Truyện Ngắn Oán - Hương Kihôtê

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Hương Kihôtê, 17 Tháng mười một 2018.

  1. Hương Kihôtê

    Bài viết:
    5
    Oán

    "Kho báu trên trái đất có nghĩa gì nếu không có hạnh phúc gia đình"

    "Ước gì có một qui luật nào đó về khả năng nhớ và quên của trái tim : Thời gian cần thiết để làm tan biến một nỗi đau là năm năm, mười năm gì chẳng hạn.."

    Quảng Ngãi những ngày đầu thu, lá vàng rơi xào xạc khắp sân vườn, mọi con đường, mọi ngõ ngách lá lùa qua rồi vụng về tiếp đất. Nó - cô gái ngày hôm qua, vẫn những thói quen cũ, ngồi im lặng bên khung cửa sổ, ánh mắt dõi về một nơi xa xăm.. nó nghĩ về anh, đoán xem anh đang làm gì ở một nơi khác. Và thầm nghĩ nếu anh và nó chưa xa cách thì giờ này anh và nó đang đứng ở đâu? Bao nhiêu năm qua đi rồi mọi thứ đều thay đổi nhưng anh vẫn còn đó như chưa từng một lần cách xa. Nó từng nghĩ sẽ từ bỏ tất cả để theo anh nhưng tình yêu gia đình đã không cho phép nó làm vậy. Nó nhận ra rằng có những người chỉ có thể ở trong tim chứ không thể cùng nhau đi suốt cuộc đời. Đôi lúc sống chỉ đơn giản là để làm trọn vẹn nghĩa vụ yêu thương với những người thân yêu, và chấp nhận tình yêu đó không chút ngần ngại. Tình yêu đó là thứ không bao giờ bị phá vỡ bởi những tác động của phong ba, bão táp cuộc đời. Và nó gói gọn trong hai từ gia đình..

    Quảng Ngãi, mùa thu năm 2015..

    Sáng sớm của một ngày cuối tháng chín, một buổi sáng tĩnh mịch của một vùng quê vốn đổi yên bình, hơi gió lành lạnh luồn qua từng khe cửa đổ ập lên căn phòng nhỏ, nó nằm co rúm trong chăn mơ màng, chợt:

    - Nga! Nga ơi!

    Tiếng một người phụ nữ nhẹ nhàng, ấm áp nhưng cũng đủ đánh thức cái yên lặng vốn có của mùa thu.

    Nó nằm trong chăn mãi một hồi sau mới ngồi dậy, vươn vai..

    - Oáp.. Mẹ yêu! Nó nhìn về phía người phụ nữ, nở một nụ cười đáng yêu.

    - Thôi đi cô nương mau dậy dùm tôi cái. Bà vừa nói vừa vỗ nhẹ vào lưng nó. Bà tiếp:

    - Sáng nay mẹ nói anh Minh rồi, nó sẽ đưa con cùng tới thăm ba. Mẹ có chuẩn bị một ít đồ lúc đi thì mang theo cho ba.

    Người phụ nữ vừa nói, vừa cúi người xuống gấp lại chăn, sau đó bà nhanh chân đi vội xuống nhà dưới như đang thể còn dở dang công việc chưa làm xong.

    Người phụ nữ đó là mẹ của Nga, bà tên Hoa và đã ngoài 40, chắc có lẽ những năm tháng của vết chai lì cuộc đời đã hằn sâu trên khuôn mặt người đàn bà đáng thương già đi nhiều tuổi hơn so với cái tuổi vốn có của bà. Bà có hai đứa con Minh và Nga, Minh là con trai cả, anh đang là bác sĩ của bệnh viện đa khoa tỉnh. Còn Nga, cô gái ngoài 20, có vẻ ngoài nhí nhảnh, đáng yêu, hay cười nhưng tâm hồn lại ẩn chứa nhiều vết nứt quá khứ và cô đang là giáo viên của một trường đại học trong tỉnh. Còn chồng của bà Hoa - ông Phú thì đang ở trong bệnh viện tâm thần. Ông Phú phát bệnh cũng mấy năm rồi, từ ngày ông đi trại bà Hoa một mình chèo gánh để nuôi con. Bà làm giỏi, hiền lành, nhân hậu, và cũng vì trái tim bao la của người mẹ đã hình thành trong nhân cách những đứa con của bà những đức tính tốt đẹp..

