Truyện Ngắn Những Ngày Tìm Lại - Ngocnhan

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi ngocnhan, 14 Tháng một 2020.

  1. ngocnhan

    Bài viết:
    7
    Những ngày tìm lại

    Tác giả: Ngocnhan

    Thể loại: Truyện ngắn


    * * *

    Tiếng ken két vang lên chậm rãi..

    Ánh nắng âm ấm của buổi sáng mùa hè phủ dần vào căn gác nhỏ. Thì ra Súng đang mở cửa sổ. Từ căn gác nhìn ra là một khoảng cảnh quen thuộc với Súng. Phía dưới, một con lộ nho nhỏ, trên nó là vài con xe, ton ton chạy. Đối diện phía bên kia căn gác là những ngôi nhà nhấp nhô. Thật sầm uất. Ngăn cách giữa bờ bên này và bờ bên kia là một con sông. Sông chảy miết không ngừng chen ngang giữa Súng và chốn náo nhiệt, tấp nập. Súng đang tự mình nhìn ngắm khoảng cảnh ấy, cho phép mình nhìn lâu hơn. Mắt ngắm nhìn với những dòng suy nghĩ, thật gần nhưng cũng rất xa xôi.

    Nhà ngoại không gì là xa lạ nhưng từ giờ Súng sẽ ở lại đây chứ không phải chỉ là ghé thăm ngoại vào mỗi cuối tuần. Căn gác này sẽ là thế giới của riêng Súng, là điểm tựa để Súng hướng nhìn thế giới rộng lớn ngoài kia. Và những người yêu thương sẽ là nguồn động lực. Súng thấy háo hức khi dọn đến đây và sắp tới là chuẩn bị cho một năm học mới, bước ngoặc mới trong cuộc đời. Đó là lớp 10. Có lẽ sự háo hức và phấn khởi sẽ là một khởi đầu tích cực cho mọi quá khứ chưa nguôi.

    Súng chợt cảm thấy áy náy với những viễn cảnh mà Súng xây nên. Dường như Súng đã quên, quên rằng mình còn cha, mẹ, còn chị và em trai, còn một gia đình. Đó là một gia đình mà Súng đã gắn bó suốt mười lăm năm qua. Ngôi nhà ấy cách nhà ngoại Súng gần năm cây số. Sở dĩ Súng dọn đến ở nhà ngoại là để tiện hơn cho việc học sắp tới. Súng thấy việc dọn đến nhà ngoại là một việc hay hay và chỉ có vậy Súng mới bớt phải chịu đựng, bớt phải để lòng mình bận bịu với những định kiến từ chính người cha ruột của mình. Cũng bởi vì, Súng không phải là con trai. Có cũng như không. Tồn tại cũng như vô hình. Mẹ Nhỏ của Súng thì không nghĩ thế.

    - Súng con! Con đang làm gì đó? - Một người phụ nữ đã đứng tuổi, trông gầy gò, nước da ngâm đen, gương mặt đã mang nhiều nếp nhăn của những năm tháng cùng cực, đau khổ. Bàn chân của bà sót lại ở các ngón một chút phèn của đồng ruộng. Bà nhẹ nhàng, từ tốn bước lên chiếc thang của căn gác nhỏ, dần dần để Súng nhìn rõ bà.

    - Dạ, mẹ!

    - Con đang làm gì đấy?

    - Con đang định sắp xếp lại ít đồ đạc mẹ à. - Súng mỉm cười, khẩn trương đỡ lấy thùng đồ từ tay mẹ. - Mẹ để con!

    Hai mẹ con ì ạch đặt thùng đồ vào một góc nhỏ của căn gác.

    - Để con lấy nước cho mẹ.

    - Mẹ đem thùng sách qua cho con, sẵn xem con thế nào!

    - Sao mẹ không để con về lấy, thùng sách này cũng khá nặng, mà mẹ thì.. - Súng đặt cốc nước lên bàn chỗ mẹ ngồi.

    - Không sao đâu con, đừng lo cho mẹ. Từ giờ con phải biết lo cho mình, con hiểu không?

    - Con cảm ơn, mẹ à! - Tự dưng Súng thấy nghẹn ngào.

    Súng ôm mẹ. Cái ôm như bày tỏ cho bao lời mà Súng dành cho mẹ. Mỗi lần như thế Súng thấy mình như trở thành một đứa trẻ, một đứa trẻ được hạnh phúc, vui vẻ, và được yêu thương.

