NỖI HỜN CUỐI THU! - Phan Thúc Định Cứ ngỡ rằng lòng mình đủ bao dung Đủ rộng lượng giữa cuộc đời rất chật Ai biết trước chữ tình là nước mắt? Mở lòng rồi đóng chặt khó làm sao! * * * Khi cách xa là ngờ vực dâng trào Máu huyết quản chẳng hồng tươi được nữa Phường ích kỉ cứ thập thò trước cửa Cố xua rồi lòng vẫn cứ a dua! * * * Khung trời nào cũng giỡn cảnh đón đưa.. Nụ cười ấy sao lẳng lơ đến vậy? Lúc bên nhau có bao giờ anh thấy Em lẳng lơ hay tại chính anh khờ? * * * Trời lại ru bản nhạc giao mùa Rét khẽ chớm đủ cho lòng thổn thức Chiều hồ Tây bao lứa đôi rạo rực Uống thu tàn cuống quýt kẻo đông sang! * * * Quán ven đường ai hát khúc sa ngang? Ghen tuông tựa như thượng nguồn thác đổ Biết mình sai mà sao lòng chất chứa Về đi em dọn dẹp hết ngổn ngang! Phủ Quỳ, 4/10/2018. Cụ Định. Ảnh minh họa (nguồn internet)