Ở Nhà Một Mình Miền Tây * * * Ở quê mình, vào mùa xoài chín rộ, mẹ mình thường đi tàu ra Cần Thơ bán cho bạn hàng (tên gọi dùng để chỉ những người mua của nông dân rồi bán lẻ lại). Lúc này, Cần Thơ còn là tỉnh, chưa trở thành thành phố. Tàu chỉ có một chuyến duy nhất lúc 5 giờ sáng, ba và mẹ mình khiên những cần xé đựng xoài xuống ghe chở ra tàu lớn từ lúc 4 giờ. Khi đó, mình học lớp 5. Mọi khi mình được đi theo mẹ, nhưng hôm nay bệnh nên mẹ không cho đi theo. Ba đưa mẹ ra tàu rồi quay về, lúc đó mình còn ngủ chưa hay ba mẹ đi nữa vì con nít nên ngủ say lắm. Đang ngủ ngon lành, mình mơ màng có một bóng người đàn bà bước vô buồng đứng bên vách mùng nhìn mình. Mình tưởng mẹ nên giả vờ không hay, được một lúc không nghe động tỉnh gì, mình mở mắt ra chỉ thấy ánh đèn dầu để ngoài cái bàn nhỏ nên ngủ tiếp. Bỗng.. mình nghe sột sẹt dưới bếp - tại vì nhà vách lá nên động tỉnh gì đều nghe rõ lắm - mình nghĩ, giờ này không lẻ mẹ nấu cơm? (thường ở quê hay dậy nấu cơm sớm để sáng ăn đi làm đồng). Chợt nhớ hôm nay mẹ đi bán xoài, mình chui ra khỏi mùng ra ngoài coi ba me đâu. Không thấy mấy cần xé xoài mình biết mẹ đã đi bán rồi, ba thì không thấy nên mình cầm cái đèn dầu đi xuống bếp. Đập vô mắt mình là một dáng người gầy gầy, mặc áo bông tối màu, ngồi múc cơm trong nồi ăn ngấu nghiến.. Lúc đó, nói thiệt không biết là có ước cái quần không, chớ cái miệng mình cứng ngắt không mở ra được, người đó quay lại thì ôi thôi cái mặt đen thui không nhìn rõ là ai luôn. Theo phản xạ, mình chạy vô buồng, chui vô mùng trùm mền bít đầu mà niệm phật.. Nghe có bước chân vô buồng, tim mình muốn ngừng đập luôn. Ngày xưa, ngủ chỏng tre nên mình cảm giác được có người ngồi lên chỏng tre, ôi má ơi chắc chuyến này chết chắc rồi mẹ ơi.. Nước mắt nó rơi lả chả, miệng thì niệm phật liên tục. Nghe có tiếng máy ghe chạy rồi tắt dưới bến, mình biết ba về. Mình lấy hết sức tung mùng, chạy bán sống bán chết ra sân, rồi chạy xuống bến gặp ba đang lom khom cột dây xích của cái ghe, mình nhào lại ôm ba khóc hụ hụ.. Ba mình tưởng bỏ ở nhà không cho đi nên mình khóc. Vào nhà mình dáo dác dòm mọi ngóc ngách với ánh mắt nghi ngờ, nhưng vẫn quéo đeo tay ba cứng ngắt. Mình kể cho ba nghe, ba mình đi xuống bếp rọi đèn khắp nơi: Cửa sau vẫn khóa trong, vào buồng thì không có gì hết, chỉ có nồi cơm sáng bị thiu.. Nghe mấy ông chú kể lại: Vùng mình ngày xưa giặt giã đói khát. Người chết thì chôn cất mộ đất, sau này lâu quá không ai nhớ được nên chuyện gặp họ về xin ăn hoặc nhát người yếu bóng vía là bình thường. Mình cúng kiếng đất đai rồi sẽ hết thôi.. Kể từ đó ba và mẹ mình không bao giờ để mình ở nhà một mình nữa.