Ngôn Tình Nữ Phụ Chỉ Muốn Báo Thù - Quỳnh Tương Ngọc Lộ

Thảo luận trong 'Chờ Duyệt' bắt đầu bởi Quỳnh Tương Ngọc Lộ, 5 Tháng hai 2025.

  1. Nữ Phụ Chỉ Muốn Báo Thù

    Tác giả: Quỳnh Tương Ngọc Lộ

    Thể loại: Ngôn tình, Xuyên nhanh, Hệ thống

    [​IMG]

    Giới thiệu truyện:

    Tịnh Thu vì cứu người nên gặp tai nạn thảm khốc. Trước khi trút hơi thở cuối cùng, cô phát hiện mình chỉ là nữ phụ pháo hôi trong cuốn tiểu thuyết cẩu huyết "Ta là vạn nhân mê". Chưa hết, cô còn đau đớn phát hiện ra người bạn thân nhất của mình lại chính là nữ chính trong truyện - kẻ đã quyến rũ chồng cô đến mức cả hai "lăn giường" với nhau. Tịnh Thu không cam lòng, trách ông trời thật biết trêu đùa con người! Nhưng khi tất cả tưởng chừng như đã chấm hết, một tia hy vọng chợt loé lên. Hệ thống hắc ám đột nhiên xuất hiện và đưa ra lời đề nghị đầy cám dỗ với Tịnh Thu đó là ký khế ước và xuyên vào các tiểu thế giới giúp nó thực hiện nhiệm vụ, đổi lại nó sẽ giúp cô trọng sinh để thay đổi vận mệnh. Tuy nhiên, Tịnh Thu không ngờ rằng, cái giá phải trả cho công cuộc "trả thù" này lại đắt đến vậy!
     
    Chỉnh sửa cuối: 8 Tháng hai 2025
  2. Đăng ký Binance
  3. Chương 1: Nữ phụ thức tỉnh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tịnh Thu bước đi trong mưa phùn lạnh lẽo, từng hạt nước mưa đọng trên mái tóc, chảy dài trên gò má tái nhợt. Thành phố vẫn ồn ào, náo nhiệt như chưa từng có chuyện gì xảy ra, nhưng với cô, tất cả như chìm trong một màu xám xịt. Lòng cô nặng trĩu, trái tim đau đớn như bị ai đó bóp nghẹt.

    Nửa tiếng trước..

    Hôm nay là kỷ niệm ba năm ngày cưới của cô và Phó Hàn Thanh. Cô muốn dành cho anh một bất ngờ, nên đã nói rằng mình phải tăng ca nên về muộn. Nhưng thực chất Tịnh Thu đã tan làm từ sớm, cô đến siêu thị tỉ mỉ chọn mua nguyên liệu để nấu một bữa tối thịnh soạn, còn ghé qua tiệm bánh quen thuộc mua chiếc bánh vị xoài mà Phó Hàn Thanh thích nhất.

    Tịnh Thu hồi hộp chờ đợi giây phút anh ấy phát hiện điều bất ngờ mà cô đã dày công chuẩn bị. Cô đã mường tượng ra hình ảnh anh ấy sẽ lắp bắp thế nào khi nhìn thấy món quà, ánh mắt anh sẽ từ ngạc nhiên rồi dần chuyển sang hạnh phúc, và vòng tay anh ấy sẽ ôm chặt lấy cô như thuở mới yêu. Chỉ nghĩ đến đó thôi, lòng cô đã ngập tràn niềm vui.

    Nhưng khi về đến nhà, đôi giày cao gót đỏ đặt ngay ngắn trước cửa khiến bước chân Tịnh Thu khựng lại. Cô không có đôi giày nào như vậy! Một cảm giác bất an dâng lên trong lòng, bàn tay cô khẽ run khi nhận ra đó là đôi giày mà cô đã tặng cho Bạch Tuyết Liên – người bạn thân nhất của cô nhân dịp sinh nhật

    Tịnh Thu cố gắng tự thuyết phục bản thân. Có lẽ Phó Hàn Thanh muốn nhờ Tuyết Liên giúp trang trí phòng để tạo bất ngờ cho cô! Nghĩ vậy, Tịnh Thu nắm chặt chiếc hộp đựng bánh ngọt, nở nụ cười nhẹ bước vào nhà.

    Nhưng niềm hy vọng mong manh ấy nhanh chóng bị bóp nát khi cánh cửa phòng ngủ khẽ hé, để lộ âm thanh không thể nhầm lẫn vọng ra từ bên trong.

    "Hàn Thanh.." Bạch Tuyết Liên rên rỉ, khuôn mặt ả ửng hồng, đôi mắt tràn đầy dục vọng.

    "A.. Hàn Thanh.. sao anh gấp như vậy? Chẳng lẽ Tịnh Thu không thỏa mãn được anh sao?" Bạch Tuyết Liên đột ngột xoay người, hai tay câu lấy cổ Phó Hàn Thanh, đôi mắt ả nhìn hắn đầy quyến rũ.

    Nghe Bạch Tuyết Liên nhắc đến vợ mình, Phó Hàn Thanh có vẻ không vui, bực bội nói: "Nhắc đến cô ta làm gì? Những lúc như này cô ta cứ như khúc gỗ vậy, chẳng thú vị tí nào."

    Những tiếng rên rỉ và lời nói bẩn thỉu của đôi gian phu dâm phụ trong phòng khiến Tịnh Thu buồn nôn.

    Toàn thân cô run lên, không tin vào những gì mình nghe thấy, không tin người đàn ông mà cô yêu thương suốt bao năm nay lại phản bội mình một cách trắng trợn đến vậy! Không tin rằng người bạn thân nhất – người mà cô từng coi như chị em ruột thịt lại nhẫn tâm đâm một nhát dao chí mạng vào trái tim cô!

