Tên truyện: Nỗi buồn của Bỉ Ngạn Tác giả: Hà Nhĩ Tử Thể loại: Huyền huyễn, SE, ngược tâm Văn án Bỉ Ngạn hoa nở bên bờ sinh tử Sông Vong Xuyên ánh đỏ cả một dòng Mạnh Bà Thang là ai quên ai nhớ? Cầu Nại Hà là ai ngóng ai trông? Có những ký ức cần tìm lại nhưng lại bị che dấu. Một ác nhân quên đi quá khứ liệu có thành người tốt hay chỉ quên mất bản chất của chính mình. Lạc trong trí óc của chính bản thân để tìm ra mình trong đó rồi nhận ra tất cả chỉ là một giấc mơ hão huyền kết cục sẽ như nào.
Chương 1: Bắt đầu từ đâu Bấm để xem Bắc Kinh Một ngày đầu tháng 12 lúc 9h tối một trận tuyết đầu mùa đến rơi dày đặc khiến cho nhiều đoạn đường trung tâm bị kẹt xe. Tại một đoạn gần trung cư Trung Hòa, một bóng người con gái mặc chiếc áo khóa kaki mỏng manh di chậm rãi trên đường. Nhiều người đi nhìn ngó nói "Cô gái đó không thấy lạnh sao?" "cô gái đó bị sao vậy..' Nhiều người nhìn theo nói nhỏ rồi lại lướt qua đi và quên đi có sự hiện diện của một cô gái lạ lùng như vậy. " Lạnh ư cô cũng biết lạnh chứ, nhưng lạnh thể xác không thể bằng cái lạnh trong tim cô được. "Cô gái vẫn chậm rãi đi, cô cười vì những lời mọi người đi qua nói, cô cười vì bản thân mình lại thảm hại như thế này. Thấy một công viên gần đó cô lặng lẽ ngồi xuống ghế đá đã phủ đầy tuyết, rất lạnh nhưng cô không để tâm. Gương mặt ngửa lên bầu trời nhìn những bông tuyết đang rời đầy mặt cô. Đưa bàn tay lên khẽ bắt lấy những bông tuyết đang rơi, điều kì lạ ở cô là từng giọt đỏ thẫm rơi xuống nền đất trắng xóa tạo thành những mảng đỏ trông thật chướng mắt. Trên tay cô là một vết rạch dài ngay cổ tay. Máu chạy chậm dần do trời lạnh gương mặt cô gái ngày càng tái nhợt nhưng trên môi vẫn nở nụ cười đau thương. Trên tay cô bỗng phát ra ánh sáng đỏ ở đó hiện dần lên một bông hoa Bỉ Ngạn." Thật sự người muốn trêu đùa ta đến bao giờ đây "một giọt nước mắt lăn dài trên gò má cô gái rơi xuống đất tạo thành một bông hoa Bỉ Ngạn trắng xóa hòa vào cùng màu tuyết, thời tiết lạnh giá vậy mà bông hoa ngày càng nở rộ." Ta mệt rồi, buông tha ta được không đây là điều cuối cùng ta xin người "Cô gái không còn khóc vẻ mặt tràn đầy đau khổ nhằm mặt lại ngửa mặt lên trời nói. Trời bỗng dừng tuyết, thời gian như dừng lại cô gái gục đầu bên thành ghế đá tạo nên một cảnh tượng cô gái đang ngủ quên, bàn tay cô buông thống xuống. Một luồng ánh sáng đỏ bao quanh cô gái kỳ lạ ở công viên, rồi dần biến tan vào không khí. Ngày hôm sau trời vẫn còn tuyết nhưng mọi người ra Đường đều ngạc nhiên vì các bông hoa Bỉ Ngạn nở tràn ngập trên mặt tuyết trắng xóa. Thời tiết này không thể nào mà hoa Bi Ngạn có thể nở đẹp như thế này được. Thời tiết ngày càng lạnh hơn gió thổi buốt cả người, trên đường không còn bóng xe, vì tuyết rơi quá dày nên công việc, học tập đều bị dừng hoạt động lại. Lúc này một bóng người đàn ông mặc áo vest đen tay cầm chiếc ô đen chậm rãi dừng lại bên chiếc ghế đá tại một công viên trắng xóa màu tuyết. Đấy chính là nơi hôm qua cô gái kỳ lạ kia ngồi. Gương mặt người đàn ông tràn ngập sự thương cảm, nhưng đâu đó trong ánh mắt của hắn là sự mỉa mai. Hắn là ai, từ đâu xuất hiện tại sao trong ngày gió tuyết mà hắn lại có tâm trạng đi ngắm tuyết như vậy. Hắn chỉ là kẻ ác độc hơn cả ác ma, hắn mang sự lạnh lẽo và tàn độc. Không ai biết hắn là ai, hắn từ đâu đến, nhưng những người xung quanh hẳn cảm thấy hẳn là một người lên tránh càng xa càng tốt. Vậy mà một ai đó đã bước vào cuộc đời hắn, và một ai đó đã bị hắn hủy hoại. Thương cảm hay mặc cảm tội lỗi ư? Hắn không bao giờ cảm thấy điều đó, giờ đây hẳn chỉ cảm thấy vui sướng như mình vừa làm một điều gì tốt đẹp lắm vậy. " Ngươi sẽ phải hối hận thôi. "Một người con gái mặc chiếc áo phao dày chậm rãi nói dần dần tiến gần lại hắn, gương mặt buồn rầu nhìn về bông hoa trắng trên màn tuyết, nếu mà không để ý kỹ sẽ không thấy bông hoa này, nó vẫn mạnh mẽ đơn độc trên nền tuyết. " Sẽ không bao giờ, mọi chuyện đều là do nàng ta quyết định. "Người đàn ông lặng lẽ ôm cô gái kia vào lòng thầm nói bên tai cô, đôi môi cong lên một nụ cười. " Rồi ngươi sẽ nhận ra mình sai, ngươi thật đáng thương. "Nàng hất tay hẳn ra quay lưng đi chậm rãi nói từng chữ một. Nàng biết hắn tất cả vì nàng ta, vì nàng ta mà khiến người khác chịu tổn thương, vì nàng ta mà hẳn trở thành như bây giờ. Nhưng nếu rồi một ngày hắn biết sự thật thì phải làm sao, sự biến mất của cô gái kia thì phải làm sao. " Nàng hãy chờ đẩy rồi nàng sẽ phải nhận ra ta là duy nhất. "Hắn bực tức gắt lên nhìn bóng cô gái kia dần dần xa. Bão tuyết nổi lên dữ dội như ông trời đang tức giận. Hắn cúi xuống hải bông hoa Bỉ Ngạn trắng đơn độc kia đốt cháy thành tro bụi. " Ngạn Nhi chỉ trách nàng quá chung tình, mong nàng không bao giờ gặp lại ta nữa."Có lẽ đây là câu nói thực tâm nhất của hắn giành cho nàng. Hắn rời đi khoảng một lúc sau chỗ tro hắn đốt bông hoa Bỉ Ngạn lại nở lên một bông hoa nữa, nhưng lần này bông hoa này nở rộ lên rồi biến mất. Người chung tình, kẻ phụ tình đời đời kiếp kiếp gắn liền nhau. Thế gian kia lắm kẻ ngu tình. Tìm người ngay trước mặt mình.
