Trinh Thám Những Vụ Án Kinh Dị - Quyển 1 - Hàng Thần

Thảo luận trong 'Hoàn Thành' bắt đầu bởi HangThan, 28 Tháng tám 2024.

  1. HangThan

    Bài viết:
    0
    Những Vụ Án Kinh Dị - Quyển 1

    Tác giả: Hàng Thần

    Thể Loại: Trinh Thám - Kinh Dị

    upload_2024-8-28_18-18-38.png

    Giới thiệu truyện:​

    Hôm nay tôi sẽ đưa các bạn đến với những câu chuyện trinh thám kinh dị nhất mà các bạn từng đọc. Mỗi câu chuyện sẽ là một vụ án riêng biệt, các bạn có thể cảm nhận qua đó một điều rằng: "Thứ đáng sợ nhất trên đời này không gì khác chính là lòng người." Qua các câu chuyện của tôi, các bạn có thể thử cảm giác làm thám tử để tìm ra bí ẩn của từng vụ án, cũng có thể thử lòng can đảm của mình khi đối diện với những góc khuất của lòng người.
     
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng tám 2024
  2. HangThan

    Bài viết:
    0
    Câu chuyện thứ nhất: Tình yêu kinh khủng

    Chương 1: Chú chó mất tích

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Buổi sáng, trên đường phố xuất hiện một chiếc xe cảnh sát đang chầm chậm lăn bánh trên đường, công việc tuần tra ngày nào cũng vậy, trừ khi có việc đột xuất, nếu không nó vẫn ung dung lăn bánh như thế cho đến khi hết ca trực hoặc tới giờ nghỉ.

    Trên xe, Lệ Mỹ cảm thấy hơi buồn, cô đã từ bỏ các trường đại học nổi tiếng để học ở một học viện cảnh sát bình thường, vậy mà bây giờ sau khi ra trường lại phải chôn chân tại đồn công an nhỏ bé này đã hơn một năm rồi.

    Ngoài công việc tuần tra tẻ nhạt thì thường cô chỉ có thể giải quyết các vụ tranh chấp trong gia đình, cùng lắm là một vài vụ mất gà, mất chó hay trộm cắp, mà chủ yếu đều do mấy đứa choai choai cấp ba thiếu tiền chơi game gây ra.

    Nghĩ đến đây, cô hạ cửa kính xe xuống, làn gió lạnh nhanh chóng ùa vào, tóc cô lập tức bay lung tung, tâm tư cô cũng khá hơn một chút. Cô thầm nghĩ, thật không hiểu, liệu trong vòng tròn lặp lại này mình có thể kiên trì được bao lâu.

    Mà tất cả những việc này đều do bố nuôi cô, ông Trần Lâm Kỳ sắp xếp. Ông vốn là đồng nghiệp cũ của bố cô, sau biến cố của bố mẹ cô, ông nhận cô về chăm sóc. Sự tận tình của ông khiến cô rất cảm động nhưng cũng vì biến cố đó mà ông có phần bao bọc cô quá mức.

    Nếu không vì cô lén lút thay đổi nguyện vọng vào phút cuối thì ngay đến cơ hội vào trường cảnh sát ông cũng không cho cô chọn.

    Nhưng cũng chỉ có tự cô mới hiểu được, trong người cô lúc nào cũng có một con dã thú, nó khiến người khác không thể can thiệp vào cuộc sống của cô. Cho nên Trần Lâm Kỳ cũng không thể kìm kẹp được cô, cô sớm muộn gì cũng sẽ thoát ra khỏi cái lồng này, Lệ Mỹ cảm thấy có lẽ cũng gần tới lúc đó rồi.

    Anh chàng đồng nghiệp Cao Thuận đang lái xe không thể hiểu được những suy nghĩ của cô lúc này, tuy nhiên thấy vẻ mặt của Lệ Mỹ không tốt, anh cũng rất hiểu chuyện mà im lặng lái xe.

    "Hửm?" Đột nhiên, qua cửa sổ xe cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, cho dù xe đã đi qua nhưng cô nhịn không được quay lại nhìn thêm vài lần.

    "Làm sao vậy?" Lúc này Cao Thuận cảm thấy cô có hơi khác thường.

    "À, không có gì, chỉ là đang nhớ lại mấy ngày trước có người tới đồn báo án đi, cô gái tên Lâm Hiên đó ấy, tôi nhớ rõ hôm đấy cô ấy khóc một lúc lâu, chó của cô ấy đi đâu không biết, không có manh mối chúng ta chẳng giúp được gì."

    "Cô ấy, à tôi nhớ, lúc nãy thấy cô ấy trên đường làm gì vậy?"

    "Hình như đang phát tờ rơi, hẳn là vẫn đang tìm chó của mình, thật là một người con gái thiện lương, chắc có lẽ chú chó ấy vô cùng quan trọng với cô ấy, cô ấy coi nó như người nhà vậy."

    "Đúng vậy, mà gần đây bọn trộm chó đúng là càng ngày càng càn rỡ, đáng tiếc cho dù bắt được bọn họ cũng không thể đưa ra hình phạt nặng, ai bảo chúng ta còn quá buông lỏng điều này chứ. Chỉ là tôi thấy Lâm Hiên này gần đây đúng là xui xẻo."

    "Là có ý gì?" Lệ Mỹ cảm thấy khó hiểu.

    "Ôi xem trí nhớ của tôi này, chút nữa thì quên mất, buổi chiều hôm qua cô ấy tới báo án lúc cô đi ra ngoài."

    "Buổi chiều ngày hôm qua? Cô ấy tới báo vấn đề gì?"

    "Cô ấy tới báo về việc bạn trai cũ của cô ấy dạo gần đây quấy rối và theo dõi mình, còn nói hai lần trước hắn không cần sự đồng ý của cô ấy đã xông vào nhà, giúp cô ấy dọn đồ, giặt quần áo, còn nấu cơm cho cô ấy, hy vọng có thể quay lại với cô ấy. Rồi tôi có hỏi sao ngay lúc đó cô không báo án đi, thì cô ấy bảo dù gì cũng đã từng có một đoạn tình cảm, cô ấy không nhẫn tâm làm vậy, giờ cô ấy vẫn cảm thấy mấy ngày gần đây bạn trai cũ vẫn bám theo mình, lúc này cô ấy cảm thấy lo sợ mới tới báo án."

    "Sau đó thì sao?"

    "Sau đó bọn tôi tìm tới bạn trai cũ của cô ấy, tên là Giang Văn, nhưng đúng là người cũng như tên, một bộ dáng vô cùng nho nhã, chúng ta không có chứng cứ gì cho nên chỉ có thể hỏi qua một chút rồi thả người, có thể thấy chắc là gần đây Lâm Hiên mới chia tay lại thêm mất chú chó nên gặp đả kích lớn, làm cho cô ấy hốt hoảng nghi thần nghi quỷ."

    "Ra là như vậy." Nghe xong cô lại không nhịn được mà ngoái lại phía sau nhìn, nhưng đã không còn nhìn được gì nữa rồi, cô cảm thấy có chút lo lắng cho cô gáilương thiện Lâm Hiên này, cũng tính toán khi trở về sẽ tra một lượt những vụ trộm chó gần khu, cô hy vọng mình có thể tìm được manh mối gì đó giúp ích cho Lâm Hiên.

    Còn nữa Lệ Mỹ âm thầm vạch ra kế hoạch rõ ràng, chút nữa cô phải đi tìm Trần Lâm Kỳ để nói rõ, tuy rằng ở đồn công an này có thể bình bình yên yên mà sống qua ngày nhưng đây không phải là điều mà cô muốn.
     
  3. HangThan

    Bài viết:
    0
    Chương 2: Thịt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đúng 6 giờ 30 chiều, cô lái xe tới nhà của Trần Lâm Kỳ, nhưng mà lúc cô tới mới biết Trần Lâm Kỳ vẫn chưa về nhà, trong nhà chỉ có mẹ Trần Lâm Kỳ. Cô cùng bà Trần ăn cơm chiều với nhau, từ nhỏ cô đã được Trần Lâm Kỳ một tay nuôi lớn, cho nên mẹ ông có thể coi là bà nội của cô.

    Cơm nước xong xuôi cô còn mát xa cho bà một lúc, tới khi bà thoải mái đi về phòng ngủ, chỉ còn mình Lệ Mỹ là đợi ông trở về nhà.

    Cứ ngồi đợi người như vậy cũng thấy nhàm chán, nhưng cũng may lúc đó hồ sơ cô cần người khác tìm giúp đã được gửi tới hòm thư, cô thừa lúc rảnh rỗi này xem một chút tư liệu về những vụ trộm chó gần đây, chốc lát đã trôi qua 2 tiếng, chẳng mấy chốc đã tới 11 giờ khuya rồi.

    10 giờ 30, lúc mà Lệ Mỹ thiếu chút nữa ngủ gật trước máy tính thì Trần Lâm Kỳ đã trở về. Cô cũng không vội vã, đầu tiên tiến tới ôm một cái, cô dự tính đầu tiên cứ mềm mỏng ứng phó với Trần Lâm Kỳ, sau đó có thể thuận lợi từng bước theo như những gì cô định sẵn.

