Xuân Xưa Xuân này chẳng giống mỗi xuân xưa Người đi nô nức chẳng còn nhiều Bơ vơ một chỗ vì bệnh dịch Tìm đâu một chỗ tiếng cười thơ. Ngày thơ ta mong đợi mùa xuân đến Ngày nay âu lo, xuân nhạt nhòa Người đi phương xa buồn trông ngóng Một bữa cơm no ở quê nhà. Cảnh xuân thì cũng chẳng còn chi Nhạt nhòa màu áo người vội đi Nụ cười chợt lướt qua chẳng thấy Mùa xuân năm nay chẳng còn gì.