Hiện Đại Nói Tôi Nghe Vì Sao - Ký Mặc

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Ký Mặc, 1 Tháng tư 2019.

  1. Ký Mặc

    Bài viết:
    9
    Nói Tôi Nghe Vì Sao

    Tác giả: Ký Mặc

    Thể loại: Bí ẩn, hiện đại

    Link thảo luận:

    [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Ký Mặc

    Dừng lại mình uống miếng nước, ăn miếng trầu rồi tiếp tục, được không?

    Văn án:



    Con người là động vật cao cấp khó hiểu nhất hành tinh. Mà đối với những ai đi ngược với số đông lại càng khó hiểu hơn. Đoán xem, họ gặp vấn đề gì hay chỉ đơn giản là họ khác người?

    Rồi

    Nói tôi nghe vì sao?​
     
    Last edited by a moderator: 2 Tháng tư 2019
  2. Ký Mặc

    Bài viết:
    9
    Chương 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Người ta vẫn nói cuộc sống này khó khăn lắm, lại càng khó thở hơn nếu bạn cứ mãi sống mà luôn phải lo lắng ánh nhìn của người khác.

    Vậy nên, ta đừng quá quan trọng phản ứng của những người đó, mình làm việc mình muốn thôi hoặc đừng bao giờ để người luôn soi mói mình có cơ hội soi mói mình nữa là được rồi.

    "Hừm, những lời cậu nói.. tổn thương nhau ghê gớm. Tớ cũng không thích phải làm bẩn mắt cậu đâu. Vậy hay cậu đừng nhìn nữa. Nhé!"

    Trong căn hầm cũ đầy mùi ẩm mốc và bóng đèn vàng duy nhất trong căn phòng chập chờn như người sắp chết, vàng vọt và yếu đuối, hai cô gái ngồi đối diện nhau cạnh một bàn trà sạch sẽ và thơm mùi lá trà non hoàn toàn không hợp với background. Nhưng điều đó cũng chẳng ảnh hưởng gì tới cô gái vừa nói cả bởi cô còn đang bận thưởng tách trà nóng thơm lừng. Người chịu ảnh hưởng của lời nói vừa rồi họa chăng chỉ có cô gái nhỏ phía đối diện thôi; mà hiện tại cô cũng chẳng thể thấy gì vì mắt bị bịt vải đen và tay chân cô bị trói vào thành ghế.

    "Rốt cục mày muốn cái gì? Thả tao ra, con khốn! Loại vừa xấu vừa béo như mày mà lại thích thưởng trà ư? Đừng tự hạ thấp giá trị của những lá trà nữa." Cô gái nhỏ ban đầu còn run sợ thì sau khi biết giọng nói ấy là của ai rồi liền không nhịn nổi mà thốt ra những lời khiến người khác khó chịu.

    Động tác thưởng trà của cô gái ngừng lại, khuôn mặt mũm mĩm đáng yêu ấy vậy lại vặn vẹo xấu xí vô cùng, nhưng chỉ một chút rồi khuôn mặt ấy lại giãn ra, đưa tách trà lên nhấp một ngụm từ tốn.

    "Hừm, những lời cậu nói.. tổn thương nhau ghê gớm. Tớ cũng không thích phải làm bẩn mắt cậu đâu. Vậy hay cậu đừng nhìn nữa. Nhé!" Dừng một chút, cô nói tiếp:

    "Mày muốn biết chuyện gì xảy ra với cô bạn của mày không?"

    "Ý mày là sao? Mày đã làm gì cậu ấy?"

    "Quan tâm nhau quá nhỉ? Muốn biết à? Cầu tao đi, năn nỉ tao như cái cách tao năn nỉ chúng mày ấy."

    "Còn lâu! Trừ phi tao chết."

    "Haha, sớm thôi."

    Nói rồi cô đặt tách trà xuống bàn, đi qua phía đối diện gỡ xuống khăn bịt mắt của cô gái kia.

    Vừa thoát ra khỏi bóng tối nên cô khá khó chịu, chớp mắt vài cái để quen với ánh sáng dù thứ ánh sáng này cũng chẳng rõ gì cho cam. Cô đảo mắt nhìn một lượt quanh căn phòng và chợt hoảng sợ thét lên khi thấy cô bạn mình bị treo trên giá gỗ phía bức tường trước mặt với toàn thân biến dạng mà cụ thể là thân hình cân đối khi xưa nay lại mập mạp nhưng lại căng tròn như thể các khối cơ thịt trong cơ thể sắp rách, bật tung khỏi lớp da bên ngoài với đường chỉ bao bố dài từ ngực xuống bụng dưới.