Chương 2 Bấm để xem Câu chuyện nào thì cũng có khởi đầu thì mới có kết thúc. Muốn kết thúc một câu chuyện tưởng dễ nhưng kết thúc không phải là kết thúc mà nó là khởi đầu của một câu chuyện khác. BẮT ĐẦU MỘT KHỞI ĐẦU MỚI! Thiên giới. Đỉnh núi Côn Lôn hôm nay có biến bao màu sắc đều tụ tập về đỉnh núi. Cả đỉnh núi quanh năm bao phủ bởi sương mù mà nay lại tràn đầy thiên khí cảnh sắc tươi tắn màu sắc không còn vẻ u ám của tuyết nữa. Tại căn phòng lớn phía Tây cung. "Vương Mẫu thần nghe Mạnh Bà quản lý vong xuyên báo hoa Bỉ Ngạn ở đấy đã biến mất." "Sao lại có chuyện xảy ra như vậy!" Vương Mẫu ngạc nhiên không tin. Người đang dạo vườn bỗng Chân Võ Đại Đế Huyền Vũ đến tìm từ sớm báo tin, rồi các vị thần cũng kéo đến. "Qua một đêm dưới hạ giới xuất hiện rất nhiều bông hoa Bỉ Ngạn màu trắng, bờ sông Hoàng Tuyền tất cả Bỉ Ngạn đỏ biến mất trong một đêm" Huyền Vũ dừng lại ngâm nghĩ một chút rồi đánh tiếng dò hỏi Vương Mẫu "liệu có phải do người đó xảy ra chuyện gì?" Vương Mẫu nhìn ra cửa sổ nơi hoa đào đăng nở rực trầm tư, lúc sau người rút ra viên ngọc thi truyền phép lên trên không nhưng viên ngọc vỡ vụn tan vào không khí. "Ta nghĩ kiếp nạn của tam giới đến rồi" Vương Mẫu khuôn mặt trầm tư nhìn về phía xa. "Thần nghĩ người nên.." Huyền Vũ đang định nói gì đó thì Vương Mẫu đã phất tay biến mất, Huyền Vũ ngẩn người nhìn về phía ngọn núi cao nơi phía bắc xa xôi tràn đầy âm khí. Ngoài cổng thánh cung Vương Mẫu các vụ thần vẫn đang lo lắng bàn tán. "Sao có chuyện này xảy ra được". "Biến mất chuyện này có thể sao".. các thổ thần cũng xuất hiện bàn tán xôn xao chờ Vương Mẫu ra mặt. "Mời các vị về cho, Vương Mẫu đã rời cung, chuyện này hãy đợi người tìm hoàng đế." Thiên Nữ hầu cận của vương mẫu ra giải quyết các vị thái Đang chờ. Các thần nghe vậy cũng lũ lượt quay về trả lại đỉnh Côn Lôn yên bình ảm đạm. TẠI ĐỈNH NÚI VÕ ĐANG: Núi Võ Đang là nơi có môn võ chính phái ra đời trên đỉnh núi, người Trong phái luôn xuống giúp đỡ người dân xung quanh và giải quyết việc bất chính một cách bí mật không cho ai biết. Nhưng cả thập kỷ nay đệ tỉ Võ Đang không được phép xuống núi, cũng không nhận đệ tử nữa. Chuyện về phái Võ Đang khiến nhiều người tò mò không biết vì sao môn phái này lại quy ẩn như vậy, rồi thời gian dài trôi qua mọi người chỉ nhắc lại như là câu truyện truyền thuyết. Điều lạ là ngày hôm nay cổng phái Võ Đang bị dấu sau lớp phong ấn không cho người thường nhìn thấy lại mở ra. Phía sau đỉnh núi Võ Đang ở phía sườn tây có một vực sâu quanh năm sương mù khói độc vậy kín, đệ tử Võ Đang bị cấm vào. Nơi đây bị cấm giới, nhưng lần này lớp khí độc có chuyển biến, vực sâu tràn ngập màu đỏ như ánh hoàng hôn. Qua lớp sương mù nhìn mập mở ánh đỏ cả hoa Bỉ Ngạn, tại sao Vong Xuyên biến mất toàn bộ hoa Bỉ Ngạn đỏ mà đây lại tràn ngập hoa này? Âm khí dày đặc nơi đây chẳng có lẽ lý do khiến phái Võ Đang phải xuất giang hồ là đây? Nhân gian xôn xao về hoa nở, địa giới lo lắng về việc hoa biến mất, vậy mà trong thánh cung thiên giới lại rất yên bình. Nguyên nhân là Ngọc Đế đã đến chỗ Phật Tổ Như Lai tham gia quan đạo tận 10 ngày mới về. 10 ngày thiên giới bằng mười năm hạ giới, đã có thể khiến mọi chuyện lắng xuống cũng có thể một cuộc đời con người qua đi. Nhị Lang Thần đã đi tìm Ngọc Để để giải quyết việc quan trọng chưa về. Thiên giới chúng tiên chỉ đành ngồi lo lắng dự đoán, những người có năng lực đã tập trung ở hết Võ Đang xem chuyển biến của sự việc. Sự việc hoa Bỉ Ngạn biến mất khiến cho các vị thần lo lắng như vậy thì thực sự là: Bỉ Ngạn không chỉ là một loài hoa đơn thuần, khi con người chết sẽ phải đi qua cây cầu đi qua sông Vong Xuyên uống canh mạnh bà để đầu thai quên tất cả ký ức cũ. Tất cả đau thương hay lưu luyến về tình yêu đều sẽ giữ lại hết bởi những bông hoa bỉ ngạn. Đó không phải là tất cả nhưng gì Bỉ Ngạn giữ. Thiên Đình cũng từng vài lần xảy ra chuyện tiên nữ với các vị thần phải lòng nhau, hay tình yêu giữa thần và tiên, yêu và thân, những chuyện tình đó đều không kết thúc có hậu và đều bị hành quyết hay lưu đầy.. Những tình yêu hay tình cảm đó có một sức mạnh vô cùng lớn nhưng là tạp niệm đều để lên những bông hoa Bỉ Ngạn ở Vong Xuyên. Thực Sự những bông hoa ở Vong Xuyên có một sức mạnh rất lớn, Chúng có mặt ở địa giới từ rất lâu nhưng không ai biết tại sao có Phật Tổ chỉ nói "Bỉ Ngạn là bi ai, đây là sự trừng phạt" người không nói tại sao? Các vị thần đến cả Hải Thượng Lão Quân cũng không biết sự tình. Khoảng thời gian 500 năm trước ở giữa vườn khoa Bỉ Ngạn địa giới xuất hiện một bông hoa Bỉ Ngạn màu vàng tỏa ra ánh sáng chói màu đỏ, Mạnh Bà có nhờ người báo Diêm Vương đến xem xét. Diêm Vương đến cũng không thấy gì khác lạ ngoài sự đặc biệt về màu sắc và khí của bông hoa. Đến cũng như biến mất một cách lạ lùng của bông hoa kỳ lạ này, 100 năm trước bông hoa bỗng biến mất nhưng vì thấy chuyện gì kỳ lạ xảy ra lên Diêm Vương báo cáo lên thiên đình nhận được lời nói của quan âm bồ tát "Tất cả là chấp niệm, cổ can thiệp cũng tất bại." Bông hoa vàng đó là gì? Sao lại xuất hiện và biến mất như thế? Bao câu hỏi cứ tuyên ra mà không có lời giải đáp. Rốt cuộc cô gái kia có liên quan gì đến chuyện này? Người đàn ông kia là ai? Kiếp nạn tam giới rốt cuộc là kiếp nạn gì?
