Tên bài: Ở xóm trọ Tác giả: Cửu Tất Thể loại: Tản văn Link thảo luận - góp ý: Bạn đã từng ở nhà trọ chưa? Câu trả lời của bạn sẽ có rất nhiều nhưng tôi không quan tâm đâu. Bởi tôi chỉ muốn kể cho mọi người nghe câu chuyện ở xóm trọ của mình, một đứa sinh viên năm nhất. Tôi ở quê với bố mẹ từ nhỏ. Lúc trước luôn mong muốn được ra phố chơi, được đi xa nhà, càng xa càng tốt. Đó là tâm lý hết sức bình thường của trẻ con mà. Và ước mơ đó của tôi cũng thành hiện thực khi tôi đỗ đại học. Lúc này không còn đơn giản là ra phố chơi nữa mà là ra đó ở, học, làm thêm kiếm tiền.. Điều làm tôi thấy khổ sở trước tiên chính là ở nhà trọ. Bố mẹ gửi tôi ở trọ cùng với một người họ hàng. Đó là một người phụ nữ đã có tuổi nhưng vẫn không có dấu hiệu sẽ về quê an dưỡng mà vẫn cứ lăn lộn bon chen trên đất hà thành. Lăn lộn kiếm tiền, lăn lộn bươn chải vì cuộc sống mưu sinh. Có lẽ chính cuộc sống của người phụ nữ đó và những con người lao động cùng dãy nhà trọ đã cho tôi thấy một cuộc sống thật khác, thật khổ, nhưng cũng đáng để tôi phải suy ngẫm. Có lẽ trong con mắt từng trải của người họ hàng kia tôi chỉ là một đứa trẻ nhà quê cái gì cũng không biết. Cứ hễ tôi làm gì cũng bị nói bị nhắc nhở càm rầm. Để tôi ví dụ cho bạn thấy. Tôi rửa rau thì bà ấy nói là rửa kĩ vào ở đây không như nhà mày đâu. Nói như thế nhưng bà ấy không biết tôi từ khi học lớp hai lớp ba đã phải nấu cơm dọn dẹp nhà cửa. Nấu cơm thì bà cũng đứng cạnh bảo phải nấu thế này thế nọ. Đôi lúc tôi thấy thật buồn cười. Nhưng quan trọng là mình nhờ vả người ta. Vì vậy vẫn cứ phải vui vẻ nghe lời. Nói trắng ra là nhẫn nhịn đó vì tự bản thân tôi thấy bản thân không ăn hại tới mức bữa cơm cũng không biết nấu. Rồi còn thêm cái kiểu xóm trọ thì phải ăn ở có nhau. Tôi không biết những chỗ trọ khác có thế không mà ở đây sao nó cứ lẫn lộn đến hài hước. Bà họ hàng của tôi cái gì nhà ai cũng quản. Người ta đi làm về cũng ngó đầu ra hỏi han, người ta nấu cơm cũng góp lời, người ta bùng tiền trọ của bà chủ nhà cũng đứng ra phân bua, người ta không bơm nước thì xác định sẽ nghe bà này giảng giải.. Thiết nghĩ ai cũng như bà họ hàng này của tôi thì chắc tôi sẽ sớm điên vì sốc văn hóa xóm trọ. Bà này còn có giọng nói to oang oang oanh vàng nữa nên mỗi ngày chủ nhật ở nhà trọ với tôi là vô cùng đau khổ. Ở nhà nghe bà ấy tám chuyện với hàng xóm. Tám chuyện trên trời dưới đất, chuyện ngoài chợ, chuyện của người bùng tiền trọ. Nói đến đây thật thấy khổ thân người này. Bùng mất gần năm trăm nghìn tiền trọ mà bị lôi ra bàn tán, phán xét là làm ăn không chính đáng, ngu si đem tiền theo trai, xấu người xấu nết.. Quan điểm của những người trong xóm trọ cho hay : Sau này không làm được gì đâu, không ngóc đầu lên được đâu. Mỗi một câu chuyện thế thôi mà bị lôi ra nói suốt mấy tuần trời. Nghĩ thấy thật buồn cười. Mà các bạn có thấy nhà ai thuê trọ rồi thấy ai về qua cũng mời vào ăn cơm. Quan trọng là những người đó cũng vào ăn. Có hôm cái nhà trọ bé tẹo mà bao nhiêu người ngồi ăn cơm. Cứ như nhà ăn công cộng. Đây là điều mà tôi thấy bực nhất. Nhưng thân phận ăn nhờ ở đậu nên có thể nói gì đây. Tóm lại, tôi tự rút cho mình một bài học đầu tiên. Đó là không được ảo tưởng về cái gì cho không. Họ hàng cũng thế thôi. Tốt nhất là có thể tự lo được cho mình mà không bị lệ thuộc vào ai cả. Biết được điều này nên sau một thời gian uất ức thần chưởng qua đi, tôi đã bình tĩnh thích nghi với hoàn cảnh, bắt đầu tìm kiếm việc làm với mong muốn kiếm được thật nhiều tiền. Trước hết là đỡ được bố mẹ, sau là thuê cho cuộc đời sinh viên của mình một cái nhà trọ bình yên.