Truyện ngắn: Nỗi nhớ mang tên anh Tác giả: Trần Tú "Cô bé à! Anh phải đi rồi! Anh sẽ nhớ quê, nhớ mọi người và nhất là anh sẽ, sẽ.. nhớ bé lắm đấy. Anh hứa sẽ về thăm bé, vào mùa đông gần nhất". Ngày anh tròn mười tám tuổi, một ngày đông mưa phùn, gió rét. Gió thổi từng hồi, cái lạnh như con dao sắc lẹm vào da thịt tạo cảm giác tê buốt, nhức nhối, mưa rơi mỗi lúc thêm nặng hạt. Anh đã nói những lời đó trước một chuyến đi xa. Tôi ngạc nhiên, tròn xoe mắt, đôi má bầu bĩnh nong nóng, ửng đỏ- hình như đó là sự rung động đầu tiên của một cô bé 15 tuổi, ngượng ngùng, "là Sài Gòn, ồ! Đó là một nơi xa lắm phải không anh? Và hình như không có mùa đông anh nhỉ?" - tôi ngây ngô hỏi. Anh mỉm cười "Ừ, phải rồi, mùa đông lạnh, anh sẽ gửi nắng ra cho". Tôi mỉm cười đầy hi vọng, nhưng cũng thoáng một nỗi buồn khó tả. 16 tuổi, tôi hồn nhiên bay nhảy, thả hồn vào những cơn gió lạnh đầu mùa, nở một nụ cười, chào đón cái lạnh mùa đông. Đôi chân thoăn thoắt tôi chạy đến phía chân đồi, nơi có cây "bạch cốt tinh" đứng sừng sững, hiên ngang. Lũ chúng tôi dùng cái tên đó để gọi cây bạch đàn cổ thụ mọc ở phía chân đồi. Lớp vỏ có nhiều chỗ trở nên sần sùi hơn, những chữ, hình mà lũ chúng tôi trong lúc đi thả bò, cắt cỏ, lấy liềm rạch lên thân cây đã mờ dần. Mải nhìn những nét chữ, tôi thoảng thốt "ồ! Một năm rồi ư, nhanh quá, một năm chưa gặp anh, anh thế nào rồi, còn em.. đã..", tôi khắc lên thân cây "anh à". Mùa đông năm tôi 17 tuổi, mùa đông nào cũng vậy, có những ngày mưa phùn nhưng cũng có những ngày nắng đẹp, những làn gió lạnh thoảng qua trong làn nắng ấy giống như cô nàng đang có chút "giận rỗi" người yêu. Đủ để người ta cảm thấy cái cảm giác thoáng lạnh, rồi thì lại tìm thấy sự ngọt ngào của tình yêu. Tôi đương mải mê theo những cơn gió, và rồi thấy lòng mình thoáng chút trách móc, rồi lại thoáng đâu đó một sự ngóng trông. "Năm nay anh sẽ về chứ? Ừ, tất nhiên rồi" (tôi tự hỏi và trả lời). "Em" chỉ một chữ này khắc trên thân cây thôi, nhưng ẩn chứa biết bao điều tôi muốn nói với anh. Mùa đông năm tôi 18 tuổi, một ngày mưa lạnh tê tái, gió rít từng hồi như tiếng rú của những con thú trong đêm thâu, tôi thấy cô đơn, cảm giác nhớ nhung, dường như tôi đang nhớ anh. Tôi đến bên "bạch cốt tinh", thầm ước chắc năm nay anh sẽ về. Chủ đề mà tôi sẽ kể cho anh là "đã", tôi sẽ "em đã là người lớn nhé, em đã là sinh viên, em đã..". Nhưng rồi, những điều ấy có lẽ chỉ có bạch cốt tinh biết mà thôi. Mùa đông năm tôi 19 tuổi, những ngày đông u ám, không có gió, bầu trời là một mảng màu xám xịt, làm cho lòng người cảm thấy nặng trịch, nó khiến tôi không thể cười. Tôi sợ, con tim tôi run lên. Tôi đến bên "bạch cốt tinh", cây đã già hơn lớp vỏ trở nên xù xì, gai góc hơn, những chữ tôi khắc cũng mờ dần. Nhưng một cái mặt cười ngộ nghĩnh, "ồ, nó giống nét vẽ của anh" tôi thốt lên. Mỗi khi tôi buồn anh thường vẽ cái mặt đáng ghét ấy để tôi cười. Tôi cười, nụ cười tít mắt, như xua tan đi cái sự âm u của trời đất và tâm hồn như nhẹ nhàng hơn, "anh à! Em đã rất nhớ anh" - đó là những nét chữ tôi đã khắc lên thân cây trong suốt mấy năm qua. Mùa đông, Đông! Tôi thấy ghét phải nhắc đến chữ "Đông", tôi ghét mùa đông, tôi nghĩ thế. Nhưng không phải, tôi vẫn mong mùa đông về nhanh đấy chứ, nhắc đến "Đông" làm tôi nhớ anh, phải chăng nỗi nhớ khi nó lớn dần lên thì sẽ trở thành tình