Hiện Đại Nữ Chính Bị Hoang Tưởng - Nam Á

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Nam Á, 14 Tháng tám 2023.

  1. Nam Á Avatar là An chibi. TRUYỆN ĐÃ HOÀN

    Bài viết:
    9
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng hai 2024
  2. Nam Á Avatar là An chibi. TRUYỆN ĐÃ HOÀN

    Bài viết:
    9
    Chương 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngay từ khi sinh ra, tôi đã biết mình rất đặc biệt. Và cho đến thời điểm hiện tại, tôi lại càng khẳng định điều đó là đúng. Tôi, sau nhiều năm nỗ lực sử dụng phương pháp loại trừ, đã chắc chắn rằng bản thân là nữ chính trong thể loại thanh xuân vườn trường!

    Tôi có tất cả các đặc điểm của một nữ chính: Gia cảnh tầm thường, ý chí vươn lên, cao một mét sáu mươi hai, nặng 45 kg. Mái tóc thì đen nhánh, thẳng thớm tới ngang lưng, đôi mắt to tròn cùng gương mặt trái xoan đầy ưa nhìn.. Chà, chẳng cần phải bàn cãi gì nữa nhỉ?

    Và để xứng với vị thế mà mình có, tôi, đã dốc toàn bộ tâm sức để xây dựng hình tượng dịu dàng, tốt bụng, người gặp người thích. Giờ thì chỉ cần ngồi đợi "nam chính" trong cuộc đời tôi xuất hiện mà thôi.

    Tôi khẽ cười, gắp miếng đậu bỏ vào miệng, nheo mắt tưởng tượng khoảnh khắc nam chính xuất hiện thì mu bàn tay trái bỗng có cảm giác nong nóng, ươn ướt. Lúc cúi đầu, đối diện với vệt nước hơi xanh, bóng nhẫy đang đọng trên mu bàn tay, tôi đơ ra vài giây rồi đứng bật dậy, khẽ rít:

    "Ôi, đôi bàn tay xinh.." Mới rít được nửa câu thì chợt nhận ra bản thân đang ngồi ăn trưa ở canteen nên tôi cố nuốt nửa câu còn lại xuống bụng rồi tỏ vẻ như không sao cả. Don't mind. I'm fine, OK.

    "Ấy, không sao chứ?" My rút vài tờ giấy ăn đưa cho tôi, giải thích. "Nãy tao va phải góc bàn, không cẩn thận làm đổ bát nước canh."

    "Không sao, không sao, không nóng lắm. Tớ đi rửa tay tí nhé." Tôi trấn an My nhưng trong lòng lại thấp thỏm không yên. Có mỗi đôi bàn tay xinh đẹp dùng để thu hút nam chính, nó mà có vấn đề gì thì tôi chớt mất!

    "À, ờ, mày đi đi."

    Tôi gật đầu, cố cười chào trước khi rời đi. Bỏ lại mấy lời thắc mắc "Nãy nó định nói đôi bàn tay xinh đẹp phải không mày nhỉ?", "hình như thế" của bọn nó ra sau đầu, bởi không gì quan trọng bằng đôi bàn tay này. Tôi phải cứu vãn nó!

    Và thế là, bất chấp cái nắng chang chang của đầu tháng 9 và ánh mắt "lườm nguýt" đầy thân thương của thầy giám thị, tôi đã xả nước liên tục vào mu bàn tay trái được gần ba mươi phút rồi và không có ý định dừng lại. Vì tôi sợ, ưu thế duy nhất sẽ bị mất bởi một phút lơ là của tôi.

    Tuy nhiên, dù đã giải thích nhiều lần thì thầy giám thị vẫn không hiểu, nhất quyết không cho tôi sử dụng vòi nước nữa. Bất đắc dĩ, tôi đành phải vác xác về lớp trong tâm trạng buồn bực thì vừa hay bắt gặp cảnh Phong - nam phụ số một đang ngồi ở chỗ tôi và lục lọi ngăn bàn của tôi.

    Khi hai ánh mắt chạm nhau, tất cả đều đứng hình. Tôi thì ngạc nhiên không biết Phong định làm gì, còn Phong lại bối rối ra mặt, buột miệng đáp:

    "Không phải như mày nghĩ đâu."


    Mày biết tao đang nghĩ gì à?

    Suýt chút nữa thì tôi nói ra thành tiếng. May quá! May không bị OOC*.

    Tôi chớp chớp mắt, tỏ vẻ vô tội, thơ ngây mà nhìn Phong.

    Biết mình nói hớ nên Phong mím môi, nhíu mày nhăn mặt, bồi thêm câu nữa trong tiếng cười mập mờ của đám bạn: "Cái Thoa mượn vở bài tập của mày nên tao lấy hộ nó."

    Nhìn vẻ mặt "chẳng thiết tha điều gì" của Phong cùng điệu cười "khà khà" hóng kịch của vài ba thằng ngồi bên cạnh cậu ta. Tôi chợt bừng tỉnh, kinh ngạc nhìn Phong.

    Chẳng lẽ là, cậu ta lấy lý do này để nhét thư tình vào ngăn bàn tôi?

    Tôi biết Phong vẫn luôn thích tôi, nhưng không nghĩ, vì thích tôi mà Phong lại trở nên rụt rè đến thế. Phong là người hướng ngoại, giỏi thể thao, ưa nhìn và được lòng đám con trai. Song, Phong có một khuyết điểm, đó là thẳng thắn, thẳng thắn đến mức thô lỗ. Bởi vậy nên bọn con gái trong lớp không ưa cậu ta lắm. Chỉ có con gái ngoài lớp là vẫn bị lừa bởi vẻ ngoài và tài chơi bóng của cậu ta thôi. Thành ra từ năm lớp 10 tới giờ đã lên lớp 11 rồi, tôi vẫn chỉ xếp cậu ta ở vị trí nam phụ số một mà không thể nâng lên làm nam chính.

    Vì thế, suốt một năm qua, tôi đã luôn phải vạch ra nhiều phương án để từ chối Phong một cách khéo léo nếu lỡ một ngày nào đó cậu ta kéo tôi lại và tỏ tình công khai giữa trường, giữa lớp. Nhưng không ngờ, Phong lại chọn cách tế nhị hơn, thả thư tình vào ngăn bàn tôi thế này. Mà cũng có khi, cậu ta đã lên kế hoạch này từ lâu, bởi thế mới thường xuyên chiếm chỗ tôi trong lúc nghỉ trưa và giờ ra chơi, cốt để hợp lý hóa hành động của bản thân.

    Không ngờ, vì để ý đến cảm nhận của tôi mà cậu ta đã bỏ nhiều công sức đến thế! Tôi che miệng, nhìn Phong với ánh mắt bảy phần xúc động ba phần thương cảm.

    Biết sao được, số phận đã định nam chính của cuộc đời tôi không phải là Phong. Tôi đành, phụ tình cậu ta vậy. Tình yêu.. sao lại ngang trái đến thế! Haiz.

    Phong nhìn tôi, gân xanh trên trán nổi lên rần rần, ra chiều như cậu ta đang nhẫn nhịn điều gì đó to lớn lắm. Cậu ta nghiến răng, gằn từng chữ một:

    "Bớt suy nghĩ linh tinh và nghe cho rõ đây! Chuyện đơn giản chỉ có, con Thoa mượn vở bài tập của mày rồi nhờ tao lấy hộ!"

    "Tớ hiểu mà." Tôi gật đầu, đồng cảm nhìn Phong. Có lẽ cậu ta không muốn bị mọi người phát hiện, vậy thì tôi sẽ cố gắng che giấu giúp cậu ta. Yêu thầm khổ thật đấy! Dù vậy, tôi vẫn không thể vì Phong mà bắt cá hai tay được. Đây không phải thể loại NP*.

    "Mày hiểu thật à?" Phong gắt.

    "Hiểu mà." Tôi khẳng định chắc nịch.

    "Mày thì hiểu cái đéo gì!" Phong đập bàn, mặt đỏ au, chắc là vì thẹn thùng. Cậu ta tính bước tới nhưng nhanh chóng bị đám bạn cản lại.

    "Hiểu, hiểu." Tôi vội trấn an Phong. "Cậu không cần nói thêm đâu."

    Tôi chắc chắc sẽ không để Phong bị mất mặt.

    "Vờ lờ! * chúng mày thả tao ra! Tao phải thông não cho con này! Vcl!"

    "Nhịn tí đi! Nó thế lâu rồi. Có phải ngày một ngày hai đâu."

    "Nhịn lâu thế rồi. Nhịn thêm chút nữa đi."

    "Kệ con mợ nó đi."

    Thấy Phong mất bình tĩnh, còn mọi người thì đang ra sức ngăn cản Phong, tôi nhịn không được mà xoa tay, bối rối, bảy phần xúc động khi nãy biến thành thương cảm. Thật không ngờ Phong lại lụy tôi đến thế. Cậu ta tính tỏ tình cho bằng được à?

    Phong nhìn tôi, đôi mắt vằn đỏ, khi cậu ta hất văng mấy người xung quanh thì một nhóm khác lại lao tới, giữ chặt cậu ta.

    "Đừng. Có. Nhìn. Tao. Bằng. Ánh. Mắt. Ấy! Bọn mày, tránh hết ra cho tao!"

    ".. Không!"

    Cuối cùng, mọi chuyện kết thúc bằng việc.. bọn nó lôi tôi ra khỏi lớp với lý do, tránh kích động Phong?

    OOo

    Chú thích:

    *OOC (Out of character) : Hiểu đơn giản là nhân vật trong truyện không hành xử như tính cách vốn có của họ.

    *NP: Hiểu đơn giản là thể loại 1 nữ nhiều nam hoặc ngược lại, 1 nam nhiều nữ.
     
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng hai 2024
  3. Nam Á Avatar là An chibi. TRUYỆN ĐÃ HOÀN

    Bài viết:
    9
    Chương 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mấy nay cả lớp đang xôn xao bởi sắp có một học sinh từ Hà Nội chuyển tới lớp tôi. Mọi người mong ngóng, bàn ra tán vào không biết là trai hay gái, xinh hay xấu, đặc biệt hay tầm thường. Và tôi, cũng thuộc nhóm tò mò này.

    Tôi nghĩ, liệu chăng đó có phải là định mệnh của cuộc đời tôi, "nam chính" của quyển tiểu thuyết này?

    Và ngay tại khoảnh khắc đầu tiên khi chàng thiếu niên ấy xuất hiện, tôi biết, suy luận của mình hoàn toàn chính xác!

    Cậu ta có gương mặt góc cạnh, đôi mắt khép hờ cùng bờ môi mỏng đang mím chặt ấy đã lộ rõ tính khí ngang tàng trong cậu ta. Tuy nhiên, thứ làm tôi ấn tượng hơn cả cái ngoại hình hoàn hảo ấy là quả đầu đỏ tía và chiếc khuyên tai hình chữ thập được đeo ở tai bên trái kia.

    Vốn nhà trường cấm học sinh nhuộm tóc và đeo khuyên nên luôn có một đôi sao đỏ và thầy giám thị túc trực ở cổng trường, đuổi những thành phần "bất hảo" này về nhà. Nào có ai vào được hẳn lớp, theo sau cô giáo như thế này đâu. Cho dù hôm nay có là ngày đầu tiên nhận lớp đi chăng nữa. Chẳng lẽ cậu ta là con ông cháu cha?