Chương 3 Bấm để xem 100 năm sau. Xã hội ngày càng hiện đại hơn thế giới loài người là một cuộc sống ồn ào và vội vã, trái ngược lại có một số chuyện lại bình yên đến lạ. Kể từ lúc sự việc hoa Bỉ Ngạn đỏ biến mất oán khí tràn ra đến nay đã 100 năm yên bình trôi qua không xuất hiện điều gì khác lạ nữa. Oán khí sau ngày đó ở núi Võ Đang đã không còn thoát ra ngoài nữa, điều đó Càng khiến Vương Mẫu lo lắng hơn ngay cả Phật Tổ khi nàng đến thắc mắc người cũng không giải đáp được. Kiếp nạn tam giới dần dần bị lãng quên trong ký ức các vị thần. Nhưng ở một thế giới khác không ngưng bị biến động trong thời gian trăm năm này DỊ GIỚI Dị giới là nơi mà những kẻ bị yêu thiên địa giới ruồng bỏ không chốn dung thân trong đó có cả con người. Đây là một không gian hay là kẽ hở của thời gian tiếp nhận những người bị ruồng bỏ, không chịu sự quản lý của ai cả. Thế giới này đã tồn tại từ rất lâu rồi nhưng Thiên giới không ai quan tâm hay nói chính xác hơn là cố tránh càng xa càng tốt. Vì thế giới này rất đặc biệt mà vào được thì khó có thể ra được các. Lúc trước có đúng một vị thần đã vào đó và ra được nhưng đấy chỉ là nghe nói chứ vị thần đó là ai thì không biết được. Dị giới này còn là một điều bí ẩn.. Trong dị giới. Thời gian ở đây khác bên ngoài. Quay trở về ngày mà hoa Bỉ ngạn biến mất ở tam giới. Dị giới bỗng bị trấn động mạnh kết giới để bảo vệ khỏi thế giới bên ngoài bị hồng một khoảng lớn khiến tiên bát* phải dùng hết phép để vá lỗ hổng. Tiên bát: 8 bô lão đứng đầu dị giới để bảo vệ trong đó có 3 người là yêu (thần điểu, xà tinh, cửu vĩ hồ) 4 người là tiên nhưng bị đầy vì phạm luật trời và 1 người là ai điều đó không ai biết luôn mang mặt lạ nửa mặt chỉ biết tu hành người này cao nhất. Cả đất trời của không gian dị giới bông tràn ngập hương thơm một bóng nữ từ trang phục thời xưa màu đỏ xuất hiện trước lỗ hổng lặng lẽ đi vào mặc dù các vị bô lão ngăn cản nhưng không có tác dụng gì với nàng ta. Bí mật thực sự của dị giới là thực ra 1 ngày trên thiên giới bằng 1 năm dưới hạ giới còn 1 năm dưới hạ giới bằng 1000 năm dị giới. Nhưng thời gian của dị giới sẽ thay đổi thất thường. Và thực ra người dị giới sống ở hạ giới nhưng họ phải ẩn mình vì ai vào đây thì cũng mang trên người tội danh, họ chưa bị phát hiện bao giờ. Hiện tại đang là thời kỳ nhà Thanh niên đại vua Ung Chính thứ 8. Lúc nữ tử váy đỏ xuất hiện khiến cũng chính là lúc hoàng tử con Hoàng Quy Phi ra đời đúng lúc cả đất trời tràn ngập ánh sáng đỏ, Hoàng tử được đặt tên là HOẰNG TRÚ. Khi Hoàng tử vừa ra đời được 2 ngày thiên nữ đã đến thẩm cung tiên đoán hoàng tử sẽ thay đổi vận mệnh quốc gia nhưng mang oán khí quá nặng không thể giữ. Hoàng Thượng không muốn nhưng do triều thần ép buộc đành sai người bắt Hoàng tử giao cho thiên nữ định đoạt. Hoàng Quý Phi không nỡ sai người ngầm tráo hoàng tử với một đứa bé thường dân khác, đưa Hoàng Trú lên núi Võ Đang nhờ sư huynh giấu kín cho mong có thể thay đổi được vận mệnh của đứa nhỏ, năm đó hoàng tử bị đưa đi khi mới có 5 ngày tuổi và được đổi tên thành Cách Mệnh dưới danh nghĩa đứa bé bị bỏ rơi dưới chân núi võ đang. Còn đứa bé bị đưa vào cung thay thế hoàng tử đã do thiên nữ mang đi vận mệnh ra sao không rõ. 10 năm sau Tiểu Mệnh đã được 10 tuổi có khả năng thiên phú học phép rất nhanh nhưng lại khác người Cách Mệnh có khả năng nói chuyện với các loài vật. Những đứa trẻ bằng tuổi thì cùng nhau chạy nhảy đi chơi, nhưng tiểu Mệnh lại không chơi với ai mà cứ một mình chạy đi đọc sách hay nổi chuyện với các loài vật khiến cho mấy đứa khác không muốn chơi cùng. Năm đó bỗng một ngày cả núi Võ Đang bị náo loạn vì sự xuất hiện của một vị khách không rõ là ai xuất hiện. Đang giữa trưa một ngày mùa đồng lạnh lẽo với từng đợt gió mang theo bão tuyết đầu mùa. Bỗng "có trộm có trộm" - một đệ tử đang lau sách ở thư vọng vội vã rút kiếm chạy theo một bóng người mặc đồ đỏ. "Có chuyện gì vậy" "keng keng keng" chuông báo hiệu có chuyện được vang lên các đệ tử tập trung nhanh chóng tại sân chính. "Kẻ trộm chạy về hướng sườn bắc ngọn núi, Hoa nhi con dân huynh đệ chặn dưới chân núi, Kiệt con dân 5 người đi đường tắt chặn ở giữa còn lại theo ta đuổi phải bắt được kẻ to gan này." Nhị trưởng lão phân phó việc cho mọi người vì sư phụ nay phải đi đại hội võ lâm. Lúc đấy ở phía sườn tây có thác nhỏ tiểu Mệnh đang chơi đùa với cá bỗng nghe tiếng động sột soạt ở phía trên cây ngẩng lên thấy bóng người trang phục đỏ đang nhìn mình. "Ai người là ai?'ánh mắt kiên định kèm theo đe dọa nhìn về phía người là mặt kia. " Không ngờ người cũng đã tới đây, ân oán cuối cùng cũng không buông tha chúng ta. "Người che mặt nhẹ nhàng thi triển công lực bay tới trước mặt Tiểu Mệnh đặt lên tay một bông hoa đỏ rồi lướt qua. " Đứng lại người là ai mà tự tiện xông lên núi. "Tiểu mệnh dùng phép bay đá tấn công người lạ mặt kia nhưng không hề hấn gì 'ta bảo người đứng lại cơ mà." Tiểu Mệnh làm cách gì cũng không thể di chuyển chân đuổi theo được một lúc sau nhị trưởng lão đuổi đến chỉ thấy mỗi đứa nhỏ bị điểm huyệt trên tay cầm một bông hoa Bỉ Ngạn đỏ còn kẻ trộm đã biến mất. Sự việc diễn ra quá nhanh. Kẻ trộm đã trốn thoát thư phòng thật ngạc nhiên khi không mất gì cả một việc cứ thế cho yên qua, chỉ riêng tiểu Mệnh bỗng có những giấc mơ lạ sau ngày gặp người trang phục đó, giấc mơ như là sự thật như bản thân đã từng trải qua. Bông hoa Bỉ Ngạn mà người kia đưa cho vẫn được đứa nhỏ giữ cần thận hoa không héo đi mà ngày càng đỏ rực phát ra ánh sáng đó khi về đêm, Tiểu Mệnh không nói với ai cả cất bông hoa trong một cái hộp để ở đầu giường cậu nghi ngờ những giấc mơ của mình là từ bông hoa từ mùi hương của bông hoa mà ra nhưng giấc mơ là một câu chuyện và cậu muốn biết tiếp theo câu truyện sẽ như thế nào nên không vứt bông hoa đi.
