Nơi con tìm về! Tác giả: Hồng Mến Mẹ kính yêu! Con biết nói gì cùng mẹ trong những ngày qua. Có điều gì làm con khó nói, một phút suy tư tính cả đời người. Những năm tháng đó, bất kể nắng hay mưa, bất kể nóng nực hay lạnh giá, mẹ vẫn cặm cụi bên ruộng lúa, nương chè để cho con cuộc sống tốt nhất. Cái nắng nóng quê mình cũng làm cho con người ta héo hanh hao, cái lạnh quê mình cũng làm cho con người ta lạnh đến thê lương. Những ngày cùng mẹ đi làm con luôn là một đứa vô tâm, lạnh mẹ nói hãy nghỉ ngơi ở trong nhà chờ sương tan rồi hãy hái không lạnh tay, khi trời nắng nóng mẹ lại nói vào trong bóng cây ngồi chờ nắng dịu rồi hái. Ngày hôm nay con xa mẹ, xa gia đình lang thang giữa Hà Nội phồn hoa đông đúc tìm tương lai. Trong trái tim con, dáng mẹ gầy, luôn tảo tần, hi sinh vì các con yêu. Con vẫn biết năm tháng dài không mất mà in trên mái tóc bạc màu, nếp nhăn hằn sâu sau những suy nghĩ lo âu. Con cứ mãi là một đứa trẻ, sống không vội vàng, luôn nhìn cuộc sống qua lăng kính màu hồng bằng ánh mắt trong veo và tâm hồn ngây thơ, giản đơn, không thấy điều khó nhọc. Thế hệ chúng con như mùa xuân tràn đầy nhựa sống, có những phút giây lơ đãng quên đi rằng mẹ dịu dàng, đôn hậu đang âm thầm rụng lá suốt mùa đông. Dẫu con biết mỗi ngày trôi qua là mỗi ngày lưng mẹ thêm còng, tóc mẹ thêm bạc, trán mẹ thêm nhăn và tình mẹ mãi luôn tươi mới cùng sức sống ngập tràn. Không biết đi qua bao ngày nắng, mưa? Mẹ đã nuôi con khôn lớn và học tập, hôm nay con chân bước ngập ngừng ra khỏi lũy tre làng đi tìm cho mình một trường học mới vẫn thì thầm nũng nịu gọi.. Mẹ ơi! Không chỉ hôm nay, mà còn cả ngày mai, ngày kia và mãi về sau này, nhất định con gái mẹ sẽ luôn cố gắng. Cố gắng để luôn xứng với sự tảo tần của mẹ, và cố gắng để con tự hào vì con là con của mẹ. Những tháng ngày ôn học, có những khi nhớ mẹ, nhớ nhà con muốn chạy vụt về bên mẹ, về ngôi nhà nhỏ có những cành hoa tường vi lung linh trong nắng, những đêm hè trăng sáng cả nhà ngồi kể chuyện tâm tư.. Đã vào xuân sao nghe lòng lạnh giá, con theo bạn trên đường đời hối hả, chắc giờ này mẹ ở nhà mong ngóng đứa con yêu. Màn đêm buông rơi theo chiều dài nỗi nhớ triền miên. Da diết lắm đứa con xa nhà muốn được về ngay, bóng kính yêu theo đường dài đi mãi. Mưa rơi nhiều nỗi nhớ chơi vơi. Trên đường về trời đêm lạnh giá, nỗi nhớ hòa cùng những ước mơ không tuổi trôi tít tắp chân trời xa. 18.02.1998 Hồng Mến