    Tôi giật mình, lia mắt nhìn lại cậu ta từ trên xuống dưới một lượt. Thấy áo trắng vẫn là áo trắng nhưng chẳng giống loại mà tôi đang mặc, thấy quầy tây vẫn là quầy tây nhưng lại có cảm giác mềm, mịn, đứng dáng hơn so với quần nhà trường phát. Chậc! Quả nhiên, phải ở cấp độ này thì mới xứng với tôi chứ!

    "Bạn Nguyễn Tâm Tưởng từ Hà Nội chuyển về đây học, các em nhớ giúp đỡ bạn làm quen với môi trường mới. Tưởng, ngồi bàn cuối đi em. Nhớ chiều đi học về nhuộm lại tóc. Cả lớp mở sách học bài mới."

    Cô giáo chủ nhiệm nói nhanh như súng liên thanh, sau, phất tay bảo Tưởng mau "biến" khỏi tầm mắt cô mà không hề buông lời trách mắng nào trước mặt cả lớp. Tôi chống cằm, buông tiếng thở dài, mơ hồ cảm thấy vui vui trong lòng.

    Đúng là "nam chính" của cuộc đời tôi có khác, quá chất! Cậu ta có lẽ thuộc dạng nam chính bất cần đời, chống đối bố mẹ nên bị đuổi về quê với tâm hồn tổn thương và rồi cần tôi ở bên chữa lành? Chà, tự dưng tôi thấy áp lực ghê, khi phải mang trong mình trách nhiệm "cảm hóa" một người.

    À, tôi tên Mộng, cậu ta tên Tưởng. Mộng Tưởng. Đúng là một đôi, đến cái tên cũng hợp nhau vãi đạn!

    Tôi sửng sốt, tự vỗ vào miệng mình trong tưởng tượng ba cái. Tôi là nữ chính ba tốt: Học lực tốt, tích cách tốt, ngoại hình tốt; không thể nói tục chửi bậy, kể cả trong suy nghĩ cũng không được. Nhỡ nghĩ nhiều quá rồi buột miệng nói ra thì sao! Phải chấn chỉnh ngay mới được!

    Bất giác, tôi ưỡn ngực, thẳng lưng, mắt nhìn đăm đăm lên bảng cho đến khi cái My ngồi cạnh bỗng huých tay tôi.

    "Này, từ nãy tới giờ tao nói gì mày có nghe không thế?" Nó khó chịu hỏi.

    Tôi vội xin lỗi My rồi thành khẩn hỏi lại vừa nó nói gì.

    My chép miệng: "Cuối tuần này đi xem phim không?"

    Đứng hình vài giây, tôi chầm chậm gật đầu. Vốn tôi định dùng ngày nghỉ duy nhất để tìm hiểu về "nam chính" nhưng My đã rủ thì.. cũng không vội. Bởi đã là định mệnh thì trước sau gì cũng sẽ thuộc về nhau thôi, không chạy đi đâu được. Cái quan trọng trước mắt là cần giữ được mối quan hệ tốt với đám bạn xung quanh đã. Để có chuyện gì thì bọn nó sẽ đứng về phía tôi.

    "Mà.. dạo này.. mày vẫn đọc ngôn tình à?" My ngập ngừng, khẽ nghiêng người về phía tôi, hỏi nhỏ.

    "Ừ, sao thế?" Tôi đáp mà không nhìn My, mắt nhìn chăm chăm lên bảng, thi thoảng lại liếc xuống xem mình đã viết đúng hàng đúng lối chưa. Để làm một nữ chính ba tốt thì không thể lơ là việc học được.

    "Ờm, thì, tao nghĩ mày nên đọc in ít thôi."

    Tôi ngừng viết, hơi nhăn mày: "Tớ vẫn cân bằng được việc học và đọc truyện mà. My yên tâm đi."

    Đọc truyện là sở thích duy nhất của tôi. Tôi không thể bỏ được! Đây là giới hạn!

    Miệng cái My méo xệch, gượng cười mãi mới đáp: "Ờ. Được.. được. Rảnh thì đọc thêm cả tiểu thuyết nước ngoài nữa nhé."

    "Ok ok."

    Tôi nghĩ My có phần thái quá, đọc nhiều ngôn tình cũng có gì xấu đâu mà nó cứ một thời gian lại nhắc nhở tôi. Nếu không phải biết nó có ý tốt thì tôi đã không thèm nói chuyện với nó nữa rồi.

    Tối đến, sau khi ăn cơm xong, tôi vội chạy vào phòng, lục tung tủ quần áo, lôi chiếc váy mà chị họ cho gần đây ra ngắm một lượt trước gương. Đây là kiểu váy liền thân dài tới đầu gối, dáng chữ A, cổ sơ mi, tay cộc có bo ở eo. Đúng kiểu vừa dịu dàng, vừa dễ thương; mang đậm chất học sinh. Điều đặc biệt quan trọng để tôi đưa ra quyết định chọn chiếc váy này là vì nó màu trắng.

    Từ nhỏ, tôi đã thích mặc váy trắng. Bởi váy trắng là một cái gì đó tượng trưng cho thân phận nữ chính vậy. Có cái, mẹ tôi sợ nhanh bẩn, sợ chỉ mặc được có một mùa nên chẳng bao giờ mua cho tôi đồ màu trắng cả.

    Váy đã qua sử dụng nên màu hơi ngả vàng, phần cổ áo tiếp xúc với gáy có một vệt lờ mờ màu nâu. Có vẻ cũ quá nhỉ?

    Tôi nhìn chiếc váy trên tay, hơi đắn đo. Mặc váy cũ quá cũng không thể tạo được hiệu ứng mà tôi muốn, có khi còn bị mọi người cười chê. Còn mặc cái khác thì lại không hợp với khí chất của tôi lắm. Không biết ngâm thuốc tẩy liệu có đỡ hơn không?

    Ướm váy lên người một lần nữa, tôi nhìn trên ngó dưới một lượt, quyết định giặt sạch đã rồi tính. Nếu không tẩy được vết ố vàng, tôi đành phải mặc chiếc váy khác vậy.

    OOo

    Tối thứ Bảy.

    Đồng hồ chỉ đúng 6 giờ 15 phút, tôi đứng dậy, ra khỏi nhà.

    Nhân vật chính luôn xuất hiện sau cùng.

    Luận điểm này, tôi đã thấm nhuần từ lâu.

    Và để trở thành "nhân vật chính", trước khi đi, tôi đã cố ý nhắn tin hỏi My quân số hôm nay để còn biết đường mà tính toán. Nếu đến sớm quá cũng không có gì đặc biệt, mà đi muộn quá lại dễ làm phật lòng mọi người. Vậy nên, tôi cần nhẩm tính thời gian bọn nó sẽ đến.

    Hẹn nhau lúc 6 giờ tối, My chủ trì sẽ đến tầm này. Sau đó sẽ đến Phong, tuy tính tình có hơi thô lỗ nhưng được cái luôn đến đúng giờ trong mọi cuộc chơi. Bọn con trai khác có thể đến lúc sáu rưỡi. Còn cái Ngân, điệu đà, thích làm dáng nên bảy giờ mới đến.

    Để chắc kèo, sáu rưỡi tôi đã đến nơi nhưng đứng ở chỗ khác, cách điểm hẹn không xa. Thấy đường đã lên đèn, khoảng bảy giờ hơn, tôi mới bắt gặp bóng dáng lững thững đi tới của Ngân. Vội chỉnh lại váy vóc, tóc tai. Tôi chạy chậm về phía bọn họ trước khi có thằng con trai nào buông lời chửi thề.

    Dạo này đang có chính sách tiết kiệm điện nên cứ cách hai cột đèn mới có một cái sáng, khiến không khí xung quanh tăng thêm phần mờ ảo. Tuy là thế, nhưng tôi vẫn có thể bắt trọn khoảnh khắc của từng đứa khi bọn nó thấy tôi chạy chậm tới. Bởi chúng đang đứng ở nơi có ánh sáng duy nhất trong bán kính năm mươi mét đổ lại.

    Đứa thì hét toáng, đứa trợn mắt há mồm, đứa nhìn tôi không chớp mắt, mặt xanh hơn cả tàu lá chuối.. Phản ứng, hình như lố hơn tôi nghĩ.

    Tôi hí hửng chạy tới, kéo nhẹ dây túi có phần xộc xệch, nhỏ giọng xin lỗi: "Nhà có việc nên giờ tớ mới tới được, mọi người đến lâu chưa?"

    "..."

    Bầu không khí chìm trong tĩnh mịch, có lẽ bọn nó vẫn còn choáng ngợp bởi cảnh tượng vừa rồi nên chẳng có đứa nào trả lời tôi chăng? Tự dưng tôi thấy tiếc, tiếc bản thân không có con mắt thứ ba để chứng kiến hình ảnh sinh động vừa rồi của mình. Mỗi bước chạy nhẹ sẽ làm làn váy bay bay, chắc sẽ giống hoa sen trắng nở rộ trong đêm đen nhỉ? Hiệu ứng về mặt thị giác có vẻ đã khá thành công.

    "Mày.. sao lại mặc cái này?" Mãi một lúc lâu sau, My mới lên tiếng, giọng lạc hẳn đi.

    Tôi cúi đầu nhìn chiếc váy trắng đã được ngâm thuốc tẩy của mình. Không dính một vết bẩn nào, cũng không bị sứt chỉ hay rách ở đâu. Chẳng có vấn đề gì cả. Không lẽ, My e ngại trước nhan sắc của tôi nên mới hỏi thế? Cũng phải, nay tôi cố ý xõa mái tóc đen nhánh của mình để tăng thêm phần thục nữ mặc dù nóng muốn chết.

    "Tớ chỉ có bộ này thôi, trông tệ lắm hả?" Tôi hỏi, rồi nhìn lại My trong chiếc áo phông đen và quần đùi bò. Có lẽ My mặc đơn giản quá nên không thích tôi mặc vậy ư? Tôi đã cố không trang điểm, chỉ tô mỗi son mà vẫn khiến My thấy e dè. Haiz.

    "Trông như vong!" Phong "hừ" một tiếng, hai tay đút túi quần rồi đi thẳng tới rạp chiếu phim gần đấy.

    "Cậu.." Tôi cắn môi, bồi hồi tính hỏi, giống vong ý là cậu ta tính chiều tôi như chiều vong ấy hả, thì My đã lên tiếng chặn đứng.

    "Đừng nghe cậu ta nói. Không sao, trông cũng không tệ đâu. Mà có cái.." My gãi má, ấp úng đáp: "Tao nghĩ, mày không nên mặc thế khi đi buổi tối."

    Tôi ngẩn người, không được mặc thế này vào ban đêm tức có thể mặc vào ban ngày? Có nghĩa là do đẹp quá nên mặc thế đi đêm dễ bị đàn ông trêu ghẹo phải không?

    Hiểu ra ý tứ trong lời My nói, tôi vừa cảm động vừa tự trách. My quan tâm tôi từng cái nhỏ nhất, vậy mà tôi lại nghĩ My vì ghen tị tôi nên mới hỏi thế. Tôi thật khốn nạn mà!

    Tự vả vài phát vào miệng trong tưởng tượng, tôi bước tới, nắm tay My, kiên định đáp: "Ừ. Tớ sẽ chỉ mặc thế này vào ban ngày thôi, được không?"

    "Ừ.. ừ.. đi thôi.. đi không muộn. Tao phải vào trước mua vé đây." My gỡ tay tôi, chạy thục mạng như bị ma đuổi.

