Tiêu đề: Nơi Đâu Là Đích Đến? Tác giả: Seven Thể loại: Tản Văn Link thảo luận góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm sáng tác của seven Vốn dĩ cuộc sống là một con đường trải dài đến vô tận, nhưng giữa cái vô tận đó chúng ta phải tự lựa chọn mỗi ngã rẽ cho riêng mình. Vậy liệu bao giờ chúng ta mới chạy hết lộ trình này? Bao giờ mới có thể dừng lại giữa dòng đời bận rộn? Bao giờ thì chúng ta thực sự được nghỉ ngơi? Cũng có thể chẳng hề có đáp án, hoặc ẩn sâu bên trong trái tim này luôn tồn tại một câu trả lời. Đi và chạy, mệt mỏi và gục ngã, khó khăn và thất vọng, từ bỏ được không? Xin đừng nghĩ như thế, ngày mai vẫn đang đợi ở phía trước, luôn có một trạm dừng chân để chúng ta tìm kiếm lại bản ngã. Dù không thể trở thành kẻ mạnh nhất thì hãy tôi luyện chính mình để đạt được sự kiên cường, nếu không phải là một con người thông minh thì hãy học cách tỉ mỉ và tinh tế. Rồi dùng chính những thứ ấy để phá vỡ mọi rào cản, kiên trì đối mặt với thử thách mà cuộc đời đã ban tặng. Khởi đầu, tạo hóa chỉ dành cho chúng ta một hình hài và một tâm hồn hoàn toàn trống rỗng, nhưng không dạy ta như thế nào để sinh tồn trong hoạn nạn làm thế nào để chịu đựng được đớn đau. Và vô tình từ những điều đó lại thôi thúc niềm hy vọng nào đó vốn đã ngủ quên giờ đây chợt thức tỉnh, đưa hàng vạn ước mơ và khát vọng bay vút lên bầu trời rộng lớn ngoài kia. Vòng sinh mệnh vẫn tuần hoàn, ngày mai vẫn cứ tiếp nối không ngừng, vậy nên đừng để bản thân bị bỏ lại phía sau, cũng đừng để quá khứ nhấn chìm ta mãi mãi. Mọi hướng đi đều dẫn đến những vùng đất mới, nơi chứa đựng niềm tin của mỗi người, và vào lúc chúng ta yếu đuối nhất nó sẽ trở thành nguồn năng lượng chữa lành mọi vết thương trong tâm hồn. Chặng đua này cũng giống như một chiến trường ác liệt, bạn phải sẵn sàng quyết đấu bất cứ lúc nào, không thể cứ mơ hồ chạy theo những dấu chân còn sót lại trên chặng đua ấy mà bản thân chúng ta mới xứng đáng là lí do để sự sống này được trọn vẹn. Con người, hay nói cách khác hiện thân của hai mặt lí trí và cảm xúc, nhưng giữa chúng có tồn tại một bức tường vô hình khiến chúng ta bắt buộc phải tuân thủ quy luật của nó. Bạn sẽ là một kẻ vô tâm nếu mọi suy nghĩ của bạn đều được sắp đặt quá lí trí, và cũng có khả năng bạn lại biến thành cái tên "lầm đường lạc lối" nếu cuộc sống của bạn đều để cảm xúc điều khiển. Vậy đấy, hành trình tuy rất dài cũng đồng nghĩa với việc chúng ta phải luôn cân bằng hai thứ đó suốt cả quãng đường đi. Bởi vì sau mỗi trạm dừng bản thân sẽ trưởng thành hơn ở quá khứ, các khuyết điểm dần được lấp đầy bằng kết quả của những tích lũy mà chúng ta lĩnh hội được trên đoạn đường vừa bước qua. Cứ chầm chậm mà tiến lên phía trước vì chặng đua này mãi kéo dài cho đến hơi thở cuối cùng, ánh mặt trời sẽ in bóng vạn vật trên những mảnh đất cũ, lưu lại tháng năm đẹp đẽ nhất trong một đời. Tôi điên cuồng cũng được, tôi bình tĩnh cũng được, tôi vấp ngã cũng được hay tôi thường mắc sai lầm cũng chẳng sao; tất cả đều tạo nên một "cái tôi" hoàn chỉnh nhất.. và bạn cũng thế. Chỉ cần không bỏ cuộc thì người chiến thắng luôn là chúng ta. Khi cánh cửa ở nơi đích đến phía cuối con đường mở ra, có lẽ một thiên đường rực rỡ sẽ xuất hiện, âm thanh tín hiệu kết thúc cuộc đua vang lên, dòng chảy của thời gian và không gian chợt dừng lại, tâm hồn trở về với đơn thuần, không vươn chút bụi trần.. chúng ta lại bắt đầu một lộ trình mới! - Hoàn_