Nỗi nhớ triền miên Tác giả: Hany Thể loại: cổ trang Số bài: 4 Tình trạng: Hoàn thành Đôi lời: Đây là bài thơ Hany viết khá lâu rồi nên còn nhiều sai sót, mọi người có gì góp ý thì cứ việc nhé không cần ngại!
Bài 1: Nhân sinh một kiếp mấy chân tình? Đợi người muôn thuở mấy ái nhân? Duyên nợ ba sinh được gặp người, Giữa dòng người hoa lệ, nỡ chia ly Người đến người đi ai còn nhớ? Ân tình thắm đậm tựa trăng sao Người bước người đi không ngoảnh lại Bỏ tấm chân tình, vạn ái ân. *Giữa dòng người hoa lệ, nỡ chia ly: Câu này nghĩa là nhìn dòng người qua lại, nàng khóc xinh đẹp như một đóa hoa, nhìn nàng khóc chàng còn nỡ bước đi?
Bài 2 Chấp niệm càng sâu, càng đau. Ân oán một đời lưu luyến mãi. Đắng cay muôn thuở bởi vì ai? Nhật nguyệt xoay vần sao người chẳng thấy? Phong trần đính ước hẹn uyên ương Đoạn tơ đứt đoạn không thể nối, Ước hẹn uyên ương chờ kiếp sau Khắc khắc tương tư gửi lại người.
Bài 3 Nhân sinh gặp người trong loạn lạc, Ngỡ lướt qua, sao vướng lại chân tình? Tơ duyên se kết bắt nhịp cầu Cho thiếp với chàng nên nghĩa phu thê, Trăm năm hạnh phúc nguyện chẳng rời. Thu se tuyết buốt, lòng người thay đổi Mắt lệ rơi, sao chẳng thấu tâm chàng? Người bước đi, ngàn năm không trở lại Đợi một người, người có hay?
Bài 4 Xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng, Tương phùng một khắc đáng ngàn năm, Khắc khắc tương tư đợi một người Một đời, một kiếp lệ chưa phai. Người thấu tâm ai, hoa lệ đổ Thiên thu vạn kiếp nhận nỗi đau, Một kiếp yêu thương hận càng nhiều, Chàng đã cạn tình, ân tình cũng cạn. Vạn yêu thương sao chẳng cảm tâm chàng?