    "Cậu ấy.. đã chết rồi ư?" Cô gái run rẩy hỏi.

    "Cậu đoán xem"

    "Cậu giết cậu ta rồi! Cậu là kẻ giết người! Cậu là đồ độc ác! Ghê tởm!" Cô bé dường như nhận thức được sự việc không còn đơn giản chỉ là một vụ trả đũa nữa mà đã trở thành một vụ án mạng, cô hoảng sợ và bắt đầu la hét.

    "Hừ. Hét cái gì mà hét. Đã ai làm gì cậu mà hét. Nhét cho cái giẻ lau vào mồm bây giờ. Tôi vẫn còn nhớ cái cách mà các cậu đối xử với tôi khi tôi cố gắng kêu cứu như thế nào đấy. Cậu cũng biết là giẻ lau bảng rất bẩn mà" Cô gái mập vẫn thản nhiên nhiên nói đùa.

    Không được, cô phải giữ bình tĩnh. Cô thấy điện thoại mình rung trong túi rồi. Điều cần thiết bây giờ là phải làm sao để cô thoát ra khỏi cái mớ dây thừng chết tiệt này và gọi điện cho người lớn ngay lập tức, con người này điên rồi. Cô gái đang bị trói cố gắng bình ổn tâm trạng của mình, hạ giọng ngọt ngào:

    "Cậu cởi trói cho mình trước, rồi mình từ từ nói chuyện. Cậu cũng đã nói ở đây không ai cứu được tôi cơ mà."

    Cô gái mập có vẻ lưỡng lự, cô bồi thêm:

    "Hay cậu bịt mắt mình lại rồi cởi trói cho mình cũng được." Cô thuộc làu cách nhắn tin mà không cần nhìn nên cô không sợ việc bị bịt mắt đâu vả lại, cô thật sự đau tay quá. Cô mập này sức lực đúng là không đùa được đâu, trói chặt quá, cô nghĩ tay mình chắc tím bầm cả lên rồi.

    "Tôi đau tay. Cậu trói chặt quá."

    Quả nhiên, một chút ngọt ngào lại thêm chút đáng thương là bị dụ ngay rồi. Thật ngoan. Hai tay cô được thả tự do mà cũng không bị bịt mắt. Cưng quá, sao phải tự ép bản thân làm cái trò giết người trả thù này chứ?

    "Tôi khát."

    Cô gái mập lại ngoan ngoãn rót cho người đối diện một tách trà nóng thơm lừng, nhuần nhuyễn như đã làm rất nhiều lần rồi.

    Uống tách trà xong, cô im lặng, như đang chậm rãi thưởng thức điều gì. Cục diện bỗng có chút chuyển biến à không, là chuyển biến rõ rệt. Từ người bị động, cô như đảo chủ thành khách, không còn là hoang mang mơ hồ nữa mà là khí chất ổn định mang theo khí tức khiến người ta không dám thân cận.

    "Cậu.. không sợ sao?"

    "Hả?"

    "Cậu không sợ sao?" Cô lặp lại câu hỏi của mình làn nữa cho cô gái mập còn đang hoang mang ở đối diện.

    "Sợ."

    "Thế sao lại làm." Là một câu khẳng định chứ không phải câu hỏi nữa.

    Không khí lại chìm vào im lặng. Cô gái mập của chúng ta cũng muốn tự hỏi bản thân cô đấy.

    "Vì sao nhỉ? Tôi nghĩ tôi rất sợ khi làm chuyện này nhưng không, tôi cảm thấy mình như được thả lỏng tâm tình mình. Tôi càng ở lâu trong căn phòng này thì ý nghĩ trả thù của tôi càng cao. Tôi không khống chế được bản thân mình nữa rồi. Cậu có muốn biết khi đó tôi đã làm gì bạn cậu không? Cậu có biết bạn cậu, cô ta đã cầu xin tôi như thế nào không? Cô ta trong lúc đấy hoàn toàn không nhớ tới người bạn là cậu đâu." Cô mập mới đầu còn nhè nhẹ nói nhưng càng nói cô càng hăng, vẻ mặt cũng dần thay đổi lại về dáng vẻ tự tin ban đầu. Cô gái nhỏ tiếp tục im lặng, chờ bạn nói hết. Cô bạn kia thật sự là như thế sao?