    Một lát sau, Súng tiễn mẹ về.

    - À, Mẹ quên đưa cái này cho con.. Đây là bộ đồ mà..

    Súng nhanh cắt lời mẹ với giọng cáu gắt:

    - Mẹ đừng nói là ông ấy mua cho con.. Làm ơn đi.. Đừng làm gì nữa hết.. - Vừa dứt lời, Súng bật người, đi nhanh vào nhà. Thật ra là giấu những giọt nước mắt, không biết là của sự tức giận hay là của những nỗi đau bị chạm đến. Súng nhìn lên di ảnh của ngoại dần nhoè đi bởi thứ gì đó chảy ra từ đôi mắt u sầu.

    * * *

    Trên chiếc xe đạp cọc cạch, người mẹ ấy trở về nhà với một nỗi lòng nặng nề, chứa đựng nhiều cảm xúc mà trong đó chỉ toàn là nước mắt. Bà không hiểu tại sao bà lại thương Súng như thế. Thương Súng hơn cả thương thằng Út Lộc, con ruột của bà.

    Súng là con của Mẹ Lớn. Còn bà là Mẹ Nhỏ của Súng. Là vợ sau nhưng bà được lòng của Ba Súng hơn vì bà sinh được con trai. Ba Súng đặt tên cho nó là Lộc. Thằng Út Lộc càng lớn thì mọi ngọt ngào của Ba Súng dành cho Mẹ Nhỏ dần nhạt đi. Mẹ Lớn thì càng đau khổ thêm, chỉ biết thương cho hai đứa con gái là Lục Bình và Súng. Là con gái nên hai chị em Súng đã bị Ba chúng khước từ. Ông đi lấy thêm Mẹ Nhỏ, mong có được đứa con trai nối dõi trong sự im lặng chịu đựng của Mẹ Lớn. Biết làm gì cho những định kiến lạc hậu đã ăn sâu vào tiềm thức của chồng trong khi xã hội đã dần xem trai, gái là bình đẳng.

    Với một sự thấu hiểu nỗi lòng người phụ nữ, với một tâm hồn hiền lành, nhân hậu, Mẹ Lớn đã xem Lộc như một đứa con nữa của bà. Bà đối xử với nó bằng cả tình thương của một người mẹ. Bà xem Mẹ Nhỏ như em gái của mình. Dù có đau, có khó chịu, có đố kỵ, ganh tỵ nhưng không có hận thù, căm ghét. Mẹ Lớn luôn tự đấu tranh với bản thân, tự gạt bỏ hết những bản tính mà lẽ ra bà phải nhân đôi nó lên như bao người phụ nữ bình thường khác. Mẹ Lớn đã không làm vậy bởi bà nghĩ con người vốn dĩ đã khổ nên còn làm đau nhau để làm gì. Bà đã từng nhìn bà ngoại của Súng chịu đựng những đau thương, bị bời rời đi, bị cằn cõi đi khi vợ lớn của chồng ức hiếp, đối xử tệ bạc. Bị chèn ép từng bát cơm, chiếc áo, từng sự quan tâm của chồng và chèn ép cả một cuộc đời tự do của phụ nữ. Từng chứng kiến một bi kịch như thế nên Mẹ Lớn đồng cảm nhiều hơn là khó chịu với Mẹ Nhỏ. Mẹ Nhỏ cũng hòa đồng và tử tế với Mẹ Lớn. Hai người họ không những đối xử tốt với nhau mà còn xem nhau như hai chị em. Họ thấu hiểu nhau, thương cho phận mình và thương cho phận người kia. Thương cho hai tiếng "phụ nữ". Và những đứa con của họ cũng thế. Nhưng chỉ có một người mãi vẫn không chịu hiểu.

    Mẹ Nhỏ về đến nhà với một cái giỏ chứa thức ăn. Thằng Lộc bỏ trang giấy đang viết dở, nó chạy ra xách đồ tiếp mẹ.

    - Chị Súng ổn chứ mẹ? - Thằng Lộc hỏi với ánh mắt mong chờ câu trả lời.

    - Ổn cả! Ổn cả! Súng nó vui lắm..

    - Chị ấy lại nổi giận phải không mẹ?

    * * *

    - Cuốn sách còn trong giỏ mẹ là con hiểu rồi?