    "Chú Trần, cháu nhớ chú quá."

    "Nhóc con, cháu chẳng thành thật gì cả, hôm trước không phải chú mới tới đồn hay sao, huống hồ chúng ta cũng đâu phải ở xa nhau, lúc trước chính cháu muốn dọn ra ngoài còn gì? Cháu nói nhớ chú, chú không tin."

    Lệ Mỹ có hơi chột dạ, quả nhiên không hổ danh người đã lăn lội trong giới cảnh sát hơn 20 năm, chút tâm tư nhỏ của cô quả nhiên không qua mắt được ông.

    "Chú Trần, chú muốn ăn chút cơm không? Hôm nay cháu làm thịt sườn đó, chú có muốn ăn một chút không?" Lệ Mỹ quyết định lùi kế hoạch lại.

    "Hôm nay là ngày gì thế, cháu lại còn chạy tới đây làm thịt sườn cho chú? Không thể tự nhiên mà ân cần vậy được, không phải cháu đang đào hố đấy chứ."

    Ánh mắt Trần Lâm Kỳ sáng quắc, cấp dưới của ông mà nhìn vào chắc là không giữ được bình tĩnh mất, cũng may Lệ Mỹ từ nhỏ đã quen với dáng vẻ này của ông.

    "Chú Trần, chú nói như vậy là đang nói cháu không phải là một người con tốt sao? Cháu đây sẽ đi hâm lại thịt sườn cho chú nha." Dứt lời, cô liền đi vòng qua Trần Lâm Kỳ, cười cười đi vào nhà bếp hâm lại thịt sườn, chỉ là, khi Lệ Mỹ mở tủ lạnh lấy đĩa thịt sườn ra, thấy đĩa sườn, cô bỗng dưng ngẩn người ra.

    Chậc, đĩa thịt sườn kia vẫn còn duy trì được màu sắc hương vị, Lệ Mỹ tựa hồ có thể ngửi được mùi thịt sườn mê người, nhưng đồng thời lúc đó một ý nghĩ đáng sợ đã nảy ra trong đầu cô.

    Lệ Mỹ thậm chí còn chẳng đặt đĩa sườn xuống, cô cứ thế lấy điện thoại trong túi ra rồi chạy nhanh tới cạnh laptop, cô ấn điện thoại gọi cho Lâm Hiên ngay trước ánh mắt nghi hoặc của Trần Lâm Kỳ.

    "Alo?"

    "Là Lâm Hiên sao?"

    "Ai vậy?"

    "Lúc trước cô là người đã báo án với tôi, tôi là Lệ Mỹ."

    "Hóa ra là cảnh sát Lệ, cô gọi cho tôi là đã tìm được gì rồi sao?"

    Đầu dây bên kia có thể thấy được Lâm Hiên đang cao hứng, nhưng Lệ Mỹ lại có cảm giác lòng mình lạnh đi, đột nhiên cô cảm thấy lạnh sống lưng.

    "Không phải, tôi chỉ muốn hỏi một chút, cô còn nhớ rõ lần đầu tiên cô bạn trai cũ xông vào nhà cô đã nấu gì cho cô ăn không?"

    "Hả? Tôi cũng không biết nữa, nhưng nó là một thịt hầm lớn, có rất nhiều hương vị trộn lẫn, cũng không biết sao tôi thấy nó thật ghê tởm, tôi không ăn được nên vứt đi."

    Lâm Hiên không biết, khi cô ấy nói xong câu đó thì Lệ Mỹ đột nhiên sự ghê tởm từ sâu trong đáy lòng mình dâng lên. Đợi Lâm Hiên nói xong, cô lại liếc mắt nhìn đĩa thịt sườn trong tay mình, từng miếng thịt như phát ra ánh sáng hấp dẫn mê người, rốt cuộc Lệ Mỹ không nhịn được đặt đĩa thịt xuống, chạy vào trong nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo, bữa cơm chiều nay của cô coi như ra ngoài hết rồi.

    "Đi mau."

    Đây là từ đầu tiên cô nói ra sau khi nôn xong, cô thật không thể tưởng tượng được, có người sau khi chia tay xong lại đi giết chết chú chó của bạn gái cũ, còn muốn cho cô ấy ăn, thật đúng là biến thái! Càng khiến cho Lệ Mỹ sợ hãi hơn chính là, không ngờ sau khi chia tay Giang Văn lại trở nên điên cuồng như thế, huống chi hôm qua Lâm Hiên còn báo cảnh sát vì việc Giang Văn theo dõi mình.

    "Mau! Cô đang gặp nguy hiểm! Mau rời khỏi nhà đi! Tìm nhà một người bạn tốt đáng tin cậy ở lại đó! Nhanh lên!"

    Thanh âm Lệ Mỹ tràn ngập vẻ kinh sợ, Lâm Hiên ở đầu dâybên kia không biết là đang xảy ra chuyện gì, Lâm Hiên nghe theo sự phân phó của cô liền nhanh chóng cầm lấy túi xách, ra cửa đi giày vào.

    "Cô hiện tại đang làm gì rồi?"

    Đột nhiên, Lệ Mỹ chẳng nghe được động tĩnh gì của Lâm Hiên nữa.

    "Tôi đang chờ thang máy, giờ chỉ có thể sử dụng một thang máy, thang máy còn lại đều hỏng hơn mười ngày nay rồi, nhưng mà hiện tại thang máy đó có người đang đi lên." Lâm Hiên không biết, Lệ Mỹ nghe xong câu này mắt càng lúc càng mở to hơn, ánh mắt cô tràn đầy sợ hãi, tơ máu đỏ hiện rõ trong mắt cô, cùng lúc đó, Lâm Hiên đang chằm chằm nhìn vào các con số hiển thị.

    Tầng 2

    Tầng 5

    Tầng 9

    Tầng 12..
     
  4. HangThan

    Bài viết:
    0
    Chương 3: Bạn trai cũ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Mau quay trở về nhà! Khóa chặt cửa vào! Nhanh lên!"

    Trái tim Lệ Mỹ như muốn bay ra khỏi lồng ngực. Cô cảm tưởng như toàn bộ máu trong cơ thể mình đều dồn lên não, mà đầu dây bên kia Lâm Hiên bị cô dọa sợ, chẳng kịp nghĩ gì, cứ thế mà chạy theo lời cô nói.

    "Tôi quên chìa khóa trong nhà rồi, làm sao bây giờ?"

    Lâm Hiên không hiểu là đang xảy ra chuyện gì, tới khi lục trong túi xách không thấy chìa khóa đâu cả, Lâm Hiên bắt đầu luống cuống.

    Không biết vì sao, lúc này trong lòng cô ta cảm thấy vô cùng sợ hãi.

    "Mau tránh đi! Rời khỏi khu vực thang máy! Nhanh lên!"

    Tầng 15

    Tầng 18

    Tầng 22..

    Nghe lời Lệ Mỹ nói, cô ta chạy khỏi chỗ thang máy, trước đó còn nhìn lướt qua con số hiển thị. Nhà cô ở tầng 44, thang máy trong chốc lát sẽ tới nơi, Lâm Hiên đi tới chỗ ngoặt phía bên trái thang máy, ở đó chính là lối cửa thoát hiểm, đây chính là góc chết nếu nhìn từ phía thang máy ra.

    Đúng lúc Lâm Hiên ngồi xổm xuống trốn đi, thì thang máy cũng lên tới nơi.

    Đinh..

    Một âm thanh vang lên trong đêm khuya tĩnh lặng, tựa như gợn sóng lăn tăn trên mặt nước tĩnh lặng, nó như là một mũi tên bắn thẳng vào trái tim Lệ Mỹ, dọa sợ Lâm Hiên khiến cô ta ngay cả hô hấp cũng không dám.

    Im lặng một lúc, Lệ Mỹ nuốt nước miếng, hít sâu vài cái, ổn định lại tâm trạng của mình, rồi cô hạ giọng mình xuống tới mức thấp nhất có thể.

    "Lâm Hiên, một lúc nữa nếu như có chuyện gì xảy ra cô cũng không được hoảng loạn, cô tin tưởng tôi, tôi sẽ giúp cô. Hiện tại cô nghe tôi nói này, đừng phát ra bất kỳ tiếng động nào, tôi không biết chỗ cô trốn có thể dùng điện thoại hay không. Nếu có thể, hãy để độ sáng màn hình xuống mức thấp nhất, giữ im lặng, chút nữa tôi sẽ liên lạc với cô qua tin nhắn, nếu cô chuẩn bị xong rồi thì sẽ cúp điện thoại, tin tưởng tôi, tôi sẽ lập tức tới chỗ cô, được không?"

    Lệ Mỹ nói xong liền giơ màn hình ra nhìn màn điện thoại, trên đó vẫn hiển thị cuộc trò chuyện, nhưng phía bên Lâm Hiên không phát ra bất cứ âm thanh nào. Rốt cuộc, sau vài giây Lệ Mỹ cũng dứt khoát cúp điện thoại, ngay tại giây cuối cùng trước khi cúp, cô đã nghe thấy đầu dây bên kia có tiếng đập cửa vang dội.