    "Đợi tớ vớiiiiiii."
     
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng hai 2024
  4. Nam Á Avatar là An chibi. TRUYỆN ĐÃ HOÀN

    Bài viết:
    9
    Chương 3

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi mở ô, cau có nhìn trời đang đổ mưa, lại cúi xuống nhìn móng chân mới sơn đỏ chóe của mình, bực bội nghĩ thầm.

    Có thằng em trai để đội lên đầu hay sao không biết mà ra mỗi đầu ngõ để mua đậu mà mẹ cũng phải sai tôi. Sơn còn chưa kịp khô nữa. Hừ, đã thế, còn bao nhiêu tiền thừa tôi sẽ giữ hết.

    Ra quán, cô bán đậu còn bảy bìa, cô bảo mua hết hộ cô đi. Tôi thấy mấy bìa đậu chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay, mua sáu hay bảy bìa cũng chẳng khác nhau là mấy nên gật "rụp" một cái. Xong xuôi, tôi không về thẳng nhà mà ra đường lớn, tính đằng nào cũng bẩn chân rồi thì tiện đi mua que cay về ăn cho sướng miệng. Sẵn tiện trêu ngươi thằng em, ăn trước mặt nó nhưng không cho nó miếng nào. Ha hả. Ai bảo nó không đi mua đậu hộ tôi.

    Nhà tôi nằm trong con ngách nhỏ. Ngoài đầu ngõ chỉ có một quán duy nhất bán đậu, trứng và ít rau cỏ cho ai trong khu nhỡ nhàng quên đi chợ có thể mua về ăn tạm. Cái tạp hóa gần nhất là phải ra đường lớn, đi thêm trăm mét nữa, cạnh cổng trường cấp Một mới tới.

    Đi được một đoạn, tôi bắt gặp người có mái tóc đỏ rực đang ngồi bên vệ đường với background xung quanh mang màu sắc ảm đạm bởi cơn mưa rào gây nên. Nổi bật thật! Làm tôi nhớ đến định mệnh của cuộc đời mình. Vì muốn giữ mối quan hệ thân thiết với bạn bè xung quanh mà tôi đã phải từ bỏ ngày nghỉ cuối tuần vốn định dùng để tìm kiếm thông tin, nơi ở của Tưởng để đi chơi với bọn nó. Giờ không biết cậu ấy thế nào? Sống có ổn không? Đã đi nhuộm lại tóc chưa?

    Nghĩ tới đây, một suy nghĩ bỗng lóe lên trong đầu tôi. Chẳng lẽ, người trước mặt, là Tưởng? Tôi giật mình nhìn lại, để ý kỹ thì cũng thấy giông giống. Tôi còn đang than thở vì chưa kịp tìm hiểu cậu ta thì cậu ta đã xuất hiện trước mặt tôi rồi. Định mệnh. Đúng là định mệnh mà!

    Nhưng hình như cậu ta đang bị thương? Xe phân khối lớn nằm xiêu vẹo bên lề đường, mu bàn tay bị trầy xước cả mảng. Chẳng lẽ, mới chuyển về đây mà cậu ta đã tìm được người đánh nhau cùng mình rồi?

    Ngẫm thấy cũng đúng, mức độ gây họa ở mức báo động thế này thì mới bị bố đuổi về thị xã nhỏ thuộc Hà thành này chứ? Nếu vậy, chẳng lẽ đây là cảnh đầu tiên khi nam, nữ chính gặp nhau? Nữ chính không chỉ xinh đẹp mà còn tốt bụng. Nào là đưa ô, mua thuốc, nói lời an ủi nên đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng nam chính?

    Giờ đã đến lúc tôi ra sân?

    * * *

    Ây da, cái định mệnh "chết tiệt" này! Phải làm sao đây!

    Phải quan tâm thôi chứ biết làm sao!

    Tôi là liều thuốc chữa lành tâm hồn cậu ta mà!

    Tôi khẽ cười, mặt ngẩng lên một góc bốn mươi lăm độ, hất tóc về phía sau, đang tính đưa tay lên vén mái thì chợt nhận ra tay còn đang cầm túi đậu.

    Trong truyện, thường cảnh này nữ chính mới đi học về, vẫn mặc nguyên đồng phục trường, không thì cũng vừa đi ăn về, mặc váy đi mua đồ này nọ. Tóm lại, ngoại hình chỉn chu. Tôi thế này, hình như không được ổn cho lắm.

    Bộ quần áo trên người quá bình thường, mỗi áo phông quần đùi. Áo thì nhăn nheo, mặc mấy năm đến bạc phếch, từ đen chuyển sang màu xám đậm. Dép thì vớ tạm đôi của bố để đi, rồi màu sơn cùng mưa hòa làm một, nhòe nhoẹt ra hết các ngón chân.

    Tôi lùi về sau một bước.

    Hay là, chạy về thay đồ rồi quay lại?

    Có kịp không nhỉ? Còn đi mua băng gạc nữa. Thôi thì.. "đẹp ít lòng nhiều" * vậy?

    "Đẹp ít lòng nhiều", tốt gỗ hơn tốt nước sơn.

    Được rồi. Tiến lên!

    Dùng hết sức mạnh nội tại, tôi đâm đầu về hướng có hiệu thuốc mà chạy với tốc độ nhanh nhất có thể của một con lười vận động lâu năm. Vừa chạy, tôi vừa thở hổn hển, trong đầu lẩm nhẩm mấy câu vừa rồi để trấn an bản thân rằng Tưởng không phải kẻ đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài.

    Cũng may vì trời mưa nên hiệu thuốc vắng khách. Tôi chỉ tốn hai phút là mua được đồ, sợ bỏ lỡ mất cuộc gặp mặt đầu tiên với định mệnh mà thay vì đi bộ cho hồi sức, tôi chuyển sang chạy chậm. Thật may là cậu ta vẫn ở đó. Tôi chạy chậm dần rồi dừng hẳn, đứng cách cậu ta ba mét, cố điều tiết lại hơi thở của mình, chỉnh tóc tai và quần áo rồi mới bước tới, đưa túi băng gạc về phía cậu ta.

    "Cậu bị thương rồi. Dùng cái này đi, đừng dầm mưa nữa. Sẽ bị ốm đó."

    Tôi vừa cất giọng trong veo, dịu dàng mà gần chục năm nay bản thân đã âm thầm luyện được, vừa điều chỉnh lại góc độ để phô được hết ưu điểm của đôi bàn tay xinh đẹp này. Tính dùng hai thứ đó, vớt vát khuyết điểm về mặt ngoại hình.

    Tưởng không ngẩng đầu, hờ hững đáp: "Cút."

    Tôi sửng sốt, đứng chết trân nơi đó, chưa biết phải đáp lại thế nào vì không tính tới trường hợp này. Cảm xúc hồi hộp, mong ngóng bị dập tắt trong phút mốt. Cậu ta bị làm sao vậy nhỉ? Đáng lẽ trong kịch bản, cậu ta sẽ cảm kích, ấn tượng mạnh với tôi chứ? Không quá lắm thì lạnh lùng nhìn và không nói gì. Đằng này, chẳng thèm ngẩng đầu lên nhìn xem là ai đã buông lời xua đuổi rồi. Có giá quá nhỉ?

    Tự dưng tôi thấy bực, thấy phí công, phí tâm tư, phí bốn mươi ka. Hành hạ bản thân chạy trong mưa gió cho một kẻ không biết điều làm gì không biết.

    Từ từ đã, hành hạ? Chẳng lẽ, đây là thể loại, trước ngược nữ, sau ngược nam ư?

    Tôi xoa cằm. Hình như, cũng không phải là không thể. Tính tình Tưởng nóng nảy, hơi tí là đánh nhau, gia đình lại lục đục. Đối với người xa lạ - tạm thời xa lạ như tôi thì cục súc tí cũng là điều dễ hiểu. Sau này, khi ở bên nhau, cậu ta sẽ cảm thấy hối hận vì đã đối xử với tôi như thế rồi càng simp lord* tôi hơn?

    Nếu thế thật, tôi đành phải bao dung với cậu ta hơn vậy.

    Tôi ngồi xổm, nghiêng ô che mưa cho cậu ta, bắt đầu nói:

    "Tớ là Mộng, bạn cùng lớp với cậu nè. Cái này.. dù sao cũng mua rồi, cậu nhớ dùng nhé. Tớ về trước đây, cẩn thận bị ốm."

    Sau khi dúi túi băng gạc vào lòng cậu ta, tôi còn tính nhường cả ô nữa, vì dù sao cũng chẳng biết khi nào cậu ta mới lết thân về. Nhưng ngẫm đi ngẫm lại thì thấy không nên lắm. Bởi cậu ta cũng ướt như chuột lột rồi, ướt thêm chút nữa thì vẫn là ướt mà thôi. Còn tôi, một thân khô ráo chuyển sang ướt sũng mới là vấn đề. Huống chi, cả nhà có mỗi cái ô. Nhỡ Tưởng không trả, tôi lấy tiền đâu mà mua bù.

    Nghĩ vậy, tôi đứng dậy, dứt khoát rời đi, muốn lưu lại trong lòng cậu ta bóng dáng mảnh mai nhưng không kém phần kiên cường.

    Khi ấy tính toán rất nhiều, nhưng về đến nhà tôi mới chợt nhớ ra, từ đầu đến cuối hình như cậu ta không ngẩng mặt lấy một lần. Mọi cố gắng của tôi giờ thành công cốc cmnr.

    Để gỡ gạc, tôi quyết phải lấy được số của Tưởng từ chỗ lớp trưởng với hi vọng rằng cậu ta vẫn nhớ tên mình.

    Những ngày sau đó.. là một chuỗi quan tâm. Tôi muốn cho cậu ta nếm thử cảm giác ấm áp nên ngoài những lời chúc, hỏi han về cuộc sống ở đây; tôi còn nhắc nhở cậu ta làm bài tập, đi học đúng giờ. Thi thoảng còn mua bữa sáng cho cậu ta nữa, mặc kệ bản thân sau đó sẽ về nhà, chùm chăn chửi thề, chửi mình, vì xót ví. Song, có thể do trước đó tổn thương tâm lý quá sâu nên tôi không thấy cậu ta có dấu hiệu mở lòng.

    Phải làm sao đây?

    Tôi thở dài, đôi mắt mơ màng lơ đãng lướt qua gương mặt sáng sủa của Tưởng.

    Tiếng trống vừa vang, chẳng chờ đến khi thầy giáo ra khỏi lớp, tôi đứng bật dậy, mới cất tiếng gọi "Tưởng" thì người nào đó đã mất hút sau cánh cửa.

    "Đi ăn không mày?" Linh - cô bạn ngồi dãy bên chẳng mấy khi nói chuyện với tôi, bỗng hỏi. Ánh mắt có phần là lạ.

    Tôi đành gượng cười, đáp: "Đi chứ. Nay có món gì nhỉ?"

    "Gà rang muối đó." Linh búng tay, trả lời.

    Sau khi đã ổn định được chỗ ngồi, Linh bắt đầu hỏi chuyện khi nãy.

    "Mày có vẻ thân với thằng Tưởng nhỉ? Thích nó à? Đang suy nghĩ để xem lấp liếm thế nào à?" Nó vừa gặm miếng gà rang muối, vừa bĩu môi, đáp: "Đừng có chối. Mấy nay mày làm gì, chắc bọn tao lại không thấy?"