    Nó lước nhẹ qua từng dòng người, với nó tất cả những con người ở đây đều có chung một đặc điểm họ sống theo thế giới nội tâm của riêng mình. Họ không quay vòng theo cuộc sống bộn bề ngoài kia, mọi thứ chỉ tồn tại theo ảo giác mơ mộng do chính họ đặt ra. Không quá khốn khổ với quá khứ, không quá lo nghĩ cho tương lai, không tự dằn vặt với hiện tại. Nhiều lúc nó ước rằng mình cũng mãi đắm chìm như thế, mãi sống như một gã nghiện chìm đắm trong hư ảo, để mỗi đêm về không phải trằn trọc với vô số suy nghĩ, và thu mình lại ốm yếu, gầy mòn với nổi cô độc không thể tả.

    - Ba.. baaaaaaa! Tiếng của Minh hét lớn làm nó chợt định thần.

    Nó nhận ra một bóng dáng quen thuộc từ phía xa. Một người đàn ông gầy gòm, hốc hác như bắt gặp được giấc mơ giữa đời thực, đôi mắt ông rướn lên, ngây ngô, rồi như đứa trẻ ông chạy thật nhanh ôm chầm lấy Minh.

    - Chú Minh, chú Minh.. hì.. hì.. chú Minh đến thăm ba.

    - Ba vẫn khỏe chứ?

    - Chú xem tôi nè! Tôi giành thắng lợi cuộc thi đấu vật đấy. Hì.. Hì..

    Vừa nói ông vừa đảo mắt sang nó, nó đứng lặng người, đôi chân dường như tê dại, không cất bước nổi.

    - Hoa trẻ.. Hoa trẻ à.. Giọng người đàn ông run run.

    - Ba gọi út kìa. Minh quay sang Nga.

    Nước mắt nó giàn ra, nó lùi lại, bước chân khập khiễng. Rồi bất chợt nó vụt đi khi bàn tay ông khẽ chạm vào tay nó. Để lại người đàn ông đứng chết lặng, đôi mắt thất thần, những giọt nước mắt ép lại chảy dọc xuống gò má còm cõi sơ xác, người đàn ông bất chợt òa khóc như một đứa trẻ khi mẹ đi xa, bàn tay ông bấu lấy Minh như cầu xin anh mang nó quay lại, nhưng khi thấy có bác sĩ đi tới, ông im bặt, ông đứng dậy rồi bước về trước, nhưng cũng không quên quay lại nhìn Minh rồi lầm lũi bước đi..

    Nó ngồi lặng lẽ bên khung cửa sổ, ngoài trời mưa đang làm tình làm tội những con người mưu sinh. Từ lúc gặp ông Phú trở về, nó chẳng nói gì cứ khóa cửa ở lì trong phòng chẳng ra ngoài. Đôi mắt mờ nhạt dõi theo những giọt mưa trắng xóa như gợi lại một nổi niềm xa xăm vô bờ bến..

    Một buổi chiều cuối thu năm 1996..

    Ánh hoàng hôn buông xuống nhẹ nhàng lách qua từng khóm tre, gợi bao nổi buồn thoang thoảng, hơi đất ứ đọng lại bốc lên cái mùi lan tỏa cháy nắng. Cuộc sống của những năm tháng cùng khoai sắn như in đậm, tô màu lên vùng quê Đức Chánh. Những bóng người lam lũ "đầu tắt, mặt tối" quần quật quanh năm cùng mưa nắng, dường như chỉ cần nghe tới nghỉ ngơi một ngày với họ cũng trở nên xa xỉ quá mức..

