NLVH: Triết lý từ truyện ngắn

Thảo luận trong 'Học Online' bắt đầu bởi Thư Viện Ngôn Từ, 26 Tháng năm 2025.

  1. Trình bày suy nghĩ về quan niệm của Nguyễn Kiên: "Một truyện ngắn hay vừa là chứng tích của một thời, vừa là hiện thân của một chân lí giản dị của mọi thời",

    [​IMG]

    Trong dòng chảy muôn hình vạn trạng của nghệ thuật, văn chương vẫn luôn giữ một vị thế riêng – lặng lẽ nhưng bền bỉ, tinh tế nhưng đầy sức mạnh. Không chỉ là nơi cất giữ cảm xúc, ký ức và lịch sử, văn chương còn là chiếc gương soi chiếu tâm hồn con người và thời đại. Đặc biệt, trong kho tàng ấy, truyện ngắn nổi lên như một hình thức nghệ thuật cô đọng, tinh tế, có thể chứa đựng cả một lát cắt cuộc đời chỉ trong vài nghìn chữ. Có lẽ bởi thế mà nhà văn Nguyễn Kiên mới từng đúc kết: "Một truyện ngắn hay vừa là chứng tích của một thời, vừa là hiện thân của một chân lí giản dị của mọi thời." Đây không chỉ là một nhận định súc tích, mà còn là một góc nhìn sâu sắc về chức năng kép của văn học nói chung và truyện ngắn nói riêng – vừa phản ánh hiện thực, vừa khai mở những tầng sâu tư tưởng nhân văn.

    Để thấy rõ hơn giá trị của nhận định này, trước hết cần nhìn nhận lại khái niệm "truyện ngắn" và những đặc trưng cơ bản của thể loại này. Truyện ngắn là một hình thức tự sự ngắn gọn trong văn xuôi, thường tập trung vào một tình huống, một khoảnh khắc hoặc một biến cố có ý nghĩa trong cuộc sống. Tuy giới hạn về dung lượng, nhưng truyện ngắn không hề giới hạn về chiều sâu nội dung. Như Pauxtopki từng khẳng định, một truyện ngắn hay là "một viên ngọc nhỏ nhưng lấp lánh ánh sáng riêng biệt." Trong khuôn khổ chật hẹp ấy, nhà văn phải lựa chọn ngôn từ tinh luyện, hình tượng nhân vật sắc nét, tình huống truyện giàu kịch tính hoặc chiều sâu, để không chỉ kể chuyện mà còn khơi gợi suy tư. Từ đặc điểm này, quan niệm của Nguyễn Kiên càng trở nên xác đáng khi nhấn mạnh rằng một truyện ngắn hay không chỉ ghi lại hiện thực ( "chứng tích của một thời") mà còn gói ghém những bài học nhân sinh ( "chân lí giản dị của mọi thời").

    Trước hết, một truyện ngắn hay phải là tấm gương soi chiếu thời đại – phản ánh chân thực hiện thực xã hội trong từng đường nét và chi tiết. Văn học không thể tồn tại tách rời khỏi cuộc đời, cũng như một dòng sông không thể chảy nếu không có nước. Tô Hoài từng khẳng định: "Cưa lấy một khúc của đời sống" chính là bản chất của văn học hiện thực. Điều ấy thể hiện rõ trong những truyện ngắn kinh điển của nền văn học Việt Nam hiện đại. Trong Hai đứa trẻ của Thạch Lam, người đọc không chỉ nhìn thấy một buổi chiều buồn nơi phố huyện nghèo mà còn cảm nhận được cả một xã hội trì trệ, ảm đạm, nơi con người sống mòn mỏi trong sự lặp lại vô nghĩa của thời gian. Hay trong Một bữa no, Nam Cao đã khắc họa trần trụi một xã hội đầy những mâu thuẫn và nghịch lý, nơi miếng ăn có thể đẩy con người đến vực thẳm của tha hóa. Tắt đèn của Ngô Tất Tố cũng là một minh chứng điển hình khi tái hiện rõ nét bi kịch của người nông dân dưới ách sưu thuế hà khắc. Những tác phẩm ấy không chỉ là câu chuyện về cá nhân, mà là dấu ấn của một thời kỳ đầy biến động, trở thành "chứng tích" sống động về nỗi khổ, nỗi đau và khát vọng đổi thay của cả một tầng lớp trong xã hội.