    * * *

    - Mẹ à! Đừng làm thế nữa với chị Súng! - Thằng Lộc cầm tay mẹ mình, vẻ mặt vừa nài nỉ vừa cảm thông. Nó không muốn mẹ gạt chị Súng. Cũng không muốn mẹ vô tình đánh bóng thêm sự hời hợt của một người chồng, một người cha trong gia đình.

    Mỗi lần Mẹ Nhỏ tặng Súng thứ gì bà đều nói dối là Ba Súng tặng cho Súng. Thằng Lộc biết nhưng nó đồng tình vì nó hiểu mẹ làm vậy là vì mẹ thương chị Súng. Nó cũng muốn chị Súng vui. Nó cũng muốn gắn kết tình cha con giữa chị Súng và Ba. Trước đây thì có thể như vậy nhưng bây giờ thì nó không đồng tình nữa. Nhất quyết không. Giữa Ba và chị Súng có gắn kết hay không là phải nằm ở sự thay đổi và cố gắng của Ba và phải do chị Súng quyết định. Không ai có thể sửa lỗi lầm và thay đổi định kiến của người sai tốt bằng chính bản thân của họ. Lộc sẽ tôn trọng mọi sự lựa chọn của chị Súng. Với Lộc, chị Súng của nó rất đặc biệt. Đó là người chị lớn hơn nó một tuổi, mạnh mẽ, luôn biết cách để giữ được sự tự do của mình, luôn biết cách làm mình trở nên bớt buồn trước những nỗi buồn. Và là một người chị luôn tràn ngập yêu thương, quan tâm đến mọi người. Còn cái vẻ lạnh lùng chỉ là một mặt nạ.

    - Mẹ à! Mẹ cũng muốn chị Súng hạnh phúc phải không?

    Mẹ Nhỏ gật đầu.. Mắt Lộc ánh lên vẻ quyết tâm cho một điều gì đó mà Lộc cũng không rõ.

    * * *

    Súng sửa lại những bông hoa cúc trắng cho chỉnh tề. Thắp nén nhang cho ngoại. Súng nhìn bao quát bàn thờ thêm lần nữa. Làn khói từ bàn thờ nhẹ nhàng phảng phất trong không gian, lượn lờ trước một ánh mắt như là muốn khóc. Một nét buồn trên gương mặt Súng. Súng nhẹ nhàng lên gác. Chậm rãi. Súng mở của sổ. Nhìn qua toàn khủng cảnh quen thuộc. Súng thẩn thờ, mắt dừng lại ở một điểm nhìn mờ ảo. Đôi mắt mỏi mệt như muốn buông lơi, hơi thở dịu nhẹ như chẳng thèm sự sống, tâm trí lại dành chỗ cho những ám ảnh quá khứ còn ngự trị.

    Một người con gái vừa tròn tuổi 22, cô ấy xinh đẹp, nhân hậu và mộc mạc như cái tên của mình, Lục Bình. Cô ấy rất thương Súng, cô em gái bé nhỏ của cô ấy. Hai chị em hay tâm sự, chia sẻ, an ủi cho nhau về những nỗi buồn được gieo rắc từ một người ba luôn xem trọng con trai hơn con gái. Vẫn cho chị Bình và Súng ăn học đường hoàng nhưng trong lòng Súng hiểu Ba thương thằng Lộc hơn, còn chị Bình và Súng chỉ là để lấy chồng. Có khác gì là để bán đi và nhận lại từ cuộc buôn bán ấy là tiền, là vàng bạc, là danh dự. Việc chị Bình bị ép đi lấy chồng đã chứng minh điều Súng hiểu là đúng.

    Năm tháng trước..

    Chị Lục Bình từ bỏ buổi báo cáo luận văn, từ bỏ ước mơ làm giáo viên trong khi chỉ còn một xíu nữa là ước mơ thành hiện thực. Chị Lục Bình nghe lời Ba, dừng lại tất cả chỉ để đi lấy người mình không thương. Chị Bình muốn nhà cửa được an yên, muốn Ba không làm khổ thêm ai nữa. Chị Bình nghĩ, đôi khi chấp nhận những điều mà mình không muốn cũng sẽ là dễ dàng nếu như mình vì những ai đó mình thương yêu, mà chấp nhận. Chị Bình đi lấy chồng trong sự ủng hộ của Ba và trong sự ngăn cản của tất cả những người còn lại trong gia đình. Bởi ai cũng hiểu rõ bản chất của người mà chị Bình sắp gọi là chồng. Sau đám cưới bốn tuần, chị Bình phải bỏ nhà đi và mang theo là những vết bầm tím trên người. Riêng Súng, Súng nghĩ chị đã mang theo cả những tổn thương trong lòng. Chị Bình đi mãi không thấy về.. Chị đi đâu không ai biết.. Súng không biết chị có đang còn đau không, cái vết thương lòng? Chị sống có ổn không? Súng lại nghĩ, mà thôi.. chị đừng về..