    Tịnh Thu không gào khóc, không làm loạn, cũng không xông vào vạch trần bọn họ. Cô lặng lẽ xoay người, rời đi dưới màn mưa lạnh lẽo.

    Rõ ràng cánh cửa chỉ cách cô vài centimet, nhưng cô không đủ dũng khí để mở ra. Cô sợ phải chứng kiến cảnh tượng ghê tởm bên trong, sợ phải đối mặt với sự thật phũ phàng. Nước mắt cô khẽ rơi xuống mu bàn tay lạnh ngắt, hòa lẫn cùng những giọt mưa rơi tí tách trên đường.

    Bước chân vô định đưa Tịnh Thu đến một ngã tư đông đúc. Đúng lúc đó, một quả bóng lăn ra giữa lòng đường, theo sau là một cậu bé nhỏ chạy theo để nhặt quả bóng rơi.

    Cậu bé vui vẻ ôm quả bóng yêu thích vào trong lòng mà không hề biết ở đằng sau có một chiếc xe tải đang lao tới với tốc độ kinh hoàng. Tịnh Thu không kịp suy nghĩ, theo bản năng lao ra đẩy cậu bé vào vệ đường.

    "Rầm!"

    Tiếng va chạm chói tai vang lên, cơ thể Tịnh Thu bị hất văng ra xa. Rất nhanh, cơn đau dữ dội nhanh chóng lan ra khắp người, tê liệt từng dây thần kinh của cô. Đầu Tịnh Thu bị va đập mạnh xuống đất, máu chảy loang lổ trên nền đường lạnh buốt. Xung quanh, đám đông hiếu kỳ tụ lại ngày càng nhiều, có người hoảng hốt rút điện thoại gọi cấp cứu. Ý thức của cô dần trở nên mơ hồ, cô cố gắng mở mắt nhưng trước mặt chỉ còn là một màu đen sâu thẳm.

    "Chết rồi cũng tốt!" Tịnh Thu thầm nghĩ.

    Giữa cơn mê man, từng ký ức hiện lên rõ ràng như một thước phim quay chậm. Cô nhìn thấy chính mình của quá khứ – một đứa trẻ mồ côi cha mẹ, sống nương tựa vào anh trai, lớn lên trong cô độc và tổn thương.

    Cô nhìn thấy mình hết lòng vun đắp cho cuộc hôn nhân này, nhưng đổi lại chỉ là sự phản bội phũ phàng. Cô nhìn thấy mình đau khổ cầu xin anh trai tin tưởng, nhưng đổi lại chỉ là sự lạnh nhạt và khinh miệt. Bọn họ đều yêu Bạch Tuyết Liên đến phát điên, còn cô – kẻ ngu ngốc duy nhất – chỉ là một con rối đáng thương trong câu chuyện này.

    Bỗng nhiên, một cuốn sách có tên "Ta là vạn nhân mê" hiện lên trong đầu Tịnh Thu. Sau khi xem xong nội dung quyển sách, cô chỉ biết cười chua chát. Đến lúc này cô đã hiểu ra tất cả mọi chuyện.

    Hóa ra cô chỉ là một nữ phụ thảm hại trong cuốn tiểu thuyết cẩu huyết này. Cô chỉ tồn tại để làm nền cho nữ chính tỏa sáng, bị hắt hủi, phải chịu đủ mọi đau khổ để rồi cuối cùng lại bị ruồng bỏ không thương tiếc.

    "Nhưng tại sao?" Cô nghiến răng, trong lòng dâng lên một nỗi uất hận tột cùng. "Tại sao nữ phụ thì không có quyền được hạnh phúc? Tại sao ta phải chịu đựng tất cả những bất công này?" Ông trời thật biết trêu đùa con người!

    "Ngươi có muốn báo thù không?"

    Một giọng nói trầm thấp vang lên trong tâm trí cô, kéo cô ra khỏi vực sâu tuyệt vọng.

    "Ngươi là ai?" Cô khẽ mấp máy môi, nói với giọng yếu ớt.

    "Ta là hệ thống hắc ám. Ngươi có muốn ký kết khế ước với ta không? Chỉ cần ngươi hoàn thành nhiệm vụ phá hoại tình yêu của nam nữ chính trong các tiểu thế giới và giúp ta thu thập năng lượng, ta sẽ giúp ngươi trọng sinh quay trở lại quá khứ. Đến lúc đó, ngươi sẽ có cơ hội báo thù."

    Tịnh Thu cười nhạt. Cơ hội báo thù sao? Thật là một cám dỗ chí mạng đối với cô. Dù sao thì cô cũng không còn gì để mất nữa!

    "Ta đồng ý."

    "Khế ước đã xác lập. Truyền tống bắt đầu."

    Một luồng khí lạnh bao trùm lấy cô, hút cô vào vòng xoáy đen sâu thẳm.

    Lần này, cô thề sẽ khiến Bạch Tuyết Liên sống không bằng chết!
     
    Chỉnh sửa cuối: 8 Tháng hai 2025
  4. Chương 2: Thế giới thứ nhất: Tướng quân ở trên, ta ở dưới

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trên chiếc giường lớn bằng gỗ lim chạm trổ hoa văn tinh xảo, một mỹ nhân đang say giấc. Làn da nàng trắng mịn như bạch ngọc, không tỳ vết, phản chiếu ánh sáng dịu dàng dưới ngọn đèn mờ ảo. Mái tóc đen nhánh, mềm mượt như tơ, xõa tung trên chiếc gối thêu hoa mẫu đơn tinh xảo, vài lọn lơ đãng rơi xuống bờ vai mảnh mai, càng tôn lên vẻ yêu kiều, thanh thoát đến nao lòng.

