Xuyên Không Nữ Phản Diện Được Nam Chính Yêu - Mally Gấu Nâu

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Mally gấu nâu, 23 Tháng chín 2021.

  1. Mally gấu nâu

    Bài viết:
    0
    Truyện: NỮ PHẢN DIỆN ĐƯỢC NAM CHÍNH YÊU

    Tác giả: Mally gấu nâu

    Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Truyện Teen, Hài hước

    Văn án:

    Cô gái cuồng đọc tiểu thuyết ngôn tình tơ tưởng một lần muốn được làm nữ chính xinh đẹp, hiền dịu được mọi người yêu mến và được Hoàng Thái tử đẹp trai, tài giỏi yêu mình. Và rồi: Bùm! Đời không như là mơ, tự nhiên thành nữ phản diện luôn, vì muốn được Thái tử yêu mình mà hãm hại nữ chính hết lần này đến lần khác và cái kết như bao truyện khác là cái chết cho phản diện.

    - Không lẽ đời tui nhọ vậy hả trời xuyên không vào chính tiểu thuyết mình viết. Xuyên không thì thôi đi vào vai nữ chính cũng được ưu ái không thì ai đó hiền dịu cũng được chứ sao mà xuyên vào bà phản diện này vậy. Ông trời trêu tôi! Nhân vật sắp die nữa chứ. Quá nhọ rồi.

    Nếu bạn được xuyên không vào nhân vật phản diện bạn sẽ làm gì để bản thân mình không phải chết như trong tiểu thuyết gốc?

    Link thảo luận góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Mally Gấu Nâu - Việt Nam Overnight
     
    chiqudoll thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 23 Tháng chín 2021
  2. Mally gấu nâu

    Bài viết:
    0
    CHƯƠNG 1: Xuyên không vào nữ phụ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi - Lynne Jane, một sinh viên năm nhất hay mơ tưởng hão huyền muốntrở thành một "thác nước" xinh đẹp, mạnh mẽ và trong sáng giống như tên mình. Nhưng ngoại hình của tôi lại khác hoàn toàn với tên mình. Ngoại hình bình thường co phần quê mùa. Tóc thì cột đuôi ngựa theo phong cách thiếu nữ quê mùa cùng với cặp mắt kính tròn màu nâu tròn. Tôi không theo phong cách xu hướng cho lắm chỉ mặc những bộ quần áo mà bản thân cảm thấy thoải mái nhất chỉ với quần dài, áo thun rộng đơn giản. Nhưng đổi lại tôi có được làn da trắng di truyền từ người mẹ xinh đẹp của tôi. Bà ấy là người mà tôi cảm thấy tự hào và yêu thương nhất nhưng lại qua đời sớm vì bị người tình bé nhỏ của ba hãm hại. Người mẹ kế đó cùng với ba tôi có một người con gái Violet Jane, con bé này nhìn thục nữ chứ bên trong là phản diện điển hình của tiểu thuyết đấy chứ và em ấy không thích tôi thậm chí là ghét cay ghét đắng vì nó thấy tôi cướp bạn trai Dylan Venn của con bé, nhưng đâu ngờ đó là tra nam chuyên nghiệp. Hắn ta không chỉ hẹn hò có mình tôi mà còn thả thính và hẹn hò với nhiều người khác trong đó có con em gái nhỏ này. May là chị đây trải nghiệm nhiều nên không bị tên đó dụ. Tôi tự hỏi:

    - Tên đó luyện bùa yêu hả trời? Không lẽ giờ con gái ế nhiều quá nên bóc đại một người bạn trai sao?


    Tự nghi vấn xong tôi tự thở dài cho số phận bị cắm sừng của mấy đứa con gái bị tên Dylan lừa thấy tội mà thôi cũng kệ vì đâu có liên quan gì đến mình.

    Về đến phòng trọ thuê của mình:

    Vì tôi sống chỉ có một mình nên ở phòng tôi rất thảnh thơi tự do làm điều mình thích. Tôi tự thư giãn và thưởng cho bản thân bằng cách viết một cuốn tiểu thuyết ngôn tình nhưng viết xong cũng không thư giãn là mấy.