    Không khí bỗng nhiên trùng xuống, cả hai đều đang chờ con mồi xuất chiến trước rồi chúng sẽ lao tới ngay. Tiếng tít tít dần trở nên rõ rệt hơn, từng tiếng tít.. tít như đếm ngược thời gian sống còn lại. Cuối cùng, cô gái nhỏ đành lên tiếng:

    "Tôi nghĩ chúng ta nên dừng lại ở đây, tôi cần về nhà. Tôi đói rồi."

    "Còn 3 phút."

    "Cái gì? Ý cậu là sao?"

    "Chế tạo bom, tôi đã thành công."

    "Cậu.. tính chết ở đây à? Đừng có đùa dai."

    Bỏ qua câu hỏi của cô, cô gái mập lại nhẹ nhàng ngồi lại xuống ghế.

    "Tôi khóa trong rồi, thật không may, tôi đã lỡ tay ném chìa khóa ra ngoài lỗ thông hơi rồi. Muốn ra ngoài thì trước tiên trả lời câu hỏi của tôi đã." Nói rồi, cô đưa ra một câu hỏi mà cô đã kìm nén bấy lâu:

    "Vì sao?"

    Tuy nhiên, cô không nhận được câu trả lời bởi tiếng tít tít vang lên ngày một nhanh hơn, dồn dập hơn, vang dội hơn trong cái căn phòng lạnh lẽo này. Và rồi, quả bom phát nổ. Đúng vậy, cô vốn không muốn nghe câu trả lời từ cô bạn từng thân rất thân của cô. Cô sợ! Vì thế, cô không nghe được cô bạn kia nói khe khẽ điều mà cô đã rất chờ đợi..
     
    Chỉnh sửa cuối: 3 Tháng tư 2019
  3. Ký Mặc

    Bài viết:
    9
    Chương 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhìn sự hèn mọn trong ánh mắt của cô, hắn tự hỏi sao mình có thể yêu nổi cô như vậy chứ? Đúng là có mắt như mù mà!

    Cô được hắn cứu ra từ buổi đấu giá nô lệ trong một chuyến công tác nọ. Ban đầu khi thấy cô, điều đầu tiên hắn nghĩ đến là chiếm lấy cô, sau đó yêu thương cô, chiều chuộng cô thật tốt, làm cho cô trở nên kiêu ngạo như vẻ ngoài đẹp đẽ của cô. Đương nhiên, hắn thành công, hơn nữa họ còn yêu nhau một cách oanh liệt dưới sự cảm thán của nhiều người và sự ghen tỵ của nhân viên dưới quyền hắn. Cứ ngỡ sẽ có một kết cục tốt đẹp, hoàng tử nắm tay lọ lem tiến vào lễ đường cho tới một ngày.. hắn gặp một người con gái khác kiêu sa, tự tin và xinh đẹp.

    Đời người phụ nữ quan trọng là không lên nhầm kiệu hoa. Gả cho một gã giàu có mà không tốt đẹp thì thà rằng lấy một kẻ không giàu có mà phẩm chất tốt đẹp còn hơn. "Tốt gỗ hơn tốt nước sơn" ông bà ta nói cấm có sai bao giờ. Nhưng là số phận đã cho cô một người đàn ông giàu có lại là người kéo cô ra khỏi mặt tối của xã hội lại hết sức yêu chiều cô thì việc cô yêu hắn cũng chả có gì là lạ cả.

    Nhưng hắn cũng thay đổi rồi. Hắn siêu lòng với cô gái hắn chỉ gặp một lần tại buổi tiệc. Chẳng thà hắn nói chia tay còn dễ nghe, đằng này hắn liên tục so sánh cô với cô ta thậm chí ngay trong buổi tiệc đó, làm cô mất mặt, xấu hổ và tủi nhục vô cùng. Cô từ nhỏ đã không có tình thương của cha mẹ lại thường xuyên bị trêu trọc đến bị bắt bán cho bọn buôn lậu làm cô không có chút tự tin nào về bản thân mình, nhưng từ khi về với hắn, cô đã được dưỡng thành thói muốn gì được nấy nên sinh kiêu ngạo. Nay lại bị hắn mắng làm cô rất không vui.

