NỢ DUYÊN Thơ: Nguyễn Lan Hương HÈ sang nắng đã nồng say Về đây còn nhớ những ngày xưa xa Thương anh em sẽ là hoa Nhớ anh đã nặng thề hòa bài ca Ngập chìm hạt bụi thiên hà TRÀN trề tình ai kẻ ra người vào Mà sao ngày ấy ngạt ngào Sao giờ chẳng thấy chút nào chung riêng Duyên trời bóng đổ chiều nghiêng Phận nhi nữ cũng chung chiêng đợi chờ TRÁI mùa cây héo hoa thưa NGANG qua chỗ ấy bây giờ còn ai? Thế là một giấc mộng dài NÀY là lời hứa một hai cũng tàn HÈ VỀ THƯƠNG NHỚ NGẬP TRÀN MÀ SAO DUYÊN PHẬN TRÁI NGANG THẾ NÀY.