    Dù sắc mặt có chút nhợt nhạt, phảng phất nét yếu ớt của người vừa khỏi bệnh, nhưng điều đó chẳng thể che lấp dung nhan khuynh thành. Trái lại, sự mong manh ấy càng khơi gợi lòng thương tiếc, tựa một cánh hoa mềm mại khẽ lay động trong gió, khiến người ta muốn nâng niu, chở che. Nàng như bước ra từ bức họa tuyệt mỹ khiến ai nhìn thấy cũng khó lòng rời mắt.

    Bỗng nhiên, hàng mi của mỹ nhân ấy khẽ run rẩy, rồi dần dần mở ra.

    Cơn đau đầu dữ dội ập đến khiến Tịnh Thu khẽ nhíu mày, nàng cố gắng nâng tay xoa thái dương, nhưng cả cơ thể dường như không còn chút sức lực.

    Phải mất một lúc lâu, cơn đau đầu mới dần dịu bớt. Lúc này cô mới có thời gian để quan sát xung quanh.

    Trước mắt nàng là một tấm bình phong lớn thêu mẫu đơn phú quý che chắn nửa gian phòng. Đường kim mũi chỉ tinh xảo đến mức từng cánh hoa như đang nở rộ ngay trước mắt. Dưới cửa sổ là một chiếc bàn trang điểm bằng gỗ lim được chạm khắc hình hoa sen uyển chuyển. Trên mặt bàn được bày biện một chiếc gương đồng sáng bóng, phản chiếu ánh đèn lập lòe, tạo nên một vầng sáng mờ ảo.

    Tủ quần áo đặt bên cạnh bàn trang điểm, bên ngoài được khắc hình chim hạc bay lượn sống động như thật. Một giá sách bằng gỗ lim được đóng trên tường, bên trong đặt vài cuốn thư tịch cổ được sắp xếp ngay ngắn, mang theo hơi thở trang nhã. Nhìn lướt qua, mọi thứ trong căn phòng đều toát lên vẻ quý giá và tinh xảo, như thuộc về một gia đình quyền quý.

    Tịnh Thu nhíu mày, trong lòng dâng lên một suy đoán. Cô từng đọc qua vô số tiểu thuyết xuyên nhanh. Nhìn tình huống trước mắt có lẽ cô đã xuyên vào một thế giới cổ đại. Chỉ là không biết thân phận của cô rốt cuộc là ai. Nhìn cách bài trí của căn phòng, có thể đoán được chủ nhân của thân thể này hẳn sẽ có địa vị không thấp.

    Đột nhiên, một nha hoàn tuổi khoảng chừng mười lăm, mười sáu tuổi đẩy cửa bước vào. Nàng ấy mặc xiêm y xanh nhạt, trên đầu cài một cây trâm bạc đơn giản, dáng vẻ thanh tú, hoạt bát.

    Thấy Tịnh Thu tỉnh lại, đôi mắt nàng sáng bừng, vui mừng thốt lên: "Phu nhân, người tỉnh rồi!"

    Giọng nói nho nhỏ nhưng không giấu được sự hân hoan. Nói rồi, nàng vội chạy ra ngoài, gọi một nha hoàn khác tên Thạch Thảo đi mời đại phu, còn mình thì quay lại, cung kính đứng hầu bên giường.

    Tịnh Thu chớp mắt, lặng lẽ quan sát nha hoàn này. Nàng ta quỳ ở mép giường, cẩn thận kéo chăn lên đắp cho cô, từng động tác vô cùng tỉ mỉ. Trong lòng cô thầm đoán, có vẻ đây là nha hoàn thân cận của thân thể này.

    Tịnh Thu thử cử động một chút, nhưng ngay lập tức cảm thấy cơ thể nặng trĩu, đến cả việc nhấc tay cũng khó khăn. Xem ra, nguyên chủ hẳn là vừa trải qua một cơn bệnh nặng hoặc một biến cố gì đó nghiêm trọng.

    Cô thở dài trong lòng. Nếu nha hoàn kia gọi cô là "phu nhân", vậy có nghĩa là nguyên chủ đã thành thân. Chẳng lẽ đối tượng nhiệm vụ lần này chính là phu quân của thân thể này? Hệ thống từng nói vì cô là người mới nên nhiệm vụ đầu tiên sẽ rất dễ dàng. Nhưng mà sẽ dễ dàng sao? Cô đã đọc quá nhiều tiểu thuyết xuyên nhanh rồi. Những nhiệm vụ mà hệ thống gọi là "dễ" chắc chắn đều là cạm bẫy!

    "Ký chủ, không nên nghi ngờ năng lực của hệ thống!"

    Giọng nói quen thuộc vang lên trong đầu khiến Tịnh Thu thoáng giật mình, nhưng cô nhanh chóng trấn định lại. Nha hoàn vẫn đang ở trong phòng, nếu cô lộ ra vẻ khác thường không giống với nguyên chủ thường ngày, chẳng may bị xem là yêu quái rồi bị thiêu sống thì đúng là chết oan.

    "Ngươi có thể trao đổi với ta bằng ý nghĩ sao?"

    "Tất nhiên. Ta là hệ thống mạnh nhất thiên hạ, làm sao có thể giống đám hệ thống rác rưởi khác?"

    Tịnh Thu khẽ cười nhạt: "Nếu ngươi mạnh đến vậy thì cũng đã không bị truy sát đến nỗi phải ký khế ước với ta."

    Hệ thống bị vạch trần nhưng không giận, điềm nhiên đáp: "Trên đời ai mà chẳng từng vấp ngã, quan trọng là phải biết đứng dậy và vượt qua nó."

    Cô cố gắng nhịn nhịn cười, hỏi: "Câu này ngươi học ở đâu?"

    "Ta vừa tra trên mạng 9981 câu nói triết lý nhân sinh của đời người."

    Tịnh Thu bật cười khẽ, nàng thầm nghĩ: "Hệ thống đã ngốc mà còn bày đặt!"