    "Chú Trần!"

    Nghe thấy tiếng đập cửa, Lệ Mỹ hoảng sợ, theo bản năng quay đầu gọi tên Trần Lâm Kỳ. Sự hoảng hốt này làm cô nhớ tới khoảng thời gian khó khăn của mình khi còn nhỏ, Trần Lâm Kỳ thật giống như bố cô vậy, tựa như ngọn núi vững chắc, để cô dựa vào.

    "Lệ Mỹ, cháu đừng hoảng hốt, cháu tiếp tục giữ liên lạc với cô gái kia đi, chú đi lấy xe và liên hệ với đội cảnh sát ngay lập tức, cho chú địa chỉ đi."

    Trong bóng tối, Lâm Hiên vẫn không biết đang có chuyện gì xảy ra, nguy hiểm mà Lệ Mỹ nói rốt cuộc là gì? Lâm Hiên không biết, nhưng trực giác mách bảo cô ta nên tin tưởng Lệ Mỹ, cho nên không do dự lâu, Lâm Hiên liền cúp điện thoại. Cũng tại giây cuối cùng trước khi cúp, cô ta nghe được tiếng đập cửa rầm rầm ngay sát bên tai mình.

    Rầm rầm rầm! Rầm rầm rầm!

    Tiếng đập cửa lớn dọa Lâm Hiên thiếu chút nữa thì ném luôn điện thoại đi. Đèn ở tầng 44 lúc này cứ nhấp nháy liên tục, mà ngay lúc này một giọng nam vang lên làm Lâm Hiên kinh hãi tới tột đỉnh.

    "Lâm Hiên! Em mở cửa cho tôi!"

    Trước kia, Lâm Hiên không hề nghĩ tới, ở trong hoàn cảnh như thế này, thanh âm cô ta nghe thấy được lại là giọng của Giang Văn, bạn trai cũ cô ta.

    Sao lại là hắn chứ! Sao hắn lại tới đây lúc này? Tới khi nghe thấy tiếng gọi lớn của Giang Văn, rốt cuộc Lâm Hiên cũng hiểu những gì Lệ Mỹ nói. Nguy hiểm mà Lệ Mỹ cảnh báo cô ta chính là Giang Văn.

    Giang Văn tới đây muốn làm cái gì chứ? Hắn rốt cuộc muốn cái gì ở đây? Lâm Hiên trong lòng tràn đầy nghi ngờ, nhưng cô ta cũng không dám nghĩ nhiều, bởi vì càng nghĩ cô ta càng tưởng tượng ra nhiều điều đáng sợ hơn.

    Rầm rầm rầm! Rầm rầm rầm!

    Tiếng đập cửa vẫn vang lên mỗi lúc một dồn dập, mỗi tiếng đập tựa như đánh thẳng vào lòng Lâm Hiên, thần kinh cô ta căng ra.

    Lâm Hiên che miệng lại không để mình phát ra tiếng kêu, rồi cô ta nghe theo lời Lệ Mỹ đã dặn, lấy điện thoại trong túi áo khoác ra chỉnh độ sáng xuống mức thấp nhất có thể, hơn thế cô còn để điện thoại về chế độ im lặng. Lúc đó, cô ta mới thấy yên tâm hơn chút.

    "Lâm Hiên, em mở cửa cho tôi đi, tôi biết sai rồi, còn không được sao? Tôi cam đoan lần sau sẽ không tức giận với em nữa, tôi thề. Em cho tôi vào đi, chúng ta làm lành được không?"

    Lâm Hiên cả người run rẩy, đúng lúc cô ta chuyển chế độ điện thoại thành im lặng và mở tin nhắn để liên lạc với Lệ Mỹ thì giọng Giang Văn lại vang lần nữa ở bên kia chỗ ngoặt.

    Thanh âm của Giang Văn lúc này như là một người khác vậy, giây trước hắn còn tức giận vô cùng thì giờ hắn bỗng trở nên dịu dàng khác thường, lúc này giọng hắn thật dễ nghe, êm tai.

    Lâm Hiên nhớ rõ trước kia cô ta thích Giang Văn cũng là vì giọng nói này, sau đó hai người liền yêu nhau, hai lần đầu hắn tức giận đánh cô ta, cô ta đã nhịn nhưng tới lần thứ ba quả thật Lâm Hiên không nhịn nổi nữa.

    "Lâm Hiên, em tha thứ cho tôi một lần này nữa thôi, được không? Tôi cam đoan sẽ không có lần sau nữa, tôi sẽ khống chế bản thân mình, em mở cửa cho tôi đi. Tôi còn mua chiếc bánh kem dâu tây em thích nhất, nếu em không mở cửa, tôi sẽ vứt cái bánh này đi, như vậy lãng phí lắm."
     
  5. HangThan

    Bài viết:
    0
    Chương 4: Có người

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thanh âm Giang Văn ôn nhu, lại còn cảm thấy như đang làm nũng vậy, nhưng Lâm Hiên nghe xong sợ tới mức không dám thở mạnh, mỗi câu mỗi chữ hắn nói đều làm cô ta sởn tóc gáy.

    Cô ta cảm tưởng như khí lạnh tử mười tám tầng địa ngục đang dâng lên vậy, da đầu cũng muốn run. Mà chính lúc này cô ta phát hiện ra, cô ta cóthể nhìn thấy hình ảnh của Giang Văn phản chiếu lại nhờ ánh đèn hành lang hắt lên cửa kính đối diện.

    Lâm Hiên nhìn hình ảnh từ cửa kính phản chiếu lại, cô ta nhìn được nửa khuôn mặt Giang Văn đang cười dịu dàng, hắn cúi đầu nhìn vào mắt mèo ở cảnh cửa nhà Lâm Hiên. Trên tay hắn không phải là hộp bánh kem dâu tây như hắn nói, mà chính mắt Lâm Hiên nhìn thấy vật hắn cầm theo là một vật sắc nhọn vô cùng lớn.

    Trong vô thức, Lâm Hiên liền gửi tin nhắn cho Lệ Mỹ, cô ta còn không nhận ra lúc này mặt cô ta đã đầy nước mắt. Lâm Hiên chỉ dám gửi tin nhắn thôi, gửi xong cô ta không dám cử động thêm nữa.

    Cho tới khi gửi tin nhắn xong, cô ta cứ nắm chặt túi xách của mình. Trong túi cô ta có một lọ phun cay, cô ta thường để trong túi để đề phòng trường hợp bất trắc, chỉ là từ lúc mua tới giờ cô không thể ngờ rằng lần đầu tiên cô dùng lọ phun cay này có thể dùng để phun vào mặt bạn trai cũ.

    [Hắn tới rồi, đang ở trước cửa nhà tôi, lại còn mang theo cả rìu nữa. Tôi nên làm gì bây giờ? ]

    Lúc này Trần Lâm Kỳ và Lệ Mỹ đang chạy nhanh hết mức có thể tới nhà Lâm Hiên.

    Lệ Mỹ vừa chỉ đường cho Trần Lâm Kỳ vừa ngó chừng lại điện thoại, cô sợ mình sẽ bỏ lỡ tin nhắn của Lâm Hiên. Mà Trần Lâm Kỳ cũng vừa lái xe vừa liên hệ với đội cảnh sát nhanh chóng ập tới nhà Lâm Hiên.

    Cuối cùng, Lệ Mỹ cũng thấy tin nhắn của Lâm Hiên, nhưng mới tin nhắn đầu tiên thôi đã khiến cô hít một ngụm khí lạnh rồi.

    [Trước tiên cô không được hoảng, mau ổn định lại tâm trạng. Bây giờ cô cứ đứng nguyên ở vị trí đó, đồng thời mau tìm xem cửa thoát hiểm ở chỗ nào.]

    "Đối tượng còn mang theo cả rìu."

    Gửi xong tin nhắn cho Lâm Hiên, cô liền báo thông tin mới nhận lại cho Chú Trần.

    "Lệ Mỹ, cháu hãy cố gắng trấn an tinh thần của cô gái kia đi, nói với cô ấy rằng chúng ta sẽ nhanh tới, ngàn vạn lần không được hoảng."

    "Vâng, cháu hiểu rồi."

    [Mở cửa thoát hiểm phát ra âm thanh lớn, tôi không đi được.]

    Lệ Mỹ rất nhanh nhận được phản hồi của Lâm Hiên, chỉ vỏn vẹn có vài từ nhưng đủ để cô cảm nhận được sự tuyệt vọng tới tột cùng của Lâm Hiên.

    [Lâm Hiên, tin tưởng tôi, đừng làm hành động gì thiếu suy nghĩ, chúng tôi đang tới rồi, sẽ tới nhanh hết mức có thể. Còn có nhiều người khác sẽ tới chỗ cô, cô không cần sợ hãi.]