    Bà Hoa đang lúi cúi nấu cơm trong bếp, vừa về tới nhà là bà lại tất bật ngay với công việc nội trợ. Cũng như bao người phụ nữ nơi đây bà chỉ thấy hạnh phúc khi sống mỗi ngày đầm ấm bên gia đình. Nhìn những đứa con lớn lên mỗi ngày và được san sẻ công việc chung với chồng với bà đó là hạnh phúc tuyệt vời nhất.

    - Mẹ! Tiếng cái Nga văng vẳng.

    - Sao công chúa của mẹ có chuyện gì à?

    - Anh hai uýnh con. Ảnh lấy tay uýnh con thế này này.. hức.. hức. Vừa nói nó vừa đưa tay để giải bày.

    - Rồi. Mẹ sẽ uýnh anh hai, giờ thì công chúa của mẹ đi rửa mặt đi một lát ba về sẽ ăn cơm. Không được khóc nửa, nếu không ông tiên sẽ làm công chúa của mẹ không đáng yêu nửa đấy. Bà Hoa vừa nói, vừa nhẹ nhàng ôm Nga vào lòng vỗ về.

    Con bé ngoan ngoãn bước đi. Minh bước vào:

    - Con xin lỗi mẹ.

    - Người con xin lỗi không phải là mẹ mà là em gái của con đấy. Là anh trai mẹ muốn con hãy luôn yêu thương và bảo vệ em, chứ không phải lấy quyền anh trai để bắt nạt em. Bà Hoa ôn tồn.

    - Con biết rồi ạ. Con sẽ đi xin lỗi em ngay, mẹ đừng giận con nửa nhé.

    Minh lao thẳng vào trong, lời xin lỗi của đứa anh trai nhanh chóng được chấp nhận. Con bé lại quấn lấy anh trai. Chúng lại ngồi kể cho nhau nghe những câu chuyện không đầu, không đuôi nhưng với chúng lại hứng thú vô cùng. Cuộc tranh luận của chúng đôi khi cũng rất sôi nổi và đôi lúc bà Hoa lại trở thành một trọng tài phân xử và giải hòa.

    Ông Phú đã về, ông ngồi phệt xuống ghế, khuôn mặt mệt mỏi hiện lên trông rõ. Ông Phú rất ít khi ở nhà dường như mọi thời gian ông đều giành cho công ty cà phê ở Gia Lai. Ông về nhà cũng được hai hôm, nhưng chưa hôm nào ông được ở nhà trọn vẹn, ông đi từ sáng sớm và về khi trời đã tắt nắng. Thấy tâm trạng chồng không tốt bà Hoa nhẹ nhàng hỏi:

    - Mình có chuyện gì à?

    Ông Phú quay sang nhìn người phụ nữ, với ông bà luôn là một nữ thần mà ông luôn phải ngoan ngoãn nghe lời nhất.

    - Mình mau đi làm bửa tối cho tôi với, tôi đói lắm rồi. Tối chúng ta nói chuyện sau. Ông quay sang bà từ tốn.

    Người đàn bà âu yếm nhìn chồng nở nụ cười thân thuộc, bà nhanh chân đi xuống phía bếp. Hai đứa trẻ đang chơi phía sau nhà như nghe được tiếng ba lao đầu chạy về, con bé Nga ôm chầm lấy cổ ông vòi vĩnh:

    - Ba.. Ba.. con muốn có nột con búp bê.

    - Được rồi công chúa của ba, nếu công chúa ngoan với mẹ ba sẽ mua cho con.

    - Ba hứa nhé? Nó đưa tay ra hiệu móc ngoéo giao kèo.

    - Ba hứa. Ông đưa tay về phía nó để chấp nhận giao kèo.

    Bửa tối trôi qua thật nhẹ nhàng như mọi ngày, nhưng trong lòng người đàn ông trụ cột gia đình lại bồn chồn không yên, nhìn những đứa con, đôi mắt ngây thơ, trong sáng không chút vờn toan tính, người đàn ông như chỉ muốn chùn xuống vì cảm giác tội lỗi..

