Truyện Ngắn Nội Tâm - Chết - Mèo Cận

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Mèo cận, 6 Tháng năm 2018.

  1. Mèo cận

    Bài viết:
    1
    Nội tâm - chết

    Mèo Cận

    Cô giương mắt đón nhận cơn đau ở đầu, đau quá..

    Mọi người đều đang đứng kia, cô cười chua chát. Chỉ một lát nữa thôi, cô sẽ không còn có thể nhìn thấy họ nữa, và.. Họ cũng không thể thấy cô nữa. Cô run rẩy khóc.

    Ung thư não - Đó là căn bệnh ai oan cô mắc phải và đó đã là giai đoạn cuối. Chỉ qua ngày hôm nay thôi, cái tên của cô sẽ bị xóa khỏi thế giới này. Cô đau đớn, tại sao, tại sao, tại sao những giây phút cuối đời này, ba mẹ, anh chị em, cô dì, chú bác.. Ngay cả bạn ở lớp.. Họ mới ở bên cô, quan tâm cô mà cái quan tâm này cô chỉ vừa nhận được vào hai tuần trước khi mà bệnh tình quá nặng, máu chảy ra nhiều..

    Tại sao những thời gian qua họ không yêu thương cô, đánh đập, bắt nạt, bị lôi ra làm trò đùa cho trường, họ.. đã từng đỡ cô lên sau những cái ngã và đẩy cô xuống thật đau. Họ có những lúc đối tốt với cô là gì?

    Cảm thương ư? - Không!

    Xót xa ư? - Không bao giờ!

    Thương hại ư? - Không cần, cô không cần lòng thương hại của người khác.

    Tại sao? Tại sao? Tại sao?

    Hàng nghìn, hàng triệu câu hỏi "Tại sao?" chưa có câu trả lời.

    Ánh mắt đau đớn, thảm thiết, tuyệt vọng, thống khổ lướt qua từng người, những người này tự nhận là người thân cô.

    Ha, cô nhìn họ với ánh mắt khinh bỉ..

    Cô đã không chờ được.. Chờ một người cô yêu thương mang cái tên của loài gió đến với cô.

    Trước đây khi bị mọi người ghét bỏ cô muốn mình được chết lắm sao, cô còn tự mình hành hạ chính bản thân mình, dày vò trong những suy nghĩ sống chết mà. Đúng, đó là lúc họ đẩy cô tới tận cùng con đường tuyệt vọng.

    Đau khổ là từ diễn tả tâm trạng cô lúc này.

    Họ dày vò cô mà có ai biết sau mỗi trận phỉ báng đó là nước mắt của một người không? Đêm nào, ngày nào cô cũng khóc. Có phải vì cô sợ đau nên ông trời mới mang đến cho cô nỗi đau về thể xác, về tinh thần để biết được cảm giác đau không?

    Có phải vì cô sợ đắng nên ông trời mới mang đến cho cô nhiều đắng cay không?

    Có lẽ cái chết này đến với cô rất đột ngột nhưng nó không đau, không đáng sợ như những gì cô đã nhận được trong cuộc sống.

    "Sẽ ra sao nếu tôi không tồn tại nữa?"

    Cô nhếch môi, máy đo nhịp tim yếu dần, kêu lên những tiếng píp trải dài.

    Mọi người xung quanh bật khóc thảm thương. Cô chẳng sợ hãi hay hận thù gì cái chết này.. Cô chẳng phải khổ tâm chờ một ngươi nữa..

    Cô ấy mới mười sáu tuổi.

    "Có ai biết tôi rất sợ tối không, rất sợ cô đơn không? Nhưng tôi rất yêu gió, tôi từng ước tôi là đám mây nhỏ, phồng phồng xốp xốp, ngọt như kẹo bông để được đi theo gió.."
     
    Tiểu Tinh NhaAdmin thích bài này.
    Last edited by a moderator: 16 Tháng hai 2020
  2. Đăng ký Binance
  3. Hương sad

    Bài viết:
    234
    Chào bạn, mình là thành viên của bang LOO, đọc truyện của bạn và có một số nhận xét sau.