Chương 4 Bấm để xem U Minh Cốc "Ngạn tỷ, tỷ biết tin gì xảy ra không?" Mội tiểu đệ nhỏ chạy vội vào căn nhà gỗ giữa hồ nước, thở hồn hền nói. "Có việc gì, ta dặn đệ bao lần rồi thở xong rồi hãng nói." Một vị nữ tử trang phục đỏ đang ngồi gần cửa sổ bước ra, với lấy ly nước đưa cho đứa nhỏ. "Tỷ biết không, đệ vừa nghe Mãn huynh đi từ ngoài về nói, núi võ đang có trộm bây giờ huy động bắt bằng được kẻ trộm đó với mức thưởng nghìn lạng vàng" - tiểu đệ nhỏ vừa nói len lén nhìn vị tỷ tỷ "tỷ liệu tỷ có biết đến việc này không" "Ý đệ là sao, ta làm sao biết được chuyện của thế giới kia." Nhìn tiểu đệ nhỏ nghi ngờ mình nàng không khỏi thở dài. "Đệ có nghe kẻ trộm là một nữ nhân mặc trang phục đỏ che mặt, pháp lực rất cao thêm đệ." tiểu đệ ngập ngừng nhìn sắc mặt nữ nhân kia Thấy không thay đổi gì mới dám nói trước "liệu người đó có phải tỷ không." "Là ta thì sao, mà không phải là ta thì sao. Chẳng lẽ đệ định bắt ta đưa lên Võ Đang lấy nghìn lạng vàng về sao." Nàng nhìn tiểu đệ nhỏ ngây ngô bật cười mở lời trêu chọc, Tiểu đệ mặt đỏ hết lên như sắp khóc. "Không có đệ không có. Đệ là không nghi ngờ tỷ, chỉ sợ tỷ bị phiền hà thôi oa.. oa" Tiểu đệ khóc mếu lên làm nàng không biết phải làm thể nào. Hắn chẳng qua là lo cho nàng, mà mới ghẹo hắn một tý đã khóc òa nên. Nàng không biết dỗ trẻ con làm sao thì bỗng nhiên giọng nói đẳng sau khiến tiểu đệ nhỏ ngưng khóc. "Tiểu bao bao sao lại chạy đến chỗ Ngạn nhi ăn vạ thế này." bóng một nam nhân trang phục xanh ngọc bích, đi hài thêu hoa tuyết, bên hông đeo miếng ngọc bội màu xanh ngọc thuần khiết. Tay y cầm chiếc quạt vẽ một nữ nhân với khuôn mặt bị che phủ, nhưng lướt qua y phục kia với dáng người 90% giống Ngạn Nhi. Khuôn mặt thanh tú khiến người nhìn cảm giác thân thiết, tóc y buông thả tự do bay trong gió. "Đệ không có" tiểu đệ ấm ức quay mặt về phía huynh đài kia nói nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt y đã nín khóc luôn vui mừng chạy lại ôm "Hàn huynh, huynh về rồi sao." Tiểu Bao chạy lại ôm y Nước mắt nước mũi tùm lum của tiểu Bao lau vào vạt áo y nhưng y không để ý nhẹ giọng quở trách. "Đệ lớn rồi sao lại suốt ngày khóc nhè thế này." tay y rút ra khăn tay lau mặt mũi cho tiểu Bao rồi thả tiểu Bao xuống "huynh có mang quà cho đệ, đề ở phòng huynh đệ qua lấy đi, huynh có chuyện muốn nói với Ngạn Nhi" - Tiểu bao nghe nói có quà là vui vẻ chạy đi liền. Căn nhà nhỏ giờ còn hai người, nàng không biết từ bao giờ đã ngồi bên chiếc đàn tranh gần cửa sổ lặng lẽ nhìn ra mặt nước trên hồ. Một người nhìn cảnh, một người nhìn mỹ nhân mãi đến khi nàng khó chịu lên tiếng. "Huynh định nhìn ta đến bao giờ nữa." "Đến khi nào muội quay lại nhìn ta" Vị huynh đài kia lặng lẽ đến ngồi chiếc ghế gần nàng. "Huynh sao đột nhiên lại về" Nàng nói với y nhưng mặt lại hướng ra nhìn cảnh ngoài "Lo cho muội nên ta về sớm hơn dự định" tay y nhẹ nhàng vuốt lọn tóc xõa xuống mặt của nàng ra phía sau. "Muội cần gì ở Võ Đang" "Việc ta huynh không cần quản." Nàng quay lại ánh mắt phức tạp đề phòng y, bỗng thấy trước mặt mình một chiếc lắc tay với viên ngọc tím nhạt đang phát sáng. "Tặng muội, ta đi xa về thấy đẹp nghĩ hợp với muội nên ta mua" Y làm như không nghe thấy nàng nói gì lặng lẽ cầm tay nàng đeo vào, rồi lặng lẽ ngắm tay nàng cười tươi. "Ra ngoài lâu huynh có phải bị bệnh rồi không" Khó chịu nàng rút tay về vu vơ nói. "Lần này có việc gì sao, mới và đã tìm đến muội" "Nhị trưởng lão biết là muội đột nhập Võ Đang sai người kêu ta về gặp để giám sát muội" Không giấu diếm y nói hết cho nàng nghe mắt thì nhìn trân trân vào bông hoa đỏ ở cánh tay nàng "sắp đến ngày rồi ta về để giúp muội" "Việc của ta không liên quan gì đến huynh, tự ta quản được." "Muội không bận ta quản, nhưng ta phải quản" y mặt âu sầu tay nhẹ nằm chặt bàn tay của nàng "Lần này không đơn giản Hồ ca đã thấy phía bắc có khí ám điều này mọi lần chưa có, lần này là vì sự an nguy của muội, muội không được bướng binh nữa" y nghiêm túc nhìn vào mặt nàng nói. "Việc gì đến sẽ đến thôi, số mệnh là không thể tránh khỏi" nàng nhẹ rút tay ra đặt lên dây đàn từng ngón gảy lên từng khúc nhạc một đoạn nhạc mang đầy tâm sự. "Ta sẽ thắng số mệnh, muội hãy tin ta" y dịu giọng nói hất vạt áo quanh bước chân đi về phía ngoài cửa bỗng bước chân dừng lại. Y nhìn vào đám hoa bỉ Ngạn trắng quanh nhà giật mình quay lại nhìn nàng rồi mới dứt khoát rời đi. "Cổ chấp" nàng buông khẽ một câu rồi từng ngón tay tiếp tục gãy phím dàn. "Đôi khi quá cố chấp vì một người không cần thì kẻ đau khổ sẽ là bản thân." Y từng nghe sự phụ nói với y nhưng y biết bản thân không cổ chấp thì sẽ phải hối hận về sau. Y đau còn hơn để nàng phải tổn thương.