    Màn đêm bao trùm mọi ngóc ngách, vài tiếng côn trùng rên rỉ về đêm hoài lẫn vào không gian thanh tĩnh, xa xa những tiếng chó sủa về đêm, vài ánh đèn le lói trông thật ảm đạm. Một gã say mềm bước chân khập khiễng, nghêu ngao hát một bài hát không hiểu nổi ý nghĩa là gì. Và màn đêm cũng xô đẩy vào lòng người những khoảng lặng..

    Ông Phú không thể chợp mắt được, ông cảm giác nước mắt nóng hổi chảy dọc ướt đẫm gối.

    - Mình không sao chứ? Người đàn bà thì thầm.

    - Uhm.

    - Sắp tới ngày đi thay giác mạc rồi, nhà bên kia thế nào.

    - Mình đừng lo sẽ ổn thôi mà, gia đình bên ấy đồng ý tặng giác mạc của người thân họ sau khi mất rồi.

    - Chúng ta thật may mắn, mình phải cảm ơn nhà đó thật nhiều, nếu họ cần gì nếu làm được thì mình phải giúp họ hết lòng nhé.

    - Mình chỉ cần lo cho sức khỏe của bé Nga thôi mọi thứ cứ để đó tôi tự lo được. Thôi mình nghỉ đi. Ông kéo chăn đắp cho bà Hoa rồi nhẹ nhàng nằm xuống, đôi mắt mệt nhòa..

    Một tháng trước..

    - Bác sĩ con bé nhà tôi bị gì vậy bác sĩ? Người đàn bà sốt sắng.

    - Cô bé bị một khối u trong não, tạm thời thì chưa phải hết cách nhưng khối u sẽ dần chuyển sang ác tính. Đôi mắt cô bé đang có dấu hiệu yếu đi. Chúng tôi cần người hiến tặng giác mạc để có thể duy trì thị giác của cô bé sau khi phẫu thuật vì chúng tôi sẽ loại bỏ đôi mắt cô bé để tránh duy căng.

    Bà Hoa cũng không thể ngủ được, câu nói của vị bác sĩ như nổi ám ảnh đeo bám tâm trí bà. Nhiều lúc nhìn Nga bà chỉ ước rằng được chết đi để nổi đau không bóp ngặn hơi thở của bà. Cả đến khóc, đến buồn, đến đau bà cũng không cho phép mình được biểu lộ, mọi lúc ở bên con, bên chồng bà cũng cố tỏ ra mọi thứ vẫn ổn mà lặng thầm tôi luyện trái tim trở nên chai sạn, nhưng loan lỗ từng vết rách, để chỉ cần lỗi nhịp là máu lại rỉ ra rát bỏng. Nhiều đêm bà cố cắn răn thật chặt, ghì chặt từng ngón tay đến rướm máu để tiếng nấc không bao giờ cất thành lời. Đau đớn là vậy nhưng khi nghe nó hỏi về việc điều trị bà chỉ biết dối con:

    - Mẹ ơi sao ngày nào cũng tới đây vậy ạ? Con ghét tới đây mẹ à. Bệnh vện chẳng có gì vui cả. Mẹ cho con về nhà chơi với anh hai đi mẹ.

    - Mẹ sẽ cho con về chơi với anh hai nhưng giờ thì chưa được. Vì ở đây này, trong đầu công chúa của mẹ có một cái mụn rất to nên mẹ mới nhờ bác sĩ lấy ra cho con.

    - Nhưng con đau mẹ à, và lúc nào cũng buồn ngủ hết trơn, mắt con cứ tối như khi nhắm mắt ngủ vậy nhưng con không buồn ngủ mẹ à.

    - Đợi khi nào bác sĩ lấy cái mụn ra xong, con gái mẹ sẽ không buồn ngủ nửa được không? Vừa nói bà Hoa vừa ôm chầm con gái vào lòng, cõi lòng bà như tan nát từng mảnh vụn..

