Nước mắt rơi Bầu trời hôm nay xanh xanh, Ánh mặt trời đã ngủ mà chả thấy đâu. Những câu từ ta nên gửi vào gió, Dù biết đâu đó sẽ chỉ còn lại là kỉ niệm. Kẻ hoang tàn người lại tưởng kẻ tốt, Ta nhìn đời bằng hai chữ đổi trắng thay đen. Men say sẽ khiến người thành thật, Nhìn đời ta cười lặng lẽ cho xong. Lối mòn vẫn in sâu trong đó, Dẫu biết điều đó cũng chỉ là kỉ niệm. Ta vùi chôn tuổi trẻ và thành xuân, Bức tường ngăn cách hai thế giới. Dù thời gian có mấy nổi trôi, Dù tôi biết mình đã là người đơn côi. Thì vẫn còn người ở lại với mình, Tình này ta xin gửi vào gió. Nụ cười này ta xin gửi vào hoa, Để hương thơm sẽ mãi còn đọng lại. Nỗi buồn này tựa như mưa, Vì sau cơn mưa trời lại sáng. Chỉ tiếc cơn mưa đã tạnh Nhưng lòng người đã lạnh thật rồi. Kẻ đi ta chân thành mệt mỏi. Lẽ bóng cô liêu mong về sau. Xa thật rồi! Lục Tiểu Hồng