yêu. Đó là câu hỏi mà một cô gái hai mươi tuổi, một cái tuổi đẹp và tràn đầy sức sống như tôi luôn muốn tìm câu trả lời. Tôi chỉ biết khi nghĩ đến anh tim tôi đập mạnh hơn, khẽ nhói đau khi anh không trở về. Nhanh thật, vậy là đã được bốn năm, vào ngày này anh đã tròn 23 tuổi rồi ư. Nhớ ngày nào, cũng vào một ngày nắng đẹp như thế này. - Nhìn kìa, loại sắn này rất khác sắn bình thường đấy nhé! - Khác bình thường, ở chỗ nào vậy? Tôi cong cớn. - Đồ ngốc, lá của nó nhỏ hơn, thân cũng có màu khác còn gì. - Trời! Nhìn là biết ngay mà, cần gì anh phải nói. - Hả, con bé này, vậy sao còn hỏi chứ! - Híc, sắn này ăn ngon lắm đấy! Anh nháy mắt. Và thế là, lửa được đốt lên, lũ chúng tôi ngồi quây quần "thơm quá, ngon thật đấy" chúng tôi reo lên sung sướng. - Anh này, anh sợ mùa đông không? Em thì cực kỳ ghét mùa đông, rét lắm, vì vậy ghét luôn cả những người tên là Đông nữa.. - Ôi! Quá đáng, mùa đông với tên Đông thì liên quan gì đến nhau nào? - Có chứ, đông là đông cứng mọi thứ, kể cả tâm hồn, hì.. hì.. - Vớ va vớ vẩn, nhìn kìa, quan sát xem, em không thấy mùa đông cũng có nét đẹp riêng của nó à? Cảnh vật mùa đông mang nét đẹp của riêng nó, cái dáng vẻ điềm đạm, tịch mịch của những ngày âm u, cái cảm giác ngọt ngào của những ngày đầy nắng và gió, sự cô đơn, hờn rỗi như giằng xé tâm hồn người khác trong những ngày mưa phùn, gió rét. "Ôi! Anh nói cứ như nhà văn ý nhỉ" -tôi ngạc nhiên, "chuyện, anh là ai chứ". Mùa đông lạnh lẽo, phải chăng có một bàn tay đã nắm lấy tay anh, để anh ấm áp hơn. Lời hứa hôm nào có lẽ đã trở thành dĩ vãng chăng. Thời gian trôi qua, với bao bộn bề lo toan của cuộc sống thường ngày sẽ làm con người ta quên đi những gì gọi là "kỉ niệm" chăng. Lòng thầm trách anh, nhưng nếu ở nơi xa xôi ấy, nếu anh đang thực sự hạnh phúc thì tôi vẫn mỉm cười và nói rằng "em cũng quên mất lời hứa của anh rồi". Lưỡng lự mãi, tôi quyết định, sẽ chỉ ra gốc "bạch cốt tinh" lần này nữa thôi, lần cuối - một ngày sau ngày sinh nhật của anh. Tôi sững người, trước hình ảnh người con trai đang tựa người vào thân cây, khuôn mặt đăm chiêu, đang thả mình vào một nỗi buồn hòa trong tiếng sáo man mác mang tên "chiều buồn. - Anh! Đông phải không? Anh quay mặt đi. Cây sáo rơi xuống đất. - Anh sao thế, mấy năm nay anh sống thế nào? - Anh vẫn khỏe, mọi thứ vẫn tốt cô bé à. - Sao anh không đến thăm em, anh tại sao thế? - Do, anh, anh bận quá. - Đó có phải là lí do không.. Tôi kéo tay anh. Hai con mắt nhìn thẳng vào anh, rồi. - Mắt anh sao làm sao thế này? - Trông anh xấu xí lắm phải không? Hồi mới vào Sài Gòn một vụ tai nạn đã cướp đi mắt phải của anh và.. - Kèm theo cả những vết sẹo trên má nữa. - Mùa đông năm ấy, đó là lí do anh không về thăm em, còn hình mặt cười thì sao, anh vẫn nhớ lời hứa đó à? - Có, anh đã rất nhớ.. em đó. Anh mỉm cười. Trong giây phút ấy, tôi hạnh phúc đến nhường nào, anh vẫn giữ lời hứa. Trong mắt tôi, anh vẫn rất đẹp, những vết sẹo và mắt phải chẳng ảnh hưởng gì đến tình yêu mà tôi dành cho anh. Anh biết không, suốt mấy năm qua trong đầu em luôn tràn ngập một nỗi nhớ" nỗi nhớ mang tên anh "- Đông à, em nhớ anh". "Anh biết, nhìn dòng chữ khắc trên cây là anh đã rất cảm động". Rồi những nụ cười giòn tan, tràn ngập hạnh phúc hòa trong nắng vàng và làn gió nhẹ thoảng hương cỏ khô, phải chăng đó là sự ngọt ngào, ấm áp của mùa đông. HẾT