    Từ lúc nghe ông Phú nói đã tìm được người hiến tặng giác mạc cả thế giới trong bà Nga như được sống lại, niềm hi vọng phần nào được nhen nhóm. Bà không quên đọc kinh mỗi ngày, không quên cúng dường tam bảo mỗi lần tới chùa với bà đức phật là nơi cuối cùng để bà có thể cầu xin tia hi vọng cho con gái. Từ ngày biết cái Nga bị bệnh chưa đêm nào bà chợp mắt, mỗi lần nhắm mắt lại hình ảnh của nó lại hiện lên trong đầu bà, con bé cười thật tươi rồi xa dần, xa dần dù bà chạy theo gào thét thế nào cũng không đuổi theo kịp..

    Rồi cái ngày Nga phẫu thuật cũng đến, hai vợ chồng ông phú ngồi im lặng ngoài hành lang, trong lòng mỗi người là sự gào thét, họ van xin tử thần đừng mang đứa con bé bỏng của họ đi, và chắc rằng dù có đánh đổi cả tánh mạng để đổi lấy cái quyền sống của con thì họ cũng sẵn sàng chấp nhận. Và dường như cái tình mẫu tử thiêng liêng bất diệt ấy cùng cái tâm hồn ngây thơ trong sáng của đứa trẻ chưa vờn chút bụi bặm mà tử thần cũng đành đầu hàng trước bảng kê số phận do tình mẫu tử đặt ra. Cái Nga hồi phục nhanh chóng sau ca phẫu thuật, con bé lại lon ton chạy theo Minh và miệng luôn lẻo nhẻo những câu chuyện không đầu đuôi với mẹ mỗi ngày. Ông phú cũng không quên tặng cho nó một con búp bê thật đẹp như đã hứa. Cuộc sống êm đềm hạnh phúc ấy cứ bình lặng trôi qua trong nhịp thở cuộc sống cồn cào, tấp nập, hối hả.

    15 năm sau đó..
     
    Last edited by a moderator: 17 Tháng mười một 2018
  2. Đăng ký Binance
  3. Hương Kihôtê

    Bài viết:
    5
    OÁN PHẦN 2

    15 năm sau đó..

    Gia đình của Nga đã chuyển lên Gia Lai sinh sống vì công việc của ông Phú ngày càng bận rộn nên việc về quê hạn chế, ông lại không muốn xa gia đình vì thế ông quyết định đưa cả nhà cùng rời quê để có thể gần vợ, gần con và có điều kiện chăm sóc họ nhiều hơn..

    Tại trường đại học Nga đang học..

    - Nga hôm nay tớ dẫn cậu đi gặp một người. Cô gái hớn hở

    - Ai? Lại là anh chàng xấu số nào đây?

    - Đi thôi cô gái đoán già, đoán non suốt. Cô gái vừa nói vừa đẩy Nga về phía trước.

    Lại một mùa thu nhẹ nhàng đến, Nga - cô gái tuổi 20 đầy ắp những ước mơ và sức sống mãnh liệt. Cuộc sống cô gái trẻ là giấc mơ của bao người mong ước. Một cô gái xinh đẹp, thông minh, lanh lẹ, học lực khá, lại giỏi năng khiếu về mọi lĩnh vực. Một gia đình giàu sang nhất nhì trong xã. Một người mẹ hiền từ, nhân hậu, đảm đang. Một người anh trai giỏi giang, yêu thương em gái hết mực. Một người cha thành đạt và luôn hi sinh vì gia đình. Về phía ông Phú, ông ngày càng "ăn nên, làm ra", công ty cà phê của ông ngày càng mở rộng và đặc biệt rất thành công. Với mọi người trong công ty ông luôn là một người đáng kính trọng và ngưỡng mộ. Ông dành mọi thời gian rảnh để đi hướng dẫn động viên công nhân làm việc thật tốt, ông hỏi thăm gia đình, sức khỏe mỗi công nhân, chính vì thế họ sống hết mình vì ông. Nhưng có biết đâu rằng phía sau sự thành đạt của ông luôn có một ánh mắt dõi theo với vô vàn nổi căm hận, khinh bỉ..