    Tôi cứ chối đấy, làm sao nào? Giờ mà nhận thì hình tượng bấy lâu nay mà tôi xây dựng sẽ bị sụp đổ hoàn toàn. Từ việc giúp đỡ bạn bè, mọi người sẽ nhìn thành tôi vì yêu, vứt hết mặt mũi, mặt dày mày dạn theo đuổi người ta. Tuy tôi cũng có cảm tình với Tưởng thật. Nhưng xin thề, đó là vì cậu ta là định mệnh của cuộc đời tôi mà thôi. Chứ với người mới gặp lần đầu, sự yêu thích thì nhiều được bao nhiêu? Chắc chỉ bằng, lượng nước trong chiếc cốc trước mặt tôi thôi.

    "Không phải. Hôm trước tớ đi mua đồ thì gặp cậu ấy ngồi sõng soài trên vỉa hè, mình đầy vết thương mà trời thì mưa to nữa chứ." Tôi thở dài, làm bộ sầu lo cho người bạn mới chuyển tới. "Nếu Linh chứng kiến cảnh ấy, cũng sẽ như mình thôi, nhịn không được mà quan tâm. Cậu ấy lại sống xa người thân. Nhỡ nghĩ quẩn thì chết."

    "Giờ tao mới biết mày tốt bụng thế đấy!" Linh nhếch môi, nhìn tôi chăm chăm.

    Lờ đi ý tứ mỉa mai trong câu nói ấy, tôi lắc đầu: "Trước nay tớ vẫn luôn như vậy mà?"

    Linh "phụt" cười thành tiếng. Nó cười nắc nẻ, cười gập bụng, cười như được mùa. Tôi nhíu mày bởi không hài lòng trong phút chốc rồi nhanh chóng giãn ra, nhìn cô bạn trước mặt, mỉm cười chờ Linh bình thường trở lại mới chuyển chủ đề.

    "Mà My đi đâu rồi ấy?"

    "Nó á?" Linh lau nước mắt, ngồi thẳng dậy. "Nó đi ăn với người yêu rồi."

    "Sao cơ?" Tôi ngạc nhiên, đánh rơi chiếc đũa trên tay. "My nó có người yêu rồi á? Bao giờ? Sao My không nói gì với t.. à tớ?"

    "Làm gì mà ngạc nhiên thế? Nó quen một anh học lớp 12 từ hồi nghỉ hè." Nó nhướn mày, nghi ngờ nhìn tôi. "Với cả, sao nó phải bảo với mày?"

    "Vì tớ và My là bạn cùng bàn mà." Tôi nói như đấy là điều đương nhiên. Vừa là bạn cùng bàn, vừa là bạn thân, tất nhiên có chuyện gì thì My phải báo tôi trước tiên chứ!

    "Xùy, mày làm như bạn cùng bàn thì to lắm ấy, thân lắm ấy mà chuyện gì nó cũng phải kể với mày." Linh đứng dậy, khinh bỉ nhìn tôi. "Khuyên mày một câu. Bớt ảo tưởng đi."

    Tôi siết chặt chiếc thìa trong tay, lăm lăm nhìn bóng dáng Linh xa dần.

    Trong cuộc đời của nữ chính sẽ luôn xuất hiện những nữ phụ, và Linh, có lẽ là một trong số đó. Nó muốn chia rẽ tình bạn giữa tôi và My, tính cô lập tôi, để khi nữ phụ số một xuất hiện, sẽ chẳng còn ai đứng về phía tôi cả. Hừ, tôi sẽ không để Linh được như ý đâu. Tôi tin My chỉ nhất thời quên nói với tôi mà thôi.

    Lấy điện thoại từ trong túi quần, tôi nhắn tin hỏi My đang ở đâu. Nhận được câu trả lời, tôi cất khay cơm, trở về lớp học.

    Không biết có chuyện gì vui mà còn chưa bước tới cửa lớp, tôi đã nghe thấy tiếng nói cười của đám con gái. Chẳng lẽ cái Linh kể chuyện khi nãy cho bọn nó?

    Tôi bồn chồn bước vào, thấy My cùng mấy đứa đang ngồi nói chuyện rôm rả, trên bàn bày la liệt bánh kẹo. Dùng đôi mắt chuyên đi tia trai để tìm định mệnh của mình, tôi nhanh chóng thấy bánh tart táo - loại bánh mà tôi yêu thích đang nằm ở giữa đống bánh sặc sỡ khác, tâm tình dần ổn định hơn.

    Tôi biết ngay là Linh không tốt đẹp gì mà.

    My vẫn nhớ loại bánh mà tôi thích, còn đặc biệt mua về cho tôi. Hừm, tí nữa tôi sẽ dò hỏi lại My, nếu My thẳng thắn trả lời, tôi sẽ tha thứ cho My việc My quên kể chuyện có bạn trai với tôi.

    Tôi liếc nhìn Linh ngồi cách đó không xa, ưỡn ngực, ngẩng cao đầu mà bước tới. My lúc này đã chú ý tới tôi, nó vẫy tay:

    "Ăn trưa về rồi à? Lại đây chọn bánh đi."

    "Ừ." Tôi híp mắt, đang tính chọn tart táo thì đã có người nhanh tay hơn. Vì không lường được có cướp giữa đường nhảy ra nên tôi đứng đơ, tay vẫn giữ nguyên tư thế đang vươn ra.

    "Sao thế?" Thấy hành động kỳ lạ của tôi, My nghiêng đầu hỏi, lại nhìn bánh tart táo đã rơi vào tay người khác, nó "à" một tiếng, nói tiếp: "Mày thích bánh này nhỉ? Nhưng Linh ăn trước rồi nên thôi chọn cái khác đi."

    "Thôi, nãy ăn no quá, đang thấy hơi chướng bụng." Tôi miễn cưỡng đáp.

    My nhún vai, ngỏ ý "tùy mày", tiếp tục chuyện trò, cười phớ lớ với mấy đứa bên cạnh.

    Tôi ngồi vào chỗ, kín đáo liếc nhìn My với ánh mắt ai oán. Thấy My thản nhiên như không có gì, trái tim tôi bỗng nhói lên vài cái. Rõ là biết tôi thích bánh đó, vậy mà My không phần riêng cho tôi, còn mặc kệ con Linh lấy mà không ngăn cản nữa chứ.

    Là bạn cùng bàn kiêm bạn thân nhất của tôi, đáng ra My phải là hậu phương, luôn đứng về phía tôi vô điều kiện mới đúng. Và rồi hai người sẽ chơi với nhau từ cấp ba lên đại học, từ đồng phục tới váy cưới, làm phù dâu cho nhau. Tại sao mọi chuyện cứ không như ý mãi thế? Tại sao mấy nay chẳng có việc nào như tôi đã tính? Không lẽ, tôi với My.. không thân như tôi đã tưởng.

    Không, không. Tôi lắc đầu.

    Con Linh cố tình nói thế để tôi xa cách My. Tuyệt đối không thể trúng kế nó được!

    OOo

    *Đẹp ít lòng nhiều: Là cách nói lái của từ của ít lòng nhiều.

    *simp lord: Simp là một từ lóng trên Internet được sử dụng phổ biến trong thời gian gần đây. Simp dùng để diễn tả về một người (thường là nam) khi có biểu hiện quan tâm quá mức hoặc si mê với người khác. Simp lord (simp chúa) là một từ nâng cấp hơn từ simp, được xem là hình thức cao nhất của simp. Simp chúa chỉ cấp độ si mê hay mù quáng gấp nhiều lần của một người.
     
  5. Nam Á Avatar là An chibi. TRUYỆN ĐÃ HOÀN

    Bài viết:
    9
    Chương 4

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Nay lớp chúng ta lại có thêm bạn mới, Dương Thiên Di, từ thành phố chuyển về đây. Trước học cùng trường với Tưởng nhỉ?" Cô giáo chủ nhiệm lật lật sổ, bỗng hỏi.

    "Vâng. Cô ơi cô, cô xếp chỗ cho em ngồi cùng bàn với Tưởng nhé cô?" Di nhoẻn miệng cười, hơi nghiêng đầu tỏ vẻ đáng yêu, làm nũng khiến mấy thằng con trai ngồi phía dưới nhộn nhạo không thôi.

    Tôi siết chặt chiếc bút bi trong tay, nhìn biến số trước mặt đang ôm cặp, bước đến bàn Tưởng.

    Đến rồi, đến rồi. Nữ phụ số một của quyển tiểu thuyết này. Nó sẽ đóng vai trò gì đây?

    Tuy biết trước sau gì định mệnh cũng sẽ dẫn lối chúng tôi đến với nhau nhưng mấy việc ngoài ý muốn cứ nối đuôi nhau tìm đến vẫn khiến tôi thấy bức bối không thôi.

    Nào là Tưởng coi tôi như không khí, cho đến việc My hình như cũng không tốt với tôi như tôi tốt với nó. Và giờ thì Di, tên cũng hay mà người lại đẹp. Nhìn cả trai lẫn gái đang ghé sát nó hỏi chuyện kìa. Tức cái lồng ngực ghê! Hơn một năm nay, tôi đối xử với chúng nó tốt thế mà chẳng có đứa nào nhiệt tình với tôi như vậy. Đúng là xa thơm gần thối mà! Gái thành phố nào cũng đỏng đảnh, mắc bệnh công chúa. Chúng nó cứ hi vọng càng nhiều thì thất vọng sẽ càng nhiều mà thôi. Sau này có quay xe thì tôi cũng chỉ bỏ ra ba phần tốt với chúng nó. Hừ!

    Nhưng cái Di có mối quan hệ gì với Tưởng nhỉ? Nhìn cái ngữ đó kìa, ngồi sát sàn sạt vào người cậu ta luôn. Gì kia! Bị cô giáo nhìn chằm chằm mà không thèm phản ứng. Cứ cười phớ lớ, hết động tay lại chạm chân với "nam chính" của tôi là sao? Thân lắm à? Trơ trẽn quá rồi đấy!

    Cả người tôi bức bối một cách khó tả, bên trong như có ngọn lửa đang thiêu đốt, tôi nghĩ, nếu con Di mà làm một hành động nào nữa, bằng sức mạnh nội tại, tôi có thể bẻ gãy chiếc bút bi trong tay vì quá tức giận.

    "Nhìn thân chưa kìa? Thằng Tưởng cũng mặc kệ nó làm gì thì làm. Tao đoán, một là, hai đứa nó là người yêu. Hai là, bạn thân từ tấm bé." Giọng My đột ngột vang lên bên tai tôi.

    Nghe đến đây, tôi buột miệng đáp: "Thanh mai trúc mã? Hình như thể loại thanh xuân vườn trường cũng có nhiều kiểu nam nữ chính hoặc nam chính, nữ phụ là thanh mai trúc mã."

    Tôi đưa mắt nhìn hai kẻ đang chim chuột với nhau giữa chốn đông người kia, thấy My nói cũng có phần đúng.

    Có lẽ cái Di là thanh mai trúc mã của Tưởng. Thấy cậu ta bị đuổi về đây nên cũng chuyển trường theo, mục đích là gì, tất nhiên là sưởi ấm trái tim bị tổn thương của cậu ta rồi. Cùng là con gái với nhau, sao tôi lại không nhìn ra được nó thích Tưởng. Chỉ có điều, tôi không biết tình cảm Tưởng dành cho nó là gì, nhưng chắc chắn có chiều chuộng và bao dung trong đó.