    Tuy nhiên, nếu chỉ dừng lại ở việc phản ánh hiện thực, truyện ngắn sẽ khó có thể chạm đến chiều sâu tư tưởng. Chính vì thế, Nguyễn Kiên mới khẳng định thêm một vế: Truyện ngắn hay còn là "hiện thân của một chân lí giản dị của mọi thời." Văn học đích thực không chỉ ghi nhận sự kiện mà còn giúp con người soi chiếu lại bản thân, nhận ra những giá trị sống cốt lõi mà đôi khi vì bộn bề lo toan, ta đã vô tình bỏ quên. Chân lí trong văn học không phải là chân lí triết học trừu tượng mà thường rất đời thường, giản dị, gần gũi – nhưng lại khiến người đọc bừng tỉnh. Đọc Lão Hạc của Nam Cao, ta nhận ra rằng để thấu hiểu một con người, ta cần phải nhìn họ bằng sự cảm thông và kiên nhẫn. Câu nói: "Nếu ta không cố tìm mà hiểu họ.." không chỉ là nỗi day dứt của một nhân vật mà còn là tiếng nói thức tỉnh lòng bao dung trong mỗi chúng ta. Hay trong Chiếc lược ngà của Nguyễn Quang Sáng, ta bắt gặp tình cha con – thứ tình cảm tưởng chừng giản đơn – lại trở nên thiêng liêng, sâu sắc đến nghẹn ngào trong khói lửa chiến tranh. Những chân lí mà các tác phẩm gửi gắm không chỉ đúng ở thời điểm sáng tác mà vẫn vẹn nguyên giá trị cho đến hôm nay, khiến truyện ngắn vượt ra ngoài giới hạn của thời gian và hoàn cảnh.

    Từ hai bình diện "chứng tích của một thời" và "chân lí giản dị của mọi thời", có thể thấy truyện ngắn chính là nơi dung hòa giữa tính thời sự và tính nhân văn, giữa cái tạm và cái bền. Quan niệm của Nguyễn Kiên không chỉ đúng với truyện ngắn quá khứ mà còn gợi mở cho người đọc cách tiếp cận văn học hiện đại. Ngày nay, trong bối cảnh xã hội thay đổi không ngừng, truyện ngắn vẫn giữ nguyên giá trị khi tiếp tục ghi lại những mảnh đời, những suy tư, nỗi cô đơn và hành trình đi tìm ý nghĩa sống của con người hiện đại. Truyện ngắn của Nguyễn Huy Thiệp, Nguyễn Ngọc Tư hay Phan Thúy Hà.. đều là minh chứng cho điều đó – những tác phẩm không ồn ào nhưng đủ sức lay động bởi tính chân thực và cảm xúc nhân bản mà chúng mang lại.

    Tựu trung lại, quan niệm của Nguyễn Kiên là một nhận định sâu sắc, vừa khẳng định vai trò phản ánh hiện thực của truyện ngắn, vừa đề cao giá trị tư tưởng và nhân văn mà thể loại này mang lại. Một truyện ngắn hay không cần quá dài dòng hay phức tạp, nhưng phải đủ sức ghi dấu thời đại và chạm đến bản chất con người. Chính bởi lẽ đó, truyện ngắn luôn là một mảnh ghép quan trọng trong bức tranh văn học – nơi lưu giữ kí ức, cảm xúc và những điều thật đẹp của con người ở mọi thời đại
     
  2. Đăng ký Binance
Trả lời qua Facebook
Đang tải...