    - Anh Hoàng! Tiếng cô bé bạn làm Nga hoảng cả hồn.

    - Ui! Làm gì mà cậu hét lớn vậy chứ, giật cả mình. Nga véo cô bạn rồi lườm một cái thật ư.

    - Hì. Cô gái nhoẻn miệng cười.

    Người con trai từ xa như đã nghe có người gọi nên quay lại nở một nụ cười thật tươi. Nga như chết lặng trước nụ cười tỏa nắng đó, cô nghe được tiếng trái tim mình thổn thức, dòng máu nào đó bất chợt lùa qua lồng ngực làm trái tim bất chợt căng phồng, lỗi nhịp.

    - Tiểu Chu. Người con trai đáp lại.

    - Nhanh lên. Cô bạn vừa nói vừa kéo tay Nga chạy thật nhanh về phía người con trai.

    Anh lấy tay xoa đầu cái Chu rồi nhẹ nhàng nói:

    - Làm gì mà chạy nhanh cho mệt vậy chứ.

    - Hì! Mu.. ố.. n giới thiệu bạn em cho anh nè.

    Nga hoảng hồn, cô lùi lại sau, khuôn mặt ửng đỏ, lí nhí:

    - Em chào anh!

    - Chào em! Anh là Quốc Hoàng anh họ của bé Chu, nó kể về em suốt, hôm nay được gặp em đúng là niềm vinh hạnh của anh.

    Nga đưa mắt sang nhìn Chu cô bạn nhoẻn miệng cười, Nga quay sang Hoàng chào đáp lễ.

    - À! Mà anh chuẩn bị đi rồi, hôm nay anh có dự án ở công ty.

    - Xời! Chán anh thật đấy. Tham công tiếc việc.

    Hoàng nhìn Chu cười rồi quay sang Nga:

    - Anh sẽ gặp lại em sau được chứ?

    - Hả! À.. vâng. Nó ngập ngừng, lúng túng.

    Hoàng cười lớn, anh cúi người ghé vào tai Nga thì thầm:

    - Em rất dễ thương.

    Nga ngượng ngùng, mặt đỏ bừng, lồng ngực như muốn nổ tung, cả bước chân cũng không biết vì sao như bị chôn chặt xuống mặt đất. Mãi cho đến khi cô bạn hét lớn vào tai làm Nga mới chợt bừng tỉnh..

    Nga đóng sầm cửa lại, nó thả người xuống giường một cách tự do. Một vài ý nghĩ miên man về Hoàng bất chợt lấn áp mọi lí trí. Và rồi tiếng chuông điện thoại như kéo nó ra khỏi cái giấc mơ ngọt ngào do nó tự tô vẽ. Là cuộc gọi của Hoàng, không biết hai người đã nói những gì. Nhưng sau đó, lúc nào Hoàng cũng đến trường chờ khi hai cô gái tan học là nhanh chóng rước đi ngay. Lúc đầu là khoảng không cho cuộc trò chuyện của ba người, dần dần là khoảng riêng cho hai người. Hoàng chở nó lướt qua những con đường, lòng nó chợt ước ao con đường kia dài hơn chút nửa để nó được ôm anh từ phía sau lâu hơn một chút. Tình yêu ngọt ngào đó kéo dài cho đến lúc nó bước qua tuổi 20 đầy mơ mộng. Hoàng được bố Nga đưa vào công ty làm việc, anh chàng rễ tương lai tài giỏi nhanh chóng được ủy quyền thay mặt cho ông Phú giải quyết mọi việc khi vắng ông. Mọi thứ có lẽ sẽ chẳng có gì phải khiến Nga phải lo lắng, suy nghĩ, hay đau đớn nếu cái ngày định mệnh đó không tới..