    Một lần hai lần thì không sao, nhưng ba bốn năm sáu.. lần liên tục thì khó ai mà chịu nổi. Đến chó cùng còn giứt giậu nữa là. Hắn phiền, cô cũng phiền. Nhưng cô không thể buông tay hắn ra được nữa, cô yêu hắn da diết, muốn hắn chỉ là của riêng cô thôi, muốn chiếm lấy toàn bộ hắn.. dục vọng càng lớn dần theo mức độ hai người cãi vã.

    Trong bữa cơm chiều qua, hắn nói muốn cắt đứt tất cả với cô, cô cầm một khoản tiền rồi cút thật xa cho hắn, hắn nói thế. Trời đánh còn tránh miếng ăn cơ mà, cô buông dao nĩa, uống ngụm nước, nhẹ nhàng lau miệng, nói "được thôi", nhẹ bẫng nhưng kết hợp với ánh mắt làm cô trông thật tội nghiệp "đó là anh ép tôi" cô nghĩ trong đầu.

    Cơm chiều hôm nay vẫn ngào ngạt mùi thơm, cô ngồi đó, hắn ngồi vị trí đối diện, căn phòng đầy vẻ lãng mạn với ánh nến, hoa hồng và bóng bay. Cô ưu nhã cắt bò bít tết bỏ vào miệng, một miếng, hai miếng rồi hết toàn bộ chỗ thức ăn trên bàn tuy nhiên, người đối diện vẫn bất động.

    "Sao anh không ăn?" Cô bâng quơ, giọng nũng nịu, hắn vẫn im lặng nhưng rồi cô lại tự trả lời câu hỏi của mình "À, anh đâu thể mở miệng ra được nữa, phải không?"

    Được một lát, cô lại nũng nịu "Anh nhìn em này, hôm nay em chính là nữ hoàng" sau đó lại bật cười hai tiếng "Anh xem em này, em quên mất anh cũng không thể nhìn".

    Hắn ta ngồi đó, bộ quần áo nát bươm, miệng bị khâu lại bằng chỉ bao bố không có kĩ thuật làm máu chảy ra, đỏ lòm, tiếp đến đôi mắt hắn, lí ra đầy mị hoặc và nghiêm nghị thì nay chỉ còn là một mảng vô hồn, xa xăm.. kết hợp với ánh nến và không khí quỷ dị trong phòng làm hắn thật giống một con búp bê bị tô màu bẩn lên sau đó lại ra vẻ yêu thương vỗ về.

    Hắn sai lầm rồi, yêu ai thì phải chịu được người đó, là hắn sai khi tổn thương người con gái đó, cũng là do hắn dưỡng thành thói, ông trời phạt hắn là phải. Hắn hối hận rồi, vốn ngay từ đầu không nên gặp gỡ lại càng không nên yêu cô, chiều cô đến vậy. Trong khoé mắt vô hồn ấy, máu vốn đã không còn để chảy lại chảy ra hai hàng lệ huyết. Tiếng nhạc từ đâu khẽ vang lên bản tình ca.. cô ngân nga hát theo rồi gục xuống mặt bàn.
     
  4. Ký Mặc

    Bài viết:
    9
    Chương 3

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sống với tôi là một khái niệm mơ hồ. Tôi thậm chí đã tra mạng nhiều lần để xem người ta định nghĩa khái niệm sống là gì. Haha, thật nực cười!

    Bản thân là một con bệnh tôi lại luôn tự cho mình không có bệnh và tự tạo nên một câu chuyện cho chính mình mà không một ai nghi ngờ về tính chính xác của câu chuyện.

    Tôi vẫn hay lang thang trên mạng xã hội vì vậy tôi tình cờ tìm được một trang cộng đồng dành cho những người bệnh như tôi. À chí ít thì tôi hơi khác họ ở điểm tôi chẳng bao giờ có ý định làm tổn thương bản thân mình cả.

    Trong cộng đồng đó, họ có một trang web riêng luôn được giữ bí mật chỉ người được chọn mới có thể truy cập. Đó là điều đầu tiên tôi biết khi tham gia cộng đồng. Vốn chẳng quan tâm tới chuyện này và cũng là người ít nói ở cả đời thực lẫn mạng ảo nên chuyện này cũng theo gió mà bay đi.