    Gửi xong tin nhắn này ánh mắt Lệ Mỹ bỗng hiện lên sự chua xót, cô lúc này cảm nhận được rõ ràng nỗi sợ hãi của Lâm Hiên nhưng cô không thể làm gì cả, lúc này không thể làm được cái gì cả.

    Lệ Mỹ giờ đây vô cùng ảo não và hối hận, cô hận lúc đó sao không nói cho Cao Thuận biết điểm dị thường mà cô phát hiện ra chứ, lần đầu tiên cô cảm thấy mình đúng là đồ bỏ đi.

    "Lệ Mỹ cháu biết không, việc cháu làm rất tốt, bởi vì cháu phát hiện cho nên cô gái đó mới có cơ hội trốn đi, hơn nữa chúng ta nhất định sẽ cứu được cô gái đó."

    Thanh âm Trần Lâm Kỳ lúc này trầm thấp lại mang theo vẻ uy nghiêm, qua tai Lệ Mỹ, từng lời Trần Lâm Kỳ nói ấm áp như những tia nắng mặt trời vậy.

    [Cảm ơn cô, cảnh sát Lệ, cũng nhờ cô cảm ơn những người đang tới cứu tôi lúc này. Nếu, nhỡ may tôi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tôi muốncô chuyển lời tới cho bố mẹ tôi rằng, tôi rất yêu bọn họ, cảm ơn bố mẹ đã đưa con tới thế giới này, đời này có thể là con gái của bố mẹ, con rất hạnh phúc, chỉ là ân nghĩa đành để kiếp sau trả lại, mong bố mẹ không coi con là một đứa con gái bất hiếu, cảm ơn!]

    Lại lần nữa nhận được tin nhắn của Lâm Hiên, lúc này thì nước mắt cô đã thi nhau rơi xuống, Trần Lâm Kỳ liếc nhìn vài cái, ông nhíu mày thật chặt, ông âm thầm nhấn chân ga lần nữa, đôi mắt ông lúc này vô cùng kiên định.

    "Chúng ta sẽ cứu được cô ấy."

    Thanh âm Trần Lâm Kỳ giờ giống như một con dã thú đang nổi giận.

    "Lâm Hiên, tôi quan sát ở dưới cửa nhà em rất lâu, đèn nhà em vẫn luôn sáng, tôi biết em ở nhà, em mau mở cửa ra đi, nếu em không cần mở cửa cho tôi, tôi thực sự sẽ nổi giận đó."

    Lâm Hiên nhìn chằm chằm vào cửa kính đang phản chiếu hình ảnh Giang Văn, càng nhìn Giang Văn cô ta càng sợ hãi, cô ta thấy Giang Văn đang nắm chặt lấy cái rìu, giây tiếp theo, một âm thanh đáng sợ vang lên giữa đêm khuya tĩnh lặng.

    Rầm! Rầm! Rầm!

    Một tiếng động lớn vang lên, kèm theo đó là tiếng gỗ rơi xuống, Lâm Hiên có thể nghe được rõ âm thanh những miếng gỗ rơi xuống đất.

    "Lâm Hiên, em đừng sợ, tôi tới để gặp em đây! Ha ha ha!"

    Giang Văn cứ thế điên cuồng mà cười, tựa như tiếng của quỷ, Lâm Hiên nghe sợ tới hồn vía cô ta muốn bay hết, cô ta đứng ở đây, bỗng dưng lại phát hiện, ở cửa kính đang phản chiếu bóng của một người đang di chuyển.

    Lệ Mỹ lần nữa nhận được tin nhắn của Lâm Hiên, chỉ là tin nhắn này vừa gửi tới liền khiến cô há to mồm khiếp sợ.
     
  6. HangThan

    Bài viết:
    0
    Chương 5: Chú chó mất tích đang ở đâu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [Có người? Là ai? ]

    Lâm Hiên nhận được tin nhắn trả lời của Lệ Mỹ, cô ta lúc này vẫn dán mắt vào cửa kính đang phản chiếu màn hình nhỏ hiển thị số tầng thang máy đang đi lên.

    [Tôi bỗng nhớ ra ở tầng tôi có một căn hộ có người ở nữa, người đàn ông này thường thì tầm này mới trở về nhà.]

    Sau khi gửi tin nhắn cho Lệ Mỹ xong, không biết vì sao, hai người ở hai không gian khác nhau nhưng lại cùng có một dự cảm khác thường, mà cùng lúc đó, người đàn ông trong thang máy kia không hề biết mình đang cận kề nguy hiểm.

    Hắn vừa mới kết thúc mấy ngày công tác, lúc này hắn chỉ nghĩ tới việc về nhà ngủ một giấc mà thôi. Đáng tiếc hiện tại giờ chỉ có một cái thang máy hoạt động, thành ra nhiều người ra ra vào vào, dừng hết tầng này đến tầng khác, điều này làm hắn hơi bất mãn.

    Nhưng hắn đâu có biết, lúc này ở tầng 44 cũng có một người đàn ông khác đang ấn thang máy, con số hiển thị đang không ngừng tăng lên.

    [Tôi nên làm gì bây giờ? Hàng xóm của tôi giờ này có khả năng sẽ chạm mặt với Giang Văn.]

    Lâm Hiên gửi tin nhắn tới, cả hai người Trần Lâm Kỳ vàLệ Mỹ đều đọc được tin nhắn đó. Tin nhắn vỏn vẹn có hai mươi mấy chữ, rất nhanh có thể đọc xong, cũng không biết làm sao cả hai đều rơi vào im lặng, không ai nói tiếng nào.

    Lâm Hiên lúc này đang trốn ở một góc, nóng lòng chờ đợi, giờ cô ta cảm giác mỗi giây trôi qua như là một năm vậy. Cô ta lúc này ngẩng đầu lên nhìn hình ảnh phản chiếu ở cửa kính, cảnh tượng trước mắt làm cho cô ta kinh hãi.

    Giang Văn đã ngưng không phá cửa, đèn ở hành lang nhanh chóng tắt ngúm, trông hắn giờ đây chẳng khác nào một u linh quỷ dị cả.

    Lâm Hiên miễn cưỡng lắm mới thấy hắn di chuyển tới gần thang máy, ở trong màn đêm đen này, Giang Văn nhìn thật giống như thần chết đang giơ cao lưỡi rìu chết chóc của mình lên.

    Làm sao bây giờ? Bản thân cô ta nên làm gì bây giờ? Lâm Hiên cảm thấy giờ cô ta đang rơi vào một mớ hỗn độn vậy. Cô ta trước vô cùng kỳ vọng rằng, khi Giang Văn phá cửa nhà cô ta mà không thấy cô ta đâu cả, sẽ nhanh chóng rời đi thôi, nhưng mà giờ đây cô ta lại cảm thấy chuyện này thật khó khăn. Giờ chẳng lẽ cô ta phải trơ mắt nhìn một người vô tội vì cô ta mà chết đi hay sao? Bản thân cô ta nên làm gì bây giờ? Cô ta nên làm gì bây giờ?

    [Giờ trên người cô có gì để phòng thân không? ]

    Cuối cùng.. Cuối cùng, Lâm Hiên cũng nhận được tin nhắn trả lời của Lệ Mỹ.

    [Giờ trong người tôi có một lọ phun cay.]

    [Được! Lâm Hiên, giờ tôi sẽ nói cho cô nghe một kế sách vô cùng nguyhiểm. Bất luận cuối cùng cô có đồng ý hay không, tôi cũng có thể hiểu cho cô. Nếu như cô đồng ý thì giờ lập tức di chuyển về chỗ cửa thoát hiểm, chờ nghe thấy tiếng thang máy mở ra thì nhắc nhở người hàng xóm đó hãy đóng cửa ngay lập tức. Lúc này chắc hẳn Giang Văn sẽ thấy cô nên cô nhớ nhắc nhở người hàng xóm đó nhân cơ hội này thì mở cửa chạy nhanh tới chỗ cửa thoát hiểm và trốn trong đó. Chờ tới khi Giang Văn tới gần cô hãy cầm lọ phun cay đó phun thẳng vào mắt hắn ta rồi cũng nhân đó mà trốn đi.]

    Lâm Hiên đọc nhanh qua kế sách của Lệ Mỹ, trong nháy mắt cô ta quyết định làm theo những gì cô nói, dù sao cô ta cũng không thể trơ mắt nhìn một người vô tội chết thay cô được. Đặc biệt, cô sẽ không để Giang Văn thực hiện được điều hắn muốn.

    Lâm Hiên vừa hạ quyết tâm xong, muốn đi thực hiện ngay, nhưng cô ta vừa mới thử cử động một chút liền dừng lại ngay.

    [Cảnh sát Lệ, chân tôi mềm nhũn ra rồi, làm sao bây giờ? ]

    Lệ Mỹ nghĩ ra hàng trăm cách Lâm Hiên có thể trả lời mình nhưng không hề cô ta chỉ nhắn tin cầu xin giúp đỡ, nhưng cô cũng thừa hiểu quyết định của Lâm Hiên.