    - Hôm nay cho nữ chính làm sao đây ta? Cho yêu Hoàng tử liền hay để nữ phụ hãm hại tiếp? Sao nhiều tình tiết đẩy đưa dữ vậy nè. Nhưng mà sao thấy nữ phụ này giống như em mình dữ vậy? Vậy thì mình cho nữ phụ này bán muối luôn hahahahaha.

    Sau màn tự luyến mơ tưởng làm nữ chính thì tôi cũng viết gần xong chương tiểu thuyết thì mắt tôi bắt đầu lim dim nhắm do cả ngày phải chạy đi học rồi làm thêm, còn phải đụng trán với con em bánh bèo khóc lóc giả tạo kia nữa.

    - Ôi sao mà mệt mỏi quá. Ướcc gì mình giàu một xíu ghê chứ ở chỗ này chắc cô đơn tới già quá - Tôi lẩm bẩm với chính mình. Trước khi ngủ tôi thường xem bộ phim nhẹ để ngủ ngon hơn dần dần trở thành thói quen. Và tôi ngủ thiếp đi, tôi nhớ lúc ngủ thì đang trong căn phòng ngủ nhỏ hẹp của mình.

    Sáng hôm sau, ánh nắng xuyên qua cửa sổ, tiếng chim hót râm ran:

    - Tiểu thư dậy chưa?


    - Chưa đâu, hay là cô vô kêu tiểu thư dậy đi.

    - Gì? Tôi không đi đâu lỡ như tiểu thư dậy mà tâm trạng không tốt là tôi bị bay màu đó.

    - Vậy giờ ai đi kêu tiểu thư đây? Công tước Robert đang đợi tiểu thư ở sảnh ăn để mà ăn sáng nữa đó.

    - Sao sáng nay ồn ào dữ vậy ta. Tôi tỉnh dậy với những giọng nói lí nhí sát bên tai mình. -Nói mà không dứt luôn hả trời! Vì tôi hay bị tỉnh giấc khi nghe thấy một tiếng động nhỏ nào. Bởi vì tôi quen sống trong căn phòng yên tĩnh vào buổi sáng thậm chí là không có tiếng chim hót nhẹ nhàng.

    Tôi nhẹ nhàng chớp chớp mi mắt, bên tai có tiếng nói:

    - A tiểu thư dậy rồi kìa. Mau mau chuẩn bị cho tiểu thư tắm rửa và còn dùng bữa sáng nữa.

    Lúc đó tôi còn đang mê mang- Cái gì vậy? Tiểu thư gì vậy? Hổng lẽ hôm qua coi cung đấu đi ngủ quên tắt tivi hả ta? Tôi định mở mắt để đi đến ti vi để tắt thì: - Ủa ti vi đâu rồi? Sau đó tôi cố mở mắt ra thì: - AAAAAAAA.. Đâu đây? Mình bị bắt cóc bán qua biên giới rồi hả ta? Ai mà ác vậy tôi thù oán gì ai đâu? Mà nước nào trang trí phòng ngộ vậy? Một căn phòng to, lộng lẫy có 2 cửa sổ lớn hơn cửa sổ bình thường, trong phòng còn có bàn trà nữa. Xung quanh tường tràn ngập màu đỏ cùng với những họa tiết kỳ lạ màu đen: - Gì đây! Ai chơi sơn phòng màu nổi quá vậy! - Tôi lẩm bẩm một mình. Quay lại thì phát hiện có hai cô hầu gái đang ngạc nhiên vì tiếng la thất thanh của mình ban nãy. Tôi phải tạo vẻ dịu dàng cho lần đầu gặp mặt bằng cách cười nhẹ nhàng với họ: - A! Hai cô cho tôi hỏi tại sao tôi ở đây được không? - Ai bán tôi qua đây hả?

