Tên: Những ngày chông chênh Tác giả: Lê Mỹ Thể loại: Tản văn Cuộc đời rõ là có những ngày hạnh phúc, có những ngày buồn đau, lại có những ngày chông chênh lạc lỏng. Tự dưng, lại thấy lòng trống rỗng, chẳng vui, chẳng buồn, chỏ thấy những chông chênh vô định. Có những ngày chỉ muốn lang thang để ngắm nhìn dòng người, dòng đời vội vã chen chúc nhau, một mình. Lang thang nhìn mọi người cười vui, nhìn những trở mình thay đổi của thành phố. Tự dưng, có những ngày muốn rong ruổi trên chiếc xe buýt cuối tuần, ngắm nhìn mọi thứ xung quanh đang dần chuyển động. Muốn thấy cái ồn ào của phố xá, cái đẹp mỗi khi thành phố lên đèn, và ngắm nhìn bầu trời mỗi khi hoàng hôn rũ xuống, đẹp là thế mà trong lòng lại chẳng có một chút bình yên. Không phải là đang mang nỗi đau nào đó quá lớn, chẳng qua là bỗng nhiên lòng chênh vênh, chẳng biết bản thân muốn gì, cần gì. Rõ ràng là thành phố nhiều người đến thế, vậy mà vẫn thấy sao lại thấy mình lạc lõng một cõi. Rồi cảm thấy lạnh lẽo đến vô cùng. Và cũng có những ngày, cảm thấy chán, thấy nản. Cảm giác ngày nào cũng lặp lại như ngày nào, ngày hôm nay cũng giống ngày hôm qua, và ngày mai cũng chẳng khác gì ngày hôm nay, cứ một vòng luẩn quẩn, thật sự muốn thoát khỏi những điều vô vị ấy. Chẳng muốn mọi thứ cứ lặp lại như một quy luật luân hồi, tuy bình yên nhưng chẳng thấy điều gì mới mẻ. Lâu dần, cảm thấy dường như mình chỉ nằm trong cái vòng lẩn quẩn của cuộc sống mà chẳng thoát ra ngoài được. Muốn làm một điều gì đó mới hơn những ngày đã qua, muốn tìm thấy những thú vui mới mẻ hơn, thú vị hơn một chút. Có những lúc, muốn thả trôi ý nghĩ, chẳng bận tâm điều gì, nhưng chỉ cần có một điều gì đó, dù rất nhỏ, cũng khiến tâm trạng thay đổi ngay lập tức. Nhiều khi, muốn vô lo vô nghĩ, dù chỉ một ngày, cũng cảm thấy thật khó khăn. Ừ, có lẽ là bản chất thế rồi. Có những khi, nỗi buồn trong lòng chất thành đống, nhưng lại chẳng muốn nghĩ đến nó nữa. Chỉ muốn thanh thản, thả hồn mình nhẹ trôi theo chiếc lá ngoài kia. Không còn muốn lo nghĩ gì về những lo toan của cuộc sống nữa.. Bản thân thấy rất lạc lõng, nhưng lại thích một mình. Cái gì cũng vậy, thích tự mình làm, tự mình quyết, không muốn nhờ người khác. Đôi khi, ngồi cạnh lũ bạn nhưng lại thấy chẳng có gì để nói, chỉ ngồi lặng im, nghe những câu chuyện của chúng nó, trong khi những đứa khác rất hào hứng thì mình lại không, chẳng hiểu tại sao. Dù trước đó, khi chưa gặp thì lại thèm cảm giác được tụ tập bao nhiêu. Tự dưng, cảm giác một mình khiến lòng bình tâm hơn hẳn. Bình tâm cảm nhận những nhẹ nhàng của cuộc sống, giải tỏa hết những nỗi buồn theo cơn gió ngang qua. Nhưng đôi khi lại cảm thấy mình như bơ vơ, vô định giữa đời này. Sau những cơn mưa bất chợt ngang qua, bỗng thấy lòng buồn da diết. Buồn, buồn lắm! Chỉ mong cái cảm giác chùng chình ấy qua đi thật nhanh, để ta cân bằng trở lại cuộc sống bé nhỏ vốn đã nhiều những nghĩ suy. Và ta cũng chẳng hiểu vì đâu ta lại trở nên đa sầu, đa cảm và dễ buồn đến vậy. Có những ngày nắng hanh hao. Chút nắng đầu mùa chẳng đủ để sưởi ấm những tâm hồn đã giá lạnh tự khi nào. Cảm giác tất cả cứ mơ hồ, xa xôi lắm, mà lại gần lắm đấy! Muốn đưa tay lên khẽ chạm vào nhưng rồi lòng lại nhiều nỗi lo. Biết đâu chỉ cần chạm nhẹ, là tất cả sẽ lại tan biến hết. Có những ngày như