    [Lâm Hiên, cô còn nhớ nồi thịt hầm hôm đó của Giang Văn chứ? ]

    Lâm Hiên vì cảm thấy chân mình mềm nhũn nên mới cầu xin sự giúp đỡ của Lệ Mỹ, nhưng mà không biết cô ta có thể chuẩn bị tinh thần để đón nhận một sự thật hay không.

    Đương nhiên cô ta nhớ rõ rồi, khi cô ta đặt chân tới thành phố này, trong lúc cô ta cô độc bất lực nhất, chính Đa Đa làm bạn với cô ta, trong lòng Lâm Hiên đã sớm xem Đa Đa là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của mình. Hơn thế nữa, cô ta còn coi Đa Đa là người thân duy nhất của mình trong thành phố này.

    [Đó chính là thịt chó!]

    "Hả?"

    Lâm Hiên căn bản quên luôn kế sách vừa rồi Lệ Mỹ nói, chạy một mạch về phía cửa thoát hiểm, sự đau khổ này như muốn xé rách cõi lòng cô ta. Sự đau khổ của cô ta dường như đã xé rách sự yên tĩnh của màn đêm.

    Ở chỗ thang máy, Giang Văn đang ngây cả người ra, hắn kinh ngạc nhìn về phía Lâm Hiên, lúc này trên mặt hắn bỗng hiện lên vẻ quỷ dị.
     
  7. HangThan

    Bài viết:
    0
    Chương 6: Phản đòn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giang Văn đâu thể ngờ được, hắn phá cửa nhà cô ta cả một đêm như vậy mà hóa ra cô ta lại trốn ngay ở bên ngoài? Rõ ràng khi hắn đứng dưới nhà Lâm Hiên thì đèn nhà cô ta vẫn còn sáng cơ mà.

    Lâm Hiên sao có thể biết là hắn sẽ tới đây, lại còn biết đằng mà trốn đi trước? Giang Văn trong lòng dù có chút nghi hoặc, nhưng giờ xem ra cũng không còn quan trọng nữa rồi.

    "Ha ha ha, Lâm Hiên, em làm tôi tìm kiếm thật mệt đấy."

    Giang Văn điên cuồng mà cười, hắn kéo lê trước rìu của mình dọc hành lang, điều này làm hắn nhớ tới những tên sát nhân trong các bộ phim điện ảnh, hắn bỗng nhiên hiểu ra vì sao những tên sát nhân đó lại có hành động này, thật là thú vị nha!

    "Lâm Hiên, sao em lại chạy đi như thế? Em quên rằng trước kia chúng ta yêu nhau nhiều như thế nào sao?"

    "Em chẳng lẽ không nhớ tôi hay sao? Tôi thì đang nhớ em tới phát điên rồi đây này."

    "Lâm Hiên, xem ra em cần phải chạy nhanh hơn đấy, không thì, tôi sắp đuổi kịp em rồi đây này."

    Giang Văn nhìn cô ta mở cửa thoát hiểm mà chạy trốn, cảm thấy buồn cười, hắn thấy Lâm Hiên đúng là luôn ngây thơ đáng yêu như trước, rõ ràng là Lâm Hiên muốn trốn đi, nhưng lại bị dọa tới nỗi tự bại lộ chính mình.

    Giang Văn cuối cùng vẫn cảm thấy Lâm Hiên chính là một kiểu người chỉ biết vâng vâng dạ dạ, dù cho có bị hắn đánh thế nào thì cũng sẽ tha thứ cho hắn mà thôi.

    Lâm Hiên chung quy sẽ không thoát nổi hắn đâu! Hắn cực kỳ vui sướng khi nghĩ như vậy! Tới khi hắn đi tới chỗ cửa thoát hiểm, nhìn trên nhìn dưới cũng không thấy bóng dáng Lâm Hiên đâu, hắn cảm thấy có gì đó không đúng.

    Cuối cùng, hắn cảm thấy một cơn đau đớn và bỏng rát trên mặt, trong mắt và cả trong hơi thở của hắn.

    "..."

    Lâm Hiên đời này lần đầu nghe được tiếng gào thét thảm thiết như vậy.

    Giang Văn ngay lúc này lại bị phun cay phun trúng mặt mình, sự đau đớn lúc này của hắn khiến hắn không thể làm gì cả. Lâm Hiên dùng áo khoác che miệng và mũi của mình lại, tận mắt nhìn hắn đang quằn quại đau khổ.

    Giang Văn ở dưới đất đau khổ lăn lội vẫn không thể hiểu nổi tình huống này, rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì? Cảnh sát à? Sao mà cảnh sát nhanh như vậy đã tới đây được? Lâm Hiên sao? Chính người phụ nữ này đã làm tất cả những việc vừa nãy? Giang Văn không rõ nhưng cảm giác đau đớn của hắn lúc này là chân thật nhất.

    Hắn biết mình không thể thất bại như vậy được! Hắn trước nay chưa từngcó ý chí gì, hắn bắt đầu đảo mắt nhìn xung quanh tìm lưỡi rìu của mình, hắn thề, chỉ cần hắn cầm được lưỡi rìu lên thì Lâm Hiên không xong với hắn đâu.

    Hắn muốn băm Lâm Hiên ra thành trăm mảnh!

    "Mày đang muốn tìm cái gì?"

    Âm thanh lạnh lùng vang lên trong không gian trống trải này, Giang Văn lúc này như đã lấy lại được ý thức, hắn không thể gục ngã bây giờ được, nhưng cho dù giờ cả người hắn đổ đầy mồ hôi, nổi gân xanh đi chăng nữa thì mắt hắn cũng chỉ mở mắt được một chút thôi.

    Giang Văn căn bản không nhìn rõ, thứ hắn thấy chính là một thân ảnh mơ hồ, thân hình đó cao cao đứng thẳng, thật giống như chiến thần thời cổ xưa tái thế.

    "Mày đang tìm cái rìu sao?"

    "A, giờ tao đem cho mày một thứ còn lớn hơn cả rìu nhé."

    "..."

    Một lần nữa, từ lối cửa thoát hiểm vang lên tiếng kêu thảm thiết, tiếng kêu cứ vang vọng nơi đó, rồi cuối cùng ở đó cũng không còn âm thanh nào nữa, tất cả đều biến mất.

    Lệ Mỹ và Trần Lâm Kỳ vừa xuống xe đã nhanh chóng chạy lên tới nhà Lâm Hiên.

    Lệ Mỹ cẩn thận đi từng bước về phía trước, Trần Lâm Kỳ đi phía sau cẩn thận rút súng ra, bảo vệ cô từ phía sau, rồi cả hai người vào thang máy đi thẳng lên tầng 44, cửa thang máy vừa mở ra hai người liền bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc. Phía bên tay phải thang máy chính là nhà Lâm Hiên, mà lúc này cửa nhà cô ta đã sớm bị phá tanh bành, cửa bị phá thành một lỗ hổng lớn, dưới đất đầy những mảnh gỗ vụn.

    "Có người không, cảnh sát đây."

    Lệ Mỹ, Trần Lâm Kỳ không dám hành động sơ suất, hai người tựa lưng vào nhau cảnh giác quan sát tứ phía. Điều Lệ Mỹ muốn thực hiện đầu tiên là phải tìm xem Lâm Hiên đã.

    Kẹt kẹt! Tiếng cửa kỳ quái vang lên, Trần Lâm Kỳ ngay lập tức chĩa súng về phía nhà Lâm Hiên, may mà người mở cửa chính là Lâm Hiên. Lúc này cục đá nặng trong lòng hai người có thể thả xuống được rồi, nhưng ngay sau đó hai người lại bị đồ vật Lâm Hiên cầm trong tay làm cho kinh sợ.

    Lệ Mỹ nhìn tay Lâm Hiên cầm rìu, mồ hôi lạnh thi nhau chảy xuống. Cũng may, cô nhìn một lượt người cô ta cũng không phát hiện ra có bất cứ vết máu nào.

    "Lâm Hiên, cô hãy đem rìu bỏ xuống đi, giờ cô an toàn rồi."

    Nghe được lời Lệ Mỹ nói, Lâm Hiên giống như người tỉnh lại từ trong mộng vậy, lập tức buông rìu xuống, ánh mắt cô ta như nhìn thấy điểm tựa, không nghĩ ngợi nhiều lập tức chạy bổ nhào vào người Lệ Mỹ.

    Lâm Hiên tựa người vào bả vai Lệ Mỹ, khóc như một đứa trẻ, Lệ Mỹ vô cùng đau lòng, nhưng cũng chỉ có thể vỗ vỗ an ủi, thì thầm bên tai cô ta:

    "Không có việc gì nữa rồi, tất cả đều đã qua rồi."

    Trần Lâm Kỳ lúc này lặng lẽ quan sát cái thang máy hỏng kia, ông càng nhìn càng tức giận, nhìn xem cửa thang máy giờ còn có cả bụi rồi, chung cư cao tầng như vậy mà không chịu sửa chữa gì cả, thật sự quá đáng khiến người khác giận sôi máu! Trần Lâm Kỳ quyết định, chờ ông giải quyết xong vụ này sẽ đi tìm người quản lý khu này hỏi rõ mới được.