    Tôi hỏi họ nhưng họ ngẩn ngơ không hiểu ý tôi: - Tiểu thư ơi! Chị đang nói cái gì vậy? Tụi em không hiểu? Bán chị là sao? Chị muốn bán cái gì hả? Vẻ mặt không hiểu vẫn còn thể hiện rõ trên gương mặt họ tôi thấy thế.

    Tôi tò mò nên hỏi tiếp: -Hai cô đang quay phim hả?


    - Quay phim gì, thưa tiểu thư?

    Tôi bắt đầu hết kiên nhẫn: - Trời ơi! Vậy tôi đang ở đâu đây. Phòng ai vậy nè? Sao tôi lại ở đây, còn hai người là ai hả? Tôi giờ thành một đứa ngớ ngẩn đang bứt tóc ăn vạ. Hai cô hầu đó thấy vậy sợ hãi quỳ, xin lỗi tôi: - Tụi em xin lỗi tiểu thư, tụi em thật tình không biết tiểu thư đang nói ý gì hết. Tiểu thư đừng cho đánh tụi em mà.

    - Gì? Tôi có cho đánh gì đâu? Khuôn mặt tôi khi thấy hai người họ thì thấykhó hiểu hiện trường bây giờ: Mắt chữ A mồm chữ O: - A không! Tôi không có cho đánh gì đâu. Tôi chỉ thắc mắc thôi mà.

    Cho đến khi hai con bé kia hết hic hic thì tôi hỏi lại: - Vậy giờ tôi là ai và tại sao lại ở đây? Hai em giúp tôi trả lời với. Ôi trời bây giờ tôi phải hỏi họ với một khuôn mặt cầu xin như một đứa bé đang muốn một điều gì đó vậy.

    Một trong hai cô gái đó trả lời: - Dạ, thưa tiểu thư.
     
    chiqudoll thích bài này.
    Last edited by a moderator: 24 Tháng chín 2021
  3. Mally gấu nâu

    Bài viết:
    0
    CHƯƠNG 2: Nữ phụ phản diện thay đổi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Dạ, thưa.. Tiểu thư tên là Lynna Robert, đại tiểu thư của dòng tộc công tước Robert.

    Nghe xong tôi ngẩn người:

    - Lynna Robert? Nghe cái tên quen quen, mình nghe ở đâu rồi hả ta? Một lúc đắn đo suy nghĩ thì bỗng tôi giật mình hiểu ra.

    - Rồi xong hiểu hoàn cảnh của mình ở đâu rồi. Không ngờ thấy quen như vậy.

    - Ôi trời, tôi đã xuyên không - Tôi thì thào với khuôn mặt vừa cười thầm vừa chảy nước mắt. Không ngờ tôi lại xuyên không vào chính tiểu thuyết tôi viết lại còn nhân vật phản diện nữa chứ.

    - Thiệt là đời đưa đẩy mà. Cùng tên nữa mới ghê chứ sao tôi lại lấy tên mình đặt cho nữ phụ chi nè trời!

    - Vậy giờ tiểu thư ơi. Chúng em chuẩn bị váy cho tiểu thư nha.

    - Tiểu thư ơi!

    Tôi.. đang mơ màng, đang chìm trong suy nghĩ xuyên không của tôi thì trở về với thực tại: - À.. Ừm! Chuẩn bị giúp ta nhé. Cám ơn hai em nhiều.

    Hai cô hầu: - Tiểu thư cám ơn á. Sao hôm nay tiểu thư lạ vậy ta? - Dạ, thưa tiểu thư.

    Ôi căn phòng mơ ước của bao cô gái, một cái giường cỡ King mềm mại, ôi tủ quần áo toàn váy với váy, trang sức thì lấp la lấp lánh.

    - Thôi ở đây luôn có cho về cũng không về.

    Cô gái đang sống phòng trọ tự nhiên vô dinh ở thì ai chịu cho nổi. Cô gái đã không cản lại sức hấp dẫn của sự giàu có này.

    - Hehehe giờ lên kế hoạch shopping, mở tiệc kệ sự đời thôi nào. Tâm trạng đã tốt lên tí thì tôi chợt khựng lại.

