Chỉ là muốn viết, viết thật nhiều, thật đã những cảm xúc không nói được cùng ai. Những người đã từng tâm sự, họ cũng đã đi rồi. Chỉ còn ta ở lại, mông lung với cuộc đời không biết đâu là con đường nên bước tiếp. Muốn tìm lối ra cho bản thân, mà tại sao chỉ thấy đâm nhầm vào bụi rậm. Trái tim vẫn cứ đập, chậm rãi mà lệch nhịp rồi Ta là ai Một con người bé nhỏ, bình thường tới đơn điệu. Những ngày mưa, rét run dưới những ngọn gió mang theo hơi nước phả vào người. Hơi nước không làm ta ướt, nó chỉ khiến ta bị ẩm ướt và khó chịu. Phải chi ta cứ bước ra cơn mưa và hứng những giọt mưa đang phun phì phèo xuống nền đường xi măng nóng nực, cho thỏa thích những giấc mơ ngày bé. Những thứ điên khùng, ta thề ta sẽ làm và ta sẽ có ngươi để tâm sự. Ta sẽ bước đi một mình cô đơn, buồn chán. Ta se..
Ta tự hứa với bản thân sẽ sống những ngày chỉ có một mình. Thật sự cô đơn. Phòng trọ chỉ có một mình Sáng ta 5: 30 thức dậy, chuẩn bị đi làm. 8 tiếng ở công ty, dành cho làm việc, dành cho những đồng nghiệp. Nơi duy nhất ta có người để giao tiếp 7 h tối ta về tới nhà, bắt đầu một đêm cô đơn đúng nghĩa của ta Ta tắm Ta ăn một mình Ta xem phim, một mình. Bắt đầu một bộ phim mới. Cuộc chiến vương quyền. Thật trần trụi. Ta giết thêm được 1 tiếng đồng hồ. 9h, ta lên giường, lật tiếp quyển truyện đọc dở. Ta cứ đọc, và đọc Ta không thể ngủ Không thể hiểu tại sao ta không thể ngủ. Vì ta chỉ ngủ 7 tiếng buổi tối mỗi ngày. Ta không dùng chất kích thích gì, trà, cafe, buổi tối. Ta không ngủ trưa. Ta thậm chí còn đi bộ gần 5km về nhà. Rồi ta bị cảm cúm. Ta uống Thuốc. Ta đã có một giấc ngủ không mộng mị, không tỉnh giữa đêm. Ta không còn phải xoay xoay lật lật, tìm tư thế ngủ dễ chịu nhất. Ta không còn phải tìm bài hát để ru ta vào giấc ngủ. Wow, có lẽ ta cần thuốc ngủ. Ta tự hứa với bản thân, khi nào hết ốm, ta sẽ bắt đầu lại việc chạy bộ trong công viên. Ta đã chạy được 1 vòng rưỡi. Ta sẽ cố gắng chạy đến mệt lả rồi thôi. Vì ta muốn có một giấc ngủ thật ngon. Ta từng không như thế này cơ mà Ta từng là đứa chỉ cần đặt lưng xuống là ngủ như chết. Ta muốn những ngày tháng đó quay lại quá. * * * Ta lại mở facebook. Ta đang chờ gì nhỉ. Vô vọng vì chờ đợi. Vậy thì không chờ không đợi nữa, ta sẽ không phải thất vọng. Một thông báo hiện lên. Ta vui mừng trong chốc lát rồi vụt tắt. Đâu nào hỡi những người tự lừa dối bản thân rằng mọi chuyện sẽ như ý ta muốn. Ta sẽ ổn thôi, nhưng sẽ không như những gì ta hi vọng đâu.