    "Cô gái nhỏ, đừng sợ, người này là do cháu trói lại sao?"

    Thanh âm của Trần Lâm Kỳ vang lên, mang theo vẻ uy nghiêm, Lâm Hiên nghe xong cũng bình tĩnh hơn không ít, cảm thấy đây là người đáng tin cậy, có thể dựa vào, cũng không quá sợ hãi nữa.

    "Là hàng xóm giúp cháu trói hắn lại, nhưng có lẽ vì sợ quá nên anh ấy về nhà luôn rồi."

    "Cháu làm rất tốt, đôi khi khống chế còn khó khăn hơn công kích rất nhiều đấy."

    Trần Lâm Kỳ tựa như muốn khích lệ tinh thần Lâm Hiên nhưng cô ta nghe xong chỉ theo bản năng cúi đầu xuống.

    Lệ Mỹ nhìn thấy hành động này của Lâm Hiên, đó là động tác thể hiện sự áy náy. Lệ Mỹ tiến tới gần Trần Lâm Kỳ hai bước, cô lúc này mới nhìn rõ được tình huống của Giang Văn, cô cũng hiểu rõ được ý tứ trong lời của Trần Lâm Kỳ có nghĩa là gì.

    Lệ Mỹ đột nhiên cảm thấy, có thể lần này Lâm Hiên gặp rắc rối rồi!
     
  8. HangThan

    Bài viết:
    0
    Chương 7: Kết thúc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lệ Mỹ có thể thấy trên đùi Giang Văn có một vết thương thẫm máu, mà dựa theo cách cô bày cho Lâm Hiên thì cùng lắm hắn cũng chỉ trúng cái xịt cay thôi chứ, trên người hắn không nên có vết thương nặng như vậy, giờ giải thích hợp lý nhất chính là, sau khi Lâm Hiên phun xịt cay vào mặt Giang Văn làm hắn mất đi khả năng hành động thì lại làm hắn bị thương thêm lần nữa.

    Nếu như Giang Văn chỉ bị Lâm Hiên xịt trúng phun cay thôi thì đây là hành động tự vệ chính đáng của cô ta nhưng vết thương thứ hai xảy ra ngay sau đó thì còn cần phải xem xét.

    "Cô gái nhỏ, cháu có người bạn nào thân có thể ở nhờ không? Buổi tối hôm nay nhà cháu e là không ở được rồi."

    Trần Lâm Kỳ tận lực dùng giọng điệu nhẹ nhàng nhất có thể, ông thật thương cho cô gái nhỏ vô tội này.

    "Vâng, một chút nữa cháu sẽ gọi điện thoại cho bạn mình, cảm ơn chú."

    "Vậy đừng ngây người ở đây nữa, để Lệ Mỹ đưa cháu ra khỏi đây, nơi này cứ giao cho chú là được, chú có một tấm danh thiếp, có gì cháu cứ tới đây tìm người này, thằng nhóc này chắc chắn sẽ giúp cháu, nó đang nợ ân tình của chú đấy."

    Trần Lâm Kỳ vừa dứt lời liền lôi ví ra, rút trong ví một tấm danh thiếp đưa cho Lâm Hiên. Lệ Mỹ liếc mắt nhìn qua một cái, tên cái người trên danh thiếp kia cô cũng nghe qua, đó là một văn phòng luật sư có tiếng ở thành phố này, ở đây ai ai cũng biết, đây chính là sống trên đỉnh kim tự tháp còn gì nữa.

    Trước khi rời đi Lệ Mỹ còn nói đôi câu với Trần Lâm Kỳ nhưng bị ông làm lơ, nghĩ tới đây tâm trạng cô hơi trầm xuống, lần này xem ra cô cũng sẽ gặp rắc rối lớn.

    Làm người bị hại lâm vào trạng thái nguy hiểm là một, hay nói rộng ra một chút thì là kích thích Lâm Hiên là hai, nếu không phải cô kích thích Lâm Hiên thì có khi hắn cũng không có vết thương ở đùi như thế này.

    "Chú Trần.."

    Trần Lâm Kỳ vẫn không để ý tới tiếng gọi của Lệ Mỹ, cô biết lần này có lẽ ông thực sự tức giận rồi, trong trí nhớ của cô thì chỉ có hai lần cô khiến ông tức giận, một là khi ông biết cô dám thay đổi nguyện vọng trường đại học sau lưng mình, lần thứ hai chính là lần này.

    Làm sao bây giờ? Lệ Mỹ không biết phải làm gì mới tốt, trước mắt cô phải đưa Lâm Hiên rời khỏi hiện trường đã.

    Đưa Lâm Hiên tới đồn công an lấy lời khai xong cô lại đánh xe đưa cô ta tới nhà bạn, cả dọc đường Lâm Hiên đều im lặng, Lệ Mỹ cảm thấy nếu còn tiếp tục như vậy thì chuyện này sẽ tạo ra bóng ma tâm lý trong lòng cô ta nên cô chủ động mở miệng nói chuyện.

    "Lâm Hiên, nếu như cô có yêu cầu gì cứ nói cho tôi biết, tôi quen kha khá các bác sĩ tâm lý, bọn họ đều vô cùng giỏi, tôi tin tưởng bọn họ sẽ có cách làm cho cô quên đi chuyện này."

    "Cảm ơn cô, cảnh sát Lệ, nhưng tôi cũng không yếu đuối như vậy đâu, mặt khác tôi muốn cảm ơn cô hôm nay đã báo cho tôi biết, nếu không phải có cô, chỉ sợ hôm nay tôi lành ít dữ nhiều."

    Thấy Lâm Hiên cảm ơn mình như vậy, sắc mặt cô hơi biến, chính cô cảm thấy hành động hôm nay của mình thật thiếu suy nghĩ. Nếu không phải Lâm Hiên hôm nay mạng lớn có lẽ sẽ gây ra một thảm kịch cũng nên. Nghĩ tới đây cô liền cảm thấy lạnh sống lưng, lại nhớ tới thái độ lạnh nhạt của Trần Lâm Kỳ với cô.

    "Bất quá, cảnh sát Lệ, tôi có vấn đề muốn hỏi, cô cho rằng hắn thật sự.."

    Vấn đề Lâm Hiên do dự hỏi cô, lúc này trái tim cô ta đau nhói, cô ta khó có thể tưởng tượng được Giang Văn lại làm ra loại chuyện tàn nhẫn biến thái này.

    Điều càng khiến Lâm Hiên sợ hơn chính là, nếu như ngày đó cô ta ăn nồi thịt hầm kia thì chỉ sợ sau này cô ta sẽ không dám ăn đồ ăn mặn mất, mà ngay cả bây giờ cô ta cũng cảm thấy dạ dày mình như muốn trào ngược vậy.

    "Cái này cũng không thể dám chắc trăm phần trăm, chuyện đó là do trực giác tôi mách bảo thôi, nhưng tôi vẫn hy vọng cô chuẩn bị vững tâm lý, bởi vì trên thế giới này những chuyện trùng hợp xảy ra rất ít, cho nên tôi mới gọi điện thoại tới cho cô, kế tiếp tôi sẽ điều tra nhà Giang Văn, nơi này khẳng định sẽ tìm thấy đáp án."

    "Cảnh sát Lệ, nếu như nồi thịt hầm đó là Đa Đa, thì có phải chính tôi đã vứt bỏ Đa Đa rồi không? Là tôi tự mình vứt Đa Đa là thùng rác, là vì tôi không biết nhìn người cho nên mới hại chết Đa Đa, phải không?"

    Trên mặt Lâm Hiên lúc này đã rơi nước mắt, Lệ Mỹ càng nhìn cô ta càng cảm thấy đau lòng, cô chỉ có thể dùng ánh mắt kiên định nói cho cô ta biết đáp án chính xác: "Đương nhiên không phải."

    "Lâm Hiên, cô phải biết rằng, một người không nên vì sự sai lầm của người khác mà cảm thấy áy náy. Trên thế giới này mọi người đều có chung một tâm lý, khi đối diện với tội phạm mà đau khổ sợ hãi thì chính bản thân đã giúp tội phạm đạt được thắng lợi hắn muốn, cô có thể phản kích như vậy thì việc cô có thể sống sót càng cao."

    Lệ Mỹ không biết, khi cô đang nói, Lâm Hiên vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cô, cho tới khi cô nói xong thì Lâm Hiên mới nở nụ cười.

    "Cảm cô cảnh sát Lệ, cô thật xinh đẹp."

    Lệ Mỹ biết Lâm Hiên sẽ cảm ơn cô nhưng không nghĩ rằng cô ta còn khen cô nữa, cô đương nhiên nhận thức được mình lớn lên cũng không tồi nhưng không ngờ lại có mị lực lớn như vậy, tới nỗi nam nữ đều không tha?