    Về tên truyện, sau khi nhìn thấy mình đã nghĩ đến một câu chuyện buồn sâu thẳm với cái kết rất bi thương. Và quả đúng như vậy, tên truyện không hề khó hiểu mà có thể kết nối được những người đang gặp hoàn cảnh giống như nhân vật trong truyện của bạn luôn. Đó là một điểm rất tốt để truyện bạn gắn kết được với nhiều độc giả hơn.

    Mình nghĩ bạn nên thêm ảnh bìa để truyện được tô điểm hơn, và thêm phần thảo luận góp ý để truyện có thể nhận nhiều lời nhận xét hơn bạn nhé.

    Về nội dung truyện, đây là một câu chuyện kể về một cô gái khi phải đối mặt với bi kịch của cuộc đời mình. Thật khó chấp nhận được sự thật ấy phải không? Ung thư não không phải là một căn bệnh dễ dàng chữa trị, và một cô gái đang ở lứa tuổi thanh xuân như cô, còn nhiều việc đang phải làm thì phải dừng lại. Đối mặt với điều kinh khủng ấy, cô rơi vào hố đen đầy những nỗi buồn, niềm đau và sợ hãi, dằn vặt. Cô đã nghĩ đến cái chết đang chào đón mình, mời gọi mình và chờ mình đến gần với nó. Mình nghĩ có lẽ ai ở trong hoàn cảnh này cũng sẽ có tâm trạng hỗn loạn và nhức nhối như cô gái ấy. Dẫu biết dù như nào chúng ta cũng nên nở nụ cười trên môi, cố gắng sống tiếp và sống hết mình. Nhưng khi đọc truyện của bạn, mình thật sự bất lực, không thể nghĩ tích cực được gì hơn. Chỉ mong bạn sẽ có cái kết mở, cô gái ấy sẽ có một tương lai tươi sáng hơn ở phía trước, nhưng đó là điều không thể. Điều gì đến cũng đã đến. Câu chuyện của bạn rất cảm động, và có chút gì đó khá ám ảnh. Tuy nhiên, bạn viết còn hơi ngắn, bạn đã lồng ghép tâm trạng của cô gái vào truyện nhưng chưa diễn tả được hết cảm xúc tuyệt vọng của cô gái. Bởi vậy đọng lại trong lòng mình cũng không có quá nhiều suy nghĩ. Mình chỉ biết cô gái ấy đang như vậy chứ cũng không rõ cuộc sống xoay quanh cô ấy đang rất tồi tệ ra sao nữa. Ví dụ gia đình, bạn bè cô ấy sẽ nghĩ ra sao? Khi cô ấy mới mười sáu tuổi?

    Về hình thức, bạn trình bày đẹp mặt, câu chữ rõ nghĩa, mượt, logic và hợp lý. Nhưng ở một số đoạn bạn còn sai lỗi chính tả và bỏ sót dấu. Ví dụ như ở câu sau.

    "Họ có những lúc đối tốt với cô là gì?"

    "Làm" chứ không phải "là".

    "Cô chẳng phải khổ tâm chờ một ngươi nữa.."

    Bạn sót dấu huyền ở chữ "người".

    Và ở câu sau, bạn lạm dụng khá nhiều dấu phẩy.

    "Trước đây khi bị mọi người ghét bỏ cô muốn mình được chết lắm sao, cô còn tự mình hành hạ chính bản thân mình, dày vò trong những suy nghĩ sống chết mà."

    Bạn nên sửa như sau.

    "Trước đây khi bị mọi người ghét bỏ, cô muốn mình được chết lắm sao? Cô còn tự mình hành hạ chính bản thân mình, dày vò trong những suy nghĩ sống chết mà."

    "Có ai biết tôi rất sợ tối không, rất sợ cô đơn không? Nhưng tôi rất yêu gió, tôi từng ước tôi là đám mây nhỏ, phồng phồng xốp xốp, ngọt như kẹo bông để được đi theo gió.."

    Bạn nên sửa như sau.

    "Có ai biết tôi rất sợ tối không? Rất sợ cô đơn không? Nhưng tôi rất yêu gió. Tôi từng ước tôi là đám mây nhỏ. Phồng phồng xốp xốp, ngọt như kẹo bông để được đi theo gió.."

    Sau đây là nhận xét của mình về truyện của bạn. Cảm ơn bạn đã lắng nghe.
     
    Mạnh Thăng thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...