Tài cao thiên phú tất có đất dùng Tuyệt đừng nhờn bạc thiếu niên bần hàn Dẫu thất bại vẫn cứ phải là hùng sĩ Màng cho nhân thế cười ta điên dại Anh hùng nào lại ham nhắc dũng mãnh thuở thiếu thời Chỉ mong có người có chăng thấu hiểu Yêu hận vờ ung dung như thế Mấy ai thật sự đành lòng buông Tứ đại giai không, sắc tức thị không Trong mắt ngập nào hồng nhan son phấn Túy lúy trong bụi hoa, cười mà như đau quặn Ai nguyện bên ta nồng nàn trao ôm ấp Vì người mà rung động, vì người mà tụng ngâm Độc một điệu khúc, tỏ cản tình này Khi đến cuồng ngông, đi rồi mới giác ngộ Đời người anh hùng chỉ là một cuộc tranh đấu Số kiếp anh hùng rốt cuộc chỉ là thanh gươm ấp mộng đời mà thôi