Chương 5 Bấm để xem 5 năm sau Du, Ngày 30 tháng 12 âm lịch Tết nguyên tiêu Nay là ngày cuối cùng của năm mới xung quanh đường phố tấp nập vội vã. Người vội vàng mua những đồ về, người vội vàng thu dọn nhà cửa treo lồng đèn. Cả con phố toàn đèn lồng đỏ. Những cô nương trang phục mới màu sắc tươi tắn trò truyện cùng nhau, những công tử đến trà đạo ngâm thơ cuối năm. Mọi người xung quanh tràn ngập niềm vui, không khí náo nhiệt. Nhưng có một nơi không khí ở đó rất u buồn. U minh cốc. Xung quanh đây những bông hoa Bỉ Ngạn nở rộ đỏ cả khung trời, cư dân nơi đây đang dọn dẹp nhà cửa treo những chiếc đèn lồng đỏ thăm. Không khí ở đây so với nhân gian không thua kém gì nhưng sao trên gương mặt mỗi người ở đây đều mang một nỗi buồn nào đó. Ở một góc nhỏ nào đó gần ranh giới cấm giữa nhân gian và u minh. "Ngạn tỷ, tỷ có người thân không" tiểu Bao ngồi trên ghế đu nhìn tỷ tỷ váy đỏ vừa đàn xong 1 bản nhạc buồn đang nhìn về phương xa. "Ta từ khi sinh ra đã luôn một mình" đúng vậy từ trước đến giờ nàng luôn một mình, 2 chữ người thân nàng chưa bao giờ được biết đến. "Đệ đang nhớ đến người nhà sao". "Đệ cũng không biết người nhà là ai, nhị thấm hồi trước bảo khi đệ còn rất bé đã được trưởng lão mang về" Tiểu Bao mắt long lanh nhìn lên bầu trời Chuyện của tiểu Bao cũng chỉ có vài người biết nhưng không nói sợ nói ra tiểu bao còn nhỏ không chịu nổi. Vậy mà đã gần trăm năm rồi, năm nào đến tết nguyên tiêu Bao cũng ngồi đó nhớ những người thân những người mà nó chưa bao giờ biết đến. "Đệ muốn đến nhân gian không" Nàng buột miệng nói ra, bao lâu nay vì trưởng lão luôn lo lắng sự an toàn của nó mà cấm nó không được ra ngoài nhưng nay là tết nàng phá lệ một lần. "Đệ muốn đệ.. nhưng.. tiểu đệ vui mừng nhưng lại sợ, ' từng giọt nước mắt lăn trên má. " Có phải nam nhi không mà suốt ngày mít ướt, không mau đi tỷ cho đệ ở nhà. " " Đệ đi.. tiểu đệ chùi nước mắt vào tay áo vội chạy theo năng.' Nhân gian Một nữ tử trang phục đỏ dùng khăn trẻ hở đúng đôi mắt dẫn theo một đứa nhỏ khuôn mặt đáng yêu đi giữa phố đông người làm bao người tỏ mà nhìn theo. "Đệ muốn ăn cái này.. cái này đẹp quá.. đây là đâu vậy.. cái gì vậy.. sao người này ăn mặc lòe loẹt vầy.. vị sư huynh này xấu quá.. sao vị huynh kia cứ nhìn đệ căm phẫn vậy." Tiểu Bao đi với nàng không phút nào yên, trẻ con không hiểu chuyện lại không gặp người nhân gian. Bao giờ lên lúc nào cũng hỏi, thấy một vị huynh đài mặc y phục xanh có thêu hoa văn liền kêu người ta y phục xấu khiến nàng không biết dầu mặt vào đầu. "Tiểu Bao đệ mà còn nhiều lời nữa ta liền rời bỏ đệ." Nàng hăm dọa liền khiển tiểu đệ im miệng lặng lẽ theo sau, thấy cái gì hay chỉ dám nhìn theo chứ không dám hỏi nữa. Đi dạo cả ngày, sắc trời đã đến xấm tối. Nàng với tiểu đệ vào một quán gần bờ sông Trường Giang dùng bữa. Lúc này quanh bờ sông đèn lồng đã được thấp hết lên một khung cảnh thật đẹp bên bờ sông. "Tỷ sao mọi người lại thấp đèn lồng vậy." Tiểu bao căn bản không hiểu sao mấy ngày này cứ phải trang trí bằng đèn lồng lên mà không phải là thứ khác. "Đèn lồng có màu đỏ mang lại sự may mắn, ngọc nền trong đèn dùng để chỉ sự hi vọng, mọi người thắp đèn lồng để cầu sự bình an. Để hiểu chưa" Nàng chậm rãi giải thích ánh mắt lại nhìn ra bờ sông ngắm những ánh đèn lồng sáng. Một ký ức bằng ùa về cũng là vào một ngày năm mới như này nhưng ở một nơi hoàn toàn xa lạ. "Tỷ tỷ." Tiểu đệ nhẹ lay nàng rời ra khỏi ký ức xưa kia "tỷ mặc đồ màu đỏ phải chăng cũng tượng trưng cho sự may mắn" Tiểu đệ ngây thơ hỏi vậy nàng cũng không biết trả lời sao. Màu đỏ mà nàng mặc là màu máu màu của sự tan thương không phải màu của sự may mắn. "Đệ ăn chưa chúng ta về thôi, không trương lão biết." Nàng trả tiền rồi cùng tiểu Bao đi về bỏ lại sự náo nhiệt đằng sau. Đoạn đường về không ai nói chuyện với ai mỗi người đều có một tâm sự riêng. "Liệu đệ có tìm được người thân của mình không" tiểu bao năm tay nàng nước mắt trực rơi hỏi nàng, câu hỏi này thực khó trả lời vì chính nàng còn không biết "ta hay hàn ca trưởng lão, thẩm nương, lão nhị, còn những người khác nữa chẳng phải cũng là người thân của đệ đầy sao Cứ thế hai người về đến u minh, nàng đưa tiểu Bao đi về nhà rồi rồi đi ngay. Năm nào cũng vậy nàng cũng đến miếu thổ địa ngồi uống rượu. Năm nay vẫn thế. Giờ đã có tiếng kẻng sang canh 3 vậy là đã qua năm mới, nhà nhà đang chúc tết nhau tiếng cười rộn ra. Ở trên đỉnh núi tại miếu thờ thổ địa, nàng lặng lẽ uống rượu ngầm sao trời" Hôm nay bầu trời thật đẹp nga" "Sao cứ đến ngày này người lại không để ta nghỉ ngơi cơ chứ" Một lão già râu bạc dài đến ngang ngựa cầm theo một bình rượu nhỏ đến ngồi xuống ghế. Đây là thổ địa công công nơi đây, từ lúc tới đây năm nào nàng cũng lên đỉnh núi uống rượu ngày này, lúc đó còn chưa có miếu này. Đến cách đây 60 năm miếu được xây dựng lên, lão thổ địa này chuyển đến cai quản ở đây. Từ đó miếu này thành nơi nàng mỗi năm ngày này đều đến uống rượu. Lão cũng không hỏi nàng là ai từ đầu đến mà chỉ uống rượu cùng. Lão cũng luôn chỉ có một mình quản lý ở đây. Từ trong khu rừng trúc bên cạnh miếu bằng phát ra tiếng kèn lá nhẹ nhàng mà thanh thoát. Mang theo sự nhung nhớ da diết. Tiếng kèn mang lại cảm giác quen thuộc thu hút Ngạn Nhi. *Kèn lá: Là loại kèn mà lấy một lá cây cắt phần cuống, gấp đôi theo sống lá để lên miệng thôi tạo nên những âm thanh cao rất khó để tạo âm Trăm "Giờ này ngoài người còn kẻ khác đến làm phiền chỗ của ta sao, không uống cùng người nữa lão già ta đi nghỉ ngơi đây" Thổ địa đi vào nhà, nàng thực biết lão cũng buồn, ai cũng đều có nỗi buồn của mình không quản dc bản thân thì tốt nhất đừng quản chuyển của người khác. "Còn ai có nhã hứng giờ này vậy" nàng nói rồi từ không khí biến ra một chiếc đàn tranh dựa vào giai điệu của kèn lá mà đánh hòa cùng. Hai kẻ cô đơn giữa đêm tối tuy xa mà gần, tuy biết mà không. Nhiều khi cái duyên chính là cái đáng hận nhất