    - Ủa quên còn chị nữ chính và anh nam chính nữa.

    Truyện tôi viết ngoài nữ phụ có tiếng đồn xa là ác nhờ vào danh tiểu thư của nhà công tước Lynn Robert ra thì phải kể đến nàng nữ chính xinh đẹp được nhiều người theo đuổi mang danh trái ngược với tôi và còn là con gái của nhà đối thủ nhà tôi - Victoria John của nhà công tước Henry John được nhà vua tin tưởng rất nhiều nên có ý định sau này làm mai nàng với hoàng thái tử Kane William một chiến binh tài giỏi và đẹp trai và còn có nhiều bí mật.

    Theo như tiểu thuyết thì anh ta là người không hiền lành gì, suốt ngày chỉ biết ra chiến trường nên anh ta được gọi là con sói nham hiểm của Vương Quốc Nolan này nhưng lại bị kiềm chế ẩn sâu bên trong cơ thể anh ta.

    Và tôi nhân vật nữ phụ này thích anh ta nên bằng mọi cách có được anh ta nhưng anh ta không yêu tôi mà sau này yêu Victoria John, cô ấy thấy buồn khi không được thái tử chú ý đến vì vậy lòng ghen ghét nổi lên.

    Sau đó tôi hãm hại nữ chính nào là đầu độc bằng độc dược và còn thuê người bắt cóc, Kane biết được cho người bắt giam tôi và cuối cùng với âm thanh xoẹt chớp nhoáng lưỡi kiếm sắc bén đưa xuống và một ánh mắt đáng sợ, máu chảy lênh láng và tôi.. die.

    Trở về với thực tại.

    - Ôi khỏi yêu cho rồi khỏi phải rời xa sự xa xỉ này. Tưởng chừng tôi đang than thở về việc yêu nhưng thực ra tôi đã quyết định chắc chắn cho việc không yêu hoàng thái tử nữa.

    - Tiểu thư ơi đã chuẩn bị xong hết rồi ạ.

    - Ta tới liền đây.

    Tôi đi nhanh tới chỗ người hầu, họ thay cho tôi bộ váy lộng lẫy tôn lên nước da trắng ngần. Không ngờ Lynna lại có làn da trắng và mịn tới vậy. Tôi sờ sờ gương mặt láng mịn này mà cảm thấy vui sướng. Cô gái nào mà không mong ước một làn da hoàn hảo chứ.

    - Không tì vết luôn đã ghê.

    Tôi mê gương mặt này quá cùng với mái tóc màu đen tuyền bồng bềnh này nữa.

    - Mặc dù ác độc nhưng người phụ nữ này đẹp xuất sắc ghê.

    Tôi trầm mê trong nhan sắc của chính mình quên luôn hiện tại đang trang điểm.

    - Dạ, xong rồi thưa tiểu thư. Hai cô hầu lên tiếng.

    Sau đó thì họ dẫn tôi xuống sảnh ăn để ăn sáng. Sảnh ăn được nổi bật với bàn ăn dài có thể cho mười mấy người ăn cùng lúc trên trần thì có đèn trần pha lê, nơi đây đầy mùi thức ăn thơm thơm. Đồ ăn được đặt theo phong cách quý tộc và bỗng tôi chú ý đến hai người đang ngồi ở bàn ăn.

    - Người ngồi đầu bàn ăn với kế bên ông ấy là ai đây?

    - Dạ tiểu thư ơi. Đó là cha người Công tước Raham Robert và mẹ người Phu nhân Athonate Robert.

    Tôi nhìn Phu nhân ấy lại nhớ đến người mẹ mà tôi yêu nhất và rồi không gian rộng lớn ấy tôi nghe tiếng tách tách.. thì ra nước mắt tôi cứ rơi xuống và nhỏ vào tách trà trên bàn.

    Thấy lạ nên phu nhân hỏi: - Sao thế con. Sáng sớm sao lại khóc thế?

