Những ngày em dần dà tan nát, anh chưa từng vì em Em lẳng lặng nhìn tin nhắn vừa gửi đến từ anh: "Em ăn trước đi, anh không đến được, công ty có việc anh cần phải giải quyết". Đây là lần thứ bao nhiêu anh lại lấy lí do gì đó để đặt em sang một bên, em thôi không còn để ý nữa. Hôm nay là kỉ niệm 2 năm hai chúng ta quen nhau. Em cầm túi xách và bước ra khỏi cửa hàng. Em bắt vội một chiếc taxi, bảo bác tài xế tìm một cung đường thưa, chạy lòng vòng. Gió mát từ cửa sổ xe luồn vào mái tóc như muốn vỗ về em, nhưng mà vô tình gió lại làm khóe mắt em cay xè. Em nghĩ mình sẽ khóc mất, anh à.. Từng kỉ niệm cứ như một bộ phim, xoèn xoẹt chạy qua trước mắt em, sống động đến độ em thấy khó thở.. Em đã từng vì anh không thích ăn ngọt mà từ bỏ dần những niềm vui nhỏ bé của mình, đem toàn bộ món ăn chuyển sang khẩu vị của anh, chỉ cần nhìn anh hạnh phúc ăn món em nấu, em thấy mình giỏi giang. Em đã từng vì anh không thích chuyện bạn bè khác giới mà từ bỏ hết những mối quan hệ ngoài luồng dù thân sơ, chỉ cần có anh ở bên, em sẽ không còn thấy cô đơn nữa. Em đã từng vì anh không thích cái lạnh Hà Nội mà không ngần ngại theo anh đến một nơi xa lạ bắt đầu lại, chỉ cần nơi đó có anh, em sẽ coi đó là nhà. Nhưng trong những ngày em dần dà tan nát, em ngờ ngợ nhận ra sự lạnh lùng của anh, rằng anh chưa từng vì em.. Anh chưa từng vì em không thích côn trùng mà thôi sở thích nuôi chúng như thú cưng. Anh chưa từng vì em chưa chuẩn bị việc ra mắt gia đình mà cho em thêm thư thả đôi ba ngày. Anh chưa từng vì em đang phải xoay sở cách về nhà khi xe hư mà chọn từ bỏ ván game leo hạng cùng những người đồng đội xa lạ. Anh chưa từng vì em đang quằn quại trên giường mỗi lần tới tháng mà chọn từ bỏ cuộc nhậu đêm khuya với một người bạn nào đó. Em xuống xe bên vệ đường, chân không vững mà ngồi sụp xuống. Em khóc. Không gào thét như những lần cãi vã với anh, chỉ nấc lên như đứa trẻ bị ức hiếp ngày còn nhỏ bị lấy mất cây kẹo ngọt, còn em bây giờ bị lấy mất nhiệt thành yêu anh như ngày đầu. Em vẫn thích anh nhưng không còn yêu anh nữa nên em phải để anh đi thôi. Em gửi anh tin nhắn chia tay, từng bước xóa đi anh. Em thấy lòng mình yên tĩnh đến lạ. Em chưa từng mường tượng mình sẽ dửng dưng như thế này. Hóa ra khi nhận ra bản thân từng nếm trải sự vô tâm, con người ta cũng bị sự lạnh lùng cảm hóa. Cảm ơn bạn đã ưu ái đến và kiên trì đọc. _ Nhân Gian Lưu Tình _
Dạo này hơi bận nên mình ít lên bài. Mừng quá vì vẫn có người nhớ tới^^. Còn bài này thì hết rồi nha, hết thật rồi. Bạn có ý tưởng gì để muốn tiếp tục à? À cảm ơn bạn đã like bài của mình nhiệt tình nhé. Mai mình cảm ơn lại nhé^^
Không cần cảm ơn mình đâu. Mình nên cảm ơn bạn vì đã bỏ thời gian viết bài cho mình đọc mới đúng. Truyện ngắn và rất hay, dạt dào cảm xúc nhưng mà đau quớ. Không còn truyện nghĩa là em đã xóa đi anh triệt để rồi đó ư? Thế là mình không biết được anh sẽ có biểu hiện gì, có từng cảm thấy hối tiếc hay không?
Bạn dậy sớm thế^^. Sở dĩ mình không viết về "anh" là bởi vì khi người con gái đã quyết định buông tay thì biểu tình của chàng trai dù là đau đớn, luyến tiếc, ngộ ra hay vẫn như thế thì cũng đã trở thành thứ vô nghĩa với cô ấy rồi. Nếu đã chọn rời đi, giọt nước mắt, cái nắm tay níu kéo hay những lời thú nhận cũng chỉ là tình tiết thêm vào, không nên là lí do để bấu víu và tiếp tục dây dưa. ^^ Ngày mới vui vẻ nhé Bán Nguyệt
Nếu ai cũng có thể buông bỏ dứt khoát như vậy thì tốt quá. Sẽ không bận lòng nữa, sẽ không còn đau đớn trước sự tổn thương của người kia.. truyện đọc cảm động! Vui vẻ cả ngày nha!
Mình có đăng một vài bài trên Blogradio, nếu được mong bạn ghé qua và cho mình nhận xét nhé. Cảm ơn bạn đã ủng hộ^^