    Nghĩ tới đây, mồm miệng tôi đắng ngắt như vừa ăn phải tấn mướp đắng. Cứ thế này thì chuyện sẽ đi về đâu? Rốt cuộc là Tưởng có tình cảm với cái Di, hay đây chỉ là tình đơn phương? Nếu là từ một phía, liệu cái Di có chiếm một vị trí đặc biệt trong tim Tưởng hay không?

    Trước tôi cũng đọc qua vài bộ ngôn tình có tình tiết tương tự kiểu này. Nữ phụ là thanh mai trúc mã, có ơn cứu mạng với nam chính nên làm mình làm mẩy, hại nữ chính bao lần, đến cuối truyện mới lùi về sau cánh gà. Cũng có kiểu, nữ phụ bị bệnh tim, thích nam chính từ nhỏ, để chia rẽ nam nữ chính mà lúc nào cũng lôi bệnh của mình ra đe dọa, cái gì mà nếu cô ta chết thì lỗi ở nam nữ chính hết. Và cũng có kiểu, đóng vai em gái nhà bên, yếu đuối, đơn thuần, nhưng sau lưng lại gài bẫy khiến nữ chính bị gắn mác người xấu.

    Đầu tôi giật lên từng cơn khi tưởng tượng tới cảnh phải đấu với cái Di ba trăm sáu mươi lăm hiệp, đấu tới thân tàn ma dại mới dành được cái kết happy ending mà bụng dạ nôn nao.

    Vốn nghĩ đây là thể loại ngọt sủng, thanh xuân vườn trường. Chỉ gặp đôi chút khó khăn ở bước đầu xâm nhập vào cuộc sống nam chính. Hóa ra, thứ tôi cầm trong tay lại là thể loại ngược tâm ngược thân thế này. Cái thể loại mà tôi ghét cay ghét đắng. Đúng là.. tôi bị ông trời chơi bẩn rồi!

    "Thanh mai trúc mã thì tao còn hiểu, nhưng thanh xuân vườn trường là cái gì?"

    Tôi nhìn My, sốt ruột hỏi, như hận không thể truyền bá hết kiến thức mình biết cho nó: "Thanh xuân vườn trường là học đường ấy. Ngọt sủng, 3S, ngược thân ngược tâm, tra nam tiện nữ.. không biết hả?"

    Sao có thể không biết được nhỉ? Ngôn tình là món ăn tinh thần, ngon, bổ, rẻ cho đám học sinh bọn tôi mà. Trời ơi, sao con My lại có thể lạc hậu quá vậy! Ôi bạn tôi, tôi phải giới thiệu cho nó vài đầu truyện hay mới được.

    "Học đường, học đường, thể loại học đường! Cái con điên này! Thanh xuân vườn trường là cái móe gì!" My nắm bả vai tôi mà lắc lia lịa, vừa lắc nó vừa nghiến răng đáp.

    "Không phải.. cậu.. vẫn.. hiểu sao? Với cả, thanh xuân vườn trường nghe hay hơn mà?"

    "Từ có sẵn thì không dùng. Dùng cái ngữ QT* quằn què ấy để làm gì? Tao đã bảo mày đọc in ít ngôn tình đi rồi cơ mà? Ngày trước hơi hâm tí, giờ sắp hoang tưởng cmnr."

    My không thích thì thôi, cần gì phải nặng lời với tôi đến thế. Làm gì có ai vui nổi khi sở thích nho nhỏ của mình bị chê thậm tệ, chê hết nước hết cái cơ chứ.

    "Nghe hiểu được là được rồi. Văn nói, có thế mà cũng bắt bẻ." Tôi lầm bầm.

    Vì việc này mà tôi bực bội mất mấy ngày, cũng lạnh nhạt với My hơn, còn quên khuấy mất việc phải theo dõi sát sao tình hình của hai người kia. Đợi đến khi tôi hoàn hồn, lấy lại ý chí chiến đấu thì hai người kia.. đã công khai yêu đương, và còn được cả lớp chúc phúc. Vờ cờ lờ! Chúng nó yêu đương với tốc độ ánh sáng à? Tại sao lại không chờ tôi? Tôi đã kịp làm gì đâu! Wtf.

    Tôi ai oán nhìn cặp đôi "nồng thắm" đứng ở giữa trung tâm đám đông kia. Vẫn không thể tin nổi cảnh tượng trước mặt là có thật. Vẻ hạnh phúc, ngượng ngùng của cái Di làm tôi thấy cay mắt, hận không thể bước tới, tách hai con người kia ra. Càng đau lòng hơn cả, là ánh mắt vui vẻ, nụ cười dịu dàng luôn trực chờ trên môi Tưởng kia.

    Hơn một tháng quen biết, lần đầu tiên tôi nhìn thấy biểu cảm này trên gương mặt của Tưởng. Dù vậy, tôi vẫn không thể chấp nhận đây là sự thật. Có lẽ, Tưởng làm vậy để chọc tức tôi chăng? Tôi phải tìm cậu ta nói chuyện mới được.

    Nghĩ là làm, lúc tan học, tôi trốn ở một góc khuất, chờ đến khi Tưởng chơi bóng rổ xong, lại chờ đến khi cái Di chạy ra cổng trường trước. Tôi mới lẽo đẽo theo sau cậu ta tới nhà xe.

    Sáu rưỡi chiều.

    Ở lán để xe gần như không còn ai. Tôi vội bước tới, gọi to tên Tưởng, chẳng đợi cậu ta kịp phản ứng đã nói, vì tôi sợ sẽ bị phá bĩnh bởi một thứ gì đó.

    "Tưởng. Cậu.. cậu và Di, quen nhau thật hả?"

    Tưởng xoay người, nhướn mày, nhìn tôi không đáp.

    "Có phải cậu có nỗi khổ nào đó mà không thể.. nói cho người khác, phải không?" Tôi nhỏ giọng hỏi. Rõ ràng mọi chuyện không nên như thế, sao hai người bọn họ lại xác định yêu đương sớm như vậy được?

    "Tao thì có nỗi khổ gì được?" Tưởng bật cười đầy ngả ngớn.

    Thấy vậy, tôi mạnh dạn suy đoán: "Cậu.. bị cái Di uy hiếp hả?"

    "Con nhỏ ấy à.." Tưởng nhìn xa xăm, chép miệng, bất đắc dĩ nói: "Làm gì có gan."

    "Vậy.. chẳng lẽ, cậu vì tớ mà ép buộc bản thân làm thế hả?" Tôi vặn ngón tay, trong lòng cảm thấy tội lỗi vô cùng.

    Hay do tôi làm phiền cậu ta nhiều quá nên cậu ta mới nghĩ ra cái kế sứt sẹo này. Tính dùng hành động để thể hiện, tôi đã có bạn gái rồi, đừng làm phiền tôi nữa?

    "Chuyện này thì liên quan gì tới mày?"

    "Không phải vì muốn tớ biết thân biết phận, không làm phiền cậu nữa nên cậu mới làm thế à?" Tôi quay đầu đi nơi khác, lẩm bẩm: "Thu hút sự chú ý của tớ, rồi lại giễu cợt tớ, để tớ ghen, mới quay sang dỗ dành."

    Kịch bản này tôi thuộc làu làu rồi. Đây có lẽ là giai đoạn mà nam chính chưa nhận ra được tình cảm của bản thân. Hành nữ chính, sau khi nữ chính chấp nhận buông tay thì bắt đầu màn theo đuổi vợ. Người gì đâu mà báo quá báo. Giả vờ thân mật thôi là được, cần gì phải công khai yêu đương để kích thích tôi. Tại sao số tôi lại khổ vậy trời! Vớ phải một thằng nam chính hâm dở. Nhưng giai đoạn sau nam chính sẽ khác, ngoài nữ chính ra thì không quan tâm đứa con gái nào cả nên tôi sẽ tạm tha cho cậu ta ở giai đoạn này vậy.

    "Phụt.. ha ha ha." Tưởng bật cười. Cậu ta cười lớn, cười nghiêng ngả trước sự khó hiểu của tôi. "Này, đồ thần kinh! Nghĩ mình quan trọng lắm hả? Trước đó bọn trong lớp đã nhắc nhở rồi nhưng tao không nghĩ mày lại điên đến mức này đấy!"

    Tưởng ngưng cười, cậu ta tiến lại gần, gằn giọng cảnh cáo: "Biến! Thằng này không rảnh làm ba cái trò vớ vẩn đấy! Đừng có lượn lờ trước mặt thằng này nữa, không đừng trách vì sao nước biển lại mặn."

    Tôi giật mình, lùi về sau nửa bước, trái tim đập loạn nhịp vì sợ hãi. Lúc nãy, nhìn cứ như cậu ta định đánh tôi ấy. Hai tay tôi siết chặt mép quần, không cam lòng mà nhìn theo bóng lưng rắn rỏi đang dắt xe ra phía cổng trường, hét lớn:

    "Hai người không hợp nhau, đến với nhau chỉ tổ đau thương thêm thôi. Đến lúc đó đừng có mà hối hận! Đừng có mà quay lại cầu xin sự yêu thương từ tớ!"

    Đến lúc đó tôi sẽ hành cậu ra bã! Cũng sẽ không quan tâm cậu đâu! Đồ xấu xa!

    Tôi ngồi sụp xuống đất, nhịn không được mà khóc rấm rứt. Sống trên đời mười sáu năm trời, lần đầu tiên tôi phải ăn trái đắng thế này. Cậu ta nghĩ mình là nam chính thì to lắm à.. Hức, hình như cũng to thật. Tôi lau nước mắt, thầm nghĩ. Có quyền lực chỉ sau tôi thôi.

    Ngồi đến khi tê rần thì bỗng có ai đó đi ngang qua, đá tôi một cái. Tôi ngước đôi mắt đẫm lệ, mông lung nhìn người trước mặt, nghẹn ngào nói: "Phong ơi.."

    Người đối diện rùng mình, xoa xoa hai cánh tay, chần chừ hỏi: "Trúng ngải hay trúng gió. Ngồi đần ở đây làm gì?"

    "Tớ.." Tôi nấc một cái, tính níu ống quần Phong nhưng cậu ta nhanh chân hơn, lui về sau vài bước, hai tay ôm lấy cơ thể, lắp bắp đáp:

    ".. Gì? Mày tính làm gì?"

    Tôi ấm ức nhìn cậu ta: "Tớ buồn quá, buồn mấy ngày nay rồi ấy. Mà chỉ có mình Phong để ý và hỏi thăm thôi. Tớ xin lỗi nhé. Trước đây, tớ không nên giữ khoảng cách với Phong."

    Tôi có nên đổi nam chính không nhỉ? À mà việc đổi nam chính có khó không? Sao nhất định người như tên Tưởng kia mới là nam chính cơ chứ! Tôi muốn nâng Phong lên làm "chính thất", cậu ta tuy có hơi thô lỗ, có hơi đầu óc ngu si tứ chi phát triển, cũng hơi không được đẹp trai lắm. Nhưng bù lại cậu ta tinh tế, biết quan tâm người khác. Tinh tế đến mức, trước đó ví tôi như vong để không ai nhận ra tình cảm và quan điểm của cậu ta. Nhưng may mắn cho cậu ta là tôi cũng tinh tế y như cậu ta vậy.

    Người ta thường có câu "chiều như chiều vong mà còn bla bla", ngụ ý là chiều hết nước hết cái, chỉ thiếu mỗi nước đội lên đầu thôi ấy. Vậy nên, chỉ cần mỗi câu nói này thôi là Phong đã đủ tiêu chuẩn làm nam chính rồi. Tốt, tôi duyệt!

