nhung nhớ Bỉ ngạn Hoa - hoa bất tử Bước trên con đường hoa bỉ ngạn Mà nhớ thương người ở chốn dương gian Trước canh mạnh bà quên lãng hỏi Sao bắt tôi quên hết chuyện tình này Thế gian tình sao dễ quên đến thế Nhung nhớ sao phải để lụi tàn Thề nguyện kiếp sau vẫn gặp lại Dù uống nước nhưng lòng sẽ không quên Nhưng rốt cuộc tình sâu đậm đến đâu Rồi cũng theo chén canh về quên lãng Giống như loài hoa bỉ ngạn kia Nở hoa sẽ không nhìn thấy lá Muôn đời sẽ không được gặp nhau Hỡi người đời hết duyên thì hết nợ Hết nợ rồi đừng luyến tiếc hư vô Lòng sẽ vui và sẽ lại thanh tịnh Đừng day dứt dù không thuộc về nhau.