Chương 6 Bấm để xem Qua đêm 30 mọi thứ vắng lặng. Mùng 1 mọi người đều ở nhà thăm hỏi nhau, ngoài đường thật tĩnh lặng nhưng.. "Đứng lại, kẻ kia ngươi đứng lại không đừng trách bọn ta vô tình" đám người y phục trắng đuổi theo một kẻ y phục xanh. Đường phố đang tĩnh lặng bị đám người này phá hoại khiến ồn ào cả lên. Những gương mặt lấp ló sau cánh cửa nhìn xem có chuyện gì xảy ra. "Đám ngu ngốc này mà muốn đuổi được ta sao, mơ đi" Người y phục xanh đó y không hề thấy sợ hãi mà còn quay ngược lại thách thức đám đuổi dẳng sau "Thắng nhãi oắt con, huynh đệ mau bắt nó về trị tội" cả đám cứ di chuyển khinh công bay qua bay lại trên mái nhà mà mãi chẳng đuổi được y. Còn bị y đánh ngã vài tên. Nguyên do câu chuyện là: Vị y phục xanh kia đang ở tửu lầu nghe kể chuyện thì có một dám người y phục trắng đi giữa là một cô nương xinh đẹp đi vào đuổi hết khách ra. Y bất bình lên tiếng phản đối thì vị cô nương kia đanh đá xỉa xói y còn sai người đánh y, Hai bên kỳ kèo gây chiến với nhau vô tình y đang chống lại vấp ngã hôn lên môi vị cô nương kia. Thế lên là bị đám tay sai đuổi giết. Mà đám tay sai này cũng lý thật đuổi y hơn 1 canh giờ không đuổi kịp mà vẫn cố gắng bám riết đằng sau. Không biết lũ kia ra sao chứ y cũng mệt lắm rồi. Đúng lúc đó thì một bóng trắng lướt qua y, kéo y vào ngõ nhỏ tránh sự truy sát của lũ kia. "Mệnh huynh sao huynh ở đây." "Đệ trốn xuống núi sư phụ bảo ta đi tìm đệ về." "Huynh đừng để sư phụ biết việc này nhá, đệ xin huynh đấy, sự phụ biết đánh đòn đệ mất" y lay lay vị sư huynh kia vậy mà sư huynh bơ qua không nói gì. Cách Mệnh đang định rời đi nhưng một bóng hình trên mái nhà làm hắn phải dừng lại. Trên nóc nhà là một nữ tử áo đỏ đang nhìn hắn nở nụ cười tươi. Người con gái này đối với hắn thật là quen nàng ta là.. "Đệ về trước đi ta có việc sẽ về sau" Mệnh ca quay lại nói với vị áo xanh kia rồi thi triển công lực đuổi theo nữ tử áo đỏ vừa rời đi. Ngạn Nhi biết là hắn đi theo nàng lên đi vòng quanh ngọn núi gần đó trêu tức hẳn. Cách Mệnh đi đằng sau lặng lẽ nghĩ, hơn 10 năm rồi hẳn mới gặp lại nàng có rất nhiều điều hắn muốn hỏi nhưng giờ không thể gấp được phải điều tra rõ thân thế của nàng mới được. Lần nàng để lại bông bi ngạn đó khiến hắn mơ những ảo giác rất mơ hồ nhưng dù cố tìm hiểu tiếp ảo giác đó thì lại là khoảng không mờ mịt. Đến một ngày bông hoa đó bỗng dưng biến mất đột ngột như sự xuất hiện của nó vậy. Sở dĩ Cách Mệnh nhận ra nàng là do mùi hương đặc biệt trên người nàng một mùi hương thật là mà hắn chưa từng ngửi thấy bao giờ. Mùi hương từ năm đó đến bây giờ hắn không thể quên được. Đang giờ Ngọ mặt trời lên cao trời khả nắng nàng đi vào một cái lần nhỏ trong rừng ngồi nghi, còn hắn ngồi tựa gốc cây nhìn nàng. Kẻ ngắm khung cảnh kẻ ngắm người kia. Một khoảng không gian tĩnh lặng nhưng không ai muốn rời đi. Nàng muốn hỏi hắn hẳn còn nhớ nàng không, hẳn có phải người kia không. Hắn cũng muốn hỏi nàng rốt cuộc là nàng có mục đích gì.. 2 người chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân mãi đến khi xế chiều lúc nào không hay. "Ngươi rốt cuộc là ai?" Cách Mệnh cuối cùng cũng rời bước đi đến trước mặt nàng, Gương mặt hẳn sững sờ nàng đang ngủ mặt tựa trên cánh tay. "Tiểu nữ này rốt cuộc.. Cả một buổi chiều đợi xem nàng ta có động tĩnh gì không ai ngờ nàng ta ngồi đây ngủ. " Thôi bỏ đi "Cách Mệnh cởi áo choàng khoác lên người nàng rồi rời đi. Khoảng 1 canh giờ sau nàng tỉnh lại thì xung quanh đã bao trùm bởi bóng tối rồi" Hắn đi rồi sao "Nàng đứng dậy áo choàng rơi xuống, giật mình nhặt lên." Hắn từ trước tới nay vẫn không thay đổi cái tính này."Ngẫu nhiên gặp mặt hay lại là do ông trời an bài sắp xếp đây. Ngạn nhi thầm tự hỏi là duyên nhưng nghiệt duyên quá nặng. Lần này liệu nàng Có lên cổ chấp dù biết kết quả hay cứ buông xuôi sống cuộc đời tự do tự tại không cần quan tâm ai đây. Chữ tình khó cưỡng cầu người không thuộc về mình cố chấp cũng không được gì.
Chương 7 Bấm để xem U Minh Cốc. Cao Thế Hàn đứng ngồi không yên trong căn nhà tranh giữa hồ, đã 4 ngày rồi Bỉ Ngạn không về thì sao y có thể ngồi yên cơ chứ. Sắp đến ngày rồi mà tiểu ngạn lại không tung tích chỗ nào y có thể tìm nàng thì đã tìm hết rồi nhưng vẫn không biết nàng đi đâu. Bỉ Ngạn tiền thân chính là hoa bỉ ngạn ở hoàng tuyền, nàng là do tu đạo hóa thành cứ trăm năm lại phải ngâm nước sông Nại Hà đề rửa sạch ô uế của những người chết đi đến đây ám lên, thay gia đổi thịt một lần. Thời gian là một năm tu trong cốc không thể bước ra ngoài, nếu nàng bước ra thì sẽ khiến bản thân tổn hại, còn nếu đúng thời gian mà không tu thì sẽ tràn âm khí của người chết ra nhân gian khiến cho nàng đi vào bóng tối. Sức mạnh thực sự của nàng không ai biết nhưng đến cả diêm vương cũng không dám động đến nàng. Thời hạn vào cốc là 15 rằm tháng giêng, thời gian trước khi vào này Ngạn Nhi sẽ bị yếu đi rất nhiều và là mồi ngon cho các yêu tinh và những kẻ có tham vọng khác. Chính vì điều đó Cao Hàn mới lo lắng khi không tìm được nàng. Nàng là một kẻ không thể chết nhưng thời gian này chính là thời gian mà nàng có thể bị vấy bẩn, Ngọc châu đỏ trong người nàng khiến ai cũng phải có tham vọng lấy được nó. "Ngạn Nhi nàng đã đi đâu vậy.' " Hắt xì "Lại là ai đang nhắc đến ta vậy. Nàng thầm nghĩ, đi ra ngoài chơi cũng lâu rồi đến lúc phải về thôi. Nhưng lần này về là 1 năm sau mới xuất quan, thời gian lúc trước trăm năm trôi qua như cơn gió còn đối với nàng bây giờ một năm cũng là quá dài. " Xoạt "Ngạn nhi quay lại nhìn vào bóng tối đằng sau lưng, phía sau chi là cây và cây nhưng dự cảm chẳng lành của nàng làm nàng biết có kẻ theo dõi, mặc dù không biết kẻ đó là ai nhưng hẳn y không phải là người tőt. Bây giờ nhanh chóng phải về cốc, sức lực của nàng bây giờ đang dần cạn kiệt, cả tinh lực cũng đang dần biến mất đây là thời gian nguy hiểm nhất mai là 15 rồi. Đang rời đi bỗng một luồng khí đen phóng vụt qua cổ tuy tránh được nhưng cũng bị sứt ngoài da," kẻ này chắc chắn là một cao thủ "nghĩ đánh không lại bây giờ phải tìm cách thoát thân đã, nhưng đối thủ không hiện thân không để nàng kịp thích ứng đã từ 4 hướng luồng khí đen tấn công như những mũi tên sắc nhọn phóng vụt đến. Ngạn nhi bay người lên cao xoay thành vòng tròn kịp thời tránh chưa kịp hạ xuống thì từ mặt đất chui lên những rễ cây to quấn chặt lấy