    Nhưng người ta lại chẳng duyệt.

    "*! Thôi.. thôi.. tao xin. Xin mày cứ tiếp tục giữ khoảng cách với tao. Xin cám ơn!" Phong chửi thề, còn lẩm bẩm trong miệng "đúng con điêng" rồi đá tôi cái nữa và lướt đi nhanh như một cơn gió. Xung quanh vắng lặng không một bóng người, chỉ còn lại tôi và.. những vệt nắng sắp tàn.

    Đúng là.. cái đồ cả đời chỉ có thể làm nam tám!

    OOo

    *QT (viết tắt của Quick Translator) : Là phần mềm dịch tiếng Trung qua hán việt. Lậm QT hiểu đơn giản là dùng những âm hán việt (từ không có trong từ điển tiếng Việt), câu cú sai cấu trúc, ngữ pháp.
     
  6. Nam Á Avatar là An chibi. TRUYỆN ĐÃ HOÀN

    Bài viết:
    9
    Chương 5

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Lắc tay đẹp quá! Tưởng tặng cho cậu ơ?"

    Di ngượng ngùng "ừm".

    Đám con gái "ồ" lên, mỗi người một câu, trêu ghẹo đến khi mặt cái Di đỏ như mông khỉ mới thôi. Tôi liếc bọn nó một cái, khẽ "hừ".

    Sự xuất hiện của cái Di đã làm mối quan hệ giữa tôi và đám bạn trở nên xa cách. Ngày xưa, bọn nó cũng hay vây quanh tôi như thế, thường xuyên nhờ tôi giúp việc này việc kia như thể không thể sống thiếu tôi. Ấy vậy mà giờ đây.. chỉ vài bữa ăn, vài cốc trà sữa đã mua chuộc được bọn nó rồi. Đúng đời! Sự chân thành đến cuối cùng vẫn chỉ có thể đứng sau tiền bạc, lợi ích.

    Tôi ngoảnh mặt đi, ưu tư nhìn bầu trời qua ô cửa sổ, thở dài.

    Trời đã sinh ra Mộng, sao còn sinh ra Di!

    Đôi lúc tôi lại có suy nghĩ muốn hóa thân thành nữ phụ độc ác trong các bộ truyện. Mạnh mẽ theo đuổi, mạnh mẽ chia rẽ bọn họ mà không phải ngồi đây thở ngắn than dài, chấp nhận nhìn bọn họ yêu đương. Tôi sẽ dùng sắc đẹp, dùng tiền tài của một nữ phụ, giẫm bẹp bẹp lên người con Di, làm bọn họ nghi ngờ, rồi dần xa mặt cách lòng. Nhưng tôi không thể! Đạo đức của một nữ chính ba tốt không cho phép tôi làm thế. Tôi phải giữ phẩm giá của mình. Mất đi phẩm giá là mất đi lợi thế duy nhất của một nữ chính.

    Vậy nên, tôi không thể làm gì ngoài thi thoảng lườm nguýt cái Di vài cái rồi vùi đầu vào học tập. Tính dùng thành tích để kéo ánh mắt Tưởng về phía tôi. Tôi muốn cho cậu ta thấy tôi xuất sắc biết bao nhiêu, xuất sắc hơn cô bạn gái Hà thành của cậu ta nhiều. Đồng thời, tôi cũng đang chờ đợi, đợi ngày bọn họ chia tay. Đến lúc đó mới là sân khấu của tôi.

    Nhưng hình như cái Di đã cảm nhận được sự thù địch của tôi, nó bắt đầu phản công.

    Nào là dùng tiền bạc lôi kéo bạn bè về phía nó để cô lập tôi, tổ chức sinh nhật hoành tráng, và hay đem mấy món đồ Tưởng tặng cho nó ra khoe với mọi người, cốt để tôi ghen tức mà làm điều dại dột. Và hình như, nó đã đạt được mục đích rồi. Tôi ghen tị với nó, ghen tới mức, nhiều lần nhịn không được mà muốn nói ra hết tất cả sự thật rồi sau đó tặng cho nó mấy cái bạt tai.

    Tôi siết chặt chiếc bút bi trong tay, trầm ngâm.

    "Mộng! Mộng! Không định học tiết thể dục à?"

    Tôi giật mình, ngẩng đầu nhìn My. Cũng thấy trong lớp chỉ còn lác đác vài người đang cất sách rồi ra ngoài.

    "Xin nghỉ hộ tớ nhé. Hôm nay tớ hơi mệt."

    "Ừ." My nhìn tôi một lúc rồi khẽ gật đầu, rời đi.

    Từ ngày đó, ngày mà My chê truyện ngôn tình, tôi và My trở nên xa cách hẳn. Tôi lạnh nhạt vì My không xin lỗi tôi. Còn My.. nó gần như chẳng thèm quan tâm. Thái độ như kiểu, có tôi cũng được, không có cũng chẳng sao. Dù tôi có đần tới mức nào thì cũng nhận ra, My chẳng hề coi trọng tình bạn này. Cứ như thể từ trước tới nay mình tôi ngộ nhận chúng tôi là bạn thân vậy.

    Rõ ràng, hầu như trong truyện thanh xuân vườn trường nào cũng thế, cô bạn cùng bàn đầu tiên sẽ là bạn thân của nữ chính. Kéo dài từ cấp ba đến khi ra trường. Ngay từ khi vào lớp 10, bạn cùng bàn của tôi là My. Đến năm lớp 11 này, tôi cũng cố tình tìm My để ngồi chung một bàn. Vậy mà giờ..

    Nghĩ tới cảnh My suốt ngày kè kè bên con Di, khen nó hết nấc; còn rủ nhau đi uống trà sữa, quay tóp tóp mà lòng tôi..

    Vốn mọi thứ nên thuộc về tôi, nên hướng về tôi mới đúng! Bạn bè, tình yêu của Tưởng, cả những món đồ Tưởng tặng cho nó nữa!

    Nghĩ tới đây, không hiểu sao chiếc lắc bạc mà cái Di vừa khoe lại xuất hiện trong đầu tôi. Lắc tay đó có mặt hình hồ ly được khảm đá. Khi tia nắng chiếu vào, mặt hồ ly phát sáng, lấp lánh ánh bạc trông thật xinh đẹp. Nếu chiếc lắc đó được đeo trên cổ tay nhỏ nhắn, trắng trẻo của tôi, không biết sẽ đẹp hơn nó đến nhường nào. Muốn đeo thử quá!

    Hay là đeo thử nhỉ?

    Suy nghĩ này nhảy ra trong đầu tôi và có dấu hiệu muốn spam. Giờ không phải hai phe thiên thần và ác quỷ giao đấu với nhau mà là một ngàn tên ác quỷ cùng nhau đập chớt một nhỏ thiên thần. Lý trí cho tôi biết bản thân không nên động vào đồ của người khác, nhưng cảm xúc đã bị một ngàn con ác quỷ này kéo đi. Chẳng biết tự bao giờ, tôi đã đứng trước bàn cái Di.

    Tôi run rẩy vươn tay, lấy lắc hồ ly từ chiếc túi vải màu đen ra, từ từ đeo vào. Một luồng ánh sáng chân lý tỏa ra khiến tôi không thể không nhắm mắt lại. Đợi đến khi ánh sáng đó mờ dần, tôi mới ti hí nhìn. Trời ơi! Quả là một kiệt tác! Từ giây phút đầu tiên tôi đã thấy chiếc vòng này với tôi như hai mà là một. Đẹp xuất sắc, đẹp đến ngây người. Đẹp đến mức, tôi nhịn không được mà nghĩ, có khi nào chiếc lắc tay này là Tưởng mua cho tôi không? Và vì một lý do vòng vèo nào đó mà cậu ta đã đổi ý. Là bởi không dám thừa nhận tình cảm của mình dành cho tôi ư?

    Cũng không phải không có khả năng.

    Tôi sờ lắc tay, khóe môi không kìm nổi mà khẽ nhếch lên!

    Tưởng đang trong giai đoạn tuổi dậy thì, trái tính trái nết, phản nghịch nên cái gì không như cậu ta dự tính, cậu ta sẽ kiên quyết phủ nhận?

    Cậu ta có để ý tôi nhưng không muốn tin đó là sự thật, không muốn thừa nhận nên lại càng tỏ ra bài xích? Tại sao nhỉ?

    Tôi xoa cằm, trầm tư. Chẳng lẽ do tôi quá tầm thường? Không, không. Làm gì có nữ chính nào tầm thường cơ chứ? Bối cảnh có thể bình thường nhưng bản thân nữ chính là một người nhiều tiềm năng cơ mà? Hay do Tưởng ghét người đã chứng kiến khoảnh khắc "xuống chó" của cậu ta?

    Cũng có khả năng nhỉ?

    Lần đầu tiên tôi gặp cậu ta.. lẽ nào lúc đó cậu ta đánh nhau xong bị thua? Hay là vì cậu ta hiểu lầm rằng, tôi nghĩ cậu ta nghèo nên mới mua đồ ăn sáng cho cậu ta? Hay do tôi đã từng đến nhà cậu ta, căn nhà cấp bốn xập xệ để đưa bài tập, khiến cậu ta cảm thấy mất mặt?

    Giờ nghĩ lại, thấy yếu tố nào cũng có khả năng là nguyên nhân. Tôi thì không thể trực tiếp hỏi Tưởng để xác minh. Nhưng tôi nghĩ, suy đoán của mình đúng đến chín mươi phần trăm rồi.

    Ráp lại mọi thứ thế này:

    1. Tưởng có để ý tới tôi nhưng bản thân cậu ta không biết hoặc vô thức phủ định sự thật đó nên đã đối xử với tôi lạnh nhạt hơn so với mọi người. Vì thế mà cậu ta đã ngỏ lời với cô bạn thanh mai để chứng minh. Tất nhiên, không thể loại trừ khả năng cậu ta cũng có chút tình cảm với cái Di.

    2. Tuy ở bên cô bạn thanh mai của mình nhưng vô thức cậu ta vẫn nghĩ đến tôi. Thành ra những món đồ cậu ta mua cho cái Di lại khá hợp với tôi.

    Và sau đó sẽ là:

    1. Một là cậu ta ngày càng nặng tình với Di, sau đó vì một lý do nào đó mà chia tay. Tôi sẽ tiến tới, an ủi và ở bên. Chúng tôi đến bên nhau không bao lâu thì mối tình đầu - Di quay về, gây ra một loạt sóng gió, cuối cùng mới miễn cưỡng happy ending.

    2. Hai là, tuy ở bên cái Di nhưng cậu ta vẫn để ý tới tôi. Và tôi tìm mọi cách để đến gần Tưởng hơn. Sau đó, vì bị phũ quá nhiều nên ôm đau thương rời đi. Khi không còn bị làm phiền nữa, Tưởng cảm thấy trống vắng và luôn nghĩ tới tôi. Đến khi thấy tôi thân thiết với Phong - nam phụ số một, cậu ta ghen tức và bắt đầu nhận ra tình cảm của mình. Lúc này, cậu ta sẽ ở trạng thái giằng xé, nên theo đuổi tôi và chia tay với cô bạn thanh mai, hay là đâm lao phải theo lao.