    Hôm nay cô còn cứu mạng Lâm Hiên một lần, không phải vì thế mà cô ta thích cô rồi đấy chứ? Lâm Hiên đương nhiên không biết lúc này đầu óc Lệ Mỹ suy nghĩ sâu xa tới mức nào, cô ta yên lặng mở điện thoại ra, trong ảnh có biết là bao nhiêu ảnh chụp, Lâm Hiên thiếu chút nữa không nhịn được mà khóc thành tiếng, nhưng cô ta nhớ tới lời Lệ Mỹ nói, lập tức nghẹn ngào nuốt nước mắt lại, gọi điện thoại cho bố mẹ.

    Khi Lâm Hiên nói chuyện với bố mẹ, cô ta không nhận ra được sự thay đổi tâm tình của Lệ Mỹ, nghe thấy Lâm Hiên nói chuyện thân mật với bố mẹ như vậy, cô giương khóe miệng lên, nhàn nhạt nở nụ cười, nhưng ánh mắt cô không giấu nổi sự cô đơn.
     
  9. HangThan

    Bài viết:
    0
    Câu chuyện thứ hai: Thầy và trò

    Chương 8: Bạn cũ, chuyện cũ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hai giờ chiều, Tử Quân ngồi trước bàn, dựa vào cửa sổ, trong tay thản nhiên cầm một cốc trà xanh, trước mặt là một quyển truyện kí, viết về nhân vật Van Gogh mà anh sùng bái. Đối với anh, sau mười một giờ trưa là khoảng thời gian anh vô cùng thích thú, có thể thoải mái thư giãn.

    Một làn gió nhẹ từ ngoài cửa sổ nhẹ nhàng thổi vào, đây đúng là một mùa hè oi bức và ẩm ướt, nhưng như thế cũng đã là món quà tuyệt nhất của thiên nhiên. Tử Quân nhướn mi, anh cảm thấy cuộc sống của anh thật nhẹ nhàng và tốt đẹp.

    Là một họa sĩ tự do, Tử Quân đã đạt được tất cả các mục tiêumà anh luôn phấn đấu ở tuổi hai mươi mốt, có một không gian sáng tạo riêng, điềukiện sinh hoạt tuyệt vời và cả một cơ thể khỏe mạnh. Đương nhiên, còn có người bạn gái anh vừa mới quen gần đây. Còn có gì có thể tốt hơn cuộc sống như thế này?

    Tử Quân vừa lật từng trang truyện kí Van Gogh vừa suy nghĩ: Cuộc sống hiện tại của anh, phỏng chừng các bậc thầy cũng chẳng theo kịp.

    Đột nhiên, trong phòng vang lên tiếng chuông cửa dồn dập. Tử Quân theo bản năng nhìn về phía cửa, anh cũng không đoán ra ai lại đến thăm anh giờ này. Anh bước đến, mở cửa ra.

    Người đàn ông ở trước cửa gấp gáp xông vào nhà, gã bước nhanh đến bên cạnh Tử Quân, sau đó đóng cửa lại.

    Tử Quân kinh ngạc nhìn người đầy mồ hôi này, chính là người bạn cùng lớp thời trung học, đồng thời là bạn tốt, Công an cục pháp y Thẩm Doanh.

    "Mày làm sao vậy?"

    Tử Quân hỏi.

    "Làm gì mà hoang mang rối loạn như vậy?"

    Dáng người Thẩm Doanh không cao lắm, thể trạng bình thường, mặc một bộ quần áo lao động màu trắng. Lúc này, mồ hôi gã tuôn liên hồi, khuôn mặt đỏ bừng, trừng lớn mắt nhìn Tử Quân, càng không ngừng thở hổn hển, trong ánh mắt tràn ngập sự sợ hãi và khẩn trương.

    Tử Quân cảm thấy có điểm bất ổn. Anh nhíumày hỏi:

    "Xảy ra chuyện gì?"

    Thẩm Doanh vẫn không nói lời nào, miệng gã há hốc, đột nhiên toàn thân run rẩy, dường như lạnh đến phát run.

    Tử Quân bắt lấy cánh tay gã, kéo Thẩm Doanh ngồi xuống sô pha, rót một ly nước lạnh đưa cho gã, hỏi:

    "Rốt cục là thế nào? Mày nói nhanh xem!"

    Thẩm Doanh uống một hơi cạn sạch, sau đó gắt gao nhìn Tử Quân chằm chằm.

    Một phút đồng hồ sau, dường như gã đã tìm lại được giọng nói của mình, mở miệng nói:

    "Đêm qua, không.. Chính xác ra, là rạng sáng hôm nay, tao đã giải phẫu một thi thể."

    Tử Quân nghiêng đầunhìn gã, vài giây sau, nói:

    "Đây là công việc của mày, đúng không? Dĩ nhiên mày phải làm rồi."

    "Thi thể này.."

    Thẩm Doanh ngừng lại, hô hấp lại trở nên gấp gáp.

    "Như thế nào.. Chết rất thảm à?"

    Thẩm Doanh lắc đầu nói:

    "Là một thi thể bị chết đuối, không có gì đặc biệt."

    Tử Quân nhún vai:

    "Tao bắt đầuthấy khó hiểurồi đấy."

    Lại trầm mặc một phút đồng hồ, Thẩm Doanh chậm rãi ngẩng đầulên:

    "Mày có nhớ.. Chuyện xảy ra mười năm trước không?"

    Những lời này vừa thốt ra, Tử Quân giống như lọt vào lưới điện, nhảy dựng ra khỏi sô pha, hét lớn:

    "Mày nhắc đến chuyện này làm gì? Mày đã quên rồi sao? Chúng ta đã thống nhất vĩnh viện không đề cập đến chuyện này mà! Mười năm đã trôi qua! Tao đã quên béng đi rồi!"

    Thẩm Doanh cũng đứng dậy từ sô pha, nhìn thẳng Tử Quân:

    "Mày nghĩ tao muốn nhắc lại lắm hay sao? Nếu không phải gặp trường hợp đặc biệt, đánh chết tao cũng sẽ không đề cập đến chuyện này!"

    "Trời ơi! Rốt cuộc mày đã gặp cái 'trường hợp đặc biệt'quái quỷ gì, cần gì phải nhắc đến chuyện này? Lại nói, chuyện đó liên quan gì đến tao!"

    "Mày đừng quên, 'chuyện kia' là do bốn người chúng ta cùng làm."

    Thẩm Doanh nói.

    "Mày không có lí do gì đẻ phủi sạch tội lỗi để một mình tao gánh chịu."

    Tử Quân há miệng thở dốc, không thốt nên lời, anh tựa đầusang một bên, mày nhíu chặt.

    "Nói đi, mày gặp chuyện gì? Liên quan gì đến 'chuyện kia' của mười năm trước?"

    Một lát sau, anh hỏi.

    "Trước khi nghe tao kể, tốt nhất mày nên kể lại 'chuyện kia' một lần. Taobiết, mày không thể quên được. Chúng ta ai cũng không thể quên được."

    Thẩm Doanh nói.

    Tử Quân chậm rãi tựa đầuvào sô pha, hít một hơi thật sâu. Nghĩ về chuyện mười năm trước đó..

    Năm đó, Tử Quân 14 tuổi, Thẩm Doanh cũng thế. Đương nhiên, còn có Lê Nam và Cao Hùng.

    Lúc ấy bọn chúng đềulà học sinh năm nhất của trung học Tân Hương, bây giờ Tân Hương đã sắp quy hoạch lại một khu mới rồi. Nhưng vào năm đó, nơi đây chỉ là một trấn nhỏ bình thường.

    Đó sẽ là một mùa hè tuyệt vời, nếu như không phát sinh chuyện đáng tiếc kia.

    Buổi chiều sau buổi lễ tổng kết, đám học sinh tụ tập lại chơi trò "đánh trận giả", bọn chúng đem bùn đất vo thành nắm rồi cùng nhau "đánh", chơi vui vẻ đến quên cả đất trời.

    Hơn nửa giờ sau, bốn thằng nhóc mệt lả, thở hồng hộc, cùng nhau ngồi trên một tảng đá lớn nghỉ ngơi. Nhìn khuôn mặt mỗi đứa mệt đến mức tái xanh, xám xịt lại, bọn chúng đều vui vẻ cười haha.

    Ngừng vài phút, Lê Nam nói:

    "Tiếp đi, chúng ta chiến tiếp!"

    Tử Quân lắc lắc đầu:

    "Chơi mãi một trò, chả có hứng thú."

    "Thế chúng ta chơi gì? Mày nói thử xem!"

    Lê Nam nói. Tử Quân lấy tay chống cằm đăm chiêu, cũng không nghĩ ra được trò gì thích hợp.

    Phía sau, đột nhiên Thẩm Doanh đứng thẳng dậy, hai mắt tỏa sáng:

    "Tao vừa nghĩ ra một trò rất thú vị."

    "Cái gì?"

    Ba người còn lại đồng thanh hỏi.

    "Tụi mày có còn nhớ tiết Ngữ văn tuần trước, thầy Tuấn dạy chúng ta thành ngữ gì không?"

    Thẩm Doanh nói.

    "Thành ngữ nào?"

    Tử Quân hỏi.