    Điều thứ hai mà tôi biết đó là ở đây hoàn toàn không có vẻ gì là mọi người bị bệnh hết. Chẳng có hình ảnh máu me, chẳng có status than vãn.

    Vì quá tò mò nên tôi đã đánh liều hỏi một phen. Câu trả lời thật sự làm tôi bất ngờ. Có một người ở khá lâu trong cộng đồng nói ai đăng những nội dung như vậy đều phải chịu hình phạt và đó là lúc duy nhất cộng đồng xuất hiện hình ảnh máu me. Rồi tiếp phía sau admin đã trả lời lại bài viết của tôi rằng "đừng nghe người phía trên nói. Hắn ta ghẹo em thế thôi. Ở đây anh có cả một nhóm chuyên kiểm duyệt bài viết nên những bài viết mang tính tiêu cực đều bị loại bỏ ngay."

    Tôi từ đây cảm thấy thích thú với cộng đồng. Tôi như được bước vào một khoảng không gian khác thuộc về một thế giới song song nào đó. Ở đó, tôi có bạn bè, có niềm vui và chẳng bao giờ có nỗi buồn.

    Thế rồi tôi lại hỏi trang web mà mọi người hay bàn tán có ai từng được mời vào hay chưa? Lần này, cả cộng đồng đều nháo nhào cả lên nhưng chẳng có admin hay lão làng nào vào đính chính cả. Giống như bốc hơi vậy. Rồi tôi nhận được tin nhắn riêng từ admin lần trước. Nội dung như sau: Đừng tò mò về web. Em không thuộc về web. Tôi tin em!

    Tin nhắn kì lạ được gửi tới làm tôi sợ vỡ mật đến nỗi bỏ online đến 3 ngày để đi du lịch với gia đình. Haha, tôi đùa thôi. Tôi đoán admin là muốn giữ bí mật về web nên cũng ngừng thắc mắc về điều này và nhờ anh xóa bài viết. Và từ đấy anh cũng hay tag tôi vào những bài viết thú vị, hai đứa cũng thường xuyên nhắn tin riêng với nhau hơn. Tôi nhận thức rõ giữa yêu và thích đơn thuần nên sẽ chẳng có cái gì là ngôn tình ở đây hết nhé. Phải nói rằng khoảng thời gian ở trên cộng đồng là khoảng thời gian tôi cảm thấy vui vẻ nhất và cũng là.. hối hận nhất.

    Gần đây, có một topic khá nổi với tựa đề: "Kể về câu trả lời cho câu hỏi yêu cầu gia nhập cộng đồng." Cộng đồng này có cả người mắc bệnh và người bình thường và họ cùng giúp nhau chữa bệnh. "Khi trả lời câu hỏi gia nhập cộng đồng, tôi đã trả lời như vậy. Đang miên man nghĩ về câu hỏi, admin sau một dạo ẩn thân bỗng ngoi lên nhắn với tôi một tin rằng:" Sắp có bài kiểm tra. Anh tin em vượt qua nó. "Rồi lại lặn mất tiêu. Đến tối hôm ấy, anh lại lên, lại nhắn cho tôi" nhất định phải vượt qua nó. Xin em! "Tôi thấy kì lạ, hỏi lại anh:" vì sao? "

    Anh chẳng nhắn lại cho đến tối hôm sau:" sẽ được thưởng. "Anh nhắn lại. Rồi như cách anh làm mấy ngày qua, anh lại lặn mất, chẳng cho tôi hỏi thêm điều gì. Đúng là tôi không thể hỏi điều gì vì tài khoản của anh bị tạm khóa.

    Tôi cũng có chút buồn chán nên vào nhóm nhắn tin của cộng đồng. Không phải cái nhóm chứa tất cả mọi người trong cộng đồng đâu mà sợ. Trong nhóm chỉ có 5 người thôi. Trước có 6 người nhưng khi tôi gia nhập nhóm thì người đấy đã rời web rồi. Trong nhóm bảo người ấy trúng thưởng, nhưng ngoài cộng đồng nói cô ta bị phạt rồi. Cho nên tôi mới được gia nhập nhóm. Nhưng khi thoát khỏi cộng đồng rồi, tôi mới biết, vào nhóm chat chính là khởi đầu của mọi chuyện. Bởi vì.. người được chọn đã được xác định sẵn từ khi gia nhập.