    Công tước cũng thấy lạ nhưng thay vì hỏi tôi tại sao thì ông ấy trêu tôi: - Lại nhớ Thái tử nữa chứ gì. Không phải ngày nào cũng than nhớ mong da diếtttttt hả? Ông ấy cất giọng nỏi trầm than phiền nhưng không đáng sợ.

    Tôi nín khóc và không hiểu: - Sao? Cha nói con á? Vì mới xuyên không nên bây giờ tôi không rõ cuộc sống thường ngày của Lynna lắm nên tôi có phần không hiểu tại sao cha lại nói thế. - Mình lụy tình đến vậy sao? Gì mà khóc lóc nhớ thương nữa chứ.

    - Chứ còn ai trồng khoai đất này. Nói xong ông nhấp tách trà thoải mái thư giãn.

    - Con đâu có khóc vì nhớ Thái tử đâu! Tôi phồng má, bĩu môi tạo vẻ dễ thương ấy để nói rằng tôi không nhớ gì tên đó hết.

    Cha tôi ngạc nhiên vì tôi nói không nhớ mong gì nữa và quay sang hỏi lại: - Gì đây? Đổi tính đổi nết hả con.

    Mẹ tôi thấy vậy nói cha: - Công tước à, người nói con gái kì vậy.

    - Có gì đâu mà kì ta chỉ thấy lạ là hôm nay sao nó ngoan ngoãn thôi. Không phải thường ngày nàng thấy nó hay nổi cáu mà đi phá con gái nhà người ta khi biết con bé đó thích Hoàng Thái tử hả? Nàng còn hay đau đầu vì nó mỗi ngày mà.

    Khi còn viết tiểu thuyết ở thế giới bên kia tôi không chú trọng lắm về nữ phụ chỉ tạo hình ác độc cho cô ta và chú tâm vào cuộc đời nam nữ chính. Giờ tôi xuyên không vào bà phụ này nên tôi phải tạo cuộc đời cho cô ta để tránh bị tử hình sau này. Cha tôi lại thở dài than khi nói về tôi trong những ngày qua và họ mệt mỏi như thế nào.

    - Sao số tôi khó khăn quá vậy nè?

    Sau bữa ăn, cha tôi thì đến Cung điện chính bàn bạc còn mẹ thì trò chuyện với các phu nhân khác. Còn tôi giờ đang.. đi dạo vườn hoa do mẹ tôi chăm sóc vừa đi vừa suy nghĩ xem làm gì để tiêu khiển thời gian thảnh thơi và làm gì để không đi "bán muối".

    - Đầu tiên là phải làm cho mọi người thấy mình đã không còn độc ác hay phá và làm việc tàn nhẫn nữa mà giờ ta hiền dịu nè, xinh đẹp, tài năng, hòa đồng, thân thiện. Được rồi vậy trước tiên phải làm thếhehehehe.

    Buổi chiều tôi nói với mẹ rằng: - Mẹ ơi, con ra ngoài phố mua sắm nhé. Tôi nói giọng nhẹ nhàng nói với mẹ để không vô lễ.

    - Ừ con đi cẩn thận nha. Đừng đi lung tung gây chuyện nữa đó

    Tôi cảm thấy xấu hổ cho hình ảnh hay đi gây chuyện với các tiểu thư trước kia mà cười ngượng.

    - Con không gây chuyện nữa đâu mẹ à. Thôi con đi đây.

    Đi xuống phố nhộn nhịp, người dân nơi đây tôi thấy rất hòa đồng và họ còn bán nhiều thương phẩm khắp con phố Rotic này. Tôi nghe Via - con bé người hầu mà tôi thân nhất và cũng đang đi cạnh tôi đây đã nói là Rotic mệnh danh là con phố mua sắm nhộn nhịp và sầm uất nhất vương quốc Nolan này. Thật là như thế, đây có thể là con đường giao thương qua lại giữa các thương nhân từ các phố khác khi ghé qua.

    Đi trên đường thì có gì đó chiếu chiếu vào mắt tôi ánh sáng chói, nhìn lại thì thấy ở nơi một bà già gần đó không phải gian hàng buôn bán gì.