    Nha hoàn thấy cô im lặng, tưởng rằng nàng vẫn đang buồn bực việc tướng quân mang theo một nữ tử khác trở về, nàng nhẹ giọng hỏi: "Phu nhân, người có muốn ăn chút gì không? Người đã nhịn đói lâu rồi e là cơ thể sẽ không chịu nổi mất."

    Tịnh Thu cũng cảm thấy bụng đói cồn cào. Cô khẽ gật đầu, nhàn nhạt nói: "Được! Ngươi đi chuẩn bị đi."

    Nha hoàn cúi người hành lễ rồi rời đi. Cuối cùng trong phòng chỉ còn lại một mình cô.

    "Hệ thống, bắt đầu truyền tải cốt truyện."

    Một luồng ký ức tràn vào đầu nàng, cơn đau như muốn xé nát não bộ, nhưng Tịnh Thu vẫn cắn răng chịu đựng.

    Nguyên chủ cũng tên Tịnh Thu, là đích nữ của Hầu phủ. Phu quân của nàng là Mạnh Trường Minh, một tướng quân chiến công hiển hách của triều Đại Nam. Họ đã thành thân ba năm nhưng dưới gối vẫn chưa có một mụn con. Nguyên nhân là vì vào ngày đại hôn, biên quan xảy ra biến cố. Đại tướng quân nước Lăng Sở đem theo mười vạn binh mã xâm phạm biên giới. Hoàng thượng giận dữ, lập tức hạ lệnh cho Mạnh Trường Minh lãnh binh xuất chinh. Chưa kịp động phòng với thê tử, hắn đã vội vã rời kinh thành. Kể từ đó, ba năm dài đằng đẵng, Tịnh Thu vẫn mang danh phu nhân tướng quân, nhưng thực chất vẫn là một xử nữ chưa từng nếm mùi tình dục.

    Chiến sự ở biên quan giằng co khốc liệt, cuối cùng sau hai năm, Mạnh Trường Minh đại thắng khải hoàn. Nhận được tin tức, Tịnh Thu vui mừng đến rơi lệ, nghĩ rằng rốt cuộc cũng có thể chờ được ngày tương phùng. Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang, Hôm Mạnh Trường Minh trở về, đi cùng với hắn còn có một nữ tử yểu điệu!

    Nàng ta tên là Bạch Thanh Lan, con gái duy nhất của phó tướng đã chắn mũi tên muốn lấy mạng của Mạnh Trường Minh. Trước khi lâm chung, hắn đã nhờ Mạnh Trường Minh chăm sóc con gái duy nhất của mình. Vì không yên lòng để một cô nương mồ côi cha, không nơi nương tựa ở một mình tại biên quan, Mạnh Trường Minh quyết định đưa Bạch Thanh Lan trở về tướng quân phủ.

    Thời điểm Tịnh Thu xuyên đến chính là ba ngày sau khi Mạnh Trường Minh mang Bạch Thanh Lan về.

    Nguyên chủ thấy phu quân mình ngày đêm mong ngóng dẫn theo một nữ nhân khác trở về thì đau lòng đến phát bệnh. Không cam tâm nhìn nữ nhân khác bước chân vào phủ, nàng hết lần này đến lần khác tìm cách hãm hại Bạch Thanh Lan. Nhưng mỗi lần như vậy, nàng lại trở thành kẻ ác trong mắt phu quân. Một thời gian sau, Mạnh Trường Minh nạp Bạch Thanh Lan làm thiếp, nguyên chủ vì đau lòng mà sinh hận, cuối cùng, nàng u uất chết trên giường bệnh. Sau khi nàng qua đời ba năm, Mạnh Trường Minh nâng Bạch Thanh Lan lên làm chính thê, hai người ân ái đến bạc đầu.

    Tiếp nhận xong cốt truyện, Tịnh Thu chỉ biết thở dài.

    Cô không trách nguyên chủ. Một nữ tử chờ chồng ba năm, cuối cùng lại phải chứng kiến hắn đem nữ nhân khác về, ai mà không đau lòng? Ai mà không căm hận?

    May mắn thay, cô xuyên vào khi cốt truyện vừa mới bắt đầu. Mọi chuyện vẫn còn có thể thay đổi được!

    Hệ thống kêu lên: "Ký chủ, nhiệm vụ của ngươi là khiến nam chính rời xa nữ chính và thu thập năng lượng từ khí vận chi tử."

    Tịnh Thu khẽ cười, ánh mắt lóe lên tia sắc bén.

    "Được thôi! Trò chơi bắt đầu rồi!"
     
    Chỉnh sửa cuối: 8 Tháng hai 2025
  5. Chương 3: Nam chính xuất hiện​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi ăn cháo xong, Tịnh Thu ra lệnh cho toàn bộ nha hoàn lui ra ngoài, còn cô thì nằm trên giường, ánh mắt vô định nhìn lên trần nhà. Cô cần phải suy nghĩ đối sách để thoát khỏi cốt truyện cẩu huyết này.

    "Phu nhân, tướng quân đến thăm người!"

    Giọng nói vui mừng của Bích Liên vang lên kéo Tịnh Thu ra khỏi dòng suy nghĩ. Nhắc đến vị nam chính trong cốt truyện, nàng khẽ nhướng mày, lòng thầm nghĩ rốt cuộc cũng có thể diện kiến nhân vật chính.

    Cô chậm rãi phân phó: "Mời tướng quân vào."

    Cửa phòng khẽ mở, một bóng dáng hiên ngang xuất hiện. Hắn là Mạnh Trường Minh, phu quân của tấm thân thể này.

    Ánh sáng từ ngoài hắt vào, phủ lên thân hình cường tráng của Mạnh Trường Minh một tầng ánh sáng mờ nhạt, càng tôn lên khí chất mạnh mẽ, bất khả xâm phạm của hắn. Hắn cao lớn, thân hình rắn rỏi tựa mãnh hổ nơi chiến trường, mỗi cử động đều toát lên sức mạnh cùng sự trấn áp vô hình.