chân nàng đằng sau, phía trên lại xuất hiện những dây leo quấn vào tay và cổ khiến nàng bị treo lơ lửng giữa không trung, càng cựa những dây leo này quấn càng chặt. Lần này có kẻ ám sát nhưng chắc chắn không phải một người. " Nghe đồn mạn châu sa hoa mạnh lắm ai ngờ cũng chỉ là hữu danh vô thực, không tổn sức mà cũng bắt được ả "từ phía sâu trong rừng một bóng người bước ra kẻ vừa tới toàn thân y phục đen, đôi mắt sắc lạnh nụ cười chế nhạo nhìn nàng. " Ta trước nay không thù không oán với người sao nay ngươi hại ta "trong trí nhờ của nàng kẻ này nàng trước giờ chưa từng gặp. " Ta với người không thù không oán, nếu trách thì nên trách người giữ ngọc châu đỏ đi "kẻ kia ngày càng tiến lại gần Ngạn nhi, ả là một con mãng xà mang đầy khí đen, nếu nay mà lấy được ngọc châu đỏ thì ả từ quỷ thăng thành tiên không phải chịu thiên kiếp, không phải tu hành cực khổ. Mà nay không ngờ mồi ngon lại dâng đến tận miệng như thế này. Ngạn nhi đã quên mất bao kẻ thèm muốn ngọc của nàng, nếu không thoát ra chắc nàng sẽ gặp phải đại họa mất. " Huyết kiếm ngươi ra đây "đây là cách cuối cùng nàng nghĩ được, thanh kiếm được đúc dùng tinh lực của Bỉ Ngạn đã theo nàng cách đây thanh kiếm được đúc dùng tinh lực của Bỉ Ngạn đã theo nàng cách đây hơn vạn năm đã có linh hồn, lần này gọi ra sẽ đánh động đến thiên đình, thiên để chắc hẳn sẽ tra ra nàng ở dâu." Đành vậy, đến đâu hay đến đó vậy " À mãng xà kia chưa kịp phản ứng đã thấy một ánh sáng đỏ lóe lên vụt qua mặt, những giây leo bám quay ngạn nhi tan thành khói, sức mạnh này quả thật lớn ả không phải đối thủ vội thi thuật biển mất, trước khi kịp biến đi đã bị huyết kiếm chém một đường trọng thương nặng. Một nhát chém này cũng phải lấy nửa cái mạng của ả rồi. Thấy thoát thân Ngạn nhi vội trở về cốc, lần này có càng gì đó không đúng nàng biết lần này kẻ muốn giết nàng không phải chỉ có mỗi ả mãng xà kia. Ở trong khu rừng rõ ràng có 2 khí tức, một loại khá yếu thì chắc chắn là ả kia còn một loại khí tức nữa rất mạnh, nhưng lại không xuất hiện, như một mãnh thú đứng từ xa vui thú nhìn con mồi của mình vậy. Mấy luồng khí đen đánh trọng thương nàng chắc chắn là do kẻ bí ẩn kia làm. Mọi chuyện đành để sau khi nàng bế quan xong thì điều tra tiếp vậy. Trở về U Minh cốc cũng đã sang ngày sau, bị hàn huynh rầy la một hồi, trưởng lão càm nhàm một lúc lâu rồi mới được vào cốc bế quan, mệt chết nàng rồi. Lần này thì dành như vậy, cũng may bế quan thì tránh được ánh mắt của thiên đình, hắn mà tìm được nàng chắc chắn hành đến hồn phi phách tán mất, cái mạng này cũng còn việc làm không thể chết như thế được. Thiên giới. Không hiểu sao một trận động đất rung chuyển, làm các thần lo lắng. Thiên để ngồi trong diện đang thưởng ngoại trà bị trấn động làm nước trà bắn lên tay áo. Ánh sáng đỏ từ đâu xuất hiện ở phía đông thánh điện rồi biến mất. " Nàng ta lại gây ra chuyện gì nữa đây "thiên để thở dài, cái kẻ này vẫn còn sống an tâm tưởng y không biết nàng còn sống hay sao. Trăm năm qua thấy không có chuyện gì xảy ra mới để nàng ở nhân gian an ổn nhưng dùng đến huyết kiếm hắn gặp nạn. " Thanh Khư ngươi xuống hạ giới một chuyển điều tra nguyên do trấn động này cho ta "một kẻ đeo mặt lạ từ từ hiện ra gật đầu rồi biến mất. '15 trăng đêm nay đẹp thật, ta sẽ đến Nguyệt cung thường trăng, có ai tìm thì bảo đến đó" thiên đế dặn dò cung nữ xong cưỡi mây đi đến phía tây. Mỗi đợt rằm tháng giêng là y lại đến đây ngắm nhìn hạ giới. Thực sự bóng người trên trăng mà nhân gian nhìn thấy hồi trước đúng là hằng nga tỷ nhưng đến mấy trăm năm gần đây bóng người đó đã đổi thành thiên để. Hằng Nga do phạm luật trời động lòng người phạm đã bị đày đi chịu nạn khi nào đứt dây tơ hồng mới được quay trở lại. Nguyệt cung cũng từ đó vắng lặng, lui tới cũng chỉ có thiên để mà thôi. Nơi Nguyệt cũng nhìn rõ hạ giới nhất.
Chương 8 Bấm để xem Không gian xung quanh quả thật quá tĩnh mịch, đây là một cái động nhỏ do cửa động đã bị đóng chặt còn được niêm phong lại bằng pháp lực mạnh khiến người bên trong không thể ra ngoài. Ai còn tưởng ở đây nhốt yêu quái hay phạm nhân nào đó, thực sự thì trong động chính là nơi Bỉ Ngạn bế quan. Khi bế quan để tránh những tạp chất tác động lên trưởng lão đã phong tỏa toàn động không kẻ ra người vào. 1 năm này trong động nàng chỉ được hít không khí và uống nước khe sống mà thôi. Trong động có một dầm nước nhỏ đây là nước từ sông Nạn Hà nhằm gia tăng tinh lực, xóa đi ám niệm nhân gian. Không gian trong động không lớn lắm, di khoảng hơn chục bước đã hết động, tối đen chỉ có một khe nhỏ xíu chiếu ánh sáng ở phía trên. Có một chuyện mà không ai biết cả một chuyện lừa dối đó là thời gian một năm bế quan này thực là Ngạn Nhi ở đây được vài ngày còn lại cải trang ra ngoài rong chơi. Nàng để lại ngọc châu cùng thân thể ở đây tẩy sạch oán niệm, còn một phần linh hồn của bông hoa bỉ ngạn thường hóa hình hài khác ra ngoài ngao du. Chính sự việc này khiến nàng gặp kẻ không lên gặp còn suýt cả mất mạng nữa, Ngạn Nhi thành như ngày hôm nay cũng là do bản tính không chịu kìm hãm của nàng vậy mà khi đã chuyển thể lần nữa vẫn không bỏ thói quen này. Ở trong động được hơn chục ngày, vào một ngày mưa tầm tã lúc đó phong ấn bị yếu đi linh hồn Ngạn Nhi lặng lẽ chui qua lỗ ánh sáng nhỏ xíu kia hóa thân thành một chàng trai khoảng hơn 12 tuổi diện mạo hết sức bình thường, còn có phần xấu xí. Trách sao được nàng để lại hết nguyên thần ở động linh hồn còn có chút pháp lực nhưng không mạnh Sao có thể biến hóa đẹp để được. Chỉ có đúng tài biến đá thành vàng lừa người thôi. Núi võ đang đang thu nhận đồ đệ một năm phái Võ Đang chỉ mở cửa một lần để tuyển đồ đệ, ai hợp duyên có nguyên căn mới được chọn mấy năm nay không có ai được nhận vào cả. Nói đến đây thì chắc hẳn Bỉ Ngạn sẽ là kẻ đi ứng tuyển rồi. Ở chân núi dòng người tấp nập có người có cả gia quyền đi theo, có người thì tận phương nam xa xôi đến ứng tuyển. Có khi còn đông đảo hơn đi thi trạng nguyên. "Vị huynh đài này ta hỏi tý, rốt cuộc muốn được nhận làm đồ đệ thì phải có yêu cầu gì không." Nàng kéo vị huynh đài ăn mặc như con gái ẻo là đứng