    3. Đến khi tôi tỏa sáng rực rỡ trên phương diện học tập và đời sống. Tưởng mới quyết tâm theo đuổi tôi, đá cô bạn thanh mai. Vì quá mất mặt nên cái Di sẽ trở nên xấu xa, luôn ngáng đường tôi. Sau đó, chúng tôi song kiếm hợp bích, dẹp nữ phụ, nam phụ và happy ending.

    Hừm. Thật rắc rối.

    Tôi cũng không lấy làm thích lắm cái tình tiết và cốt truyện kiểu vậy! Cảm giác dù có happy ending nhưng sau hai phần ba cuốn tiểu thuyết, thứ tôi nhận được chỉ là đau thương thôi ấy. Tôi thích thể loại ngọt, sủng cơ.

    "Tùng.. tùng.. tùng.."

    Tiếng trống trường đột ngột vang lên khiến tôi giật nảy người. Không hiểu sao mới nghĩ một tí đã hết tiết rồi.

    Tôi tính về chỗ mà trong lúc xoay người không may mu bàn tay đập vào góc bàn, đau đến ứa nước mắt. Tôi ôm tay, cúi đầu định xem có bị sưng đỏ gì không thì chợt nhận ra bản thân còn chưa tháo lắc tay.

    Nghĩ hành động này mà bị mọi người nhìn thấy thì hiểu lầm là cái chắc nên tôi vội vã tháo ra. Nhưng do móc tròn của lắc thì nhỏ mà tôi lại đang cuống, tay cứ run run, làm thế nào cũng không tháo ra được.

    Bụng dạ tôi nôn nao, mồ hôi túa ra như mưa. Mỗi phút trôi qua dài đằng đẵng như cả một thập kỷ. Cho đến khi tiếng cửa lớp kêu "cạch" một cái, trái tim vốn vẫn luôn lơ lửng bỗng trùng xuống, trong lòng vang lên hồi chuông cảnh báo. Xong đời rồi!

    Theo bản năng giấu cánh tay đeo lắc ra sau lưng, tôi quay đầu nhìn về phía cửa đi, chân thì từ từ di chuyển về chỗ ngồi.

    "Ơ, Mộng? Đứng đấy làm gì thế?" My ngạc nhiên hỏi.

    "Tớ.. tớ làm rơi đồ." Tôi giật thót, vội đáp.

    "Thế cái gì ở trên bàn kia?"

    "Cái.. cái gì?" Tôi lắp bắp, từ từ quay đầu, mặt mày tái mét khi thấy chiếc túi vải đựng lắc tay đang nằm chỏng chơ trên bàn. Trái tim đập loạn nhịp, người ngợp bồn chồn, đầu óc thì trống rỗng. Với những gì xảy ra gần đây, kiểu gì bọn nó cũng nghĩ tôi định lấy trộm chiếc lắc tay của cái Di. Tuy tôi ghét nó thật nhưng không đồng nghĩa với việc tôi sẽ phá hay ăn trộm đồ của nó.

    Tôi chỉ.. muốn đeo thử một lát mà thôi. Song, nói ra liệu có ai tin, lắc tay vẫn còn ở trên người tôi, tôi cũng không thể biện minh là mình không biết gì cả. Phải làm sao đây? Mọi người sẽ nghĩ thế nào về tôi? Hình tượng nữ chính có bị sụp đổ vì vụ việc này không? Ước gì có thể quay ngược thời gian thì tốt biết mấy.

    Tuy nhiên, đời không như mơ.

    Mấy đứa khác tiến tới, mở túi vải, không thấy chiếc lắc tay đâu liền quay phắt sang nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ.

    "Mày lấy trộm lắc tay của Di à? Mau trả lại đi!"

    "Tớ không lấy!" Tôi theo bản năng phản bác lời My.

    Biết mấy nay mối quan hệ giữa tôi và My không còn được như trước, nhưng khi nghe My nói thế, trong lòng bỗng thấy tủi thân ghê gớm. My chẳng hỏi, cũng chẳng thử tìm xung quanh đã mặc định là tôi rồi. Dù rằng đúng là lắc tay ở trên người tôi thật. Nhưng không ai tin tưởng tôi lại là vấn đề khác. Nó khiến cho thứ tình cảm tôi dành cho My, dành cho mọi người trở nên nực cười và vô nghĩa.

    "Thế mày giấu tay sau lưng làm gì?" Di chỉ tay về phía tôi, lạnh giọng nói: "Tự ý lấy đồ người khác khi chưa xin phép không phải là trộm thì là gì?"

    "Không phải, là mượn. Tớ.. tớ thấy đẹp nên định mượn lúc chứ không có ý định lấy của cậu." Tôi đỏ mặt giải thích khi bị vạch trần.

    "Mượn? Ha! Có kiểu mượn nào như mày à? Vụng trộm sau lưng người khác. Nếu được, có phải mày cũng định" mượn "bạn trai của tao luôn phải không?" Di khoanh tay, cười khẩy.
     
  7. Nam Á Avatar là An chibi. TRUYỆN ĐÃ HOÀN

    Bài viết:
    9
    Chương 6

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cái Di vừa dứt lời, mọi người đưa mắt nhìn tôi với vẻ mệt mỏi xen lẫn khinh thường. Cứ như kiểu.. cũng chẳng có gì bất ngờ, tôi vốn là vậy ấy.

    Tôi siết chặt hai tay, cả người run lên từng cơn. Cảm thấy oan ức quá đi mất! Tôi nào đã gây ra tội ác tày trời gì để phải chịu sự ghẻ lạnh, quay lưng của mọi người?

    Rõ ràng là cái Di trộm người yêu của tôi. Những món quà Tưởng tặng cho nó vốn dĩ phải thuộc về tôi. Tại sao tôi lại phải mang tiếng ăn cắp này cơ chứ! Cái cốt truyện chết tiệt này!

    Càng nghĩ càng thấy ấm ức nên khi Tưởng và Phong lững thững bước vào lớp, tôi nhịn không được mà khóc rấm rứt, cáo trạng trước:

    "Tưởng, cậu quản bạn gái của cậu đi. Đừng hở tí vu oan cho người khác như thế." Tôi đưa tay khẽ lau nước mắt, nghẹn ngào nói.

    Tưởng hờ hững liếc tôi một cái rồi bước tới, đứng sau lưng cái Di. Chẳng cần nói lời nào cũng đã thể hiện rõ quan điểm của cậu ta.

    Di nghe thấy thế, cười to: "Này. Diễn thì diễn cho trót đi. Vẫn đang đeo lắc của tao mà nói thế không thấy ngượng mồm à?"

    Tôi khựng lại, mặt đỏ bừng bừng, ngượng đến không dám ngẩng đầu nhìn ai. Vùng vằng tháo ra, nhét vào tay cái Di, tôi nói:

    "Trả cậu! Xong rồi chứ? Về chỗ đây."

    "Đứng lại! Xong, thế nào là xong? Mày thái độ với ai đấy? Đừng giả điên giả khùng trốn tội." Di ném lắc tay vào mặt tôi.

    Cái lắc bằng bạc được ném với lực không nhỏ đập vào gò má khiến nửa bên mặt tôi đau nhưng nhức. Tôi ôm má, tức giận nhìn Di.

    "Mày thích thì đấy, lấy đi. Lần này tao tạm tha cho mày. Nếu còn lần sau, đừng trách tao không nể mặt bạn bè. Với lại, đừng có suốt ngày thèm khát bạn trai của người khác nữa đi!"

    Gì? Ai thèm khát ai cơ?

    Tôi đã cố nhẫn nhịn rồi nhưng nó hết lần này đến lần khác sỉ nhục, còn dằn mặt, công khai chủ quyền trước cả lớp. Tôi không thể nhịn, cũng không muốn nhịn nữa. Ha! Tôi sẽ cho con nữ phụ này biết đâu mới là sự thật.

    "Nể mặt bạn bè? Mày làm ầm lên, sỉ nhục tao trước cả lớp, cả trường thế này mà còn dám nói nể mặt ư? Sống chả ra đếch gì mà còn tỏ ra cao thượng. Đồ mặt dày!"

    "Mày.."

    "Thèm khát? Ăn trộm? Có mày mới là kẻ trộm ấy!" Tôi dậm chân, tức tối mà chỉ trích. "Rõ ràng tao với cậu ấy mới là một đôi trời sinh. Người cậu ấy thích phải là tao mới phải. Nam chính thích nữ chính là sự thật hiển nhiên. Đến cả tên, chúng tao cũng hợp nhau đến thế cơ mà. Là mày đã phá bĩnh mối quan hệ của bọn tao.. Mày không nên đến.."

    Chát.

    Bên mặt vừa lắc tay đập, nay lại ăn trọn thêm một cái tát. Tôi sửng sốt, ôm cái má đang nóng ran.

    "Đồ trơ trẽn!" Cái Di trừng mắt, cánh tay vừa tát tôi hãy còn run. "Mày là thứ gì? Tao với Tưởng quen nhau từ nhỏ. Những lúc Tưởng vui, những lúc Tưởng buồn tao đều ở bên. Mày sống trong cái ảo tưởng của mày, lúc nào cũng tự cho mình là đúng, là nạn nhân, chẳng quan tâm sự thật nó là gì. Nực cười!"

    Tôi mím môi, vô thức đưa mắt nhìn mọi người với mong muốn có ai đó đứng về phía mình, phản bác lời cái Di. Nhưng.. chẳng có ai cả.

    My cúi đầu thở dài, Phong thì hả hê, một vài người khác tỏ ra khinh khỉnh, còn Tưởng là.. hờ hững. Tựa như mọi chuyện chẳng hề liên quan gì tới cậu ta.

    Tầm mắt tôi dừng trên người Tưởng, sửng sốt hồi lâu. Cảm giác có gì đó không đúng ngày càng mãnh liệt.

    Dù có là truyện ngược đi chăng nữa, dù nữ chính có bị cả thế giới quay lưng thì cô bạn thân và nam phụ số một vẫn sẽ luôn đứng bên cạnh, bảo vệ nữ chính. Quan trọng hơn cả, trong vô thức, nam chính coi nữ chính là người của mình mà bảo vệ. Kiểu như, "ngoại trừ tôi ra, không ai có quyền bắt nạt cô ấy". Đằng này.. Lúc bình thường, lúc tôi quan tâm, lúc tôi thờ ơ hay cả bây giờ, cậu ta đều dửng dưng. Chẳng lẽ do đang yêu nữ phụ nên mới thế? Nếu vậy, còn Phong thì sao? Nam phụ số một luôn luôn ở bên và bảo vệ nữ chính?

    Mọi thứ có phải.. Không, không! Tôi không cam tâm!

    Tôi òa khóc, lấy tay che mặt, chất vấn:

    "Không! Tao là nữ chính. Là nữ chính! Bọn mày mới ảo tưởng ấy. Thay đổi rồi! Tất cả chỉ vì một chút lợi lộc mà thay đổi rồi! Trước đây, bọn mày đâu có vô tâm như vậy. Tao quan tâm, giúp đỡ bọn mày bao nhiêu, cuối tuần nào cũng đi chơi vui vẻ với nhau. Vậy mà giờ, hưởng chút lợi từ cái Di mà tất cả bọn mày quay lưng lại với tao. Uổng công tao đối xử tốt với bọn mày."