    Ngoại Súng đã đổ bệnh và mất đi trong nỗi buồn vì không thể làm Ba Súng thay đổi với những định kiến. Ngoại Súng cũng đã khổ một đời, khi mất ngoại lại khổ cho đời đứa cháu gái của bà. Trước sự ra đi của ngoại Súng, Mẹ Lớn suy sụp tinh thần, vì quá đau buồn, Mẹ Lớn quyết đi tìm chị Bình về..

    Đã gần nữa năm rồi, không một ai trở về. Súng vừa nhớ vừa mong họ gặp được nhau nhưng đừng ai về lại nơi này.. để khỏi phải tiếp tục bị dày vò, sống trong một cuộc sống mà ông ta cho là sung sướng.

    Tiếng chuông điện thoại reo làm Súng giật mình.

    - Alo!

    - Súng ơi.. Súng.. thằng Lộc.. - Giọng của Mẹ Nhỏ run run và đứt quảng.

    - Mẹ nói đi, từ từ nói..

    - Thằng Lộc.. bỏ nhà đi rồi.. ba con đang điên tiết lên đó Súng..

    * * * Mẹ mặc kệ ông ta đi.. - Súng đờ đẫn.

    Ngoài trời bắt đầu lách tách những hạt mưa.. càng lúc càng lớn.. kéo theo gió, sấm sét và giông. Nhưng không bao trùm hết một vết thương lòng đang lan rộng..

    * * *

    Mùa hè đã qua đi.. ánh nắng bớt chói chang hơn. Súng lại hé mở của sổ, để chút ánh nắng lọt vào phòng. Soạn lại đóng sách vở. Súng thấy một lá thư. Cầm trên tay bức thư đã nhàu nát.. súng lại mở ra đọc lần nữa.

    "Chị Súng à!

    Chị sẽ không trách em bỏ đi đúng không? Em không muốn chị buồn phiền gì nữa cả. Chị cũng đừng buồn Ba..

    Mẹ Lớn có kể cho em nghe, ngày xưa Ba cũng là đứa con trai duy nhất trong gia đình. Được đặt quá nhiều kỳ vọng khiến Ba trở nên áp lực. Ba đã không đáp lại được kỳ vọng của ai.. nên Ba lại mang nó theo cuộc đời Ba, rồi đem đặt hết lên em. Em biết Ba như vậy là có cái khổ của Ba. Nhưng em cũng không muốn Mẹ Lớn, Mẹ Nhỏ, chị Bình và chị phải chịu đau khổ.

    Chị à! Em muốn chị sẽ có tự do của riêng chị. Một mình chị Bình.. là đủ lắm rồi..

    Chắc là Ba sẽ giận dữ khi em bỏ đi.. Ba sẽ trút nỗi giận đó lên Mẹ Nhỏ và chị.. Nhưng chị hãy tin em, em sẽ mang niềm vui về cho Mẹ Nhỏ và chị. Sớm thôi, em sẽ tìm được Mẹ Lớn và chị Bình về cho chị.

    Em của chị, Lộc.

    Đưa ánh nhìn ra ngoài cửa sổ, Súng lại ngắm nhìn cái khoảng rộng mênh mông. Nhìn dòng sông, nhìn tàu ghe qua lại, nhìn những ngôi nhà đầy màu sắc. Súng ngắm nhìn thật lâu, hy vọng tìm thấy được chút niềm vui và ngày mai những nỗi buồn sẽ chết. Cũng như Súng, ở đâu đó trong cái khoảng rộng bao la kia, có một người đàn ông, ông ta cũng đang kiếm tìm, ông cố lục lọi, mong tìm lại được những yêu thương mà ông đã từng đánh mất.

    ------------------Hết--------------------
     
    Bụi, Lãnh Y, Alissa2 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 7 Tháng một 2020
  2. Đăng ký Binance
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...