    Khuôn mặt Mạnh Trường Minh đầy cương nghị với những đường nét góc cạnh như được đẽo gọt từ đá tảng, đôi lông mày kiếm rậm đầy chính khí, càng tôn thêm vẻ uy nghiêm của một tướng quân bách chiến bách thắng. Đôi mắt hắn thâm sâu tựa vực thẳm, ánh lên sự sắc bén và từng trải của người đã dầm mưa dãi gió nơi sa trường. Hắn khoác lên mình bộ trường bào đen tuyền, từng đường thêu chỉ vàng uốn lượn như rồng bay phượng múa càng tôn lên vẻ quý phái và tôn nghiêm của một vị tướng quân thanh danh hiển hách.

    Nhìn thấy Tịnh Thu muốn ngồi dậy tiếp hắn, Mạnh Trường Minh liền sải bước dài đến bên giường, nhanh chóng đỡ lấy lưng cô.

    "Đừng động! Nàng vừa mới tỉnh dậy, thân thể vẫn còn yếu."

    Giọng hắn trầm ấm, pha lẫn sự quan tâm, khác hẳn vẻ lạnh lùng bên ngoài. Tịnh Thu khẽ nhíu mày. Phu quân của thân thể này hình như vẫn rất quan tâm nguyên chủ, không giống với nguyên cốt truyện cho lắm. Chẳng lẽ hắn đang diễn kịch?

    Tuy trong lòng nghi hoặc nhưng Tịnh Thu vẫn giữ vẻ mặt ôn nhu. Khi cánh tay Mạnh Trường Minh đang vòng ra sau lưng đỡ nàng dựa vào thành giường, cô bất chợt vô lực ngã vào lòng hắn.

    "Phu quân.." Giọng cô nhẹ nhàng, có chút yếu đuối.

    Tịnh Thu muốn thử phản ứng của Mạnh Trường Minh. Theo nguyên tác, hắn ghét tiếp xúc với nguyên chủ, nhưng lần này, hắn không những không đẩy cô ra mà còn nhẹ nhàng điều chỉnh tư thế để nàng dựa vào ngực hắn thoải mái hơn. Hắn khẽ ôm cô vào lòng, tạo thành một vòng bảo vệ vững chắc, khiến cô cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể hắn.

    Tịnh Thu thầm kinh ngạc. Không lẽ cốt truyện truyền tống sai rồi?

    Nằm trong vòng tay hắn, Tịnh Thu chậm rãi cất giọng: "Phu quân, thiếp thân nghe nói gần đây ngài rất bận rộn, ngay cả thời gian dùng bữa cũng không có." Khuôn mặt cô ôn nhu, chứa đầy sự quan tâm.

    Mạnh Trường Minh thoáng giật mình, đôi mắt đen láy nhìn Tịnh Thu. Đây là lần đầu tiên từ khi hắn trở về, nàng không còn chanh chua trách móc hay tỏ vẻ giận dỗi. Thay vào đó, nàng lại dịu dàng quan tâm hắn. Điều gì đã khiến nàng thay đổi?

    "Ta vừa mới trở về, còn nhiều công việc cần xử lý. Thời gian này vất vả cho nàng rồi." Giọng hắn trầm thấp, mang theo một tia áy náy. Hắn khẽ vén lọn tóc rối của nàng ra sau tai, động tác nhẹ nhàng như thể sợ làm cô đau.

    Tịnh Thu chớp mắt, nhìn hắn đầy tình ý. "Tịnh Thu không vất vả. Được ở bên cạnh san sẻ cùng phu quân là điều Tịnh Thu mong ngóng suốt hai năm nay. Ta.."

    Cô cố ý để lộ ánh mắt nhu tình, đôi môi mềm mại hé mở. Mạnh Trường Minh ngây người trong giây lát, trái tim bỗng chốc đập nhanh. Nàng hôm nay thật dịu dàng và xinh đẹp đến động lòng người. Hắn không thể rời mắt khỏi khuôn mặt của Tịnh Thu, thậm chí có chút thôi thúc muốn cúi xuống hôn cô.

    Nhưng ngay lúc bầu không khí ái muội dâng cao, một giọng nói kính cẩn vang lên ngoài cửa, phá tan khoảnh khắc đặc biệt này.

    "Phu nhân, Thanh Lan tiểu thư cầu kiến."

    Tịnh Thu thầm than nữ chính thật biết chọn thời gian. Cô vẫn giữ nguyên tư thế dựa vào Mạnh Trường Minh, giọng điềm tĩnh nhưng có chút lãnh đạm: "Cho mời nàng ấy vào."
     
    Chỉnh sửa cuối: 8 Tháng hai 2025
  6. Chương 4: Bảy mươi hai cách trị trà xanh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mạnh Trường Minh thấy thái độ của Tịnh Thu nhàn nhạt, không còn gay gắt hay có địch ý với Bạch Thanh Lan thì khuôn mặt dần dãn ra. Có lẽ nàng ấy thật sự nghĩ thông suốt rồi!

    Tịnh Thu háo hức muốn chiêm ngưỡng dung nhan của nữ chính. Tuy trong ký ức của nguyên chủ vẫn còn bóng dáng mơ hồ của Bạch Thanh Lan, nhưng trăm nghe không bằng mắt thấy. Cô muốn tận mắt xem thử, đứa con cưng của thiên đạo rốt cuộc có bộ dáng thế nào!

    Quả nhiên, nữ chính rất được ông trời thiên vị.

    Một bóng dáng yểu điệu chậm rãi bước vào, tựa như tiên nữ giáng trần. Bộ y phục trắng tinh khôi nhẹ nhàng ôm lấy đường cong mềm mại của Bạch Thanh Lan, từng lớp lụa mỏng manh khẽ lay động theo từng bước chân uyển chuyển, tôn lên khí chất thanh thoát thoát tục.