    Cũng một tuần từ ngày admin tạm khóa tài khoản, tôi nhận được một bưu phẩm, bên trong là một laptop và mật khẩu mở máy. Đồng thời nhận được tin nhắn:" trang web đã nhận diện được người dùng. Nhấn bắt đầu để làm bài kiểm tra. "

    Tôi cảm thấy hoang mang vô cùng. Rồi điện thoại tôi nhận được tin nhắn từ anh:" làm nó đi "

    Rồi tôi chọn bắt đầu làm bài kiểm tra. Mới đầu tôi tưởng tượng nó sẽ kinh dị hoặc biến thái đến cùng cực hoặc anh tính trêu mình nhưng không, đây là một bài kiểm tra tổng hợp và khá là dễ với tôi. Cho tới câu cuối cùng. Câu hỏi về họa sĩ Van Gogh: Nêu lý do ông ta chết, giải thích theo ý bản thân.

    Tôi thực sự sốc khi đọc câu hỏi trên. Con trỏ chuột cứ nhấp nháy mãi ở phần trả lời chừng năm bảy phút, nhưng tôi vẫn chưa trả lời. Hệ thống bất ngờ đóng lại. Màn hình hiện ra tôi đã vượt qua bài kiểm tra. Đồng thời, anh cũng nhắn tin cho tôi gần như cùng lúc chuông báo hệ thống vang lên. Ngắn ngủi ba từ" cảm tạ trời. "

    Rồi anh nhắn tiếp" đăng xuất khỏi cộng đồng ngay lập tức. Không được cãi anh. "

    Tôi thấy tin nhắn này xong tức đến xì khói ra đằng tai. Giận dỗi, tôi đăng xuất, lại tiện tay xóa cả lịch sử trình duyệt web. Tôi không biết rằng điều này đã cứu tôi một mạng.

    Tối hôm ấy, những người không vượt qua bài kiểm tra đều bị phạt. Cả cộng đồng chìm trong những hình ảnh máu me, những đoạn video quay lại cảnh người bị phạt la hét, khóc lóc, van xin tha tội dù họ chẳng biết họ mắc lỗi gì. Nhưng cũng có kẻ thực thi hình phạt một cách đầy thích thú như thể họ sẽ được giải thoát khỏi thế giới tăm tối này. Họ điên cuồng cấu xé bản thân, dùng con dao nhọn hoắt đâm vào bản thân mình, vào mu bàn tay, vào đùi, vào ngực. Máu tươi cứ thế tuôn ra, đỏ cả một mảng da thịt. Trong video, kẻ thi hành có giọng cười vô cùng dễ chịu, tiếng cười khanh khách nhưng lại khiến tất cả sợ hãi. Hắn thích thú nhìn con mồi tàn sát chính mình, hắn gợi ý cho con mồi phải làm gì tiếp theo. Và hắn chính là anh. Người thi hành. Anh là thần chết.

    Điều thứ ba tôi được biết đó là mỗi lần kiểm tra đều chọn ra bốn người, cả bốn đều phải kết thúc mạng sống dù cho họ có vượt qua bài kiểm tra hay không. Người nộp bài đầu tiên chính là người bị kẻ thi hành trừng phạt. Những người còn lại đều tự làm tổn thương bản thân đến lúc chết. Từ trước tới nay chưa từng có tiền lệ. Đúng vậy, chưa từng có tiền lệ. Thế nhưng tôi lại không nộp bài. Có phải vì thế mà tôi được tha?

    " Không! Vì em không thuộc về web. Cô gái của tôi. Cho phép tôi, chịu hình phạt của em."Ở nơi nào đó, kẻ thi hành đang tiếp nhận trừng phạt. Từng lưỡi cưa cứa vào da thịt hắn, mất dần sức lực, mắt hắn cũng nhắm lại.
     
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng năm 2019
  5. Ký Mặc

    Bài viết:
    9
    Chương 4

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thật đáng yêu!

    Cô gái của tôi, em thật sự rất đáng yêu đó. Nhưng lớn rồi, anh đâu còn nhiều hơi sức mà chơi trò trốn tìm với em nữa.

    "Đi ra đây!"