    Bà ấy chỉ trải mỗi tấm vải lót bên dưới và trước mặt là các phụ kiện trang sức nhỏ nhưng xinh xắn có vẻ không phù hợp với quý tộc hay tiểu thư giàu có nhưng tôi lại thích thích chúng, những trâm cài nhỏ nhưng tinh xảo và xinh xắn khi cài chúng lên tóc.

    Tôi bị trâm cài màu xanh ngọc thu hút ánh nhìn. Tôi lại gần chỗ bà cụ ấy, nhìn chăm chú vào cây trâm nhỏ nhắn kia, quay sang hỏi con bé người hầu Via:

    - Em thấy ta đeo cái kia lên tóc hợp không?

    Con bé trả lời tôi, nó còn nịnh tôi nữa chứ: - Sao tiểu thư không cài thử vào tóc xem. Em nghĩ nó hợp với tiểu thư lắm đấy. Tiểu thư đẹp thế mà.

    Tôi định lấy trâm cài ấy thì từ đâu một bàn tay khác đã lấy cây trâm ấy nhanh như gió. Một cô bé xinh xắn nhỏ nhắn đang ướm thử cây trâm lên tóc và quyết định nói với bà cụ:

    - Bà ơi, cháu muốn mua cây trâm này. Bao nhiêu thế?

    - 2 ruby thôi cháu.

    Cô bé ấy đưa ruby xong đi mất trong sự bàng hoàng của tôi.

    - Ủa gì thế? Trâm cài ta định mua bị giành mất rồi. Tôi lúc đó vẫn đứng yên hoang mang chuyện gì đó.

    Tôi ý thức được việc mới xảy ra thì thở dài cho suy nghĩ trẻ con lúc nãy: - Lớn như này rồi mà còn bị con nít giành mất đồ. Thôi đi tìm thứ khác mua. Không được so đo với con nít. Hình tượng không hung ác bây giờ xây dựng là được.

    Và thế tôi mất cây trâm tôi thích, đành đi tiếp trên phố này mà tìm thứ khác thôi. Nhưng ai mà ngờ sau này tôi mới nhớ ra thân phận của con bé ấy.

    Về đến dinh thự với hai tay trắng, đi dạo khắp con phố mà tâm trạng không muốn mua gì hết vì đi bộ.. mệt rã người.

    - Con về rồi đó à. Mẹ tôi đứng ngay khu vườn sau cổng chính đi ra.

    - Sao không mua gì hết thế?

    Ôi mệt quá, hai chân mềm nhũn như muốn khuỵ xuống:

    - Con phố dài quá mẹ à. Con đi xong là đứng không nổi nữa. Tôi cảm giác không còn là chân mình nữa.

    - Đợi mẹ đem tách trà ra cho con uống nhé.

    Tôi thì lên đại sảnh ngồi trên sofa nghỉ ngơi thì từ khu vườn tiệc trà bước vào một anh chàng cao ráo, đẹp trai. Tôi ngẩn người một lúc, theo sau là cha tôi đi vào cùng. Cha nhìn thấy tôi thì nói rằng:

    - Ngơ cái gì thế? Tiểu thư gì mà không chào hỏi với Thái tử mà nhìn vô lễ vậy.

    Tôi giật mình không còn ngơ nữa, lịch sự chào hỏi:

    - Chào Thái tử ạ. Thần là đại tiểu thư của công tước Raham Robert. Lynna Robert. Hân hạnh được gặp Thái tử ạ.

    Tôi mặc dù đang hành lễ lịch sự như bao tiểu thư khác, không nhìn vào Thái tử nhưng biết rõ Thái tử đang nhìn mình với ánh mắt đáng sợ. Một đôi mắt xanh dương sáng nhưng rõ tăm tối làm tôi ớn lạnh sống lưng.

    - Ta nhớ tên tiểu thư mà tiểu thư Robert. Ngươi không còn đeo bám ta nữa à hay ngươi đổi kế hoạch làm gì khác với ta.
     
    chiqudoll thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 24 Tháng chín 2021
Trả lời qua Facebook
Đang tải...