Sáng ta tỉnh dậy, tỉnh táo. Nhưng ta sổ mũi. Và ta ho như thể lâu rồi ta không ho. Dịch bệnh đang hoành hành đấy. Ta thực sự thấy hơi sợ. Vậy là ta quyết định sẽ nghỉ làm ngày hôm nay. Để ta uống nốt liều thuốc. Nó có tác dụng phụ gây buồn ngủ. Ta không thể gật gù ở công ty được, phải không? Ừ, thì ta sẽ có một ngày để ngủ, có vẻ như là vậy. 8h, ta dậy, ăn sáng để uống thuốc. Sau đó, ta đánh răng sạch sẽ, skin care sạch sẽ, rồi leo lên giường, chờ thuốc được tiêu hóa trong dạ dày của ta. Rồi ta sẽ buồn ngủ. Trong khi chờ đợi, ta lại cầm quyển truyện lên. Sắp hết rồi. Thư viện lại đang đóng cửa. Ta chưa biết sẽ kiếm sách ở đâu để đọc nữa. Câu chuyện ta đang đọc kể về một cô bé, 16 tuổi với đai đen Tae Kwon Do. Khi tham gia một bữa tiệc tại một cửa hàng, một cậu thanh niên đã tới và dùng súng đe dọa mọi người ở đó. Cậu ta đã bị cảnh sát bắt chết sau đó. Và theo cảnh sát, cậu ta đã lựa chọn để chết. Vì cậu ta đã có thể chọn bỏ súng xuống. Cậu ta phê thuốc. Cậu ta cũng có thể chọn không dùng thuốc. "Suicide by police". Máu đã thẫm đẫm quần áo cô bé, người đã chui xuống trốn ở gầm bàn ngay cạnh chỗ cậu ta bị bắn chết. Với đai đen, nhưng cô bé lại không thể chống trả. Cô nghĩ, cô có thể đá văng khẩu súng đi. Và cảnh sát cũng không bắn chết cậu ta. Một ý tưởng khá kì lạ. Cô bé bị bầm dập vì suy nghĩ đó. Cảm thấy bản thân không hề có ích gì. Ta cũng vậy. Thật trùng hợp. Nhưng ta không có đai đen. Ta chưa từng cố gắng để làm gì cả thì phải. Những công việc mà ta làm, luôn nhàm chán đến kì lạ. Phần lớn thời gian, ta rảnh rỗi. Tới nỗi ta lại sinh nông nổi và nghỉ việc, kiếm một hành trình mới. Dù mức lương không hề thấp so với mặt bằng chung, và một nhân viên quèn như ta. Ông trời muốn ta sống không mục đích sao? Chắc chắn không rồi. Tất cả là do ta lựa chọn thôi à. Ta chấp nhận điều đó. Ta chấp nhận đối diện với nỗi cô đơn cực độ của bản thân lúc này. Đối mặt và thay đổi, và trở nên tốt hơn. Ta nghĩ. Hoặc chết trong buồn chán. Thuốc đã bắt đầu có tác dụng. Người ta như lả đi. Nhưng đầu ta vẫn tỉnh táo. Ta quyết định đặt sách xuống và nhắm mắt lại. Giấc ngủ tới dễ dàng. Giấc ngủ với thuốc ngủ. Không trách sao người ta lại dùng thuốc ngủ để tự tử. Để có một giấc ngủ mãi mãi, sâu nhất, lâu nhất. Người ta có mơ không nhỉ? Ta không rõ. Ta chưa từng nói chuyện với người nào tự tử bằng thuốc ngủ cả. Có một cậu bé, nói với ta rằng, cậu đã uống thuốc trừ sâu. Một giây phút nào đó, cậu cảm giác thân xác lìa khỏi hồn mình. Cậu đã sống. Người ta đã đem cậu tới bệnh viện và thông ruột cho cậu. Ta đã nói với cậu rằng. Cách đó thật ngu ngốc và đau đớn. Có cách nào chết mà không đau? Phải, Người chết thì hết rồi. Nhưng đau đớn gây ra cho người sống, không phải người chết. Deadpool hình như đã nói một câu nào đó tương tự như vậy. Nên chúng ta mới có một superman tự cho nổ tung bản thân nhưng không chết, và cơ thể anh sẽ tự"mọc' lại sau một thời gian. Hahaha. Phim mà * * * Ta tỉnh dậy. Cố gắng lắm mới lết ra khỏi giấc ngủ mệt mỏi. Ta mệt mỏi trong giấc ngủ. Ta ý thức được điều đó và ta muốn thoát ra. Vậy nên ta phải cố mở mắt. Cố để đầu óc tỉnh táo, và không bị cơn ngủ cuốn vào giấc ngủ một lần nữa. Điều này luôn xảy ra khi ta ngủ quá nhiều. Không biết điều này có bình thường không? Ta nếu lần sau còn nói chuyện với cậu, ta sẽ hỏi xem cậu có bị không? Nhưng dường như cậu ngủ rất ít thì phải. 2h, ta tiếp tục uống thuốc. Nhưng lần này ta không ngủ nữa. Ta quay lại với Cuộc chiến vương quyền. Ngày càng khó hiểu. Chiến tranh, chết chóc, lừa dối. Thật muốn kiếm sitcom xem quá. Nhưng ta lại tiếp tục. Tập 4 rồi.
I miss you so so much. I miss you deadly Missing the days we talked. Missing the way you came back, saying hi to me like we'd never been apart. Missing your stories that you told me when you were at low and you were at high. The way you told me was boring, but why I looked forward to hearing from you. How can I forget when I'm still waiting for you. Now. I'm waiting and waiting I'm turning old Love hurts But you have given me your sweetness It's not love yet. Just if we try If.. THINGS THAT NOT GONNA HAPPEN THE WAY YOU WANTED