    Mái tóc đen dài của nàng ta được búi thành kiểu Tùy vân kế, một phần tóc buông xõa như suối chảy, điểm xuyết bởi một chiếc trâm bạch ngọc đơn giản nhưng lại càng làm nổi bật vẻ thanh tao, cao quý. Làn da nàng trắng mịn tựa tuyết đầu mùa, không chút tì vết, dưới ánh đèn thoáng ánh lên sắc ngọc tinh khiết.

    Bạch Thanh Lan có một đôi mắt hoa đào long lanh, sâu thẳm như chứa đựng cả bầu trời sao lấp lánh, chỉ một ánh nhìn cũng đủ khiến người ta đắm chìm. Đôi môi đỏ mọng, mềm mại tựa cánh hoa đào đầu xuân, phảng phất sự mong manh nhưng cũng đầy mê hoặc.

    Dáng vẻ yểu điệu ấy như sinh ra để khơi dậy bản năng chở che, bảo bọc trong lòng nam nhân, khiến bất cứ ai cũng khó lòng rời mắt.

    "Thanh Lan bái kiến phu nhân." Giọng nàng ta trong trẻo, nhẹ nhàng như tiếng chuông bạc vang lên giữa không gian tĩnh lặng.

    Sau đó, ánh mắt nàng ta nhanh chóng chuyển sang Mạnh Trường Minh, giọng dịu dàng gọi: "Trường Minh ca ca."

    Tịnh Thu khẽ cười, thầm nghĩ: "Nha.. gọi ta là phu nhân, nhưng lại gọi tướng quân là ca ca. Ý là đang chê cô già sao? Mặt khác, cách gọi này còn nhấn mạnh quan hệ thân thiết giữa hai người Mạnh Trường Minh và Bạch Thanh Lan!"

    Nếu là nguyên chủ, chắc chắn lúc này nàng ấy đã giận đến tím mặt, chỉ tay vào mặt Bạch Thanh Lan mà mắng nhiếc. Nhưng Tịnh Thu không phải nguyên chủ. Cô đã trải qua đủ sóng gió để hiểu rằng, đối mặt với trà xanh, biện pháp tốt nhất chính là trà hơn cả nàng ta. Đây là cách thứ nhất trong 72 cách đối phó với trà xanh mà cô đã tự đúc rút ra kinh nghiệm.

    Tịnh Thu khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng nắm lấy tay Mạnh Trường Minh, giọng nói mềm mại nhưng đầy ẩn ý: "Khi gặp ta Thanh Lan không cần phải hành lễ. Ta và Trường Minh luôn xem muội như muội muội trong nhà. Có phải không, Trường Minh?"

    Mạnh Trường Minh hơi giật mình trước sự chủ động của Tịnh Thu nhưng vẫn gật đầu đồng ý: "Đúng vậy."

    Bạch Thanh Lan nhìn chằm chằm hai bàn tay đang nắm lấy nhau, trong lòng dâng lên một cơn sóng ngầm cuồn cuộn. Nha hoàn phía sau khẽ kéo nhẹ tay áo nàng ta, nhắc nhở nàng ta giữ bình tĩnh.

    Rất nhanh, Bạch Thanh Lan lấy lại phong thái, cười nhạt: "Vậy đa tạ phu nhân. Thanh Lan đến đây là để giải thích chuyện giữa ta và tướng quân. Cha ta theo tướng quân khi ta mới sáu tuổi, khi đó tướng quân mới mười lăm đã xông pha chiến trường. Ngày hưu mộc, tướng quân thường đến nhà ta dùng bữa, nhờ vậy mà ta mới có duyên quen biết tướng quân. Nhưng dù chúng ta quen biết đã lâu, giữa hai ta vẫn luôn trong sạch, không hề giống như những lời đồn đại. Mong phu nhân chớ nên hiểu lầm."

    Nói đến đây, đôi mắt Bạch Thanh Lan hơi đỏ lên, giọng nói nhỏ nhẹ như thể uất ức vì bị nghi ngờ.

    Mạnh Trường Minh không nhận ra ẩn ý trong lời nàng ta, chỉ yên lặng ngồi yên để Tịnh Thu dựa vào. Hắn không hề biết ở trong căn phòng, sóng ngầm giữa hai nữ nhân đã dâng cao không điểm dừng.

    Tịnh Thu nhướng mày, nhếch môi cười nhạt. Lời này nghe thật khéo léo, không chỉ nhấn mạnh tình nghĩa lâu năm với tướng quân mà còn khéo léo ám chỉ rằng thời gian nàng ta ở bên hắn còn lâu hơn cả phu nhân chính thất là mình sao?

    Muốn đấu với ta ư? Còn non lắm!

    Tịnh Thu bỗng rưng rưng nước mắt. Những giọt lệ nóng hổi thấm vào áo Mạnh Trường Minh như dòng nước ấm làm tan chảy trái tim vốn cứng rắn của hắn.

    "Thanh Lan nói vậy, ta đã hiểu rồi.. Thật xin lỗi vì đã hiểu lầm muội." Giọng nàng nghẹn ngào. "Ta chỉ là quá nhớ thương Trường Minh mà thôi. Trường Minh, chàng tha lỗi cho ta được không?"

    Nói rồi, Tịnh Thu vùi mặt vào lòng Mạnh Trường Minh, ôm chặt eo hắn, đôi mắt ươn ướt đầy bi thương.

    Trái tim Mạnh Trường Minh khẽ rung động. Hắn khẽ vỗ nhẹ vai nàng, giọng trầm thấp: "Ta không trách nàng!"