    Hắn hét lên. Trên tay hắn cầm đai thắt lưng da, đi chậm về phía cái tủ quần áo sang trọng đối diện chiếc giường cũng sang trọng lộng lẫy không kém. Từng tiếng giày gõ trên mặt sàn gỗ làm cô sợ bắn người. Run rợ, cô che chặt miệng để không phát ra âm thanh. "Không thể để hắn biết mình đang ở đây được."

    Quất mạnh dây lưng lên tủ, mạnh đến mức cái tủ như muốn nứt ra, nứt ra cùng con tim cô. Thế rồi hắn mở toang hai cánh cửa tủ ra. "Không có?" Hắn nghĩ thầm.

    "Được, không có trong tủ rồi.. vậy em có thể ở đâu đây?"

    Hắn lại tiếp tục đi về phía ban công, đứng trước cửa mà quay ngược vào phía trong phòng. Đứng tựa ở cửa bằng cái dáng được cho là sẽ khiến nhiều người chết mê chết mệt. Điều này làm hắn trông quyền lực vô cùng.

    "Chắc sẽ không nhảy xuống dưới rồi chứ?" Đây là tầng hai, em ấy sẽ không làm như vậy đâu. Nếu có, đám vệ sĩ kia chắc chắn sẽ báo ngay. Đứng đấy chừng vài phút, hắn bật cười, khoanh tay trước ngực nói:

    "Được rồi, tôi cho em tiếp tục chơi nhưng không được rời khỏi biệt thực này. Hoặc tốt nhất em đừng để tôi phát hiện ra em đã trốn êm ra ngoài. Tôi không biết đến lúc ấy cái mạng nhỏ của em có còn nguyên vẹn không đâu." Nói rồi hắn bước ra ngoài, thật chậm rãi và cũng không quên nhìn về phía gầm giường.

    Nghe được tiếng đóng cửa, cô vẫn còn hoảng sợ lắm.

    "Cứ ở lại gầm giường là an toàn nhất." Cô thầm nhủ. Cái con người điên cuồng ấy thực sự phát điên rồi. Và hắn chỉ phát điên với mình cô. Trong nỗi sợ hãi, cô dường như đã gồng hết sức mình rồi, cô mệt quá, cô muốn ngủ, dù chỉ một chút thôi trước khi cô bị lôi ra khỏi cái gầm giường này. Cô không biết mình đã làm gì đắc tội với hắn ta. Cô mang theo câu hỏi bấy lâu vào giấc ngủ.

    "Thế nào rồi? Tìm thấy chưa?"

    "Dạ vẫn chưa ạ. Chúng tôi đã tìm hết mọi ngóc ngách nhưng vẫn không thấy dấu vết của con nhỏ đó."

    "Xem ra, cô gái của tôi thực sự đang trốn ở đó rồi." Hắn lắc lắc ly rượu vang trắng trong tay, đưa lên miệng uống một hơi hết ly rượu, đặt mạnh xuống bàn rồi quay trở lại căn phòng khi nãy.

    Bấy giờ, trời đã rối, nhưng căn biệt thự của hắn lại sáng rõ như ban ngày, hắn rất dễ dàng nhìn rõ gầm giường của mình. Và hắn thấy cô gái của mình đang ngủ một cách ngon lành trong ấy. Nghe tiếng hít thở nhè nhẹ của cô, hắn bỗng thấy cơn giận của mình biến đâu mất. Không còn sự giận giữ vì cô trốn mất cũng chẳng còn âu lo về chuyện công việc. Thế là hắn cũng nằm đó, ngắm nhìn từng đường nét trên khuôn mặt cô, ngắm thân thể mĩ miều của cô mà hắn ngủ lúc nào không biết.

    Trong lúc ngủ, nhìn hắn vô cùng đẹp. Hắn còn xinh đẹp hơn cả phụ nữ! Thế nhưng với cô hắn là cơn ác mộng. Đến ngủ mà cô cũng bị hắn nhiễu loạn. Giấc mơ đẹp đẽ vừa rồi bỗng chuyển biến bất ngờ. Nó quay ngược lại quãng thời gian cô mới bị hắn đem nhốt vào biệt thự. Cô cũng từng vui vẻ bên cạnh hắn và thậm chí là từng yêu hắn. Nhưng đó là chuyện của một năm trước. Nhưng hắn ngày càng trở nên điên cuồng, cấm túc cô, không cho phép cô rời khỏi biệt thự, không thư từ, không điện thoại thậm chí hắn nói với gia đình rằng cô đã chết. Sau đó, cô bị giật mình mà thức giấc.

