. "Cậu nói gì vậy?" Tôi quẹt quẹt hai hàng mắt, bản thân thực sự vẫn không hiểu được rốt cuộc những lời lẽ của cậu là gì. "Tôi không thuộc về thế giới này.. tôi phải đến và về nơi tôi thuộc về." – Nước mắt lăn dài trên gương mặt của cậu, nó đang cháy, cháy rụi.. Tôi khóc và gào lên trong đau đớn, sâu thẳm trong tim tôi vô tình đã hình thành nên một vết nứt lớn không thể lấp đầy lại như ban đầu. Đây là lần đầu tiên, tôi mới hiểu rằng, tôi yêu người con trai ấy đến nhường nào. Một chiếc vòng hoa thân thuộc từ đâu rơi xuống, nằm gọn trên đầu tôi. Chiếc vòng ấy không đẹp chút nào, xấu xí lắm. Nhưng tôi lại khóc nghẹn khi nhìn thấy nó, có lẽ tín vật duy nhất giữa tôi và cậu không phải thứ gì quá to lớn hay siêu phàm, chỉ đơn giản là một chiếc vòng hoa.. "Đẹp mà nhỉ?" "Đẹp lắm.." * * * "Dậy nào." "Vâng!" "Nay con có vẻ đã có một giấc ngủ ngon nhỉ?" "Vâng! Hôm nay ăn sáng gì vậy mẹ?" .. "Hôm nay cậu đi học sớm quá nhỉ?" "Thật sao? Ngày nào tớ cũng vậy mà." "Không có đâu, toàn sát giờ mới đến thôi à." "Ha ha ha, hôm nay có bài gì vậy?" .. "Quý khách muốn mua gì ạ?" "À dạ.. Em muốn mua một cái chậu ấy ạ, nhỏ nhỏ thôi ạ. Kiểu trồng cây trang trí bàn học ấy." "Đây. Xem có hợp ý em không, còn rất nhiều mẫu khác nữa nhé." "Vâng." Cô cẩn thận ôm lấy chiếc chậu nhỏ màu trắng ngà, không có hình thù, chỉ đơn một màu sắc nhạt nhòa. Thầm cười trên con đường về nhà. * * * "Về rồi sao?" "Vâng! Thơm quá đi, hôm nay chúng ta ăn lẩu hả mẹ?" "Ừ, bố con nay muốn đãi mẹ con chúng ta, cũng chẳng biết nhân dịp gì nữa kìa." "Hì hì, đơn giản bố muốn tặng thôi mà." * * * "Xong!" Tôi ngắm nghía đủ góc, cuối cùng đã dọn được cái chậu để ở nơi đẹp nhất. Tôi chọn để nó trên bệ cửa số nép bên phải, do bên trái vướng phải mấy cái cành cây nên không đẹp, đành cho nó nằm đơn côi bên này thôi. Chỗ này cũng khá nhiều ánh sáng, rất tốt cho cây. "Không biết khi nào nó sẽ lớn nhỉ?" Tôi nhìn vào mầm cây, tưới nước cho nó rồi lại bất giác nhìn mà cười theo. Tôi chợt nảy ra một ý tưởng, bèn lấy giấy bút ra, ghi một dòng chữ trên giấy note học tập. Dán lên cái chậu ấy. "Cái cây của chúng ta!" Kèm theo đó là một hình mặt cười và hình trái tim nho nhỏ phía sau.. Tôi nắn ná chiếc vòng hoa ấy, những bông hoa không lụi tàn mà ngày càng tươi sắc hơn. Có phải kí ức của chúng ta cũng như vậy? Cũng sẽ mãi mãi ở đó, không bao giờ lụi tàn và biến mất. "Bao nhiêu tâm tư của tớ, không thể nói với cậu, vậy thì mỗi ngày tớ sẽ bày tỏ với cái cây này. Chắc chắn một ngày, lời thổ lộ của tớ sẽ đến với cậu thôi!" Người tôi chỉ có thể gặp trong mơ.