    My cau mày, nhịn không được mà đáp:

    "Có đứa nào trong lớp mà không biết tình trạng của mày? Chỉ là chúng nó nhịn thôi. Không ai thích chơi với mày cả. Lúc nào cũng sống trong ảo tưởng, nghĩ mình là cái rốn vũ trụ còn bọn tao là vệ tinh bay xung quanh thì ai mà chịu nổi. Chẳng qua, tất cả mà xa lánh thì lại mang tiếng lớp cô lập mày. Vậy nên, tao mới thi thoảng rủ mày đi chơi, nói chuyện với mày. Khuyên mày bao lần ít đọc ngôn tình thôi mà mày có chịu nghe đâu. Mày chỉ là một con nhỏ cấp ba bình thường, mày chẳng phải nữ chính đâu Mộng à. Thằng Tưởng cũng chẳng phải nam chính, nó đánh người ta nhập viện nên bố mẹ nó đưa nó về đây tránh bão chứ chẳng có mâu thuẫn gì với gia đình cả. Và thằng Phong cũng chẳng phải là nam phụ số một - lốp xe dự phòng như mày luôn nghĩ. Nó không thích mày, thậm chí là rất ghét mày. Nếu không phải bọn tao ngăn cản nó thì nó đã múc mày từ lâu rồi. Làm ơn tỉnh táo lại cho bọn tao nhờ!"

    Có My mở bài, bọn khác nhao nhao lên "viết" thân bài. Giống như.. rốt cuộc cũng được xả ra.

    "Mộng ơi, mày học kém bỏ mọe ra. Thế mà cứ ra dáng như mày học tốt, học giỏi lắm ấy. Lúc nào cũng xí xớn ra chỗ bọn tao kêu làm hộ rồi cho chép bài. Làm thì sai một nửa, còn hại bọn tao mang tiếng chép bài xong bị cô giáo trừ điểm."

    "Còn nữa. Hôm đi lao động, mày cứ đòi làm giúp phần việc của tao. Đúng lúc ấy cô giáo đi kiểm tra, làm hại tao bị chửi một trận còn phải viết bản kiểm điểm. Mày nói, đây là giúp hay hại tao hả? Tao cần mày giúp à?"

    "Mày nhớ không Mộng, lúc tao bị điểm kém, mày khoe khoang, nói cái gì mà số trời đã định, mỗi người một vận mệnh khác nhau, kêu tao không nên buồn vì điều hiển nhiên này. Móa nó, ý mày là tao mệnh hèn, dốt vô phương cứu chữa phải không? Nếu không có con My ở đấy thì miệng mày đã tòe rồi con ạ."

    "Không.. không.. không. Tại sao bọn mày lại đối xử với tao như vậy?" Tôi lắc đầu, muốn phản bác nhưng không biết phản bác từ đâu.

    Sau cùng, một đứa trong đám lấy đâu ra chiếc gương to bằng hai bàn tay, nó tiến lên hai bước, chĩa gương về phía tôi:

    "Mày luôn chăm chút ngoại hình để duy trì hình tượng nữ chính phải không? Vậy thì tự nhìn mình trong gương đi, xem xem có điểm nào để bọn tao thích? Cũng tự xem bản thân có giống nữ chính không?"

    Tôi ngơ ngác nhìn mình trong gương. Mặt mày bơ phờ, hai mắt dại đi, đầu bù tóc rối. Thậm chí, tôi còn thấy bên mắt trái mình có một cục nhử mắt to đùng!

    "Á!" Tôi hét lên một tiếng, loạng choạng lùi về sau, ngã ngồi trên đất.

    Hình tượng của tôi! Hình tượng tôi cố gắng giữ bấy lâu nay!

    Tôi ôm ngực, tầm mắt mờ dần đi, trước khi hoàn toàn mất ý thức, tôi tự hỏi; mọi thứ thực sự chỉ là giấc mộng hão huyền tôi tự tay dệt nên ư? Nếu vậy, chẳng còn mặt mũi nào đi học nữa.

    END. CÒN NGOẠI TRUYỆN.
     
  8. Nam Á Avatar là An chibi. TRUYỆN ĐÃ HOÀN

    Bài viết:
    9
    Chương 7: Ngoại truyện

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Xin chào mọi người, tôi là My, bạn cùng bàn của cái Mộng.

    Đã được một thời gian kể từ ngày hôm ấy, ngày cái Mộng bùng nổ và tiết lộ thân phận nữ chính của mình, chúng tôi gọi tắt là "ngày của Mộng"; mọi thứ đã bắt đầu quay trở lại quỹ đạo bình thường. Chỉ trừ.. Mộng.

    Nói thế nào nhỉ, cái Mộng đã đỡ hơn trước nhưng cũng không hẳn là đã bình thường như bao đứa khác. Tuy ngay trong ngày hôm ấy, bố mẹ nó đã xin nghỉ học một tuần cho nó và đưa đi khám bác sĩ tâm lý. Đến giờ nó vẫn uống thuốc bác sĩ kê đơn, thi thoảng có đi khám lại, nhưng hình như "nó" đã biến thể sang một dạng khác chứ chưa hết "bệnh". "Oán phụ"? Tôi cũng không biết từ này có đúng với nó của hiện tại không nữa, thôi thì để tôi dùng phép thử này cho mọi người xem nhé.

    Tôi khều tay cái Trang ngồi bàn dưới: "Trang, Trang, nay có điểm khảo sát rồi đúng không nhỉ?"

    "Ừ. Mới nãy tao thấy thầy giáo dán ở bảng tin xong."

    Tôi đứng dậy, kéo tay nó: "Đi ra xem đi."

    Kể từ khi vào học kì hai năm lớp mười một. Nhà trường bắt đầu tổ chức thi khảo sát theo tháng. Điểm toàn khối được dán lên bảng tin theo thứ tự từ cao đến thấp. Nhờ vậy mà mọi người biết mình đang ở đâu để cố gắng hơn. Điển hình như..

    "Vl mày ơi. Con Mộng nó leo lên top 10 của khối rồi kìa. Vãi đạn, sau khi hết hoang tưởng lại trở nên học giỏi thế." Trang giật tay áo tôi, không ngừng cảm thán.

    "Ngày xưa, thành tích của nó chỉ đứng ở nửa cuối lớp thôi chứ chẳng phải giỏi nhất. Từ sau" ngày của Mộng "..."

    Trang cúi đầu, đếm ngón tay. "Tính ra đã ba tháng rồi nhỉ. Từ đầu tháng mười một, nay đã tháng hai, thế mà nó đã leo lên top 10. Vãi! Tao muốn hỏi nó cách học tập mà éo dám. Chắc năm sau nó chuyển lên lớp A1 quá."

    Tôi biết nỗi lo của Trang, bởi con Mộng vẫn chưa bình thường hẳn. Sợ tiếp cận nó rồi nó lại bắt đầu sinh ra những ảo tưởng không nên có.

    "Không chắc đâu." Nếu cái Mộng cứ tiếp tục phát huy như bây giờ, thì tổng điểm ba đợt khảo sát đủ để thầy cô cho nó lên lớp A1, lớp chọn của chọn. Nhưng chẳng biết bằng linh cảm nào mà tôi dám chắc rằng, cái Mộng sẽ không chuyển lớp. Giờ đã có thông tin, tôi sẽ đưa mọi người đi xem phản ứng của nó. "Về lớp thôi."

    Vừa vào lớp, tôi đã tiến thẳng tới chỗ cái Mộng đang ngồi. Thấy nó cắm cúi làm đề, thi thoảng còn lật sách giáo khoa lớp mười hai nó mua trước ra xem. Như gặp một bài khó, nó lẩm bẩm, chửi thề vài câu rồi lôi điện thoại ra search. Các tab trình duyệt ngày trước toàn là link web của các nhà editor chuyên dịch truyện Trung giờ đây không còn một mống. Ở khía cạnh nào đó, đúng là cái Mộng đã thực sự thay đổi. Nó từ bỏ ngôn tình, thứ nó coi là giải trí, là "nguồn sống" duy nhất của nó; tập trung "sự trả thù" của mình vào sách vở và đạt được những kết quả không tưởng. Không tưởng với bản thân nó và cả với những người xung quanh.

    "Ê mày, đợt khảo sát lần này mày đứng top 10 của khối đấy. Cao hơn đợt trước tận năm bậc." Nói xong, tôi ngồi xuống ghế đối diện nó, quan sát nét mặt nó.

    Phải nói, tốc độ tiến bộ của nó nhanh như tên lửa. Đợt thi khảo sát đầu tiên của kì hai, nó đứng ở top 30 của trường, lúc này đã được hơn một tháng kể từ khi "ngày của Mộng" xảy ra. Lần thứ hai thi khảo sát nó đã nhảy vọt lên top 15 của khối, và giờ thì lọt vào top 10. Các thầy, cô giờ toàn nhìn nó bằng ánh mắt âu yếm, đến một số người xung quanh.. cũng vậy.

    "Quá kém!" Mộng cười khẩy. Lấy bút bi vẽ nguệch ngoạc lên giấy nháp vài đường. Tôi tò mò nghiêng đầu xem nó vẽ cái gì.

    Mộng vẽ hai con người que, một trai một gái đang nắm tay nhau, sau, có vẽ thêm một hình trái tim ở giữa. Vì sao tôi biết là một nam một nữ à? Vì con bên trái theo hướng tôi nhìn có ba sợi tóc dựng đứng, còn con bên phải đầu bổ luống, sợi tóc dài tới vành tai. Sau đó, Mộng cầm bút bi.. điên cuồng chọc vào mặt đôi nam nữ kia và lẩm bẩm mấy câu gì đó mà tôi nghe không rõ. Cuối cùng, ở giữa hình trái tim, nó vẽ một đường răng cưa thể hiện cho tình cảm đã rạn nứt. Rồi nó vò giấy, cười khùng khục trong ba giây. Đúng ba giây sau, cơ mặt nó trở lại bình thường, cầm máy tính lên bấm bấm tiếp.

    Chứng kiến từ đầu tới cuối, tôi nhịn không được mà rùng mình, từ từ đứng dậy. Đấy, mọi người thấy chưa, giờ nó như thế đấy.

    Từ một con người xởi lởi, thích để ý vẻ ngoài và mong được mọi người tung hô. Giờ nó trở nên trầm tính, cổ quái, không quan tâm cái nhìn của người khác. Nhưng trái ngang ở chỗ, xưa nó muốn mọi người yêu nó nhưng lại chẳng có ai ưa nó. Mà nay, thế mà có mấy anh để ý tới nó liền. Như lúc này, tên Dũng cũng cao ráo, sáng sủa lớp bên đã đi qua đi lại hành lang lớp tôi mấy lần, và lần nào cũng lia con mắt về chỗ cái Mộng rồi cười tủm tỉm.

    Ý, liệu từ trước tới nay cái Mộng hiểu lầm, kịch bản nó cầm không phải thanh xuân vườn trường ngọt sủng hay ngược gì cả. Mà là ngôn tình, nữ cường không nhỉ?

    Suy nghĩ này vừa lóe lên, tôi ngay lập tức sởn gai ốc.

    Chết tiệt! Hình như tôi bị lây "bệnh" của cái Mộng rồi.

    Thanh xuân vườn trường cái quằn què gì chứ! Rồi ngọt sủng, nữ cường? Thanh lọc, tôi phải đi thanh lọc ngay!

    Rồi, đến đây thôi, tạm biệt mọi người! Hẹn một ngày không xa khi cái Mộng đã khỏi bệnh và tôi không còn bị ảnh hưởng nữa. Bye.

    Hết
     
    Last edited by a moderator: 21 Tháng hai 2024
Trả lời qua Facebook
Đang tải...