    Tỉnh dậy, cô thấy bất ngờ khi mình còn nguyên vẹn mà nằm dưới gầm giường nhưng còn bất ngờ hơn khi nhìn thấy hắn ta đang nằm ngủ ngon lành phía bên ngoài. Trong đầu vang lên một giọng nói "giết hắn!" Điều này khiến mắt cô trở nên thâm trầm. Lúc trước, khi trốn hắn, cô đã lén lấy một con dao nhỏ trong nhà bếp. Cô suy đoán, nếu muốn rời khỏi hắn ta thì đây chính là lúc thích hợp nhất. Thế nhưng khi ra khỏi phòng, chắc chắn sẽ có rất nhiều vệ sĩ bên ngoài. Vậy cũng rất khó để cô trốn đi mà không bị phát hiện. Bỗng một ý tưởng táo bạo nảy ra trong đầu cô. Cô cũng không chắc mình có thể làm hay không nhưng cô đã hạ quyết tâm rồi. Ngày hôm nay sẽ là sự giải thoát cho cô.

    "Vệ sĩ! Vệ sĩ đâu? Mau gọi bác sĩ, boss của mấy người bị người ta đánh lén lúc nào không biết đây này. Mau lên không hắn ta chết mất!"

    Cô hét lên, thông tri cho mấy tên vệ sĩ bên ngoài. Rất nhanh, cửa được mở ra, mấy tên vệ sĩ ập vào, thấy boss của mình đang nằm dưới đất, trên ngực trái cắm một con dao, hai mắt trừng to, tay nắm chặt thành nắm đấm. Một tên nhanh chóng rút bộ đàm ra gọi cho bác sĩ riêng đồng thời yêu cầu phong tỏa căn biệt thự.

    Cô biết đây là thời điểm tốt nên lén lút lùi về phía sau, rồi chạy thẳng ra cổng, chờ đợi thời cơ. Rất nhanh, ngoài cổng vang lên tiếng "bíp bíp", cánh cổng đang đóng chặt lại được mở ra, từ bên ngoài, một chiếc xe hơi tiến vào sân. Thời cơ đây rồi, cổng này là cổng tự động nên không có ai canh ở đây cả. Nhanh thỗi cô sẽ được tự do. Cô tự an ủi bản thân mình, rồi theo chiếc ô tô đi vào nhẹ nhàng lách ra ngoài.

    "Hình như có cái gì vừa đi qua xe chúng ta?" Tên tài xế nghi hoặc đưa ra câu hỏi.

    "Chắc là một con mèo. Nhanh lái đi, không thì boss của mấy người không còn mạng đâu!" Bác sĩ ngồi trong xe đẩy đẩy gọng kính, ngăn tên lái xe đang tính dừng lại kiểm tra.

    "Dạ!"

    Thoát khỏi một ải này, cô tưởng mình sẽ ổn thôi nhưng có lẽ cô đã quá tự tin vào bản thân. Chưa kịp vui mừng, cô đã nghe thấy tiếng nói

    "Ngoài cổng có người!"

    "Giết!"

    "Đoàng!" Một tiếng súng vang lên, chính xác nhắm ngay lưng cô. Cô dường như nghe thấy đồng hồ vang lên tiếng tích tắc chấm dứt sinh mạng. Cô cố gắng chạy bằng những hơi sức cuối cùng nhưng có lẽ trời đêm nên ông trời không nhìn thấy con người đáng thương ở dưới. Một tiếng "đoàng" nữa lại vang lên, nhằm chân cô mà bắn.

    Cô kiệt sức rồi! Một ngày không ăn uống cộng thêm hai vết bắn làm đầu óc cô chao đảo, ngã khuỵu xuống nền đất. Cô vẫn cố lê từng bước đến dựa vào gốc cây gần đó nhưng thật không may, cô bám chệch thân cây, cả người lao xuống cái vực bên dưới. Lăn vài vòng rồi dừng lại. Cô bắt đầu thấy cả cơ thể nặng trĩu, mí mắt cũng nặng trĩu, cô lại thấy buồn ngủ rồi. Nhắm mắt lại, cô mãn nguyện cười "Lần này, cô được giải thoát thật rồi!"
     
    Lục Thất Tiểu Muội thích bài này.
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...