4/6 Một ngày hạ, những ngày đầu tháng sáu Ngày mùa, nắng gắt và rồi mưa giông Khi trong lòng vẫn còn ngổn ngang những mối Ta vẫn phải gói ghém lại để sang bên Để làm những thứ ta không kịp nghĩ ngợi Cứ đâm đầu bất kể ngày hay đêm Ta dệt lên những cơn mơ mơ hồ Để khi tỉnh giấc ta thấy lòng mình chững lại Ta viết lên những câu thơ muôn thủa Để tâm hồn được yêu, để cõi lòng thôi dậy sóng Để những cơn đau được chìm trong tĩnh lặng Để những lời nói không thành trôi sâu vào dĩ vãng Để những ngập ngừng không bao giờ nói hóa thành bí mật Để những phớt lờ mở ra một kết thúc mới Để những lần im lặng cho ta biết ta nên Để sâu trong đôi mắt, trong từng nhịp đập Ta vui vì sự lựa chọn, không muộn phiền hay đau đớn Ta vui vì sự chấm dứt trong yên lặng. Cái gọi là trưởng thành Để ngày mai thức giấc, khi chợt tỉnh dậy Không còn sự trói buộc hay mỏi mệt Bước từng bước, chạm, nắm, níu, giữ Một tương lai mà người luôn mong mỏi Những khát khao sớm thành thực Những thương yêu luôn là thật Chỉ có sự dang dở vốn là thực lại hóa mơ hồ Ngày không đủ dài, lòng người cũng chẳng đủ rộng Sau mỗi sớm mai, sau mỗi tối Không còn sự quanh quẩn Lần đầu tôi thấy rằng mình vẫn ổn Cái ổn của chấp nhận và buông bỏ Trả người về tự do Nơi giấc mơ đã chớm nở Mong từng khoảnh khắc trôi qua đều đáng giá Người quay đi đầu không ngoảnh lại Lên đường bình an.