    Nga bước vào nhà của Hoàng, hôm nay cô không nói trước với anh, chỉ muốn tạo cho Hoàng một điều bất ngờ vào ngày sinh nhật của anh. Có sẵn chìa khóa trong tay Nga mở cửa bước vào trong. Có lẽ Hoàng vẫn ở nhà cô thấy cửa trong không khóa. Nga định sẽ vào phòng làm việc của Hoàng ngay nhưng cô phải dừng lại khi nghe trong phòng anh có người. Cô rón rén bước lại, hình như hai người đàn ông đang bàn về công việc, Nga nghĩ vậy. Cô không mấy bận tâm về công việc của anh nhưng hình như cuộc nói chuyện có liên quan tới ông Phú nên cô không khỏi tò mò.

    - Tôi đã liên hệ với các nhà đầu tư rồi. Anh yên tâm đi không ai thoát khỏi chúng ta đâu. Người đàn ông nọ vừa nói vừa kéo ghế ngồi xuống.

    - Lần này, tôi chỉ mong mọi thứ được như mong đợi. Tôi đã đợi ngày này lâu rồi. Ngày nào cũng luồn cúi sau lưng ông ta tôi thấy thật đáng kinh tởm.

    - Cậu yên tâm đi. Lão Phú chỉ còn con đường chết thôi. Khi mọi tài sản của lão giờ là của cậu, còn giấy tờ là của ông ta, ông ta có làm cách nào thì nợ nần cũng phải tự chịu thôi. Gã đàn ông nhếch miệng cười.

    Hai gã đàn ông cười lớn. Còn Nga cô đứng như chết lặng. Nước mắt ước đẫm hòa lẫn với máu rỉ ra từ những ngón tay mà cô cố ghì chặt vào răng để không bật ra tiếng nấc. Nhưng chiếc túi trên tay Nga rơi xuống đã đánh thức hai gã đàn ông đang đắc ý sang trạng thái khác. Nga hoảng hốt bỏ chạy, đôi chân run rẩy cố gắn chạy đi như đó là bản năng sống, còn đầu óc, tâm trí cô lúc này chẳng còn chút cảm xúc. Nhưng Nga vừa chạy ra đến cổng thì "phụp", một thứ gì đó phía sau như đánh thật mạnh vào đầu của cô. Nga ngất lịm đi, quanh đâu đó cô nghe thoang thoảng tiếng trách sao lại quá mạnh tay..

    Bửa cơm tối ở nhà ông Phú..

    Vì Nga xin phép hôm nay sẽ đi chơi với Hoàng nên bửa tối chỉ còn lại ba người. Minh ngồi xuống bàn:

    - Ba cậu Hoàng trước đây là công nhân ở xưởng mình hả ba?

    - Là ai vậy? Sao chưa bao giờ nghe cậu ấy nói gì hết. Bà Hoa ngạc nhiên quay sang chồng.

    Bắt gặp ánh mắt ngạc nhiên của chồng, hai vợ chồng đưa mắt nhìn Minh như chờ đợi câu trả lời.

    - Hôm trước con nghe bé Chu nói là ba cậu ta từng làm ở đây, hình như tên Trung hay sao đấy.

    - Đỗ Quốc Trung. Hai vợ chồng đồng thanh.

    Bà Hoa chợt hớn hở:

    - Hóa ra là con của người đó. Lúc gặp cậu ấy lần đầu tôi thấy ngờ ngợ là đã gặp ở đâu rồi.

    - Là ai vậy mẹ?

    - Cậu ấy là con trai của người đã tặng giác mạc cho em con đấy.

    "Xoảng"

    Cái chén từ tay ông Phú rơi xuống làm hai mẹ con hoảng hốt. Ông Phú run run:

    - Gọi cho con Nga nhanh lên.

    - Có chuyện gì vậy? Bà Hoa kinh ngạc.

    - Nhanh. Ông Phú quát lớn.

    * * *
     
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...