gần nhất. "Ngươi đến đây mà không biết gì sao?" Ôi đúng là người nào thì giọng nói thế, giọng còn cao thanh hơn cả con gái. Nhìn chấm chấm vị huynh hãy tỷ kia lắc đầu ánh mắt cầu "huynh nói ta nghe đi." "Ngươi chỉ cần vào phô diễn tài năng các vị sư phụ tự khắc đánh giá có nhận hay không?" "à mà xem lại bạn thân ngươi quê mùa xấu xí thế này thì về nhà di đến đây phí công không được nhận đâu." Một kẻ phàm nhân mà còn là đoạn tu nữa mà dám khinh thường nàng, nếu à mà giờ đang trong tình cảnh này thì sao nếu được nữa. Nghĩ ngợi một lúc rủa tổ tông nhà cái thằng kia lên nàng mới rời đi dăng kí. Trong mục đăng kí có nêu ghi rõ tài năng, tài năng biến đá thành vàng ngoài tài đó ra thì không còn tài nào nữa cả, mà ghi thế thì bị nhục chết mất. Cuối cùng là ghi thành đa tài năng. "Các vị hôm nay đến mời xếp hàng vào trong dự thi." một vị sư huynh gia thông báo ngoài cổng mời mọi người vào, vị huynh đệ này lạnh lùng quét mắt nhìn đám người nhốn nháo bằng nửa con mắt. "Ngươi đoán năm nay có ai được nhân không." "Ta vừa ra nhìn toàn một đám tạp nham, năm nay chắc lại không có ai rồi." "Haha tiêu chuẩn của Trương sư phụ" cao như thế đến cả ta còn sợ không đủ khả năng nói gì cái dám thường dân kia. " *Trương sư phụ: Vị sư phụ đứng thứ 2 trong phải là người chuyên dạy đệ từ kiếm pháp khí " Hai ngươi không lo đi tuần tra còn ở đây tám chuyện cái gì hả. " 2 đồ đệ dang di tám chuyện bỗng giật mình" tam sư huynh tụi ta di ngay giờ đây? "nói xong 2 người kia chạy vội vàng không dám chậm trễ. Ngoài cổng mọi người đã tập trung đi vào đại diện để được các vị sư phụ đánh giá. Phái Võ Đang là một môn phái mạnh quả không sai, từ cổng chính lên tới đại diện phải đi hết gần nghìn bậc thang, băng qua một sân luyện võ mới đến được đại diện. Chưa thể hiện tài năng gì mà nàng sắp kiệt sức rồi, không có ngọc châu hộ thể lên linh lực không nhiều hồi trước toàn cưỡi mây đạp gió bây giờ thì hay rồi tự phải dùng chân leo. Nếu không phải ở đây có kẻ đó thì dù bắt lên đây cũng đừng có mơ nàng chịu lên cái môn phải giả tạo này. Từ trước đến giờ Ngạn Nhi luôn ác cảm với môn phái chính đạo này, nàng luôn cảm thấy môn phái này toàn lũ giả tạo, càng nhìn càng muốn giết. Trong đại diện được trang trí khá đơn giản với những chiếc ghế gỗ, xung quanh các đệ tử đứng hai bên ở giữa đại sảnh tạo thành một con đường nhỏ. Không khí có chút căng thẳng, nàng nhìn sang xung quanh những người đi đến đây chỉ khoảng hơn chục người, ai cũng sợ sệt không dám nhìn xung quanh chỉ cúi mặt đi về phía trước. Trên cao phía xa xa xa kia có 3 trước ghế giành cho 3 vị sư phụ đứng đầu phái, người ngồi giữa một trang y phục trắng, râu với tóc lớn chớm trắng nhìn mặt có vẻ đó là người hiền hậu nhưng ánh mắt của ông khi nhìn đến nàng, nàng nhận ra kẻ này không tầm thường ánh mắt như soi thấu tâm gan của người đối diện vậy. Người thứ 2 thì trông trẻ hơn ngồi Phía bên trái, có râu nhưng không bạc, y phục đen lẫn trắng y không nhìn những kẻ mới tới mà lại nhìn vào con chim đậu trên vai y. Người còn lại thì y phục toàn màu đen, kẻ này ánh mắt nhìn như không khiến nàng không đoán được y nghĩ gì, người này còn rất trẻ chỉ như vị sư huynh ngoài cổng thông báo kia thôi chứ có vẻ không lớn hơn là mấy, vậy sao kẻ này lại lên chức cao như vậy hẳn không tầm thường. Điều khiến nàng ngạc nhiên hơn vì người trong phái toàn y phục trắng hay màu sáng tại sao người này toàn thân đến mang chút quỷ dị (vậy chính nàng còn không xem lại bản thân hồi trước ra sao, người ta là mặc y phục đen khác gì vị tỷ tỷ toàn y phục đỏ kia) Về sau nàng mới biết vị sư phụ đen kia là do ngại mặc y phục trắng dễ bẩn lên chọn màu tối cho sach. Mọi người đứng mãi hơn một canh giờ mà trong diện lặng im chỉ nghe tiếng thở những người mới đến cũng không giám ngó nghiêng hay thờ mạnh. Rốt cuộc đảm người này định làm gì đây nàng mỏi chân sắp xỉu rồi, ít ra thì cũng phải cho ngồi chứ. Đám đồ đệ kia từ lúc đám người nàng vào đã yên vị ngồi vào các dãy ghế xếp 2 bên nhìn tụi nàng đầy chế diễu. Quay sang bên cạnh kẻ kia chẳng phải hắn hay sao. Vốn không muốn đứng mà bỏ về ngay nhưng lại chạm mặt hắn lên dành cố gắng khổ bản thân vậy. Ánh mắt bờ môi, đôi mắt càng lớn càng giống hẳn lúc xưa. Ngươi nhìn ta, ta nhìn người, ánh mắt không rời nhau đó là trong mắt nàng còn trong mắt hắn là một cậu nhóc mặt mũi đen nhẻm nhìn mình không chớp mắt dáng vẻ đau khổ có lẽ không chịu được nữa." Nó muốn mình cho ngồi hay sao. "hắn nghĩ liền đứng dậy đầy ghế phía sau không ai ngồi ra phía trước hướng tới nàng. Kẻ trước mắt lại không biểu cảm gì cứ đứng nguyên nhìn hắn chăm chú, mặt mình có dính gì sao, hắn thật không hiểu sao kẻ kia cứ nhìn chăm chăm vậy. Hắn lại giở trò tốt bụng rồi, nàng thầm nghĩ chắc giờ trông bản thân phải thảm thương lắm mới khiến hắn động lòng đưa ghế như vậy. Nhìn thì cũng nhìn rồi nhưng đôi chân đi bộ xa quả thật không thể chịu nổi nữa đành kéo ghế lại gần ngồi xuống. " Kẻ nào hỗn xược sư phụ chưa cho ngồi sao ngươi dám. "Vị sư huynh ngồi dưới bậc các vị sư phụ kia đập ghế đứng dậy chỉ thẳng mặt nàng. Đúng là kẻ đáng ghét nàng còn chưa ngồi ấm chỗ mà bị quát, ngồi thì cũng ngồi rồi kệ ta cứ ngồi dãy mặc kệ ngươi. Nàng muốn mặc kệ lắm nhưng mọi ánh mắt đều chiếu về nàng, cả mấy vị sư phụ kia nữa. Nàng thật không hiểu hơn một canh giờ rồi kẻ đứng hay ngồi thì đều mỏi, sao cứ phải làm khó người khó cả bản thân vậy cơ chứ. Ánh mắt mọi người như đang đợi nàng giải thích đến giờ cả tiếng thở mạnh cũng không có. " Thứ lỗi cho tại hạ thất lễ, nhưng chúng ta đến đây là để bái sư thì theo lệ các người lên mời chúng ta ngồi ít ra bây giờ chúng ta chính là khách, cả hiếu khách thông thường cũng không có tại hạ mới mạo muội ngồi xuống, phải chăng là sai điều gì? " " Haha không người không sai là chúng ta sai. "Vị ngồi giữa bật cười vuốt chòm râu dài của lão ánh mắt hiền hòa đi không ít quay sang chúng đệ tử" các đệ tử lấy ghế cho khách." Vị sư huynh kia tức tối nhìn ta còn đám người bái sư kia thở phào ngồi xuống nhìn ta ánh mắt thiết tha. Đám người phái Võ Đang này đúng là bắt nạt người quá đáng mà.