    "Đa tạ phu quân!" Cô dịu dàng đáp. Nhưng ánh mắt của Tịnh Thu khi nhìn sang Bạch Thanh Lan lại lóe lên một tia giảo hoạt. Sau đó, cô nở một nụ cười đầy thách thức với nàng ta.

    Bạch Thanh Lan tức giận đến mức nghiến răng, thầm rủa trong lòng: "Tiện nhân! Ban ngày ban mặt lại ngang nhiên quyến rũ tướng quân!"

    Nhưng nàng ta không thể bộc phát cơn giận, chỉ có thể miễn cưỡng cười gượng.

    Tịnh Thu tiếp tục: "Trường Minh, ta cảm thấy hơi mệt."

    "Vậy nàng nghỉ ngơi đi." Mạnh Trường Minh khẽ đỡ nàng nằm xuống, trước khi rời đi vẫn không quên kéo chăn đắp cho nàng.

    Bạch Thanh Lan nhìn cảnh tượng này, lòng đau như dao cắt. Nàng ta biết mình không thể ở lại thêm, chỉ có thể cắn môi, nhanh chóng rời khỏi Mẫu Đơn Các. Nhưng trước khi đi, nàng ta vẫn quay lại, ánh mắt sâu thẳm nhìn Tịnh Thu như toan tính điều gì đó.

    Hệ thống vang lên trong đầu Tịnh Thu: "Ký chủ, cô thật trà!"

    Tịnh Thu khẽ nhếch môi, cười lạnh. Đây mới chỉ là bước đầu tiên trong kế hoạch của cô mà thôi!
     
    Chỉnh sửa cuối: 8 Tháng hai 2025
  7. Chương 5: Hệ thống lừa đảo

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi Mạnh Trường Minh rời đi, Tịnh Thu nhàn nhã ngồi xuống bàn, nâng chén trà lên nhấp một ngụm. Hương trà thanh mát lan tỏa nơi đầu lưỡi, nhưng lòng cô lại không sao bình tĩnh được. Nàng hít sâu một hơi, quyết định trao đổi với hệ thống.

    "Này, nhiệm vụ của ta là chia rẽ nam nữ chính. Vậy ta có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào, đúng không?"

    Hệ thống đáp ngay lập tức: "Đúng vậy. Nhưng đó chỉ là nhiệm vụ chi nhánh. Nhiệm vụ chính của ngươi là thu thập năng lượng."

    Tịnh Thu khẽ nhíu mày, khó hiểu hỏi: "Năng lượng? Làm sao để thu thập năng lượng?"

    Hệ thống thong thả trả lời, giọng điệu đầy thản nhiên: "Đương nhiên là phải ngủ với con cưng của Thiên Đạo nha. Ta chưa nói với ngươi sao?"

    "Khụ!" Tịnh Thu suýt nữa bị sặc trà, đôi mắt trừng lớn, không dám tin vào tai mình. Cô rít từng chữ qua kẽ răng: "Chưa từng!"

    Hệ thống cười cợt: "Thì bây giờ ta nói rồi đó. Thân ái cố lên! Trông chờ cả vào ngươi."

    Tịnh Thu cảm thấy đầu óc trống rỗng, một cỗ tuyệt vọng trào dâng trong lòng. Cô nghiến răng, cố gắng tìm kiếm một con đường khác: "Không còn cách nào khác sao? Ta thấy hệ thống khác thu thập năng lượng qua công đức, thu thập tích phân, thậm chí là cướp bàn tay vàng của nhân vật chính. Sao đến lượt ngươi lại dùng cách xấu hổ như vậy?"

    Hệ thống cười khẩy, giọng điệu mang theo vài phần đắc ý: "Thu Thu quên rồi sao? Ta là hệ thống hắc ám nha. Tất nhiên thu thập năng lượng cũng phải theo cách đặc biệt rồi."

    "Biến đi!" Nếu hệ thống có thực thể, cô nhất định sẽ vung đao chém nó thành trăm mảnh.

    Hệ thống cười gian tà, ném lại một câu cuối cùng trước khi im lặng: "Nhớ phải ngủ với Mạnh Trường Minh nhiều thêm mấy lần để thu thập năng lượng nha. Nhưng Thu Thu yên tâm, ta sẽ vào chế độ phòng tối, tuyệt đối không xem trộm cảnh không dành cho trẻ em dưới 18+ đâu."

    Hệ thống đã rời khỏi, rốt cuộc cũng có thể yên tĩnh. Cô chống cằm suy tư, cảm thấy kế hoạch ban đầu không còn khả thi nữa. Nếu nhiệm vụ yêu cầu phải thu thập năng lượng theo cách đó, chẳng lẽ cô phải chủ động quyến rũ Mạnh Trường Minh sao? Nghĩ đến đây, Tịnh Thu không khỏi cảm thấy xấu hổ.

    Một nhà hiền triết đã nói: "Con đường ngắn nhất đi đến trái tim đàn ông là con đường dạ dày". Vì vậy, Tịnh Thu quyết định tự mình xuống bếp chuẩn bị bữa tối cho Mạnh Trường Minh.

    Cô tỉ mỉ chọn lựa nguyên liệu, cẩn thận trong từng công đoạn nấu ăn chỉ hy vọng đồ ăn ngon sẽ làm Mạnh Trường Minh động lòng

    Nha hoàn Cẩm Thạch đứng bên cạnh lo lắng nhìn đôi tay trắng nõn của chủ tử dần xuất hiện những vết bỏng, vết cắt do dao cứa vào. Nàng đau lòng, nhẹ giọng khuyên nhủ: "Phu nhân, để nô tỳ làm thay đi ạ."

    "Không cần." Tịnh Thu nhẹ giọng đáp, ánh mắt dịu dàng nhưng kiên định. "Bữa cơm này ta nhất định phải tự tay làm."

