Chợt Nhớ Gió chiều nhẹ thổi vi vu Đường về Long Khánh mịt mù xa xăm Lòng tôi băng giá lạnh căm Riêng vùng đất lạ nhớ về cố hương (Trích nhật kí của Nguyên về Cậu bé tám tuổi rời cố hương và Những tháng ngày mùa hè đỏ lửa)
Ngày cuối tháng Ngày cuối tháng Gió lạnh thổi qua khu trường học Sự tĩnh lặng bỗng nhiên trở lại Vài cánh bướm lượn quanh khu rừng sau trường học Ánh dương hồng về trên Trái Đất thân yêu. Cuối mùa hạ nhạn chao nghiêng ngửa Đầu mùa thu lác đác lá rơi Lá buồn đượm lên khu đất trống Yên bình về với xứ sở nơi đây. Nơi quê hương hay nơi chưa từng một lần đi đến Là thời gian trôi hay kiếp sống đổi thay Con đường hẹp dẫn vào khu bí mật Hang động nghìn thế kỉ trước Công Nguyên Bạn bè xung quanh đi cùng ngày cuối tháng Để lại nơi này mảnh đất mãi cô đơn. Xuống Long Cung nơi Từ Thức dạo qua Nước chảy lập lòe hòn đá đen hòn trắng buốt Đi bên tả vượt qua khu rừng vắng Hoa La Ca ở thung lũng đất vàng Dòng suối thanh xuân lạc loài phù du trắng bay Tượng thần Orengo sừng sững giữa núi ngàn Thầm vang lên tiếng chiêu hồi dụ dỗ Nào đến đây những sinh linh bé bỏng đáng thương Đến đây cùng cộng trú hội bàn Các ngươi sẽ thấy nụ cười nở trên môi từng ngày Dưới vực sâu kia một lâu đài cổ Bị vùi lấp trong lòng đất từ xưa Do bị núi lửa phun trào hay động đất Chôn vùi cả một đế chế văn minh. Cuối tháng mưa ngâu rơi như kẹo bánh Cuốn ma thuật mở ra Sự sống mới bắt đầu Gió lạnh ơi ngừng thổi! Mây trời ơi ngừng trôi! Chim ơi ngừng cánh nhé! Để sự nhớ thương dừng lại một hồi lâu Để sự chia tay được kéo dài thêm chút nữa Cất giấu vào đây bí mật nhịp tháng ngày.
Vô hồn Những tháng ngày gửi gió cuốn bay đi Bầu trời với màu hường xa xưa ấy Ngập tiếng cười chìm giấu bởi mưa sa Cơn gió nồm nam có làm em thấy lạnh Mái nhà yên bình che chở suốt ấu thơ Suốt năm tháng đơn sơ hoài mộng Thảo nguyên xanh bạt gió những nụ cười Ôi chiều nay chiều nay có hay không? Là mùa xuân hay một mùa đông Trong con tim đâu là sự sống? Vạn nỗi sầu ngự trị cõi lòng Hóa về không hay đong đầy chất ngất Vạn nẻo đường muôn lối lại về chung. Ngập ngừng thật lâu sương trăng loan lên cành lá Đành để kí ức này theo gió cuốn bay xa. ~Nguyên~