Nỗi niềm của phố! - Phạm Thúy Phố bệnh rồi, người đừng có rời đi Về với quê mà chẳng một lờ i sau cuối Người từng bỏ quê để bập vào đắm đuối Chọn phố rồi, sao nỡ lại chia li? Quê bây giờ cũng đâu có hờn chi Đâu có trước sau những lời oán trách Phố mệt nhoài, bờ vai không trọn gánh Người chẳng một lời, lằng lặng ra đi! Phố bây giờ đâu còn nữa sân si Đâu chanh chua hay dỗi hờn đáng ghét Phố hiền ngoan, nép mình trong nắng Chờ vá mỗi ngày mỗi vết thương đau! Phố bây giờ nhịp thở cùng biết đau Cựa mình thôi cũng thấy mình rớm máu Phố bây giờ chẳng còn nổi cáu Hà cớ gì người từ phố người ơi! Người bây giờ dẫu có chơi vơi Dẫu chẳng có gì ngoài buồn lo đáy mắt Người nhớ quê, quặn lòng se thắt Cũng đừng quay đi, để phố một mình! Phố bây giờ sợ lắm, chẳng lung linh Chẳng đủ bao dung để chở che người nữa Người hãy ngồi im, động lòng ẩn trắc Những lúc vui cười cùng phố khi yêu! Người đừng rời phố, dẫu đăm chiêu Nhớ cuộn lòng những hàng cây năm ấy Phố đang khóc, người có chạnh lòng nhìn thấu Hay lại tần ngần nhìn phố, quay lưng? Người đã từng cùng phố yêu thương Cùng vẽ nên những lâu đài cổ tích Phố yêu chiều cả khi đêm tĩnh mịch Hạnh phúc này, người nhớ hay quên? Phố tạm thời, có thể sẽ ngủ yên Chờ một sớm mai để chữa lành vết xước Người đừng vô tâm nỡ lòng từ khước Những ân tình đã cùng phố sánh vai! Một mai này phố lại hối sinh Sẽ cho người lung linh ngày cũ Sẽ trả cho người đủ đầy tất cả: Những hàng cây, góc cũ, mùa yêu! End