    Bên ngoài dịu dàng là thế nhưng không ai biết rằng trong lòng Tịnh Thu đã chửi hệ thống cả trăm nghìn lần: "Hệ thống chết tiệt! Cũng tại nó nên mình mới phải làm nhiệm vụ quái quỷ này. Trên tay phải có vài vết thương khi nấu ăn thì mới khiến nam chính cảm động chứ cô có ngu đâu mà tự cắt vào tay mình. Không biết ba giọt máu của cô có tác dụng không chứ cô thì sắp đau phát khóc rồi đây này!"

    Hệ thống nghe thấy tiếng lòng của Tịnh Thu thì ngay lập tức xuất hiện. Nó nịnh nọt nói: "Thu Thu thật chuyên nghiệp, vì hoàn thành nhiệm vụ mà không tiếc hy sinh bản thân mình. Nam chính chắc chắn sẽ cảm động rớt nước mắt cho coi. Đến lúc đó Thu Thu nhân cơ hội đẩy nam chính xuống giường rồi.."

    Tịnh Thu nghe hệ thống nói đến đây lập tức đen mặt. Cô đang cầm dao thái củ cải bỗng chặt mạnh vào thớt khiến củ cải đứt đôi, mũi dao gằm sâu vào mặt thớt.

    "Biến!"

    Hệ thống nhìn thấy Tịnh Thu chặt củ cải liền hoảng sợ, xum xoe nói: "Ta biến ngay đây. Thu Thu đừng giận. Nóng giận sẽ hại thận." Hệ thống nói rồi lập tức trốn vào phòng tối. Nó sợ chỉ cần nó xuất hiện lâu thêm một chút, Tịnh Thu sẽ chém nó như chém củ cải vậy. Quả nhiên trên mạng nói không sai: "Phụ nữ mà tức giận lên thì chẳng khác gì con cọp cái. Vì vậy không nên chọc giận phụ nữ!

    Màn đêm buông xuống, ánh đèn lồng vàng nhạt hắt lên bàn ăn đã được dọn sẵn. Hương thơm của các món ăn lan tỏa khắp phòng, mang theo hơi ấm dịu dàng.

    Khi Mạnh Trường Minh bước vào, ánh mắt hắn thoáng hiện lên sự bất ngờ.

    " Những món ăn này đều do nàng làm sao? "

    Tịnh Thu mỉm cười, giọng nói dịu dàng:" Tướng công bận rộn suốt, ta chỉ muốn tự mình làm chút gì đó cho ngài. "

    Mạnh Trường Minh im lặng, ánh mắt lướt qua bàn ăn, nhìn những món ăn quen thuộc mà lòng chợt dâng lên cảm giác khó tả.

    Hắn kéo ghế ngồi xuống, trầm giọng nói:" Nàng ngồi xuống ăn cùng ta đi. "

    Tịnh Thu thoáng sững sờ, sau đó ngoan ngoãn ngồi xuống đối diện hắn. Khi cô cầm đũa, vết thương trên tay vô tình lộ ra. Những vết xước đỏ chói mắt trên làn da trắng mịn khiến Mạnh Trường Minh nhíu mày.

    Cẩm Thạch cảm thấy đau lòng thay cho chủ tử bèn quỳ xuống nói:" Bẩm tướng quân, các món ăn này đều do một tay phu nhân tự mình chuẩn bị. Vì muốn nấu cho ngài một bữa tối trọn vẹn, phu nhân đã chịu không ít vết thương. "

    Mạnh Trường Minh khẽ run tay, ánh mắt trầm xuống. Hắn vươn tay, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tịnh Thu. Ngón tay hắn chạm vào làn da mềm mại nhưng chi chít vết thương của nàng.

    " Ngốc quá! "Giọng hắn trầm thấp, vừa trách cứ vừa thương xót.

    Tịnh Thu ngại ngùng muốn rút tay về, nhưng vừa đứng dậy lại lảo đảo, vô tình mất thăng bằng.

    "... "

    Mạnh Trường Minh phản ứng nhanh, lập tức vươn tay đỡ lấy nàng. Trong khoảnh khắc ấy, thân thể mềm mại của Tịnh Thu rơi trọn vào lồng ngực vững chãi của hắn.

    Tịnh Thu ngẩng đầu lên, đôi mắt đào hoa long lanh nước, giọng nói nhẹ nhàng như gió thoảng:" Tướng công, ta rất nhớ chàng! "

    Tịnh Thu đặt mình vào vị trí của nguyên chủ. Hai năm hắn cầm quân ra trận, nguyên chủ ở tướng quân phủ thay Mạnh Trường Mình quản lý mọi việc chu toàn, đêm đêm bị nỗi nhớ nhung, cô đơn tra tấn. Nghĩ đến đây, cô khẽ siết lấy vạt áo hắn, đôi vai nhỏ nhắn run rẩy.

    Mạnh Trường Minh nhìn mỹ nhân trong lòng, ánh mắt dần nhuốm màu dịu dàng. Hương hoa lan nhàn nhạt trên người Tịnh Thu vấn vương bên cánh mũi, khiến hắn vô thức siết chặt vòng tay.

    " Ta đã trở về rồi.. "Giọng hắn khàn khàn, mang theo sự thương tiếc vô hạn.

    Tịnh Thu khẽ cười, hai tay vòng qua cổ hắn, hơi thở như lan phả vào tai hắn, thì thầm như một lời mời gọi mê hoặc:" Tướng công vẫn còn nợ thiếp một đêm động phòng hoa chúc.."

    Ánh mắt Mạnh Trường Minh sững lại, rồi dần dần trở nên sâu thẳm.

    Hắn bế thốc Tịnh Thu lên giường, môi nóng rực phủ xuống môi cô, mang theo sự chiếm đoạt cuồng nhiệt.

    Màn đêm ngoài cửa sổ dần buông xuống, mang theo hương vị mờ ám, ngọt ngào nhưng cũng đầy cám dỗ.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...