Bão lại đến rồi lòng chợt mênh mông và buồn vu vơ không rõ ràng. Nhìn ra ngoài cửa ban công, gió thổi lên từng hồi phất phơ nhẹ nhàng tấm rèm lụa trắng và mưa thì lâm râm rơi, rơi mãi không dứt. Tôi chợt tự hỏi: Khung trời nào dành cho tôi khi ngày mai phong ba ùa đến đột ngột, khi cơn bão lòng góp nhặt lâu ngày vỡ tung ra? Tôi đón ánh bình minh vào một ngày cuối đông, đón chiều hoàng hôn vào mùa hoa đào nở. Lúc cơn gió bấc thở phì phò bên ô cửa sổ, ai ngoài kia đang lả lướt các ngón tay trên mấy phím dương cầm? Phải chăng người lãng khách không mời rủ tôi dạo chơi bên bờ sông mát rượi? Họ muốn tôi cùng họ vi vu khắp muôn nơi. Tôi nhắm nghiền đôi mắt và thử cảm nhận cái mà họ gọi là ảo cảnh. Một thứ gì như một làn sương ấm áp và đầy mùi hương của hoa cúc trắng bao lấy cơ thể tôi. Tiếng ngân vang êm ái vọng ra từ tứ phía để hồn tôi trải rộng hòa cùng những trái tim biết đập vì tình yêu. Thứ dư vị ngọt ngào của chuyến du ngoạn khiến tôi tha thiết nguyện cầu cảm giác được thức tỉnh. Bởi vì khi ấy mọi thứ trong tôi được ủi an. Tôi tiến đến đóng lại cửa, kéo lại rèm. Tôi yên tâm tự đi vào giấc ngủ để mọi yêu thương chiều chuộng linh hồn bé xíu của mình. Thôi không nghĩ suy nữa vì giờ đây có lẽ câu hỏi kia đến một ngày cũng sẽ có kết quả, không vội đi tìm..