vậy đó, những ngày chẳng muốn vùi đầu vào công việc tất bật nữa, chỉ muốn được thảnh thơi, một mình tận hưởng một ngày êm đềm trôi qua, trôi qua.. Có một thứ tình cảm chông chênh, lưng chừng nhớ thương người ta không muốn chạm tới cũng không muốn buông rời. Và sẽ có một ngày nào đó, khi những nhớ thương đã đủ đầy, thứ tình cảm ấy sẽ qua đi và những yêu thương ấm áp sẽ về. Một ngày, chợt nhận ra mình đang trong một mối quan hệ không tên, chẳng biết gọi là gì, thế nhưng tình cảm mỗi ngày bỗng cứ lớn dần lên. Có những ngày như thế, thấy mình chông chênh giữa cuộc đời của chính mình, không lý tưởng, không mục đích, không biết đã-đang-sẽ làm gì để đi qua những ngày tháng đó. Tự thấy mình nhỏ bé, cô đơn giữa biển người đông đúc, có lúc lại thấy vô cùng khó khăn khi tìm được một người ở bên lắng nghe mình nói. Dù vẫn cười, vẫn nói, vẫn ăn những gì ta muốn, làm những gì ta thích.. cuộc sống vẫn diễn ra theo đúng quy luật của nó nhưng phải chăng khi người ta không tìm ra được mục đích sống của mình đồng nghĩa với việc họ không tìm ra được niềm vui trong cuộc sống. Lạc lõng, chông chênh là cảm giác đáng sợ, khi không tìm được những gì mới mẻ hơn cho cuộc sống, cũng không biết mình sẽ làm gì, đi đâu và về đâu. Có lẽ đã tới lúc ta nên buông bỏ, buông bỏ nỗi buồn, buông bỏ vết thương lòng để tìm lại mình, tìm lại niềm vui cho cuộc sống và hơn hết tìm lại những cảm xúc quá đỗi bình dị mà ta đã đánh mất từ lâu. Cứ ngồi ngẩn ngơ một mình để đầu óc đi tới tận đâu. Chẳng buồn để ý xung quanh mọi nguời duờng như đang vội vã, vẫn cứ chìm đắm trong không gian riêng của mình, một dấu chấm lặng vậy thôi. Có những ngày thấy lòng mình cô đơn đến lạ, mặc kệ nuớc mắt rơi mà chẳng cố kìm lòng để ngăn lại nữa. Cũng chẳng khóc thầm trong lặng lẽ mà bật khóc thành từng tiếng, nức nở đến nghẹn lòng. Những ngày như thế, là thời điểm mà cuộc sống vốn tuởng như là bình yên và phẳng lặng, nhưng thật ra lại có những cơn sóng ngầm bất chợt trỗi dậy khiến lòng cảm thấy rất hoang mang. Hoang mang về cuộc sống hiện tại và cho cả những chuỗi ngày sắp tới. Không biết rồi mình sẽ phải đối mặt như thế nào với hiện tại và tuơng lai của mình rồi sẽ ra sao? Có những ngày thấy lòng mình cô đơn đến lạ. Những ngày như thế chợt ước ao. Giá như có một nguời bên cạnh, ôm lấy mình, dù không cần nói bất kì một lời hoa mỹ nào cả, cũng cảm thấy đuợc an ủi và sẻ chia. Những ngày như vậy.. trống rỗng lạ thường.. "Có những ngày chỉ muốn giấu mình đi Vào một nơi chẳng ai tìm ra cả Mình sẽ sống một cuộc đời rất lạ Chẳng ưu tư phiền não bởi lòng người! Mình có vô tư quá không? Trời ơi! Đã hết lời với bao phen giải thích Rồi cũng hiểu nếu người đã không thích Thì giải bày cũng vô nghĩa mà thôi! Có những ngày chỉ muốn ngắm mưa rơi Buồn thật thà, lệ rơi mà không sợ Sợ người ta thấy bản thân mình lầm lỡ Sợ cuộc đời lại nói có thành không! Có những ngày mình tha thiết nhớ mong Bởi rảnh mới cô đơn, mới đa sầu, ngợi nghĩ Mình thấy người ta là con người vô vị Người ta thấy mình quá quỵ lụy, đáng thương. Có những ngày như vỡ một chiếc gương Lạc lõng vô chừng giữa phòng không lặng lẽ Tự mình giết mình trong thanh xuân, tuổi trẻ Lúc chợt nhận ra đã thấy bản thân già.. Chỉ muốn giấu mình trong mỗi cuộc đi xa Thấy nhỏ bé gì đâu Thấy mình chông chênh quá!"