    "'Ba người thành hổ'! Tức là khi có một người bảo trên đường có hổ dữ, mày không tin, Người thứ hai nói, mày cũng không tin.."

    "Nhưng khi người thứ 3 nói cho mày biết trên đường có hổ dữ, mày liền tin."

    Tử Quân tiếp lời.

    "Thành ngữ này ý nói rằng cùng một lời nói dối nếu lặp lại bằng lời của nhiềungười thì người bị lừa sẽ có thể tin nó là sự thật, nhưng mà, thành ngữ này thì làm sao?"

    "Chẳng lẽ tụi mày không muốn thử xem sao? Nếunhư ba người cùng nói dối với một nội dung, có phải sẽ lừa được người ta không?"

    Tử Quân hiểu ra vấn đề, liền lập tức ngồi thẳng người.

    "Nghe có vẻ thú vị, mày nghĩ chún g ta sẽ thử bằng cách nào?"

    Thẩm Doanh suy nghĩ trong chốc lát, nói.

    "Câu này cho thầy Tuấn dạy.. Chúng ta cứ thử luôn với ổng đi!"

    "Thử kiểu gì?"

    Lê Nam và Cao Hùng cũng bắt đầu thấy hứng thú.
     
    Last edited by a moderator: 30 Tháng tám 2024
  10. HangThan

    Bài viết:
    0
    Chương 9: Ba người thành hổ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thẩm Doanh nhìn nhìn bốn phía, liếc mắt trông thấy khu đầm lầy trên núi.

    Thằng nhóc đá chân một cái.

    "Có rồi! Chúng ta đi nói với thầy Tuấn là lớp mình có người lên núi bơi lội, chẳng may vấp ngã chết đuối. Nói như thế, tụi mày nghĩ ổng có tin không!"

    "A! Đem chuyện lớn như thế ra đùa giỡn thầy ư? Hình như hơi quá đáng?"

    Cao Hùng có chút lo lắng.

    "Nhưng chúng ta đang thí nghiệm xem thành ngữ ổng dạy cho chúng ta đúng hay sai mà!"

    Thẩm Doanh nói.

    "Lại nói bình thường thầy Tuấn đối xử với tụi mình rất tốt, ổng sẽ không trách đâu. Cùng lắm thì nhanh miệng giải thích với ổng."

    "Tốt! Cứ làm vậy đi!"

    Tử Quân hưng phấn nhảy lên.

    "Đảm bảo vui cực!"

    "Chúng ta lương lượng chút đã.."

    Thẩm Doanh kéo ba người chụm lại, bắt đầukế hoạch.

    Thầy Tuấn là giáo viên phụ trách ngữ văn của lớp Tử Quân, thầy vừa mới tốt nghiệp đại học nên còn rất trẻ, lại đẹp trai, hài hước, hay nói. Bình thường thầy thân thiện giống như bạn của học sinh, hay tham gia chơi bóng cùng mấy thằng học trò nghịch ngợm hoặc nói chuyện phiếm, vô cùng được học sinh yêu mến.

    Sau khi kết thúc năm học, Tuấn lão sư không về nhà lập tức, mấy hôm nay thầy vẫn ở lại trong ký túc xá của trường.

    "Thầy Tuấn.. Thầy ơi! Không ổn rồi!"

    Lê Nam và Cao Hùng chạy đến ký túc xá của thầy, điên cuồng đập cửa.

    Hơn mười giây sau, thầy mở cửa phòng. Bởi vì trời nóng nên thầy không mang dép, nhìn đến hai khuôn mặt tái mét của học trò, liền vội vàng hỏi.

    "Làm sao, đã ra chuyện gì?"

    "Thầy ơi, Giả Nam.. Cậu ấy.. Rớt xuống đầm nước rồi!"

    Lê Nam vọt vào trong phòng, lớn tiếng nói.

    "Cái gì!"

    Sắc mặt thầy Tuấn tái đi.

    Lúc này, Thẩm Doanh và Tử Quân cũng thở hổn hển chạy vào, kêu to.

    "Xảy ra chuyện lớn rồi! Giả Nam rơi xuống đầm nước!"

    Thầy Tuấn liếc mắt nhìn bốn người, bút máy cầm trong tay ném thẳng lên bàn, gấp rút tìm giày sandal trên mặt đất, nhưng chỉ tìm thấy một chiếc, chiếc còn lại đã biến đi đâu.

    "Mau! Mau dẫn thầy đi!"

    Thầy không cố tìm giày nữa, trong chốc lát đã phóng ra khỏi cửa, nôn nóng thúc giục bọn bốn người Tử Quân.

    "Ở ngay đầm nước dưới triền núi!"

    Thẩm Doanh hét lớn.

    Cơ bản là thầy Tuấn không thèm chờ đợi ai, chạy như bay ra ngoài, hướng thẳng đến triền núi. Thẩm Doanh đắc ý nhìn 3 người còn lại, bọn chúng biết kế hoạch đã thành công.

    "Mau theo sau! Nói cho thầy biết là chúng ta chỉ đùa."

    Cao Hùng nói.

    Nhưng lúc này đã chẳng thấy bóng dáng thầy đâu, bốn người nhanh chóng đuổi theo.

    Đợi đến khi bốn người đuổi tới nơi, Thầy đã chạy đến đầm nước. Chuyện Giả Nam rơi xuống nước thầy tin luôn mà chẳng nghi ngờ. Vì cứu người, thầy vừa chạy vừa cởi áo ngoài, áo sơ mi và cả giày sandal, chỉ chừa lại một cái quần đùi, mắt thấy đã muốn nhảy gấp xuống đầm.

    Khi Thẩm Doanh chuẩn bị gọi thầy dừng lại, nói cho thầy biết chân tướng, một tình huống bất ngờ phát sinh. Cách đầm nước vài bước chân, thầy Tuấn bởi vì chạy quá nhanh, vô ý vấp té bởi một tảng đá, quay một vòng rồi rơi xuống đầm! Thầy ở trong nước vùng vẫy dữ dội, hết lên cao rồi xuống thấp, chỉ chốc lát sau, dần dần chìm xuống, mặt ao chỉ còn những bọt nước nổi lên.

    Chuyện xảy ra quá mức bất ngờ, bốn người Tử Quân không hề kịp phải ứng, bọn họ bị một màn trước mắt này làm sợ đến ngây như phỗng.

    Ước chừng năm phút đồng hồ sau, mặt nước không còn xuất hiện bọt khí, khôi phục lại vẻ trầm tĩnh, nhưng thầy Tuấn vẫn không nổi lên.

    Thẩm Doanh là người thứ nhất có phản ứng, mặt thằng nhóc xám ngoét, ngã phịch xuống đất, cả người run rẩy.

    "Trời ơi! Chúng ta gặp rắc rối rồi! Thầy Tuấn.. Thầy, thầy chết đuối!"

    Lê Nam và Cao Hùng giật mình. Tử Quân gắt gao nhìn thẳng vào mặt nước.

    Qua ba bốn phút sau, Tử Quân hoảng sợ nói.

    "Thầy đã thật sự chết đuối rồi! Làm sao người thường có thể lặn lâu dưới nước như thế!"

    Lê Nam nhát gan nhất, "Oa" một tiếng khóc lên.

    "Im miệng!"

    Tử Quân hét lớn một tiếng, quay đầu, tức giận nhìn Thẩm Doanh.

    "Kỳ quái, vì sao thi thể của ổng không nổi lên?"

    "Trong hồ nước này có rong rêu, mày quên rồi sao? Lúc còn nhỏ ba tao đã dặn, bảo tao không bao giờ được bơi lội trong cái hồ nước này. Chắc chắn thầy Tuấn đã bị rong rêu cuốn lấy!"

    "Trời ơi! Bây giờ chúng ta nên làm cái gì đây?"

    Cao Hùng hoảng hốt.

    Tử Quân thở hổn hển nhìn quanh bốn phía một lần nữa, sau đó nhanh chóng cầm quần áo và giày sandal vừa cởi của thầy Tuấn, thấp giọng nói.

    "Chúng ta mau rời khỏi nơi này!"

    Bốn người chạy mất mạng lên sườn núi, lại chạy đến bên phía cây rừng sâu trong núi. Nơi này rất ít có người đến.

    Tử Quân cẩn thận quan sát chung quanh, xác định rằng không có người phía sau, cậu ta thả quần áo và giày sandal của thầy xuống, ôm một đống lá khô phủ lên trên, nhỏ giọng nói.

    "Người nào trong tụi bây có diêm?"

    "Mày muốn làm gì?"

    Thẩm Doanh hỏi.

    "Tất nhiên là thiêu hủy mấy thứ này! Nhanh lên! Tao không chắc rằng có người nào sắp đến nơi này hay không."

    "Mày.. Mày muốn, giấu diếm chuyện này?"

    Thẩm Doanh lùi về phía sau vài bước.

    Tử Quân tiến về phía trước một bước, cậu ta gắt gao nhìm chăm chằm vào mắt của Thẩm Doanh.
     
    Last edited by a moderator: 30 Tháng tám 2024
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...