"Anh vì cô ấy mà ướt nửa bờ vai Còn tôi, cứ dưới mưa ngu ngốc mà chờ đợi" Mưa chẳng bao giờ buồn như người đời bảo đâu, cũng chẳng lạnh lẽo, làm rát buốt tấm thân của ai cả. Chỉ là chuyện mình buồn kéo âu sầu vào đó, lòng người lạnh nên đổ tại mưa bay thôi. Công bằng một chút, cái lạnh cóng của mưa nó lấp đi cái đau âm ỉ trong lòng mình đấy. Cái trắng xóa của bão giông nó rủ giọt lệ tràn rong chơi khắp chốn ấy chứ. Mưa làm gì biết buồn mà nhỏ lệ? Có là ở lòng mình đã chẳng thể chứa nỗi những ngày vui thôi. Em cũng từng tựa đầu vào bờ vai đó, cũng tham lam nũng nịu mỗi khi hờn. Anh cũng từng lặng im bên em như thế - đó là những ngày chúng mình còn thương nhớ về nhau. Em không biết cô ấy xuất hiện tự bao giờ nữa. Một ngày không vội vã, anh trả em về với ngày tháng không anh. Đau xót trong điên dại, nhưng biết rõ lòng người chuyển dịch sao mà giữ lại cùng mình mãi được. Tình cảm như cát sa mạc, em càng nắm chặt thì vương vãi khắp lối mình về. Mà buồn là, em vẫn lặng lẽ khờ dại, đứng nhìn mọi thứ trao tay.. Nơi cô ấy đang đứng - nơi em cũng đã từng. Người lắng lo cho em trước đây không còn nữa. Người đã nguyện vì người làm kẻ khờ trong thế gian. Còn em, thì lại mơ màng nguyện vì anh trong mưa mà chờ đợi. Chúng ta đắm chìm trong thương nhớ, nhưng tuyệt không cùng phương. Anh đã yêu, em cũng đã yêu, chúng ta đã yêu, nhưng tiếc là không còn chung một cuộc tình nữa. Nước mắt em giờ không làm ướt vai áo anh, chỉ cô đơn hòa vào dòng nước lớn. Mà bờ vai nghiêng nắng ấy, giờ đã dành chỗ cho cho tóc ai điểm nhẹ nhàng. Mưa lại về trong con hẻm nhỏ. Tiếng rao ơ hờ cũng đã chìm tít ngoài màn đêm. Sau cơn mưa, sớm mai cầu vồng ẩn hiện. Sau cuộc tình này, em còn lại được chi? Nhấm nháp vị đắng một cuộc tình.